← Ch.095 | Ch.097 → |
Tin nhắn chợt đến, Kỷ Phồn Âm nhìn thông tin tài khoản từ ngân hàng: "..."
Tống Thì Ngộ ngại cầm tiền phỏng tay hay sao vậy?
Kỷ Phồn Âm xóa bỏ tin nhắn, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy Tống Thì Ngộ đang đi về phía bên này.
"Phồn Âm." Anh ta gọi.
"Chúng ta không quen thân nhau như vậy." Kỷ Phồn Âm nhắc nhở anh ta, "Tống tiên sinh."
Nụ cười trên mặt Tống Thì Ngộ nhạt đi hơn phân nửa: "Thật xin lỗi, Kỷ tiểu thư."
"Mời ngồi." Kỷ Phồn Âm đưa tay ra hiệu để anh ta ngồi xuống, lấy máy tính ra trước, "Nội dung muốn nói với anh hôm nay, Chương Ngưng đã nói cho tôi biết, bây giờ chúng ta chỉ cần xác nhận lại số lượng và chi tiết mấy ngày gần đây là được."
Tống Thì Ngộ đã ngồi xuống nhưng hoàn toàn vô tâm với công việc, ngược lại còn có chút khẩn trương sửa sang ống tay áo và cà vạt của mình, giống như là người mới lần đầu tiên đi tham gia phỏng vấn.
Kỷ Phồn Âm nghĩ, nếu như mình không phải là một người có đạo đức thì đã sớm viết một bản hợp đồng đầy kẽ hở pháp luật để phá hoại công ty của Tống Thì Ngộ rồi.
Trong Studio, chính Kỷ Phồn Âm cũng có cổ phần, cho dù tạm thời thay Chương Ngưng trao đổi công việc thì cô cũng không luống cuống, thậm chí là vẫn có thể giải thích rõ ràng vấn đề với Tống Thì Ngộ.
Tống Thì Ngộ gần như không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu một cái: "Không có vấn đề gì."
Kỷ Phồn Âm: "..." Hôm qua hình như Chương Ngưng còn phàn nàn, nói là lần này thương lượng riêng với Tống Thì Ngộ có lẽ sẽ phải tốn không ít thời gian.
"Em... ăn gì chưa? Nhà hàng này đồ ăn khá ngon, dù gì cũng đã tới, ăn một bữa cơm rồi đi nhé?" Tống Thì Ngộ thấp thỏm hỏi thăm ý kiến của Kỷ Phồn Âm, hỏi xong, lại nghĩ đến cái gì đó, bổ sung một câu, "Anh mời."
Kỷ Phồn Âm cũng không có ý định trực tiếp rời đi.
―― ngồi ở trong nhà hàng, công khai bàn công chuyện mà không gọi món thì thật là xấu hổ.
"Tôi đã gọi rồi." Cô nói xong, tắt máy vi tính, nhấn chuông gọi phục vụ.
Phục vụ viên nhanh chóng chạy đến.
"Có thể dọn thức ăn ra rồi." Kỷ Phồn Âm nói, chỉ chỉ vào cái hộp đặt ở cạnh vách ngăn trên mặt bàn, "Cái đó đưa cho anh, lát nữa nhớ mang đi."
"Cái này..." Tống Thì Ngộ chần chờ một chút, đuôi lông mày và khóe mắt toát ra niềm vui 𝖘ướ_n_𝐠 nhỏ bé, khó mà ức chế, "Đưa cho anh sao?"
Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ: "Đúng vậy."
Nói êm tai là đưa, nói thẳng ra là "trả".
Nhưng mà chờ đến khi Tống Thì Ngộ trở về mở hộp ra chắc chắn là sẽ hiểu rõ nó có ý gì, không cần phải nói thẳng với anh ta lúc này.
Bởi vì cuối cùng cũng không cần diễn xuất ở trước mặt Tống Thì Ngộ nữa, nên Kỷ Phồn Âm gọi ra toàn món ăn dựa theo sở thích của mình.
Chẳng những không tham khảo sở thích của Kỷ Hân Hân, mà đến cả sở thích của Tống Thì Ngộ cũng không thèm cân nhắc.
Khẩu vị Tống Thì Ngộ thanh đạm, còn phải có chút ngọt, Kỷ Phồn Âm thì lại có khẩu vị khá nặng.
Khi bàn đồ ăn được dọn lên, nét mặt Tống Thì Ngộ còn có vẻ không kịp phản ứng.
Kỷ Phồn Âm động đũa trước.
Tống Thì Ngộ cầm đũa lên, do dự một chút, hỏi: "Đây là món mà em thích ăn sao?"
"Đúng vậy."
"Thật là... vậy mà trước kia anh không biết." Tống Thì Ngộ miễn cưỡng cười cười.
Kỷ Phồn Âm ngước mắt lên nhìn anh ta.
Tống Thì Ngộ không biết là chuyện rất bình thường, bởi vì đây là sở thích ăn uống của cô, không phải là của "Kỷ Phồn Âm" trước kia.
Nhưng mà dù có là của "Kỷ Phồn Âm" trước kia, Tống Thì Ngộ có lẽ cũng không biết.
Trên bàn, thứ duy nhất Tống Thì Ngộ có thể ăn chỉ có một món cải trắng luộc, anh ta gắp một đũa cải trắng ăn, ăn được một nửa, đột nhiên dừng lại, hỏi: "Chuyện của Lệ Tiêu Hành... trước kia anh không biết, xin lỗi, nếu như anh biết, anh đã nghĩ biện pháp giúp em rồi."
"Ừm, không quan trọng." Kỷ Phồn Âm trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện.
Qua mấy phút, Tống Thì Ngộ lại hỏi: "Vậy Lệ Tiêu Hành có quấy rầy em hay không?"
Kỷ Phồn Âm giương mắt đánh giá Tống Thì Ngộ, anh ta tiều tụy đến mức nhìn cứ như già đi bảy tám tuổi, tang thương đến độ sắp bị khai trừ ra khỏi cái danh xưng "Thanh niên tài tuấn" rồi.
Kiếm tiền thực sự rất mệt mỏi, có lẽ còn không có thời gian để nghe những chuyện tầm phào.
Kỷ Phồn Âm chợt cảm thấy cảm động lây.
"Lệ Tiêu Hành không có thời gian." Cô thuận miệng nói, "Cũng không khác anh là mấy."
Cái từ “không khác là mấy” còn có nhiều ý nghĩa khác.
Nhất là căn bệnh kia của Lệ Tiêu Hành, từ cơn đau vô cớ đến trạng thái liệt nửa người như hiện tại, tất cả đều là do chính anh ta gây ra.
Kết cục này, chính Kỷ Phồn Âm cũng không ngờ đến.
Ban đầu cô chỉ muốn ngược tâm, ngược túi tiền anh ta một chút, kết quả thì hay rồi, Kỷ Hân Hân và Lệ Tiêu Hành lại “hợp tác” với nhau, mở thêm cả tuyến đường ngược thân này nữa.
"..." Tống Thì Ngộ uống một hớp nước để che giấu cảm xúc của mình.
Bữa cơm này ăn trong sự trầm mặc dị thường, Kỷ Phồn Âm không cảm thấy ngần ngại chút nào, sau khi cô để đũa xuống, Tống Thì Ngộ mới hỏi một câu: "Bây giờ em có thích ai không?"
Anh ta hỏi khá là do dự, mười ngón tay đan chặt vào nhau, sau khi hỏi xong, bờ môi cũng mím lại thành một đường thẳng không có quy tắc, nhìn vừa căng thẳng vừa thống khổ.
"Liên q