Ch.02 → |
Bóng đêm thích hợp với hắn, chỉ có thời điểm thế giới tối tăm âm u như thế này thì ánh trăng mới có thể tỏ rạng sáng ngời. Một người lẳng lặng ngồi một mình dưới ánh trăng, để cho ánh trăng sáng bạc chiếu rọi trên người mình, nhìn vạn vật trên mặt đất rộng bao la tuy trầm tĩnh nhưng vẫn sinh sôi nảy nở không thôi, nhìn sinh mệnh trôi qua.
Cô độc, thật bất đắc dĩ cô độc.
Nếu có thể, ai lại muốn trải qua nỗi cô độc như thế này?
Một mái đầu với những sợi tóc như tơ như tuyết che khuất một bên khuôn mặt, hai mắt nhắm chặt lộ ra một hàng lông mi dày mượt, vẻ mặt tuấn mỹ như vậy dưới ánh trăng như tạo thành một bóng ma vô cùng mị hoặc mê người, cái đầu xinh đẹp tựa như hồ ly tuyết trắng tựa vào trên một tảng đá lớn như muốn hấp thu tinh hoa từ ánh trăng đang tỏa xuống kia.
Phảng phất phiêu diêu như thể chỉ trong nháy mắt tiếp theo sẽ biến thành thiên tiên, bay lên con đường lên tiên cảnh.
Nhưng không ai có thể biết được, cả cuộc đời này hắn đều vô duyên với số kiếp thần tiên, bởi vì khi hắn vừa được sinh ra, vận mệnh của hắn đã được định sẵn là nửa người nửa quỷ.
Phụ thân của hắn là một Quỷ Vương mà hắn chưa bao giờ gặp qua; Mẫu thân của hắn là một cô gái Mông Cổ xinh đẹp, bởi vì nhất kiến chung tình nên sau khi bị cướp về liền quyết tâm trở thành nữ nhân của ác quỷ, sinh hạ bốn người con, kéo dài sinh mệnh của Quỷ Vương. Trên mỗi người con trai đều mang một ký hiệu không giống người thường, tượng trưng cho cuộc sống tương lai nhiều gian khó.
Nhưng mà...... những tháng ngày phải hứng chịu sự kỳ thị phỉ nhổ của người khác đã qua rồi, hiện tại hắn đã đủ mạnh để tự nắm sinh mạng của chính mình trong tay, thậm chí có thể nắm trong tay sinh tử của những người khác, sẽ không bao giờ có người nào dám khinh thường hắn hoặc là cười nhạo hắn nữa.
Những người từng không biết sống chết mà khinh thị đùa cợt con người hắn bây giờ đều nằm ở dưới ba tấc đất.
Hiện tại, hắn là môn chủ Nguyệt Chi Môn, môn hạ có tới mấy trăm sát thủ danh chấn hàng đầu, trải rộng khắp các nơi trong cả nước, lực lượng hắc ám của hắn nếu đem so với hoàng đế đang tọa trên ngôi cao thiên hạ kia còn cường đại hơn, dùng một câu "hô phong hoán vũ" cũng đã không đủ để hình dung địa vị của hắn bây giờ.
Có được vị trí quyền lực tối cao mà mọi người trên thế gian đều khát vọng, đáng lẽ nên thấy là đã đủ.
Nhưng hắn lại không hề cảm thụ sự khoái hoạt một chút nào, ngược lại, hắn càng cố gắng làm cho mình vươn lên trên thì càng cảm thấy lỗ hổng trong lòng như càng bị phá rộng ra thành một cái động không đáy.
Vì sao?
Phía sau vang lên một tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi tiến đến phía hắn, trong gió đêm truyền đến làn hương quen thuộc, hắn biết là ai đang tới gần hắn,
Trên thế giới này ngoại trừ những huynh đệ đồng sinh của hắn, chỉ có một người có thể được hắn cho phép tới gần trong vòng khoảng cách không đến ba bước chân.
"Trở lại rồi à?"
"Dạ" thanh âm trả lời như là một vật đơn độc không có linh hồn.
Phát giác cách nói chuyện có chỗ không thích hợp, Nguyệt Hiên Hoa chậm rãi mở to mắt ngắm nhìn thân ảnh nhỏ nhắn xinh xinh đang đứng lặng ở dưới ánh trăng.
Trên người nàng lóng lánh ánh trăng bạc, da thịt trắng nõn non mịn như tuyết mùa xuân, mái tóc dài đen nhánh như nhung như tơ đang rối tung ôm lấy hai bên má, một đôi mắt to ngập nước lóe ra trên vẻ mặt khiến cho người người trìu mến thương yêu.
Một vật nhỏ đáng yêu như vậy, dù là kẻ nào thì cũng đều nhịn không được mà muốn bảo hộ nàng cho thật tốt!
Lúc trước hắn quyết định lưu nàng lại chắc cũng là bởi vì như vậy chăng!
"Ngươi khóc?"
Nàng trầm mặc không trả lời, chỉ cúi đầu im lặng như trước giờ vẫn vậy, chỉ có những ngón tay xoắn vào nhau đang run nhè nhẹ, định che dấu cảm xúc khó nhịn ở trong lòng.
Nhưng mà nàng làm sao giấu được dưới ánh mắt của hắn.
"Vì sao?" Hắn hỏi, giọng lạnh như băng, thu lại nét mặt lúc nào cũng như không có việc gì, một biến đổi mà ngay cả hắn cũng bất giác không nhận ra.
"Hắn...... cưới người khác."
"Tốt lắm."
Hồng Liên vừa nghe thấy hắn thốt ra hai chữ này, nước mắt bất tri bất giác tuôn ra, nhỏ từng giọt trên mặt đất thành một chuỗi nước nhỏ tí tách.
Không vui khi nhìn thấy thiên hạ trước mắt này vì một nam nhân mà rơi lệ, đôi mắt đen thâm thúy của Nguyệt Hiên Hoa nheo lại một cách nguy hiểm, trong lòng cảm giác như có một dòng nham thạch đang sôi trào, làm cho hắn không thể kiềm chế được tính khí hoang dã trong cơ thể.
Hắn đột nhiên vươn nhanh tay bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, cũng chẳng thèm quan tâm xem có làm đau nàng hay không, càng không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc trên mặt nàng, mà nhanh chóng kéo nàng ôm vào trong lòng, dùng một giọng nói trầm thấp, lãnh liệt như là được truyền từ địa ngục tới, biểu thị công khai quyền sở hữu của mình, "Đừng quên cả đời này ngươi là người của ta."
"Ta......"
"Ngươi muốn nói là do ta bắt buộc ngươi?"
Hồng Liên muốn nói một câu gì đó, nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn nuốt xuống, đúng là nàng bất đắc dĩ phải là người của hắn, nhưng lại không thể nói ra như vậy, "Không, hết thảy đều là do ta cam lòng tình nguyện."
Rõ ràng hắn biết rằng, trên căn bản, nàng tâm không cam tình không nguyện, nhưng mà Nguyệt Hiên Hoa không muốn thả để nàng đi.
Nghĩ đến việc vị hôn phu vốn được "chỉ phúc vi hôn" (= chỉ định/hứa hẹn hôn ước từ bé) với nàng thành thân, mà tân nương tử lại không phải là nàng, khuôn mặt vốn đã rất mỹ lệ của Hồng Liên càng tăng thêm hương vị khiến cho người khác đau lòng.
Hắn tuyệt không thích nữ nhân của hắn vì tên nam nhân kia mà khổ sở, điều này làm cho hắn rất tức giận.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mịn của nàng, rồi mới từ từ nhẹ giọng nhỏ nhẹ, "Như vậy không phải là rất tốt hay sao? Dù sao thì ngươi đã không muốn thuộc về hắn, vậy nên để cho hắn đi, cho hắn tìm thấy hạnh phúc gia đình của chính mình, chẳng phải như vậy mới là thể hiện được tình yêu thương chân chính hay sao?"
Ch. 02 → |