Nhận thành quả chiến đấu
← Ch.04 | Ch.06 → |
Sắc mặt Đại phu nhân hơi run, nhìn chằm chằm Tô Vãn, chợt đứng dậy, đi tời trước chân của nàng, "Lâu Vãn, ngươi không nhớ rõ thân phận của ngươi sao? Hôm nay lão gia không có ở trận đấu, để cho Lâu Nghiên ngay tại chỗ xin lỗi ngươi, đã nói lên lão gia hi vọng các ngươi sống chung hòa bình"
Tô Vãn hiểu ý lão nhân kia, thế nhưng nàng hiện giờ rất bực bội, khẩu khí này không xuất ra không được, nàng càng muốn áp chế nhuệ khí của vị Đại tiểu thư này. Cười híp mắt gật đầu, biểu thị tán thành, chợt người lại tiến đến bên tai Đại phu nhân, " Đại phu nhân, không biết chuyện của Tam di nương, người có hứng thú hay không"
Đại phu nhân nghe nói, mắt sắc bỗng lạnh lẽo, hai mắt khóa chặc trên người Tô Vãn, tựa hồ muốn đem cả người nàng nhìn thấu, thế nhưng Tô Vãn lại xem nàng là không khí, vẫn cười như vô tội.
Do dự trong chốc lát, Đại phu nhân cho Yên La một ánh mắt, nàng hiểu ý dẫn tỳ nữ lui ra khỏi chính đường, Đại phu nhân lúc này mới sâu kín nhìn về phía Lâu Nghiên nói:" Nói xin lỗi Tứ tiểu thư đi!"
Lâu Nghiên vừa nghe, hai mắt kinh ngạc trừng lớn, " Mẫu thân, người lại có thể để cho ta xin lỗi nàng"
"Đúng! Lấy tư cách là nữ nhi Lâu gia, đạo lý đơn giản ngươi cần phải hiểu! Nếu đã thua, sẽ phải tuân giữ lời hứa". Đại phu nhân giận đến lồng ngực lên xuống, trong đáy mắt đều là căm giận.
Tô Vãn hưng phấn muốn nằm lăn lộn trên đất, Đại phu nhân xanh mặt, thật sự là quá tuyệt vời.
Lâu Nghiên quật cường nhìn chằm chằm Đại phu nhân, " Không muốn! Mẫu thân..."
Đại phu nhân vừa nhìn nữ nhi ngỗ nghịch, không nghe lời như vậy, kích động tiến lên đem nàng cứng rắn từ trên tháp kéo xuống, " Xin lỗi, bằng không thì theo xử theo gia pháp!"
Lâu Nghiên ẩn nhẫn nước mắt trong hốc mắt, ánh mắt khóa chết trên người Tô Vãn, lúc đang muốn mở miệng, Tô Vãn đột nhiên tiến đến trước nàng:" Ta nhớ kỹ là quỳ trước mặt mọi người xin lỗi"
"Ngươi..." Lâu Nghiên mặt như heo, ánh mắt giống như một lưỡi dao, muốn đem Tô Vãn xé ra vậy.
Đại phu nhân xoay người, giọng điệu đạm mạc nói:" Làm theo lời Tứ tiểu thư, Đại tiểu thư Lâu gia co được dãn được"
Tại sao Tô Vãn nghe lời này, thế nào cảm giác giống như âm thầm mắng nàng không phóng khoáng, thì không phóng khoáng làm sao chứ? Nếu như đã bị người khác làm nhục như vậy, thậm chí thiếu chút nữa chết đuồi trong hồ, đều không đáp trả, vậy không phải là bình hoa sao.
Hai đầu gối Lâu Nghiên chợt rơi xuống đất, cúi đầu, tư thế cương quyết nói:" Lâu Vãn, xin lỗi"
Tô Vãn cười híp mắt cầm tay của Lâu Nghiên, " Tỷ tỷ thật là tác phong lớn nghiêm nghị, Vãn Vãn nhất định sẽ hướng theo tỷ học tập thật tốt, được rồi, có một việc còn phải lãnh giáo tỷ tỷ"
Bầu không khí chính đường chợt đọng lại, Lâu Vãn này đang chơi trò gì, mời vừa rồi còn làm nhục Lâu Nghiên như vậy, bây giờ lại đột nhiên thân thiết hướng về nàng lãnh giáo!
Vẻ mặt của Lâu Nghiên gượng gạo, nhìn chằm chằm nàng, còn chưa mở miệng nói. Tô Vãn đã từ bên hông móc ra quyển sách ố vàng, mở ra một trang trong đó, "Tỷ tỷ, cái chữ này đọc là gì nha? Tỷ biết, muội muội một mực ở phế nhân, không biết bao nhiêu chữ, dĩ nhiên là không thể cùng Đại tiểu thư so sánh. Tỷ sẽ không keo kiệt nga..."
Khi Lâu Nghiên và Đại phu nhân thấy quyển sách ố vàng kia, sắc mặt đại biến, trong mắt Lâu Nghiên tất cả đều là đố kị điên cuồng, một tay nặng nề ném rơi quyển sách, thấp giọng:" Lâu Vãn, phụ thân đem thương phổ quan trọng cho ngươi, ngươi rốt cuộc còn muốn như thế nào?"
Tô Vãn mịt mờ a một tiếng, vội vàng nhặt quyển sách lên, đau lòng vỗ vỗ bụi, "Quan trọng nha? Ta cho rằng chỉ là một quyển sách về thương thông thường, muội muội vô tình làm cho tỷ tỷ mất hứng, thật là xin lỗi, vậy muội muội không quấy rầy. Tạm biệt." nói xong, lập tức ôm quyển sách rời đi.
Lâu Nghiên tức giận một cước đem chậu hoa đá ngã, níu góc áo Đại phu nhân:" Mẫu thân, người xem tiện nhân kia, cư nhiên kiêu ngạo như vậy. Tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì sẽ đem tất cả mọi thứ cướp đi"
Đại phu nhân liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói:" Ngươi cũng không tỉnh táo lại, điên điên khùng khùng, ta cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì"
"Xem ra nàng thật không lưu được, bằng không chẳng những sẽ đoạt đi tất cả sự sủng ái của ngươi, sẽ còn đem đến rất nhiều chuyện..." Đại phu nhân ngồi ở trên ghế hoa hồng, nói ra điều lo lắng.
Bất chợt, Tô Vãn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, mờ mịt chỉ chỉ cái mũi của mình nói:" Cái gì? Ta không lưu được? Đại phu nhân, người sẽ không đem ta giết đi chứ?"
Đại phu nhân gần như sắp tê liệt mặt, lập tức cười nói:" Vãn Vãn, ngươi lại nghĩ đi nơi nào, ta và Nghiên đang nói con mèo mun không lưu được, suy nghĩ nhiều"
"A... Như thế à, hắc hắc. Vậy ta đi, tạm biệt, tỷ tỷ, Đại phu nhân"
Sau khi xác định Tô Vãn đi xa, Lâu Nghiên lớn tiếng gầm thét:" Yên La, ngươi mù sao? Nữ nhân kia lúc nào tiến vào, ngươi lại có thể không báo một tiếng"
Yên La vô tội cúi đầu, "Nô tỳ đang thay tiểu thư pha trà"
Đại phu nhân thở dài một hơi, mệt mỏi nói:" Được rồi, an tĩnh một chút. Yên La, ngươi đỡ ta trở về, thật là làm cho đau đầu"
Lâu Nghiên tức giận dậm chận, sau cùng đem khó chịu trut lên hoa trên kệ bình hoa toàn bộ rơi xuống đất, lấy làm phát tiết.
....
Xoảng....
Bình hoa cổ tinh xảo trên mặt bàn bị Đại phu nhân mạnh mẽ ném rơi xuống đất, rơi thành mảnh nhỏ, Úc Băng đi tới, nhảy qua từng mảnh nhỏ, cười híp mắt hỏi:" Biểu tỷ, không biết chuyện gì làm cho người tức giận như vậy"
Đại phu nhân tức giận trừng Úc Băng một cái, " Ta cho ngươi biết, an phận một chút cho ta, nếu như lần nữa làm cho xảy ra chuyện gì, ngươi liền cút ra khỏi phủ tướng quân đi"
"Chậc chậc, biểu tỷ, lửa giận này không phải là lớn bình thường." Úc Băng vẫn như cũ dáng vẻ cà lơ phất phơ, hoàn toàn không bởi vì tức giận của Đại phu nhân, có một chút thay đổi.
Đại phu nhân nhìn dáng vẻ của Úc Băng càng giận, một cái tát nặng nề vỗ vào trên án kỷ, " Ta cảnh cáo ngươi, nếu như cùng nữ nhân kia dây dưa không rõ, vậy thì hậu quả chính ngươi chịu"
"A? Thì ra người vì chuyện này tức giận nha. Biểu tỷ, người cũng làm chủ cho ta, nữ nhân chết tiệt kia quấn lấy ta không tha, ta có biện pháp gì." Úc Băng làm một vẻ mặt chuyện không liên quan đến ta.
Đại phu nhân tức giận muốn một phát đem hắn bóp chết, trầm ngâm trong chốc lát nói:" Lâu Vãn kia trở nên lớn mạnh, hơn nữa lão gia còn đưa sách thương cho nàng. Ngươi lại nghĩ cho ta một biện pháp, tiếp tục như vậy nữa, vị trí chủ mẫu của ta khó giữ được!"
"Rất đơn giản, đợi biểu đệ làm nàng gục trên giường, mọi vấn đề đều được giải quyết rồi" Úc Băng giả vờ nghiêm túc nâng đầu nói.
"Haha... ngươi nếu có thể gục là tốt rồi, qua trận đấu kia là tiện nhân kia gả tới cho Việt vương phủ rồi, Vương gia chỉ đích danh muốn Lâu Vãn tiểu thư củi mục kia, Tự nhà chúng ta không có cơ hội" Đại phu nhân toàn tâm toàn ý muốn đem nữ nhân đưa vào hoàng cung, nhưng thật không nghĩ tới, Việt vương kia muốn Lâu Vãn, không muốn Lâu Tự.
Úc Băng nga một tiếng thật dài, suy tư điều gì, cũng không có quan tâm Đại phu nhân, nàng tức giận thật muốn tát một cái, thật không biết có phải hay không là người nhà mẹ nàng, lại có thể thờ ơ như vậy.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |