Xinh đẹp phản kích lại!
← Ch.17 | Ch.19 → |
Ánh nến của đèn lồng trên mái hiên như đang run rẩy, tỳ nữ canh giữ đại sảnh phủ tướng quân ngáp một cái, gia sự lúc này thật đúng là không như bình thường, giờ tý bắt đầu đại hội.
Toàn bộ đại sảnh phía trên, không khí một mảnh quỷ dị, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có một người thần sắc lạnh nhạt, nhìn như không liên quan đến mình. Ánh mắt Úc Băng nhẹ nhàng mà xẹt qua Lâu Vãn, đáy mắt lộ ra tia thâm ý, xem ra nữ tử này thật sự không dễ chọc.
Đại phu nhân nghe được Lâu Thương Trạch nói, kinh ngạc nhìn người được gọi là phu quân trước mặt, nhưng mà bà còn chưa ra tiếng, Lâu Thương Trạch lại tiếp tục nói: "Lấy tiền công từ quản gia, và phải làm không công cho Lâu gia cả đời, đến phòng bếp làm hạ nhân đi! Mặt khác, vị trí chủ mẫu của phủ tướng quân tạm thời do Nhị phu nhân xử lý. Đại phu nhân đến Tĩnh Uyển nghỉ ngơi đi!" Dứt lời, quay đầu nhìn về phía Đức Lâm công chúa, "Công chúa điện hạ, đêm khuya như vậy còn quấy rầy ngài, thật sự là áy náy, xin hãy để cho tỳ nữ đỡ ngài trở về phòng nghỉ ngơi."
Đức Lâm đứng dậy, đánh ngáp một cái, vô cùng thân thiết tiến lên kéo Lâu Vãn: "Vãn Vãn, đi thôi! Trở về phòng nghỉ ngơi đi, bản công chúa muốn đến khuê phòng của ngươi.
"Công chúa không ngại là tốt rồi."
"Không, sẽ không đâu...."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, kinh hãi nhìn hai người trước mắt, Tứ tiểu thư cho tới bây giờ đều là đại môn không ra, nhị môn không bước, lần trước đi một lần ra ngoài là tới hoàng cung, còn lại thời gian căn bản không có đi ra ngoài, khi nào lại thân như tỷ muội với công chúa điện hạ vậy?
Không biết...
Đại phu nhân cúi đầu cũng đưa Lâu Thương Trạch rời đi, đáy mắt lộ vẻ hận ý. Lâu Nghiên vội vàng nâng Đại phu nhân dậy: "Mẫu thân, người mau mau đứng lên đi. Sàn rất lạnh."
Bà mất hồn mất vía đứng lên, nhìn nhị phu nhân, mở môi: "Muội muội, ngày mai muội đến uyển lý đi."
Nhị phu nhân đi về phía trước đột nhiên dừng lại, trong tay giắt tam thiếu gia, chậm rãi trở lại, cung kính khom người: "Được, tỷ tỷ. Ngày mai, Ôn Bội nhất định sẽ đến đúng giờ."
"Ân."
Đại phu nhân trong lúc rời đi, còn có thâm ý nhìn thoáng qua Úc Băng. Khóe miệng tươi cười cứng ngắc, nhiệm vụ của Úc Băng đã thất bại, cho nên mới đưa tới mầm tai vạ này! Lâu Vãn này, hiện tại quả nhiên là đủ lông đủ cánh rồi!
...
Tô Vãn cùng Đức Lâm trở lại Lâm Thủy uyển, vừa mới chuẩn bị xong giường, Đức Lâm liền thần bí đuổi tất cả tỳ nữ đi, tà ác kéo tay mềm của Tô Vãn, "Ngoan ngoãn nói ra hết đi? Phía sau còn có cái gì hay, ta hôm nay phối hợp cho hết mỹ đi."
Tô Vãn tươi cười thản nhiên, ánh mắt nhẹ nhàng mà diu dàng, nhân đang có quà vì làm con thừa tự, trong phút chốc cầm lấy viên ngọc trai trước bàn trang điểm không chút lưu tình ném về nóc phòng! Châu ngọc xuyên qua mái ngói, lập tức công kích người nghe lén.
Đức Lâm nhìn lỗ hổng to trên nóc phòng, không thể ngờ trừng lớn hai mắt, "Ngươi ngươi..."
"Tốt lắm, người đáng ghét đi rồi." Tô Vãn vỗ vỗ bàn tay, cười đến đặc biệt xinh đẹp, tùy ý nằm ở giường nhỏ nói: "Công chúa điện hạ, người hãy lưu lại vài ngày, hơn nữa nội công tâm pháp cũng không sai biệt lắm, làm trò cũng xem xong rồi, hẳn là..."
"Ngươi cư nhiên lệnh đuổi khách, người có biết bản công chúa có thể phán ngươi tử tội không! Hừ, bản công chúa muốn chiếm chỗ nào của ngươi trong tòa nhà này đều có thể, Lâu Vãn, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn thần phục đi." Đức Lâm không có nghe thấy hứng thú trong lời nói của chính mình, giống như một đứa nhỏ vùng vẫy đứng lên.
Tô Vãn đánh ngáp một cái, lập tức cởi bỏ đai tơ tằm mang bên hông, "Công chúa điện hạ nghỉ ngơi đi, ngày mai nói sau ha, ngủ ngon."
Đức Lâm mặt đỏ một trận, xanh một trận, có bao nhiêu mọi người nịnh bợ nàng, mà Lâu Vãn này, thiên hạ đệ nhất phế vật, lại hết lần này tới lần khác tụt mất cảm xúc của nàng, hơn nữa căn bản không đem nàng để vào mắt. Lợi dụng nàng, còn muốn vứt bỏ nàng...
Nữ nhân ác độc a...
Suy tư đến tận đây, Tô Vãn đột nhiên duỗi cánh tay ra, đem Đức Lâm ương ngạnh túm vào trong chăn, đồng thời đạm mạc nói: "Trò hay, làm người bình thường, sau này có hi vọng, nhất định mời người xem."
"Trên nóc phòng có lỗ hổng lớn không chuyện gì chứ?"
"Hẳn là không đáng ngại..."
Hai nữ nhân như thế đắp chăn ngủ thiếp đi, nhưng mà nửa đêm, đột nhiên mưa rền gió dữ, làm A Bích và Thủy Nguyệt sợ tới mức dậy đóng cửa sổ, nhưng khi đến khuê phòng của tiểu thư, lại nhìn đến thảm hoàn toàn bị ướt nhẹp, trên nóc phòng, một lỗ hổng, siêu lớn!
Sau đó, Tô Vãn thẳng thắn: tuyệt đối không thể vì trừ độc mà hủy địa bàn của mình, nếu không bị thương tổng chính là mình.
"Hắt xì... Hắt xì... Lâu Vãn, ngươi gây họa, bản công chúa ngã bệnh, bây giờ ta ở lại nơi này thật luôn, không đi luôn." Đức Lâm không ngừng hắt xì, dùng khăn lụa đáng thương lau mũi, lên án.
Tô Vãn cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Lâu Nghiên bởi vì Đức Lâm ở Lâm Thủy uyển, căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ, cố nén vài ngày xuống, đánh hỏng vài bộ trà cụ màu trắng, . Tô Vãn cùng Đức Lâm cười đến lăn lộn trên giường.
"Lâu Vãn! Bản công chúa bảo hộ ngươi, ngươi ít nhất nên có một chút ra vẻ đi." Đức Lâm cùng Tô Vãn càng ở chung lâu, càng thích nữ tử này, thích nàng không chút nào che giấu giả dối, có chút giả ngu sung lăng nhu thuận, càng thêm thích nàng không tim không phổi.
Tô Vãn ách một tiếng, bỗng nhiên lại nhún nhún vai, "Công chúa điện hạ, ngươi xem xem khuê phòng ta to lớn nhưng chẳng có gì, có thể nói nhà chỉ có bốn bức tường, nào có cái gì này nọ đến bồi thường ngươi được đâu. Ra vẻ cái gì, quên đi!"
Đức Lâm thật là khóc không ra nước mắt, cuối cùng vẫn là lựa chọn thỏa hiệp. Mặ dù nàng muốn tiếp tục ở lại phủ tướng quân, nhưng Hoàng Thượng hạ chỉ, làm cho đại thần đi bắt buộc hồi cung, cuối cùng nàng vẫn là chảy nước mắt rời đi.
Đức Lâm chân trước mới vừa đi, lâm Thủy uyển liền náo nhiệt lên, Lâu Nghiên thập phần không khách khí một cước đá văng cửa chính. Tô Vãn ở trên ngai vàng đứng dậy, đau lòng chậc chậc hai tiếng: "Lâu đại tiểu thư, cửa ngươi đá hỏng hết rồi, tội quá à."
Lâu Nghiên không nói lời nào, lập tức rút trường kiếm ra khỏi vỏ, điên cuồng quơ quơ, Tô Vãn không đánh trả, đánh một quyền ra, trường kiếm bổ vào hoa, khiến cho lá hoa rơi xuống đất, "A nha nha... Lâu đại tiểu thư, thực vật cũng là sinh mệnh! Hoa này là cây tử đàn, rất nhiều tiền, ngươi có thể đừng cho mẫu thân ngươi khó xử hay không, a... Không phải, bây giờ là nhị phu nhân khó xử..."
"Lâu Vãn, hôm nay ta không thể giáo huấn ngươi, hại mẫu thân ta mất đi vị trí chủ mẫu. Ngươi không coi ai ra gì, khiến cho toàn bộ gà chó tướng quân phủ không yên..."
Xoảng...
Trên bàn, ly trà bằng sứ men xanh một bộ rớt xuống, Tô Vãn đau lòng vuốt vuốt ngực, "Lâu đại tiểu thư, trà cụ men sứ của ta! Ngươi làm sao có thể khiến Lâm Thụy Uyển ta gà chó không yên đây?" Lâu Nghiên phát điên công kích Tô Vãn, nhưng lại không đụng được đến sợi tóc của Tô Vãn, tức giận công tâm, trường kiếm càng đánh ra càng mất đi kết cấu, thậm chí bị kiếm cắn nuốt cả hiềm nghi.
Ngay tại thời điểm Tô Vãn chuẩn bị xem kịch vui, một đạo hồng bào bay xuống, thân hình Úc Băng né qua trước mặt Lâu Nghiên, điểm trụ các đại huyết mạch của nàng, nhìn nhìn Tô Vãn liếc mắt một cái: "Điểm đến tức chỉ..."
"Biểu thiếu gia, là Lâu đại tiểu thư bức người, ta từ đầu đến cuối, đều không có đánh trả, ngươi thật đúng là kỳ quái." Tô Vãn liếc mắt, khinh thường nói.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |