← Ch.19 |
Bốn năm sau
Ở Hàng Châu trên đường cái náo nhiệt, có một nữ nhân nắm tay một tiểu cô nương chừng ba tuổi, hai người có một điểm giống nhau như đúc là mắt to linh động, đánh giá những người đang qua lại.
Các nàng ngũ quan cùng thần vận vô cùng giống nhau, nhưng mà nhìn đến tuấn nam cùng mỹ nữ thì hai mắt đều đã lấp lánh sáng lên.
"Ngạch nương, ca ca kia bộ dạng thật khá, Viên Viên thích hắn, cũng không thể đem hắn mang về nhà cho Viên Viên thưởng thức sao?"
"Không được! Hắn là người, cũng không phải đồ vật, làm sao có thể dẫn hắn về nhà? Hơn nữa, ngạch nương đã sớm nói với con, đồ vật đẹp chỉ dùng để để thưởng thức, mà không phải chiếm vì đã có, cũng không thể tùy tiện động thủ động cước, như vậy có tổn hại mặt mũi Ama con."
"Ngạch nương, người nói muốn dẫn con đi xem tuấn nam mỹ nữ, nhưng là bất kể thế nào, con đều cảm thấy vẫn là bộ dạng Ama tốt nhất, về sau ta trưởng thành muốn gả cho Ama, người không thể tranh với con."
"Ama là của ngạch nương, con phải lập gia đình, liền chính mình đi tìm nam nhân, đừng tìm ngạch nương tranh giành." Ngọa tức giận nói, gõ đầu nữ nhi.
Viên Viên ôm đầu bị đánh đau, vẻ mặt ai oán nhìn ngạch nương bất lương nhà mình, lớn tiếng lên án, "Ngạch nương, người làm sao có thể đánh đầu con? Ama nói con là tiểu nữ nhân xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất mà Ama từng gặp, Ama yêu nhất là con, người ghen tị con, con muốn nói với Ama."
Ngọa cảm thấy buồn cười, đứa con gái này mới hơn ba tuổi, so với đứa nhỏ bình thường thông minh hơn, trưởng thành sớm, hơn nữa thập phần hảo nam sắc, không ngượng ngùng trước người khác phái, nàng còn xem không ở đáy mắt.
Dận Lễ và các huynh đệ đều là bề ngoài xuất sắc lại mỗi người mỗi vẻ, còn có nhóm đường huynh đệ của hắn, cùng với hậu cung ba nghìn mỹ nữ, chỉ cần là nữ nhân xinh đẹp, cô bé biểu hiện thập phần thân cận, cũng có được hứng thú thật lớn.
Bởi vì chỉ có một nữ nhi là nó, Dận Lễ đem nó sủng lên trời, Ngọa có đôi khi còn có thể ghen tị chút.
"Đi nói nha! Chẳng lẽ ngạch nương ta còn phải sợ tiểu bất điểm con sao? Về sau ngạch nương phải ra ngoài ngắm xem tuấn nam mỹ nữ, sẽ không cho con cùng đi, con đi với Ama được rồi."
Hừ! Cho con cùng ta tranh giành nam nhân? Ama con nhưng là nam nhân của ta nha! Muốn nam nhân, sao không tự mình đi tìm một người?
Viên Viên hai tròng mắt chuyển động nhanh như chớp, lập tức sưu mỵ lại làm nũng nói: "Ngạch nương tốt, con biết người hiểu con nhất, bằng không con không cần cùng Ama cáo trạng, cũng không cùng người tranh giành Ama, về sau con tìm một nam nhân so với Ama tốt hơn, như vậy được rồi chứ?"
"Này còn kém không nhiều lắm."
Ngọa vừa lòng cười nói, hoàn toàn không có vì đã làm mẹ, mà mất đi bản chất con nít của mình hay tranh giành thắng thua.
Tiểu Quân đi phía sau các nàng thực bất đắc dĩ, lại vẫn không quên tẫn trách nhắc nhở phu nhân, "Phu nhân, thời gian không còn sớm, Vương gia khả năng phải về phủ rồi, chúng ta vẫn là mau đi trở về thì tốt hơn."
"Ai, Viên Viên, chúng ta thật vất vả xuất môn một chuyến, mới nhìn không đến vài cái tuấn nam mỹ nữ, lại phải hồi phủ."
"Ngạch nương, Ama buổi sáng trước khi xuất môn nói với con, nếu chúng ta không đi về sớm..., về sau sẽ không cho chúng ta đi nữa, vì cuộc sống sau này suy nghĩ, chúng ta hay là nghe Tiểu Quân tỷ tỷ nói..., nhanh chút trở về đi!"
"Ngươi nha!" Ngọa nhịn không được nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tròn, buồn cười nói: "Người không biết chuyện nghe xong lời con mới nói, sẽ nghĩ đến con thật nhiều tuổi! Bất quá mới hơn ba tuổi, lại muốn quản chuyện đi đứng của ngạch nương?"
"Ngạch nương, làm sao người lại nói như vậy? Con là vì phúc lợi tương lai của chúng ta mà suy nghĩ a! Bằng không về sau Ama sẽ không cho chúng ta xuất môn xem tuấn nam mỹ nữ."
"Ai, vóc người nhỏ bé như con, lúc nào thông minh như vậy làm cái gì?" Đứa nhỏ mới hơn ba tuổi, không chỉ nhanh mồm nhanh miệng, còn rất biết nhìn sắc mặt người, trọng yếu nhất là rất biết chọc ghẹo, đem Ama nó xoay quanh.
Viên Viên kiêu ngạo nâng lên gương mặt nhỏ nhắn, "Hừ, cũng không muốn nghĩ tới con lớn lên giống ai?"
"A...... Con thật là kiêu ngạo, bất quá con giống ngạch nương cũng là bình thường." Ngọa tự kỷ nói.
Viên Viên toát ra ánh mắt hèn mọn, "Ngạch nương, con lại không nói con giống người, con rõ ràng rất giống Ama."
"Ý của con là, ta có vẻ ngốc nghếch?" Ngọa giọng điệu uy hiếp hỏi, rất dễ nhìn thấy nếu nó gật đầu nói dạ, liền sẽ đánh đầu của nó.
Viên Viên thông minh đương nhiên đã nhìn ra, vội vàng giãy tay nàng, hướng nàng làm cái mặt quỷ, "Ngạch nương, người thật đúng là tự mình hiểu lấy." Sau đó mở rộng chân tròn nhỏ, chạy về hướng phủ đệ cách đó không xa.
Đột nhiên, nó nhìn thấy bóng dáng Ama, nhãn tình sáng lên, lộ ra tươi cười ngọt ngào.
"Ama, người đã trở lại? Nhanh chút cứu con, ngạch nương muốn đánh đầu con."
Đứng ở cửa phủ đệ, Dận Lễ vẻ mặt hạnh phúc nhìn hai mẹ con, vội vàng tiến lên vài bước, đem nữ nhi bảo bối ôm vào trong lòng.
"Ama, con rất nhớ người, thật yêu người." Viên Viên không chút nào keo kiệt ở trên khuôn mặt dễ nhìn của Ama dùng sức hôn hai cái.
Hắn rất vui vẻ, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó hôm đáp lại hai cái, "Ama cũng rất yêu Viên Viên nhà ta."
"Có phải hay không so với yêu ngạch nương còn nhiều hơn? Nếu như vậy, chờ con trưởng thành, muốn gả cho Ama, được không?"
"Viên Viên. Con đang ở đây nói cái gì?" Ngọa rống to.
Viên Viên thân thể nho nhỏ run nhè nhẹ, tránh ở trong lòng Ama, dùng ánh mắt hướng Ama cầu cứu.
Dận Lễ cười cười hôn cái trán của nó, nhìn về phía Ngọa hai tay chống eo, vẻ mặt bất mãn, "Tốt lắm, Viên Viên chỉ nói giỡn, chúng ta vào trong nhà nói sau."
Hắn mới vừa muốn giơ chân lên, phía sau lại phiêu không ai oán lên án -
"Ta biết, chàng có nữ nhi, liền không thương ta nữa, hiện tại chỉ biết ôm nữ nhi vào nhà, ngay cả nương tử như ta đều phải...... Ngô......"
Hắn hôn nàng thật sâu, đánh gãy oán giận của nàng, cũng làm cho nàng xanh mắt to, sau đó cười lớn đem một cánh tay, đem nàng kéo đến bên người của mình.
"Nương tử, chúng ta có thể đi chứ?"
Đối mặt nét tươi cười của hắn, dựa vào trong ngực của hắn, Ngọa ngoan ngoãn đi theo hắn vào nhà bọn họ ở Hàng Châu.
Từ bốn năm trước Dận Lễ tiến cung cùng hoàng thượng nói rõ chuyện Vương Phi, bọn họ trải qua một phen thương lượng, quyết định ở lần đầu thay đổi luật sửa cũ thành mới, căn cơ chỉ tính vững vàng thời điểm, tạm thời không cần xử trí nàng.
Người Ngọa yêu là hắn, cũng không nhất định phải ngồi trên vị trí Vương Phi, vì thế năn nỉ hắn mang theo nàng đi gặp Vương Phi, quyết định cùng nàng công bằng nói một chút, nói cho nàng biết, chính mình cũng không muốn trở thành Vương Phi, cũng không muốn chưởng quản Vương Phủ hết thảy, hi vọng nàng có thể tiếp tục làm chức Vương Phi, đừng cho Dận Lễ phiền toái, cản, nàng cùng Dận Lễ sẽ không so đo nàng làm hết thảy, gồm ân oán tình cừu trước kia tất cả đều buông, bởi vì nàng muốn làm chỉ là đơn thuần yêu hắn, bên hắn.
Dận Lễ sau khi trải qua một lần lại một lần thí nghiệm, chậm rãi đem quyền lực Vương Phủ giao vào trong tay nàng, xem như cho nàng một cái bảo đảm, cũng làm cho nàng càng cam tâm tình nguyện sắm tốt vai Vương Phi này.
Sau khi Ngọa sinh hạ Viên Viên, tất cả tâm lực đều đặt ở trên người đứa nhỏ, ngày cũng không lại nhàm chán như vậy, còn có nam nhân yêu mến làm bạn, nàng cảm thấy cuộc đời này không uổng.
Chính sự trên triều đình, nàng không hiểu, nhưng là biết bên người hoàng thượng có thể chịu được trọng dụng cũng không có nhiều người, Dận Lễ trong hai năm qua đều thập phần bận rộn, ít có thời gian có thể bồi mẹ con các nàng.
Nàng biết hắn thực áy náy, cũng biết hắn là bất đắc dĩ, cho nên nói hắn đừng lo, còn nhớ rõ ngày đó hắn rất sớm trở lại trong phủ, đến biệt viện tìm nàng, còn làm nàng hoảng sợ.
Hắn vẻ mặt tươi cười, hưng phấn lôi kéo tay nàng, " Ngọa, hiện tại triều chính củng cố, hoàng thượng đã muốn nắm giữ thực quyền, không cần ta ở trong kinh giúp đỡ, vì thế ta hướng Hoàng thượng thỉnh chỉ, để cho ta rời đi kinh thành, du ngoạn khắp nơi, trên thực tế là thay hắn tuần tra thiên hạ, nếu có bất cứ chuyện gì, mật báo báo cho biết hoàng thượng, coi như là làm mật thám."
"Nói như vậy, chúng ta có thể lúc này rời đi rồi?" Nàng đôi mắt tỏa sáng, đợi ở chỗ này, tuy có hắn làm bạn, nhưng là đều khiến nàng cảm thấy như đang sống trong một đại lao, hít thở không thông lại áp lực, bây giờ có thể rời đi, nàng đương nhiên vui vẻ.
"Ân, Ngọa, ta biết để nàng ủy khuất theo ta mấy ngày nay, không thể giống như lúc trước cuộc sống tự do tự tại, bất quá ta cũng làm được hứa hẹn của mình với nàng, có một ngày sẽ để nàng tự do làm chuyện mình thích, đi nơi mình muốn đi, hơn nữa chỉ có ta và ngươi cùng với nữ nhi của chúng ta, giống như một gia đình bình thường sinh hoạt mỗi ngày."
Ngọa rất cảm động, chủ động hôn hắn."Dận Lễ ta thật sự thật yêu thật yêu chàng! Không nghĩ chàng vẫn còn nhớ hứa hẹn đối với ta, cả đời này ta đều sẽ dùng tất cả tình yêu đáp lại chân tình của chàng."
"Vậy còn chờ cái gì? Chúng ta chuẩn bị một chút, thu thập hành lý lên đường, một chuyến đi xa nhà như thế này. Không biết khi nào thì mới có thể trở về."
Nàng nghĩ tới bọn họ rời đi Vương Phủ rồi, đi khắp danh sơn đại xuyến khắp cả nước, cuối cùng dừng lại ở biệt viện tạm thời tại Hàng Châu, đáy lòng nhịn không được nổi lên ngọt ngào.
Tề Tiểu Hỉ cũng đi theo đám người bọn họ về tới Giang Nam, không bao lâu liền kiếm một nam nhân tốt, gả làm vợ, hiện tại cũng trải qua cuộc sống tốt đẹp.
Mà nàng cùng Dận Lễ trải qua cuộc sống hạnh phúc, đương nhiên còn có nữ nhi ngoan Viên Viên.
Sư phụ của nàng khi nàng quay về Giang Nam thì chấm dứt dạo chơi, trở về trên núi, nàng cùng Dận Lễ lên núi gặp bà.
Hắn vẫn muốn từ miệng sư phụ biết thân thế lai lịch của nàng, cùng công phu cùng y thuật thần bí khó lường là kế thừa từ ai.
Đáng tiếc sư phụ như thế nào cũng không chịu nói, còn nói mỗi người đều có bí mật, không muốn nói liền đại biểu đó là quyền riêng tư.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, có khi sư phụ bị hắn quấy rối làm phiền, rõ ràng lại đi vân du tứ hải, vì thế hắn thề, mặc kệ bà trốn sao, đều không cải biến được quyết tâm của hắn, muốn biết chuyện nhất định phải biết rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Ngọa nhịn không được cười trộm, cảm thấy nam nhân của nàng thật đáng yêu, mỗi người vốn là sẽ có chuyện xưa thuộc về mình không muốn nói cho người khác biết, nếu là sư phụ không muốn nói, cũng đừng có hỏi nha, dù sao mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi.
Giống nàng mỗi ngày như vậy trôi qua vui vui vẻ vẻ, liền thỏa mãn, mới không nghĩ cùng hắn cạn tào ráo mán, không nên đem chuyện phiền đặt vào tay mình chứ.
Bọn họ đi vào trong phủ, ở đại sảnh ngồi xuống ghế, hạ nhân rất nhanh liền lên nước trà cùng điểm tâm.
Viên Viên bị điểm tâm hấp dẫn, ăn thật nhiều.
"Như thế nào? Đi ra ngoài đi dạo phố cũng không ăn cái gì sao?" Dận Lễ nhìn bộ dáng nữ nhi, có chút nghi hoặc hỏi.
"Nào có a? Ngạch nương cùng con vội vàng xem tuấn nam mỹ nữ cũng không kịp." Viên Viên vừa ăn vừa trả lời.
"Mạnh Ngọa!" Hắn nổi giận gầm lên một tiếng.
Ngọa co lại bả vai, hung hăng trợn mắt nhìn liếc mắt đầu sỏ gây nên, xem nó còn ăn ngon lành, không khỏi cầm lấy một khối điểm tâm, dùng sức nhét vào trong cái miệng nhỏ của nó,
"Ta cho con ăn, xem con còn dám nhiều lời hay không? Hừ!"
Xoay người một cái, nàng nịnh bợ đối với nam nhân của chính mình cười quyến rũ, còn ngồi trên đùi của hắn, tính đến mỹ nhân kế.
"Tướng công thân ái, người Ngọa yêu nhất là chàng, cảm thấy thiên hạ tất cả nam nhân đều đối với chàng, vẫn thế nào có thể chạy đến đường cái nhìn tuấn nam? Đương nhiên là tiểu sắc nữ nhà chàng muốn xem nam nhân tuấn mỹ, mới có thể quấn quít lấy ta mang nó đi ra ngoài đi dạo."
"Phải không?" Dận Lễ chau lên mày, nhìn nàng, cùng nàng ở chung nhiều năm, đương nhiên biết nàng có một đặc thù, chính là tham nhìn sắc đẹp, bất luận nam nữ, tất cả đều không buông tha, nếu là một ngày không có sắc đẹp để thưởng thức, sẽ thực buồn bực.
"Tất nhiên rồi." Nàng nuốt nước miếng cười, lấy lòng nói: "Từ ta hiểu sự tới nay, xem qua tuấn nam mỹ nữ nhiều đến không đếm được, nhưng là dù thế nào xem, vẫn cảm thấy tướng công nhà ta tốt nhất, là cực phẩm trong cực phẩm, có chàng đang ở trước mắt ta rồi, ta làm sao còn có tâm tư nhìn nam nhân khác?"
"Ngạch nương gạt người! Rõ ràng chính là người......"
"Viên Viên, con không nói lời nào, không có người sẽ đem con làm câm điếc." Nàng hung hăng trợn mắt nhìn nữ nhi liếc mắt một cái.
Viên Viên nhảy xuống ghế dựa, mở ra đôi chân tròn nhỏ, đi đến trước mặt Ama nó, đợi Ama đem nó ôm đến ngồi trên đùi, không khỏi lộ ra vẻ mặt tiểu nhân cười đắc ý.
"Ama, rõ ràng chính là ngạch nương nàng......"
"Hảo, hảo, Viên Viên, Ama biết con muốn nói gì, bất quá con cũng không nói thực yêu Ama, Ama là nam nhân tốt nhất trên đời sao? Như thế nào cũng bị mê hoặc, nhìn nam nhân khác? Ân?"
"Ô...... Ama chỉ yêu ngạch nương, cũng không yêu ta......" Viên Viên lập tức giả vờ khóc.
Dận Lễ đành phải thật cẩn thận dỗ nó, không hề đối với nàng hưng sư vấn tội.
Một trận náo nhiệt qua đi, tiểu tử kia rốt cục bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi mà ngủ.
"Vương gia, nô tỳ ôm tiểu thư đi xuống nghỉ ngơi đi!"
"Ừm." Hắn đem nữ nhi giao cho Tiểu Quân.
Tiểu Quân ôm Viên Viên trở về phòng, để cho vú em chăm sóc nó.
Dận Lễ ôm lấy nữ nhân yêu quý, sủng nịch nói:" Ngọa, trong bụng của nàng hiện tại cũng có cục cưng, đừng suốt ngày mang theo Viên Viên đi ra ngoài chơi nữa, nếu là có sơ xuất gì, đã có thể không xong."
"Thân thể của ta rất tốt, không có gì không thoải mái, muốn ta suốt ngày ở trong phòng, sẽ buồn phá hư. Cho dù chàng không làm đau lòng ta, cũng sẽ đau lòng đứa nhỏ trong bụng, có thể hay không bị giam đến choáng váng?"
Hắn yêu thương sờ chớp mũi thon nhỏ của nàng, "Ngươi nha, bản thân mê luyến, thật đúng là sẽ tìm lấy cớ. Nghe lời, ta cũng rất sợ, nếu là có người không cẩn thận đem nàng đẩy ngã, không phải rất nguy hiểm sao? Nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phủ dưỡng thai là tốt rồi."
"Vậy chàng sẽ ở cùng ta sao?"
"Đó là tất nhiên, mấy ngày này chuyện của ta đều giúp xong. Cũng không còn chuyện gì đặc biệt, đương nhiên sẽ cùng nàng dưỡng thai! Vốn là phải về kinh, cũng chỉ có thể chờ nàng sinh xong, chúng ta lại trở về."
"Cái gì? Phải về kinh?"
"Đúng a! Hoàng thượng triệu kiến ta, có chút chuyện gấp gáp phải tự mình hồi kinh. Nàng đừng lo lắng, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục đi, ta đáp ứng nàng, muốn cùng nàng dắt tay đi khắp đại giang nam bắc."
"Hại ta đã giật mình, cho là chúng ta phải trở về cuộc giống giam cầm như lúc trước! Nếu chỉ là tạm thời, ta liền yên tâm. Mấy năm này ở bên ngoài du ngoạn, ta quá quen những ngày tự do tự tại này."
"Ta cũng vậy, cuộc sống tự do này là ta trước kia ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, lúc trước dung thân phận để cho ta cho dù xuất kinh, cũng là vì thực hiện hoàng mệnh, hiện nay cũng không giống nhau, chẳng những có thể thực hiện hoàng mệnh, làm cơ sở ngầm của hoàng thượng ở bên ngoài, còn có thể mang theo nàng cùng đứa nhỏ trải qua cuộc sống hạnh phúc, ta thật sự thực thỏa mãn."
"Ta cũng vậy." Ngọa cảm thấy mỹ mãn dựa vào lồng ngực cường tráng của hắn, bộ dạng ôm ấp này thật làm nàng an tâm và cảm thấy hạnh phúc, nhắm mắt lại, cảm giác thật ngọt ngào."Dận Lễ, ta yêu chàng."
Nhìn Ngọa dựa vào lồng ngực của hắn, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc, Dận Lễ cũng cười, ôm thật chặt nàng, ở tóc của nàng ấn xuống một cái hôn khẽ, "Ta cũng yêu nàng."
Càng ngày càng cảm thấy vui vẻ, những năm gần đây hạnh phúc, làm cho hắn cảm thấy mỹ mãn, thâm tình chân thành nhìn nàng.
Nữ nhân này, hắn biết, sẽ dùng thời gian cả đời để thương hắn, làm cho hắn cười vui.
Phu quân còn đòi hỏi cái gì!
← Ch. 19 |