← Ch.02 | Ch.04 → |
Hiển nhiên người nào đó rất có tiềm năng làm quạ đen, quả nhiên mưa to theo như lời hắn nói ngay cả ba ngày sau đều không có dấu hiệu dừng, mà bụng của bọn họ ba ngày cũng không có gì, nếu cứ tiếp tục như thế chỉ sợ cũng chỉ có thể năm đứa con khóc đưa mộ.
"Qụa đen, ngươi sẽ hát hí khúc sao?"
"Qụa đen?" Tần Ức Phong hơi nhíu mày.
"Ngươi."
"Ta?" Hắn ngạc nhiên chỉ vào chính mình, "Qụa đen?" trên đời có giống như hắn diện mạo tựa Phan An, có tài như Tống Ngọc, quạ đen sao?
Nàng lập tức chỉ vào ngoài động mưa to tầm tã, "Chính là ngươi này siêu cấp lớn quạ đen, nói này trời mưa không ngừng làm sao bây giờ? Tốt lắm, mưa thật sự nếu như theo ngươi nói không ngừng, xin hỏi Tần đại hiệp tôi không gọi người quạ đen vậy chẳng lẽ kêu người là thần tiên sao?"
"Ta đây không phản đối." Hắn nhịn không được lẩm bẩm một câu.
"Tần quạ đen, tóm lại ngươi biết xướng phải không?"
"Không." Hắn cũng không phải con hát, làm sao có thể xướng.
"Không có ngũ tử khóc mộ, không thể tưởng được một người khóc tang cũng không được, thật sự là xui xẻo."
Tần Ức Phong nhịn không được trừng nàng.
Nàng cũng không chút khách khí trừng lại "Nếu không ăn gì, cho dù có người khóc ta nghe cũng mất mạng." Đói chết nàng, bụng vẫn kêu ùng ục, dọa người.
Khóe miệng hắn không khỏi giương lên "Ngươi thật muốn nghe, ngày sau không ngại khi con cái thành đàn, để cho bọn họ trước tiên diễn cho ngươi xem." Đoán chừng nàng hoàn toàn có thể làm như vậy.
"Nếu ngươi này là quạ đen có thể nướng lên ăn thì tốt rồi." Giương mắt nhìn ngoài động, giống như thấy được khắp nơi đầy mỹ vị món ngon, nước miếng nhất thời tràn đầy lên.
"Ta đi tìm thức ăn." Nàng chịu đựng không xông đi ra ngoài mưa hơn phân nữa là vì che dấu giới tính chính mình đi, có tiếp tục thêm nữa cũng không có ý tứ, vạn nhất thực chọc giận nàng. Trời mới biết nàng cho ra chủ ý quỷ quái gì.
Nhìn bóng dáng của hắn biến mất ở trong mưa, nàng bĩu môi: "Loại thời tiết quỷ quái này, ngươi cho là dã thú sẽ như ngươi giống nhau ở bên ngoài chạy loạn, thật sự là đần!" Từ trong lồng ngực lấy ra một bao dầu, khóe miệng gợi lên một nụ cười tự tin.
Hương thơm xung quanh là cảm nghĩ thứ nhất của Tần Ức Phong khi về lại sơn động.
Lúc nhìn đến người nào đó vui vẻ lật thịt rắn nướng trong tay, hắn không khỏi há to mồm, đi ra ngoài tìm thức ăn là hắn, như thế nào ngược lại trong tay nàng con mồi so với hắn nhiều hơn.
Thượng Hương cười hì hì nhìn hắn "Người thông minh cùng người ngu ngốc khác nhau ngay tại chỗ này, Tần đại hiệp chắc là hiểu được?"
Hắn hiện tại chỉ hiểu được một chuyện, chính là người nào đó hành vi vô lương lại thêm một cột.
Nhịn xuống một bụng oán khí, đem chim trĩ săn được phóng đến đống lửa, hắn bắt đầu thoát ra y phục bên ngoài ẩm ướt.
Nàng chính là ngẩng đầu liếc nhìn một cái, tiếp tục như không có việc gì lật thức ăn nướng trên tay.
Nếu không phải cực kì khẳng định thân phận của nàng, hắn sẽ tin người trước mắt là nam nhân hàng thật giá thật.
"Thượng huynh ——"
Nàng không chút để ý tiếng gọi, tiếp tục nhìn chằm chằm thịt rắn trên ngọn lửa, thơm quá, thơm quá...
Tần Ức Phong ung dung thản nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, cẩn thận quan sát ánh mắt cùng cử chỉ của nàng, từ mi đến mắt, một đường đi xuống cổ bị áo che lấp...
"Tần đại hiệp, thật sự yêu thương tiểu đệ?"
Thình lình nàng tuôn ra một câu như vậy, hại hắn bị sặc nước miếng, khụ... hai mắt phiếm hồng, vô cùng thống khổ.
Nàng không nghĩ như vậy buông tha hắn, quay đầu đối mặt với hắn, mắt đối mắt cười dường như không cười nhìn hắn "Thầy bói nói ta năm nay sẽ cố số đào hoa, chính là nếu như vậy thối đào hoa, không cần cũng được."
Nàng tỏ rõ chính là muốn chơi hắn, tốt lắm, hắn cắn răng một hơi nhịn xuống.
"Thượng huynh thật sự là thích nói đùa."
"Phải không?" Nàng nhướng mày tới gần hắn, "Mà ta vừa mới nghĩ đến ngươi tính toán đối với ta vươn móng sói đâu."
"Phải không?" Hắn hít sâu một hơi, trong cánh mũi lượn lờ đều là mùi thơm đặc biệt từ trên người nàng nhẹ nhàng truyền đến.
"Vậy ngươi như thế nào ngồi gần như vậy là muốn xua lạnh? Tiểu đệ không biết mình còn có công hiệu giống hỏa lò."
Hắn ngũ quan như ngọc nhất thời nổi lên đỏ ửng khác thường, hắn thừa nhận chính mình da mặt dày mức độ không kịp người nào đó.
"Oh oh, đỏ mặt kìa." Cố tình, Thượng Hương còn không nể tình nói ra, làm cho hắn càng phát ra ngượng ngùng, giống như chạy nạn dời chỗ ngồi sang bên kia đống lửa.
"Đúng thôi, khoảng cách sinh ra đẹp, khoảng cách thân cận quá, mỹ cảm* sẽ biến mất." (*khả năng thưởng thức cái đẹp)
Tần Ức Phong có loại cảm giác hai người khoảng cách rất xa rất xa, trên người nàng tràn ngập bí mật, mà hắn rất muốn đem sương mù một tầng một tầng vén lên, tiếp cận nàng chân thật nhất.
Trận mưa thế nhưng kéo dài gần nửa tháng, lúc mưa tạm dừng, khi bọn họ đi vào thành trấn thì Tần Ức Phong quần áo nhăn nhúm, tóc dài hỗn độn, thật sự mất hình tượng, Thượng Hương liền vẻ mặt có vẻ phá lệ hào hứng, quả thực giống như bình thường mới từ trong đi ra.
Đồng dạng ở sơn động gặp nạn nửa tháng, nàng còn có biện pháp làm cho mình quanh thân phát ra thanh nhã mùi thơm, mà hắn không cần để sát vào cũng ngửi thấy trên quần áo mình có mùi lạ. Đột nhiên một tia sáng tiến vào trong đầu hắn, thì ra nàng kiên trì không chịu ra động kiếm ăn, là không muốn quần áo bị ướt, cũng không phải lo lắng tiết lộ giới tính.
Chân tướng thường thường là như vậy tàn khốc.
Nghèo túng khách giang hồ đi cùng một vị tài tử nho nhã thư sinh Giang Nam, bình thường chủ quán hoan nghênh người sau, cho nên một vị giang hồ thiếu chủ đại bang phái rõ ràng không bằng một vị thiếu niên thư sinh chưa nổi tiếng.
Tần Ức Phong vốn là có thể thực hào khí ném thỏi vàng cười nhạo chủ quán mắt không tròng, nhưng là ông trời làm cho hắn quay về làm khách nhân giang hồ nghèo túng —- túi tiền của hắn không thấy!
"Đến đến đến, Tần đại hiệp hôm nay tiểu đệ mời, chúng ta thoải mái thoải mái."
Nhìn trên mặt nàng tươi cười phi thường sáng lạn, trong đầu hắn hiện lên một chút mơ hồ rồi lại to gan phỏng đoán.
"Tiểu nhị ca, mang thức ăn ngon cùng rượu ngon bày lên đây, càng quý càng tốt. Bản công tử hôm nay phải mời khách, chớ để ta mất thể diện mới tốt." Nàng tùy tiện mang một túi tiền ném lên trên bàn, mấy nén vàng lăn ra khỏi túi, tiểu nhị lập tức quay về phòng bếp báo đồ ăn.
Tần Ức Phong hết sức nhìn thẳng túi tiền, thân túi màu xanh da trời được may từ tơ lụa, trên túi có một đóa hoa ngọc lan màu trắng, làm cho người ta nhìn thấy liền mơ hồ ngửi được mùi hoa thơm ngát —— này đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là chiếc túi này là của hắn!
"Tần đại hiệp thích túi tiền của tiểu đệ?" Khóe miệng nàng giơ lên, vẻ mặt châm chọc.
Hắn từ chối cho ý kiến, chính là chuyển ánh mắt từ túi tiền sang nhìn chằm chằm nàng, có khi im lặng chính là trả lời tốt nhất.
Thượng Hương mặt không đỏ, khí không suyễn (hơi thở không gấp) nói tiếp: "Đây là biểu muội của tiểu đệ làm riêng cho tiểu đệ, bao gồm một chút tâm ý của biểu muội, mặt trên còn có tên của nàng, mặc dù cùng Tần đại hiệp cùng chung họan nạn, nhưng là tiểu đệ không thể vì người yêu thích liền đem túi tiền cho ngươi."
Biết rõ nàng là ăn nói linh tinh, Tần Ức Phong mặt đã có chút không nhịn được, đây là biểu muội hắn nhờ mẫu thân đưa cho hắn, ngại cho mẫu thân nên hắn mới không thể không nhận lấy. Nhưng mà giờ phút này từ miệng nàng nói ra, thế nhưng tâm hắn tự dưng dâng lên.
Giá trị! Thật giá trị!
Nàng cúi đầu giống như uống trà, kì thật che dấu chính mình khóe miệng ý cười. Có thể nhìn đến một thế hệ đại hiệp không biết làm sao, cho dù có phải chạy đến Tần gia làm nô bộc nửa năm cũng là đáng giá.
Tiểu nhị hợp thời mang thức ăn lên, đánh vỡ không khí xấu hổ im lặng giữa hai người.
"Đến, Tần đại hiệp, tiểu đệ lấy trà thay rượu mời ngươi một ly." Thượng Hương trước lấy lòng.
Tần Ức Phong giơ chén lên, mấp máy môi "Chúng ta hai người cũng xem như cùng chung hoạn nạn, Thượng huynh vẫn lấy đại hiệp để xưng hô với tại hạ có vẻ hơi xa lạ, không bằng gọi nhau huynh đệ thế nào?"
"Huynh đệ?"
"Tại hạ năm nay hai ba tuổi, không biết Thượng huynh bao nhiêu tuổi?"
Nàng đôi mi thanh tú nhướng lên, vuốt vuốt ly trà trong tay: "Huynh đệ cũng không phải mỗi người đều có thể làm." A, hiểu được dùng phương thức hỏi vòng vèo lai lịch, tốt, đùa với ngươi.
"Tại hạ chưa từng hoài nghi nhân phẩm của Thượng huynh." Hắn mỉm cười.
Nàng mấp máy môi, ngươi được lắm cư nhiên chỉ cây dâu mắng cây hòe."Không dối gạt Tần đại hiệp, thái độ làm người của tiểu đệ khó được như tùng cốt mai phẩm*, Tần đại hiệp phải nghĩ lại!" (*phẩm chất phóng khoáng, tốt đẹp)
"Nhân vô thập toàn, không người nào là con người hoàn mỹ cả."
"Tần đại hiệp thật muốn xưng huynh gọi đệ?"
"Đương nhiên."
"Được rồi." Biểu tình của nàng thật là miễn cưỡng, làm cho người nào đó khóe mắt nhịn không được co quắp vài cái, "Vậy liền xưng huynh gọi đệ tốt lắm." Cùng thiếu chủ của Thiên Kiếm Minh làm huynh đệ, trăm lợi mà không có hại nàng sẽ theo ý đi.
"Tốt lắm, chúng ta cùng hướng trời lập lời thề kết bái." Tần Ức Phong kéo nàng hướng mặt đất quỳ xuống.
"Cái gì? Kết bái?" Nàng khó nén kinh ngạc.
"Đúng, có mọi người trong tửu lâu làm chứng, chúng ta cùng nhau kết nghĩa kim lan."
Kết bái trách nhiệm quá nặng, nàng phải suy nghĩ thận trọng.
"Trên có ông trời, dưới có thổ thần, ta Tần Ức Phong lúc này thề, nguyện cùng vị này Thượng huynh đệ kết bái làm khác 'tính' huynh đệ, từ nay về sau cam khổ cùng nhau, bất ly bất khí (không xa không rời), không cầu sinh cùng năm cùng tháng, nhưng xin chết cùng năm cùng tháng..."
"Chờ một chút!" Nàng không để ý hình tượng che miệng của hắn ngăn cản hắn tiếp tục nói.
"Làm sao vậy?" Tần Ức Phong quan tâm hỏi.
"Ngươi lớn tuổi hơn ta, nếu như chết cùng năm cùng tháng trong lời nói ta thật quá chịu thiệt, không thể thề như vậy." Mua bán lỗ vốn nàng tuyệt không làm.
"Vậy ngươi cảm thấy nên thề như thế nào?"
"Ngươi hẳn là nên nói như thế này." nàng nghiêm trang, "Trên có ông trời, dưới có thổ thần, tại hạ Tần Ức Phong lúc này thề, nguyện cùng vị công tử này kết làm khác họ huynh đệ, từ nay về sau tai họa của hắn tất cả tại hạ gánh chịu, toàn bộ vui mừng do hắn thừa nhận, ngày khác nếu có chút vi phạm lời thề, cam nguyện chịu trời phạt."
Trong lòng mọi người trong khách điếm đứng ngoài nói thầm, ông trời nếu có chút mắt lúc này nên cho sấm xuống đánh ngươi.
Nhìn nàng Tần Ức Phong máy móc đem lời nàng mới vừa nói xong nói lại một lần, sau đó nhìn nàng.
"Làm cái gì?" Nàng giả ngu.
"Tới phiên ngươi." Tần Ức Phong nhắc nhở nàng.
"Trên có ông trời, dưới có thổ thần, ta cùng Tần Ức Phong lúc này kết bái làm khác họ huynh đệ, từ nay về sau họa do hắn vác, phúc do ta hưởng, hắn nếu tráng niên mất sớm, ta chắc chắn hàng năm cúng mộ, tuyệt không keo kiệt, nếu có chút vi phạm, bị thần tiên trừng phạt."
Hắn ngốc nhìn nàng.
Mọi người một bên cũng bị lời thề của Thượng Hương hù dọa rồi.
Đây là thề sao? Qủa thực là nguyền rủa, Tần Ức Phong đột nhiên cảm thấy tương lai của mình gắn đầy bụi gai.
"Nếu không được, việc kết bái liền từ bỏ tốt lắm." Nàng cũng không miễn cưỡng người.
Hắn thật là muốn bóp chết nàng, nhưng là hắn không hạ thủ được, quay đầu đối tiểu nhị rống lên: "Lại lấy mấy cây hương đến."
Thì ra là bị nàng quấy rối, hắn mới vừa châm hương cũng mau đốt xong rồi.
"Làm gì miễn cưỡng đâu." Nàng lẩm bẩm.
Người bên ngoài cũng cảm thán, cùng người như vậy kết bái không phải tự chuốc lấy cực khổ, vị này nghèo túng dễ nhìn ngươi cần gì chứ?
"Đã kết bái, cuối cùng nên có cái gì làm bằng chứng mới được." Sau khi hai người một lần nữa ngồi vào bàn, Tần Ức Phong nói.
"Cái gì?" Nàng trừng lớn mắt.
"Không biết nhị đệ có vật gì gia truyền có thể trao đổi làm vật trao đổi?"
Môi của nàng phát run, vẻ mặt khó có thể tin.
"Nhị đệ?" Tần Ức Phong vẻ mặt thân thiết tiến gần.
Thượng Hương phản ứng cực nhanh đem một vật nhét vào trong lồng ngực hắn "Cái này tốt lắm."
Tần Ức Phong cúi đầu vừa thấy, hít sâu một hơi —- túi tiền! Được, lợi hại!
"Đại ca." Nàng giả bộ vẻ mặt không muốn, "Tiểu đệ vốn tính toán ngày sau đem túi tiền này làm như đồ gia truyền đời đời truyền thụ, cái này để kỉ niệm ta cùng biểu muội tình nghĩa ân ái, hiện tại tiểu đệ lấy nó đưa cho đại ca."
"Đồ gia truyền?"
"Đúng đúng, đồ gia truyền không phải đều là tín vật đính ước của tổ tông sao?" Nàng vội vàng phụ họa.
Hắn giật mình, rồi sau đó ánh mắt xinh đẹp không nhịn được nổi lên ý cười, "Tín vật đính ước sao?"
Hắn nghĩ đến nàng ngu ngốc nghe không hiểu ý tứ ngoài lời nói, dám công khai lấy ngôn ngữ đùa giỡn nàng?
Nàng giả bộ nghiêm túc gật đầu "Đúng, đây là tín vật đính ước của tiểu đệ và biểu muội, là khi tiểu đệ xuất môn biểu muội lưu luyến không nỡ lôi kéo vạt áo ta, lần nữa dặn dò ta nhất định phải mang theo bên người, yêu cầu người còn túi còn, túi mất người còn..."
Bàn bên cạnh có người cười sặc sụa, có người sặc rượu, một ít thanh âm ho khan nổi lên bốn phía.
Không nhìn sự luống cuống của mọi người, nàng bình tĩnh tự nhiên tiếp tục nói: "Cuối cùng bởi vì biểu muội kéo đai lưng quá mạnh, chút nữa hại tiểu đệ rơi quần tại chỗ."
Tần Ức Phong cũng bỏ mình tại câu cuối cùng này, một miệng trà phun hết lên mặt nàng.
"Tần Ức Phong —" Nàng thét chói tai.
"Khụ khụ..." Cố gắng ổn định lại hơi thở hắn không rảnh nói chuyện.
Thượng Hương một bên dùng tay áo lau chùi nước trên mặt, một bên tức giận trừng hắn.
"Thực xin lỗi." Hắn thành tâm giải thích, mặc dù người khởi xướng là nàng mà không phải mình.
"Ta có nói cái gì chê cười sao?" Nàng nghiến răng.
Hắn cố nín cười, nhưng hiển nhiên rất khó khăn, thế cho nên bộ mặt có chút vặn vẹo, "Không có, Nhị đệ nói nghiêm túc như thế, như thế nào có thể là nói đùa."
"Mặt của ngươi thế nào lại khó coi giống quả hồng thối?" Nàng không chút lưu tình đâm thủng lời nói dối của hắn.
"Như thế nào sẽ có quả hồng thối xinh đẹp như vậy sao?"
"Ngươi cho dù là quả hồng thượng hạng cũng không có thể ăn, cho nên kết luận ngươi không bằng quả hồng." Nàng so với hắn càng kiêu ngạo.
Một giọng nữ đột ngột vang lên: "Tần đại ca, nguơi hà tất đối với lưu manh vô lạ này nhẫn nhịn nữa?"
Thượng Hương nhịn không được tò mò quay đầu nhìn lại, lại đột nhiên liếc thấy một chút hàn quang ———-
Một bàn tay người bên cạnh đưa tới hợp thời hóa giả nguy cơ của nàng "Liễu cô nương, đây là chuyện của hai huynh đệ chúng ta, không phiền ngươi nhúng tay."
Liễu cô nương?! Thượng Hương vội vàng từ trong ngực hắn ló đầu nhìn lại.
Đẹp! Giờ phút này mọi người chỉ có thể dùng hai chữ "xinh đẹp" để hình dung khuôn mặt mình nhìn thấy kia.
Liễu Nhứ ánh mắt nhìn chăm chú vào cánh tay Tần Ức Phong đặt ở eo Thượng Hương, trong mắt hiện lên một tia không thể thấy rõ ghen tị.
Thượng Hương nhịn không được qua lại đánh giá hai người bọn họ, trong lòng không hiểu sao có chút buồn bực, hừ! Chẳng qua ngày thường hai bộ hảo thân xác mà thôi.
"Đại ca, đây là người nghĩ muốn đối với ngươi lấy thân báo đáp Liễu cô nương sao?"
Hơi giật mình chút, Tần Ức Phong đáy mắt hiện lên nồng đậm ý cười "Lần đầu tiên nhìn thấy Liễu cô nương mọi người khó tránh khỏi sẽ thấy kinh ngạc."
"Đúng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tiểu đệ ngu ngốc không biết trên đời lại có nữ tử mĩ mạo như thế."
Hắn cười nhưng không nói, chính là ánh mắt nhìn nàng có chút ý vị sâu xa.
"Ngươi này tặc tử, vì cái gì phải ở Bát Quái Trà Liêu nói hưu nói vượn?" Băng hàn bảo kiếm lần nữa hướng ngay Thượng Hương, khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Nhứ khó nén được tức giận.
"Liễu cô nương, ngươi thế này vừa nhìn thấy mặt liền động đao động thương cũng không quá tốt, vạn nhất ngộ thương đến người dân lương thiện thì làm sao bây giờ? Cho dù ta không phải người lương thiện, nếu không phải người bịa đặt kia không phải là oan khuất?"
Khóe miệng khẽ run, Liễu Nhứ tay nắm chặt chuôi kiếm, gằn từng chữ một: "Ta đã muốn tìm ngươi đã lâu rồi."
"Thật lâu?" Nàng chớp mắt.
"Xoát." một tiếng, ở trước mặt nàng mở ra tranh cuộn, người trên tranh cùng bản thân nàng giống nhau như đúc.
"Họa sĩ giỏi!" Nàng tán thưởng, ánh mắt rơi xuống chỗ ấn ký.
"Nếu không có bằng hữu Cái Bang hỗ trợ, ta cũng sẽ không nhanh như vậy tìm thấy ngươi, lúc trước nhìn Tần đại ca với ngươi giao hảo..." Nàng trong lúc vô ý tiết lộ sớm tìm thấy.
"Cô nương như thế nào vẫn không tiếp tục nhìn tiếp, như thế nào thiếu kiên nhẫn nhảy ra đâu?" Nàng không chút nào cho người ta mặt mũi cười hì hì hỏi, rất có ý thức muốn xem kịch vui.
"Xem Tần đại ca như vậy ngọc thụ lâm phong, chính là nhân vật phong thần tuấn tú, ngươi như thế nào nói hắn không bằng một quả hồng thối, ngươi như vậy một người nam nhân vô lại quê mùa có tư cách gì nói hắn!"
Thượng Hương cố ý ôm chặt bả vai Tần Ức Phong, làm ra bộ dạng hai người rất thân thiết, "Hiện tại này ngọc thụ lâm phong, nam nhân phong thần tuấn tú là đại ca kết bái của ta, ta thích nói như thế nào thì nói như thế, chỉ cần đại ca không tức giận, một người ngoài như cô nương hình như không có tư cách gì trách cú ta."
Liếu Nhứ sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng e lệ không nói nhìn Tần Ức Phong liếc mắt một cái, sau đó quay người chạy như điên.
Đi rồi? Thượng Hương không thể tin nổi trừng mắt nhìn.
"Ngươi thực thất vọng?"
Nàng liếc mắt "Làm sao khẳng định?"
"Trên mặt của ngươi viết rõ ràng hai chữ "thất vọng"
Nàng cong miệng "Đại ca nhất định là hoa mắt."
Miệng hắn giương lên.
Ánh mắt của mọi người trong tửu lâu đều dừng lại trên người hai người bọn họ, tình hình rất ám muội a, tuấn nam khóe miệng đều nhanh dán lên thư sinh gò má.
"Ta nghĩ đến muốn lấy cái gì làm trao đổi."
"Cái gì?" Nàng mặt không đổi sắc, tin tưởng ở trước mọi người hắn sẽ không dám làm ra chuyện thất cách. (đánh mất nhân cách)
"Ngọc Kỳ Lân trả lại ta được rồi." Thanh âm của hắn nhỏ đủ cho chỉ hai người nghe thấy.
Nàng trừng mắt nhìn hắn.
Hắn mỉm cười nhìn lại.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |