Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 102

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 102
Kẻ trừng phạt
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vưu Minh Hứa trở về biệt thự với tâm trạng trĩu nặng. Vừa bước vào phòng khách liền thấy mọi người vẫn như mọi ngày, người thì chơi game, người thì tăng ca làm việc, người thì say mê xem phim. Chiếc bàn ăn bên cạnh bày đầy thức ăn thơm ngon nức mũi, đang chờ đợi cô quay về.

Ân Phùng cũng ngồi trên sofa, trong tay cầm cuốn sách như mọi ngày.

Trái tim Vưu Minh Hứa dần bình tĩnh, thầm nghĩ những thủ đoạn vu oan giá họa đê hèn kia cuối cùng sẽ không thể thành công.

Ân Phùng thấy cô bèn cười như không có chuyện gì xảy ra. Vưu Minh Hứa cũng không để lộ sắc mặt. Quán Quân vứt điện thoại sang một bên nói: "Cuối cùng cũng về rồi." Nói xong bèn hô hào mọi người đi ăn cơm.

Ân Phùng đi tới nắm tay cô, bình tĩnh nhìn cô một hồi rồi cúi đầu hôn. Vưu Minh Hứa đột nhiên rất muốn gần gũi với anh, bèn mặc kệ những người kia, vươn tay ôm eo, vùi mặt vào ngực anh. Anh chỉ khẽ xoa đầu cô, cười nhẹ nói: "Chịu ấm ức rồi?"

Giọng anh trầm thấp và xen chút lạnh khó lòng phát hiện. Tuy nhiên, mấy người bên cạnh nào đã bao giờ thấy vẻ e ấp của Vưu Minh Hứa như lúc này, người nào người nấy đều trợn tròn mắt, thắc mắc không biết hôm nay Vưu Minh Hứa ấm đầu không.

Vưu Minh Hứa buông anh ra, nói: "Em thì phải chịu ấm ức gì, chỉ là ở nhà bầu bạn cùng anh hai ngày thôi. Ăn cơm trước rồi nói."

Ân Phùng hiểu ra, xem ra đến Vưu Minh Hứa cũng đã bị liên lụy, e rằng tình hình đang ngày càng tồi tệ. Nói thực lòng, anh thực sự coi thường thủ đoạn này của đối phương. Anh cũng không ngờ Ân Trần lại đột ngột chơi trò này, thâm tâm cũng đã có suy đoán nhất định về động thái tiếp theo của kẻ trừng phạt. Có điều, anh cho rằng Vưu Minh Hứa về nhà càng tốt, hai người ở chung một chỗ vẫn tốt hơn là tách ra, không thể hỗ trợ lẫn nhau. Không chừng Đinh Hùng Vĩ bảo cô về nhà cũng là vì có ý này. Anh nào sẽ chịu ngoan ngoãn ngồi nhà, để mặc cho kẻ trừng phạt bôi nhọ mà không biết đường âm thầm đi điều tra chứng cứ? Anh là cừu non chắc?

Vưu Minh Hứa nói xong, anh bèn dắt tay cô đến bàn ăn, một chân móc ghế của cô đến trước người mình để cô ngồi xuống, sau đó ôm cô vào lòng. Bên cạnh còn có người, Vưu Minh Hứa định giãy ra thì anh hạ giọng nói: "Quan tâm đến họ làm gì? Anh muốn để em kề sát anh."

Vưu Minh Hứa chợt mềm lòng, nhớ lại hôm nay người khác đều thảo luận rần rần về anh khi anh không có mặt trong Cục cảnh sát. Rồi lại nghĩ, có những lúc anh rõ ràng vẫn dựa dẫm vào cô giống như Vưu Anh Tuấn, chỉ là rất ít khi chịu thừa nhận mà thôi. Vậy nên cô làm như anh nói, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, mặc kệ những người khác.

Trừ Tiểu Yến phản ứng chậm chạp, còn lại đám Quán Quân đã chứng kiến bao cảnh nam nữ tình trường hỗn loạn, nên căn bản không chú ý đến việc hai người dính nhau hơn lúc bình thường.

Quán Quân ăn xong nhanh nhất, buông bát đũa, nói: "Sao bên ngoài lại có hai cảnh sát? Lẽ nào là đến canh chừng chúng ta?" Mọi người cùng đổ dồn ánh mắt vào Vưu Minh Hứa, cô nghĩ xem ra Ân Phùng chưa kể cho họ biết chuyện hôm nay. Cô nhìn Ân Phùng, thấy anh không ngăn cản bèn cố gắng dùng giọng điệu trần thuật bình tĩnh nhất, kể lại toàn bộ sự việc hôm nay, kể đến cả việc cô giao nộp súng rồi về nhà.

Quán Quân đứng bật dậy, cắn chặt răng đầy nham hiểm.

Ân Phùng: "Ngồi xuống!"

Quán Quân và Ân Phùng nhìn nhau vài giây, Quán Quân bấy giờ mới mặt mày tái xanh ngồi trở lại ghế.

Đồ Nha đập cạch đũa xuống bàn, mặt đỏ bừng vì giận: "Thầy Ân, cần chúng tôi làm gì? Mẹ kiếp, tôi tưởng mình đã gặp thủ đoạn bỉ ổi nhất trần đời rồi, không ngờ đường đường là kẻ trừng phạt mà lại vô sỉ đến mức này!"

Mặt Tiểu Yến tái mét vì sợ hãi. Cuộc đời này cậu ấy sợ nhất là bị cảnh sát vu oan, cậu ấy biết rõ cảnh sát vu oan đồng nghĩa với điều gì, bèn nói lí nhí: "Chúng ta nên làm thế nào? Thầy Ân phải làm sao để rựa sạch tội danh? Có rửa sạch tội được không? Chúng ta có cần bỏ đi không?"

Trần Phong luôn im lặng lúc này mới cất lời: "Hoảng cái gì! Nghe thầy Ân và bà chủ nói! Ta làm theo là được!"

Bấy giờ mọi người mới im lặng.

Vưu Minh Hứa thấy Ân Phùng không lên tiếng bèn mở lời trước, cô nhìn Trần Phòng rồi nhìn Ân Phùng: "Tô Tử Ý tự xưng là bạn gái cũ của Ân Phùng, còn nói Ân Phùng từ Tây Tạng về đã quên chị ta. Rốt cuộc chị ta là thế nào?"

Trần Phong nghe vậy sững người, vô thức liếc nhìn Ân Phùng.

Khi đó đến chính cậu ta cũng không hiểu rõ được mối quan hệ giữa hai người này. Ân Phùng lúc đó đâu phải chuyện gì cũng nói cho cậu biết.

Ân Phùng cất giọng vô cùng bình tĩnh: "Nghe chị ta nói, quả là mặt dày. Chị ta là người của Ân Trần, năm đó đến Tương Thành nên anh mới tiện tay lo liệu qua loa. Về sau anh nghi ngờ cái chết của Ân Trần có vấn đề nên mượn cơ hội thăm dò chị ta, tuy nhiên không thu được kết quả nên cứ để mặc chị ta như thế, không quá gần gũi cũng không quá xa cách."

Vưu Minh Hứa hiểu ngay. Chẳng trách Tô Tử Ý dám mượn cớ đó tự xưng là bạn gái cũ, cố tình làm quan hệ hai người trở nên mờ ám. Với cái danh lăng nhăng của Ân Phùng ngày trước, nói không chừng rất nhiều người ngoài cuộc cũng đều cho là như vậy.

Cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Lý Minh Đệ thì sao, mọi người có từng gặp anh ta không? Hay có ấn tượng nào không?"

Ân Phùng trả lời dứt khoát: "Chưa từng gặp."

Quán Quân cười lạnh: "Nếu từng gặp, tôi đã lột da hắn từ lâu rồi, còn phải đợi đến tận bây giờ?"

Tiểu Yến lắc đầu.

Đồ Nha cũng lạnh lùng nói: "Chưa từng gặp! Nếu gặp rồi tôi cũng sẽ giết hắn!"

Đây là lần đầu tiên Vưu Minh Hứa nghe thấy Đồ Nha nói đến giết người một cách tàn khốc thế này nên không khỏi ngây người.

Trần Phong cũng lắc đầu, nhìn Vưu Minh Hứa nói: "Tôi cũng chưa từng gặp."

Ân Phùng nói: "Ai nói mấy người được phép đi giết người?"

Mọi người nhất thời đều im bặt.

Vưu Minh Hứa thấy vậy bèn giải hòa: "Cục cảnh sát đang điều tra, lúc này chúng ta không nên hành động, đến lúc đó không nói rõ ràng được sẽ càng thêm rắc rối. Nếu cần thiết thì chắc chắn sẽ nhờ mọi người giúp đỡ. Cũng giống như hồi trước vậy."

Sắc mặt những người còn lại bấy giờ mới thả lỏng, song họ đều rất sợ vẻ nổi giận của Ân Phùng nên không dám nhìn anh, vội vã ăn xong cơm rồi chạy hết về phòng.

Ăn xong, Vưu Minh Hứa nắm tay Ân Phùng đi dạo trong vườn. Hai người im lặng đi một lúc, cô nói: "Có phải giờ anh đang rất khó chịu không?"

Ân Phùng cười lạnh một tiếng, nói: "Chẳng phải chúng đang mong ngóng anh thế này hay sao? Anh cứ không để chúng được như ý, tưởng anh dễ bắt nạt lắm à?"

Tâm trạng vốn đang nặng nề của Vưu Minh Hứa nghe xong câu nói của anh bèn phì cười, vẻ kiêu ngạo của Ân Phùng nhiều lúc quả thực rất trẻ con, thế nhưng có những khi anh lại có thể là kẻ rất tâm cơ.

Cô dịu dàng nói: "Chỗ em có đủ khẩu cung chi tiết và các loại tư liệu, phía Lão Đinh cũng sẽ không giấu em. Chúng ta thử nghiên cứu kỹ xem, tìm cách phá vỡ âm mưu của chúng."

Ân Phùng "Ừ" một tiếng, song dường như không quá để tâm.

Vưu Minh Hứa bèn hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Hai người đi đến cạnh hồ cá nhỏ, ánh đèn phản chiếu xuống nước mặt tối tăm tạo thành những gợn sóng lấp lánh, xung quanh tĩnh lặng, cành lá rung rinh như cũng đang cất giấu thứ bí mật thầm lặng nào đó. Ân Phùng kéo tay cô ngồi xuống băng ghế dài, anh ôm cô vào lòng.

Vưu Minh Hứa thực ra rất không quen cảm giác bị người ta ôm như thứ đồ vật nhỏ, Ân Phùng ngồi lên đùi cô, cô còn thấy dễ chịu hơn. Nhưng Ân Phùng thích tư thế này, lại còn vô cùng cố chấp, ngày này qua ngày khác rồi cô cũng bắt đầu thấy bình thường.

Hết chương 307

*****

Trong bóng tối, Ân Phùng sờ eo và tay cô, lặng lẽ cúi đầu hôn, nói: "Anh đang nghĩ, hiện giờ chúng đã đánh lá bài giấu kĩ bấy lâu nay, cam lòng hi sinh hai người chỉ vì để cầm chân em và anh, điều này có nghĩa là gì?"

Vưu Minh Hứa đáp ngay: "Nghĩa là chúng sắp tung đòn phản kích cuối cùng rồi!"

Ân Phùng hôn má cô khen ngợi: "A Hứa lúc nào cũng biết anh đang nghĩ gì. Đó không chỉ là lần phản kích cuối cùng, mà chúng còn dốc hết toàn bộ lực lượng còn sót lại để thực hiện mục đích. Có lẽ sẽ có rất nhiều người chết."

Vưu Minh Hứa lặng thinh.

Ân Phùng nhẹ nắn bàn tay hơi lạnh của cô, nói: "Cứ để phía Đinh Hùng Vĩ từ từ giải oan cho chúng ta, tốt nhất là tung tin tình hình nghiêm trọng ra bên ngoài, ví như hai chúng ta bị bắt nhốt chẳng hạn, tất nhiên cũng không được quá đà, chúng sẽ không tin. Làm vậy để chúng yên tâm ra tay. Việc hiện giờ hai chúng ta có thể làm chính là chờ đợi. Một khi kẻ trừng phạt có hành động, chúng ta sẽ phối hợp cùng Đinh Hùng Vĩ, một mẻ tóm gọn chúng."

Vưu Minh Hứa không ngờ anh hôm nay bị "trục xuất" về nhà một mình, bị cảnh sát trông chừng mà vẫn tính được mưu kế này. Cũng phải, vì cô quá quan tâm nên ắt loạn, chỉ một lòng nghĩ làm sao để gột sạch tội danh cho anh mà không nghĩ đến cách tương kế tựu kế, lấy công làm thủ. Cô lập tức gọi điện thuật lại toàn bộ suy nghĩ của Ân Phùng cho Đinh Hùng Vĩ, ông đã đồng ý sẽ đi sắp xếp cho họ.

Nhưng ngắt cuộc gọi, Vưu Minh Hứa vẫn nói an ủi: "Anh yên tâm, Lão Đinh và Hứa Mộng Sơn đều biết rõ, họ cũng không phải người hiền lành dễ bắt nạt, chắc chắn có thể giúp anh rửa sạch hiềm nghi."

Tuy vậy, Ân Phùng rất bình thản, nói: "Đợi đến khi bắt được kẻ sáng lập tổ chức kẻ trừng phạt thì sẽ rõ chân tướng, chứng minh rằng anh trong sạch."

Một ý nghĩ bất chợt xuất hiện trong lòng Vưu Minh Hứa: tính cách anh bất khuất và kiêu ngạo vậy đấy. Cô mềm lòng, quay đầu hôn anh. Nhưng nụ hôn của Ân Phùng lại mãnh liệt, mạnh mẽ hơn thường ngày rất nhiều. Vậy nên Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, anh nói câu nào cũng đầy đạo lý, song nói cho cùng, bị người khác vu oan vẫn rất khó chịu. Nụ hôn kết thúc, cả người cô mềm nhũn trên bờ vai anh, còn anh vẫn nhẹ nhàng mê man cắn mút, khuôn mặt thấm chút nét tà tà, gặng hỏi cô: "Hôm nay xảy ra chuyện thế này, em không nghi ngờ anh chút nào?"

Vưu Minh Hứa đáp ngay: "Không."

"Vì sao?"

Vì sao ư?

Vưu Minh Hứa bỗng nhớ tới đôi mắt trong veo lúc Vưu Anh Tuấn ngẩng đầu cười nhìn cô; nhớ lại biểu cảm đau khổ của Ân Phùng khi Lão Cửu qua đời; và cả dáng vẻ cô đơn khi anh nói mình là kẻ cố chấp, nhất định phải có được cô... Cô vuốt ve má anh, nói: "Vì anh là Ân Phùng của em."

———

Hai người trở về phòng đã là đêm khuya. Tâm trạng hôm nay của Vưu Minh Hứa lên xuống bấp bênh nên mệt mỏi rã rời, chẳng lâu sau đã ngủ thiếp đi. Song Ân Phùng ôm cô mà không hề buồn ngủ, mãi đến nửa đêm mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Không biết ngủ được bao lâu, anh bất chợt bừng tỉnh, mở trừng mắt nhìn trần nhà. Phòng tối om, chỉ có thể nhìn thấy những đường nét lờ mờ của đồ đạc trong phòng. Họ kéo rèm cửa trước khi đi ngủ, bóng cây bên ngoài thấp thoáng hắt lên bức tường phía đối diện đầu giường. Ân Phùng không ngủ tiếp được nữa, nhìn Vưu Minh Hứa thấy cô cúi đầu cuộn tròn người, nằm sát bên tay anh, đang chìm trong giấc ngủ say nồng. Ân Phùng cúi đầu hôn trán cô, cô hoàn toàn không biết.

Ân Phùng ngồi dậy, gác hai tay trên đầu gối, ngồi im bất động.

Có những lúc, ấn tượng của con người với một vài chuyện hoặc một vài chi tiết đã xảy ra bỗng trở nên vô cùng rõ nét trong lúc nửa mơ nửa tỉnh. Ví như vừa rồi, anh nhớ lại tình hình khi cả nhà ăn cơm trong buổi tối nay.

Khi đó họ bàn tới Tô Tử Ý, bàn tới Lý Minh Đệ, biểu cảm, phản ứng của từng người đều được Ân Phùng thu hết trong tầm mắt. Lúc đó không thấy có điểm bất thường, nhưng giờ nghĩ lại mới phát hiện có điều khác lạ.

Có người phản ứng quá kích động. Có lẽ là vì tâm trạng gần như mất kiểm soát.

Có người lại quá mức bình tĩnh. Thậm chí gần như không có cảm giác tồn tại, cũng không trao đổi ánh mắt với anh như thường ngày.

Cảm giác lạnh lẽo dần trào lên trong lòng Ân Phùng. Anh biết tối nay mình đã phớt lờ mất một người.

Ân Phùng xuống giường, lặng lẽ mặc quần áo, quay đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Nếu có người che giấu điều gì và muốn làm chuyện gì đó thì có lẽ sẽ hành động vào đêm nay.

Mỗi một ngóc ngách của toàn bộ biệt thự đều nằm trong hệ thống giám sát an ninh của Quán Quân. Ân Phùng quyết định đi tới phòng sách, xem xem mỗi người họ hiện giờ đang làm gì.

Ai ngờ vừa mở hé cửa phòng ngủ, anh liền bắt gặp một bóng đen vụt qua cầu thang phía đối diện.

Ân Phùng lặng im bất động, quan sát tình hình qua khe cửa.

Người đó bình thường rất ít khi mặc áo khoác đen, quần đen, đội mũ lưỡi chai, gần như hòa vào bóng đêm thế này. Người đó xuống nhà, nhanh chóng bước về phía cửa lớn.

Ân Phùng đứng im vài giây, âm thầm mở cửa đi đến phòng khách lấy súng rồi xuống nhà.

Diện tích biệt thự rất rộng, dù có hai cảnh sát canh chừng ngoài cổng nhưng nếu người bên trong muốn ra ngoài mà không để cảnh sát phát hiện vẫn là chuyện vô cùng dễ dàng.

Ân Phùng mở cánh cổng phụ nằm trong một góc khuất của biệt thự. Cánh cổng này bình thường được cây cối rậm rạp che khuất, màu lại gần giống với tường, người ngoài căn bản sẽ không thể nhận ra.

Chẳng bao lâu, Ân Phùng bắt một taxi, lúc này là 3 giờ sáng. Ân Phùng nếu muốn bám đuôi một người khác thì người đó sẽ chẳng thể nào phát hiện được. Huống hồ người phía trước kia đã đi theo anh mấy năm liền. Anh hiểu rõ tâm tư kín đáo, cẩn thận của người đó cũng giống như hiểu rõ chính mình vậy.

Người đó ngồi taxi, xuống xe trước một bệnh viện.

Ân Phùng bảo tài xế dừng xe dưới hành lang phía bên này của tòa chẩn bệnh, từ xa nhìn người đó cúi đầu kéo thấp mũ rồi xuống xe bước lên tầng. Hành động nhanh gọn, gần như không gây chú ý cho bất cứ người nào.

Ân Phùng ngước nhìn tên bệnh viện, chính là bệnh viện Lý Minh Đệ đang nằm mà hôm nay Vưu Minh Hứa nhắc đến. Người đó quen thuộc hệ thống cảnh vụ, lại có quyền hạn thẻ chuyên gia của anh, điều tra Lý Minh Đệ nằm ở bệnh viện nào là một chuyện rất dễ dàng.

Ân Phùng xuống xe, bám theo người đó. Anh chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, tránh để xảy ra tình huống bất ngờ, đánh rắn động cỏ.

Buổi đêm, thang máy bệnh viện vắng tanh. Khi Ân Phùng đi đến trước thang máy, thấy chỉ có một bên thang đi lên, không ngừng nhảy số. Anh bấm nút, kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng, thang dừng ở tầng 15.

Ân Phùng bước vào thang máy.

Sau một tiếng "ting", Ân Phùng bước ra ngoài, quan sát hoàn cảnh xung quanh. Phía trước bên phải là hành lang, có y tá đang đứng. Phía sau là dãy phòng bệnh với ánh đèn mờ sáng. Anh từ từ đi tới góc tường, vừa định quay người đi hỏi y tá thì khóe mắt bắt gặp một bóng người vụt qua bên đầu kia hành lang.

Bóng lưng đó không phải của người anh muốn bám theo, nhưng lại khiến anh có cảm giác kì lạ. Ân Phùng giật thót, vội vã đuổi theo đến khúc ngoặt hành lang nhưng lại là đường cụt, chỉ có vài gian phòng khép chặt cửa chứ không thấy người.

Hết chương 308

*****

Ân Phùng quan sát mấy phòng thiết bị, phòng sửa chữa và phòng chứa đồ. Anh mở cửa từng phòng một không chút do dự. Phòng thiết bị được khóa từ bên trong, phòng sửa chữa chỉ là căn phòng rộng khoảng 10 mét vuông, bên trong có tủ, góc tường chất đồ đạc, tủ đều được khóa, không có người.

Anh tiếp tục mở cửa phòng chứa đồ, bên trong tối om, cũng có vài ngăn tủ chất đầy từng chồng khăn bông và quần áo blouse, còn có vài bao đựng vật tư y tế mới. Anh nhìn hết một lượt, người không thể nấp trong đây nhưng bóng hình vừa nãy dường như vẫn còn hiển hiện ngay trước mắt.

Có lẽ người đó đã trốn vào phòng bệnh khác.

Ân Phùng cúi đầu nhìn đồng hồ, đã 2 phút trôi qua. Anh không thể chậm trễ hơn, buộc phải đuổi theo người kia bèn quay đầu bỏ đi.

Ân Phùng trở lại quầy y tá.

Thẻ chuyên gia của anh tất nhiên vẫn còn, bèn đưa cho y tá kiểm tra, y tá lập tức hiểu ý, nói: "Còn có hai cảnh sát đang trông coi ở đó, phòng bệnh 1553 ấy." Ân Phùng gật đầu cảm ơn rồi đi tới phòng 1553. Máy quay trên hành lang bệnh viện đang quay chính diện anh, ánh mắt anh bình tĩnh không một gợn sóng.

Bệnh viện này rất rộng, lực lượng y bác sĩ hùng hậu, nếu không Lý Minh Đệ cũng sẽ không được đưa vào đây. Ân Phùng đi đến đầu tận cùng của hành lang phía bên này, rẽ ngoặt, chỉ thấy cửa toàn bộ những căn phòng nằm dọc hai bên gần như đều khép chặt, đèn tắt, hành lang chỉ còn lại chút ánh sáng lờ mờ.

Phòng 1553 đang ở ngay phía trước, trước cửa có hai ghế, một chiếc để trống, người cảnh sát ngồi trên ghế còn lại đầu ngoặt sang một bên giống như ngủ gật.

Ân Phùng nhận ra ngay tình hình không tốt. Anh gần như lập tức xông thẳng đến, trước hết là kiểm tra động mạch cổ của cảnh sát, may thay vẫn còn đập, anh chú ý tới vết đỏ nhỏ trên cổ người cảnh sát, xem ra người này đã bị súng gây mê bắn trúng. Chỗ Quán Quân chẳng thiếu những thứ đồ kiểu này.

Cửa phòng bệnh khép hờ, Ân Phùng rút súng, ngẩng đầu nhìn liền thấy trong căn phòng mờ tối, người mặc bộ đồ đen nâng súng, không một tiếng động nhắm vào cổ người đang cạnh bên giường – có vẻ là bố Lý Minh Đệ. Bố Lý Minh Đệ có tật gáy ngủ, trúng thuốc mê không kịp rên rỉ lấy một tiếng, đầu đã gục càng thêm sâu.

Người kia giắt súng vào eo, đổi sang khẩu súng khác, lặng lẽ lắp dụng cụ giảm thanh, bước gần đến giường.

Cạnh giường chỉ bật một chiếc đèn bàn sáng tờ mờ. Mặt Lý Minh Đệ được gột rửa sạch sẽ, đang say giấc nồng.

Người kia từ từ nâng súng.

Ân Phùng chậm rãi mở cửa, giương súng, bước vào phòng.

Nghe thấy tiếng động, toàn thân người đó cứng đờ như khúc gỗ, từ từ quay người, để lộ ra khuôn mặt thanh tú nho nhã. Tuy nhiên đêm nay, khuôn mặt ấy lại lạnh lẽo, tràn đầy sát khí.

Nhìn thấy Ân Phùng, cậu ta kinh ngạc và hoảng loạn, hạ súng xuống, thì thào nói: "Thầy Ân..."

Nhìn dáng vẻ này của Trần Phong, tâm trạng Ân Phùng cũng vô cùng phức tạp. Song anh cũng buông súng, lạnh giọng nói: "Cậu muốn làm gì?"

Nghe vậy, mặt Trần Phong một lần nữa đanh lại, ánh mắt phức tạp, muốn nói rồi lại thôi.

Ân Phùng tiến lên một bước xách thốc cổ áo cậu ta, cười lạnh, đè thấp giọng: "Rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ cậu không biết nếu giờ cậu giết chết Lý Minh Đệ, cậu là người của tôi, tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Sao nào, cậu định tiễn tôi vào tù? Hay là, cậu đang mưu đồ điều gì khác?"

Trần Phong gần như lập tức gằn giọng: "Không phải!"

Ân Phùng nhìn chằm chằm cậu ta, sắc mặt cậu ta dần tái nhợt, từ từ nói: "Em không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không rõ thầy của ngày trước muốn điều gì. Nhưng em biết, nếu hắn không chết, thầy thực sự sẽ phải ngồi tù!"

Tim Ân Phùng dần lặng xuống. Anh tựa như nhìn thấy mặt hồ đen ngòm, bắt đầu dâng lên từ cổ chân, còn anh thực ra chẳng hề hay biết trong hồ đang ẩn giấu thứ gì. Nhưng anh đã cảm nhận được một tia lạnh buốt xương.

"Ý gì?" Ân Phùng từ tốn hỏi, "Cậu rốt cuộc muốn nói gì?"

Trần Phong ngẩng phắt đầu nhìn anh, mắt long lanh ánh nước mà trước nay chưa từng có, cậu ta thốt ra từng câu từng chữ: "Ba năm trước, có một buổi tối thầy không cho em đi theo, mà đi cùng Tô Tử Ý."

Ân Phùng thảng thốt, anh căn bản không hề có chút ấn tượng về chuyện này.

Trần Phong nói tiếp: "Em nhớ lần đó là ngày kỉ niệm trường cũ của thầy, thầy đến đại lễ đường gặp đàn em khối dưới, còn tham gia tiệc tối của trường, sau đó thầy bảo em về trước, em thấy Tô Tử Ý lên xe của thầy."

Ân Phùng tỉ mỉ hồi tưởng lại song làm thế nào cũng không tìm được kí ức sau ngày kỉ niệm đó. Anh khẽ hỏi: "Sau đó thì sao?"

Trần Phong nhắm mắt rồi lại mở ra, nói: "Sau đó em phát hiện một phần hợp đồng quan trọng phải ký gửi fax cho nhà xuất bản bên Thái Lan ngay trong tối bị để quên ở chỗ em, nhưng không gọi được cho thầy nên đã lái xe đuổi theo. Em thấy thầy và chị ta lái xe đến bên hồ."

Mặt Ân Phùng không một biểu cảm.

Trần Phong khóc nói: "Khi đó em thấy rất kì lạ, lại thấy chẳng có gì là không thể để em xem nên bèn đi theo, em thấy thầy và chị ta vào căn nhà đó, cửa không đóng nên em đi vào."

Ngược lại, Ân Phùng bật cười thành tiếng, giọng lạnh đến mức đáng sợ: "Cậu nhìn thấy gì? Hửm?"

Trần Phong cúi thấp đầu: "Em theo xuống cầu thang, thấy thầy và Tô Tử Ý đang hôn nhau, Lý Minh Đệ bị xích trên ghế." Ngừng một chút rồi nói tiếp: "Trên người hắn, có vết roi và vết máu mới."

Lòng Ân Phùng như chợt có thứ gì đang đùng đùng sụp đổ.

Nếu Trần Phong chưa từng đến căn mật thất đó sẽ không thể biết được nơi đó có cầu thang, cũng sẽ không thể biết Lý Minh Đệ bị xích. Trên tường của mật thất quả thực có treo một sợi roi đẫm máu khô.

Nhưng anh căn bản không thể tin được toàn bộ lời Trần Phong nói. Giọng anh như thấm sương lạnh: "Nếu thực tôi đã làm những việc kia giống như cậu nói, vì sao tôi không hề nhớ được dù là một chút? Khi đó tôi đâu có bị kẻ trừng phạt bắt, tôi nhớ rõ tất cả mọi chuyện xảy ra trước khi đi Quý Châu. Lẽ nào trước đó tôi lại không biết bản thân mình đã làm chuyện gì?"

Trần Phong ngơ ngác.

Ân Phùng nói xong cũng trầm mặc.

Không khí trong phòng bệnh đông đặc một cách đáng sợ. Hai người im lặng nhìn nhau.

Trần Phong hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Tóm lại, hắn nhất định phải chết. Em giết hắn rồi đi tự thú. Việc là do em làm, không liên quan gì đến thầy."

Ân Phùng nói: "Cậu câm miệng. Tôi không cần ai phải chết thay tôi!"

Có lẽ hai người khá to tiếng, Lý Minh Đệ trên giường khẽ hừ một tiếng, từ từ mở mắt.

Phản ứng của Trần Phong nhanh như tia chớp, quay ngoắt lại nhắm thẳng súng vào huyệt thái dương của Lý Minh Đệ. Nhìn rõ tình hình trong phòng, Lý Minh Đệ hồn bay phách tan. Ân Phùng cách giường khoảng nửa mét, đứng ngược sáng khiến nét mặt anh nhìn như vô cùng nham hiểm. Đột nhiên, Lý Minh Đệ run lên bần bật như chó mất nhà, lắp ba lắp bắp: "Đừng đến đây... Cầu xin anh... Đừng đến đây... Đừng hành hạ tôi nữa... Các người đừng hành hạ tôi nữa... Chu thiện dĩ tử chu ác thừa hành... Tôi bằng lòng tôi tin phục! Chu thiện dĩ tử chu ác phụng hành..."*

*Tạm dịch: Cái thiện đã mất, cái ác thừa hành.

Hết chương 309

*****

Đầu Ân Phùng thình lình vang lên một tiếng "đùng", cảnh tượng trước mắt và trong kí ức chợt trùng khớp, đoạn kí ức liên quan tới Quý Châu cũng như làn thủy triều đột ngột đánh úp vào anh.

Đó là một ngày đổ tuyết. Tuyết chất thành một lớp dày bên hồ. Anh đỗ xe ven đường, xuống xe hít một ngụm khí lạnh thấu xương, cảm giác ấy tựa như mới chỉ ngày hôm qua.

Chớp mắt anh đã đi xuống cầu thang, bước tới căn phòng ngầm lạnh lẽo đó.

Anh thấy Tô Tử Ý đứng trước bàn, chị ta mặc chiếc váy lụa ngắn màu đen tôn lên làn da trắng trẻo mịn màng, đang sắp xếp vài bản thảo, quay đầu lại nở nụ cười ngọt ngào với anh.

Anh ngoảnh đầu, thấy một người nằm trên đất. Người đó chỉ mặc duy nhất chiếc quần lót, người kín vết thương, cổ chân bị xích.

Đột nhiên, những kí ức và cảm giác từng xuất hiện rất nhiều lần cùng lúc ập đến. Trong đó có sự hành hạ, nụ cười khinh miệt, những đòn roi và những lần cắt thịt của Ân Phùng. Sự run rẩy và hoang mang, đau khổ và sợ hãi trong bóng tối như miếng sắt nóng cháy in rõ trong tim anh.

Lúc này, Ân Phùng nghĩ, chắc người trên đất kia chính là người bị kẻ trừng phạt giày vò.

Người đó như phát hiện ra điều gì, từ từ ngẩng đầu.

Ân Phùng nhìn rõ thân hình, đường nét gần như giống hệt mình của hắn, cũng nhìn rõ gương mặt anh tuấn, thanh tú của hắn chính là Lý Minh Đệ. Hắn cũng giống khi trước, vừa thấy Ân Phùng liền lộ vẻ sợ hãi và đau đớn tựa như sự giam cầm và giày vò này là vô cùng vô tận.

Một niềm tin nào đó kiên trì đã lâu trong tim Ân Phùng bỗng như bị khuôn mặt này đập nát.

Hóa ra không phải.

Là Lý Minh Đệ.

Vậy người giam cầm Lý Minh Đệ, là ai?

Ân Phùng đột nhiên không dám nghĩ đến đáp án.

Tiếp đó, lại một cảnh tượng khác hiện ra trước mắt.

Anh lại nhìn thấy người đó.

Hắn ngồi trước bàn, mặc sơ mi trắng, quần dài đen, mặt mũi sáng sủa sạch sẽ. Thứ hắn đang cầm trong tay để đọc hóa ra là bản thảo vừa được hoàn thành. Có những trang thậm chí còn dính cả vết máu mới. Đó là máu của Lý Minh Đệ. Người đó đọc xong, tháo kính đặt xuống bàn.

Sau đó Ân Phùng thấy Ân Trần đứng sau nói câu gì rồi vỗ vai người đó. Ân Phùng thấp thoáng nghe thấy giọng nói của người đó, thanh âm ấy càng lúc càng quen thuộc, quen thuộc hơn bất cứ một người nào khác trên thế gian này.

Người đó nói: "...Trong lúc tôi ngủ say, nhớ dạy dỗ anh ta cho tốt... Hoàn toàn không nhớ bản thân đã làm những gì, còn tự cho mình là anh hùng chính nghĩa chống lại được dục vọng trong thâm tâm, chẳng phải nực cười lắm à... Thực ra tôi đã rơi vào vực thẳm từ lâu rồi..."

Anh lại nhìn thấy những cảnh tượng bản thân đã từng thấy khi còn là Vưu Anh Tuấn, một bàn tay, bàn tay của người đó cầm bút đánh gạch chéo trên giấy, nói: "Chúng đều không đáng được sống trên đời này. Bao gồm mày, bao gồm tao, Ân Phùng. Bởi vì chúng ta đều là..."

Ân Trần ở phía sau hắn cười ha hả, hai anh em cùng quay đầu, hai khuôn mặt hiện ra rõ nét hơn bao giờ hết.

...

Ân Phùng chỉ thấy đầu đau như búa bổ, trong lúc mơ màng, anh đã không còn biết mình đang ở nơi đâu. Anh ngã lăn ra sàn, bên tai là tiếng gọi kinh hoàng của Trần Phong: "Thầy Ân! Thầy Ân! Thầy sao rồi!" Một tay cậu ta đỡ Ân Phùng, tay còn lại vẫn đang cầm súng nhắm vào Lý Minh Đệ khiến hắn căn bản không dám động đậy.

Song Trần Phong thấy Ân Phùng từ từ vực dậy, vì cúi đầu nên không nhìn rõ biểu cảm.

Trần Phong lo lắng bồn chồn, không rõ vì sao lại có dự cảm vô cùng tồi tệ.

Sau đó Ân Phùng chống tay xuống giường, đứng dậy, ngẩng đầu, mắt anh đỏ sọng, trên mặt là nước mắt. Anh nhìn Lý Minh Đệ trên giường, nét mặt thình lình trở nên vặn vẹo, gạt phắt Trần Phong ra, lao vào dùng cả hai tay bóp cổ Lý Minh Đệ. Lý Minh Đệ vốn yếu ớt, gặp tình huống bất ngờ căn bản không có sức phản kháng, hai chân ra sức giãy đạp, liều mạng muốn tách hai tay Ân Phùng ra. Nhưng sắc mặt Ân Phùng dữ tợn, tái nhợt, tầm mắt rõ ràng đang ghim chặt trên Lý Minh Đệ song lại như xuyên qua hắn nhìn về một nơi nào khác, anh như không thấy bất cứ thứ gì, không nghe được điều gì, hai tay càng lúc càng siết chặt.

Chỉ có Lý Minh Đệ có thể nghe được những câu lẩm bẩm cực nhỏ của Ân Phùng: "Không phải tôi... Không phải! Không phải thật! Không thể là thật! Không ai có thể hủy hoại tôi, dù là chính bản thân tôi cũng không thể!"

Trần Phong ngã sõng soài trên sàn vì cú hất mạnh của Ân Phùng, ngây ngẩn nhìn Ân Phùng bóp cổ Lý Minh Đệ. Thấy Lý Minh Đệ gần tắt thở, Trần Phong như bị kim đâm xông tới ôm chặt eo Ân Phùng kéo anh ra: "Thầy Ân thầy không thể tự ra tay! Không thể làm ở đây được!" Nhưng hiển nhiên Ân Phùng đã mất kiểm soát, quay người đạp văng Trần Phong rồi lại tiếp tục bóp chặt cổ Lý Minh Đệ.

Trần Phong ngã lăn, vừa định đứng dậy thì cánh cửa phía sau đùng bật mở, cậu ta kinh ngạc quay đầu liền thấy Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa đứng ngay cửa, toàn bộ đều đang sững sờ nhìn Ân Phùng. Lòng Trần Phong đau nhói, chợt không còn hơi sức đứng dậy, cậu ta cũng nhìn thấy cả những người khác theo sau hai người, chính là Đồ Nha, Quán Quân và Tiểu Yến.

Họ phát hiện cậu ta và Ân Phùng lần lượt rời đi nên đều đuổi theo đến đây chăng?

Thế nhưng họ lại bắt gặp ngay cảnh tượng này!

Trần Phong rệu rã, Hứa Mộng Sơn như chết sững. Thậm chí anh ấy còn vụt lên suy nghĩ, liệu có phải mình đang nằm mơ? Nên mới tận mắt chứng kiến Ân Phùng đang giết Lý Minh Đệ!

Đêm nay vốn là ca trực của Hứa Mộng Sơn và một đồng nghiệp khác, họ cùng canh trước phòng Lý Minh Đệ. Vừa bước ra từ nhà vệ sinh liền đụng trúng Vưu Minh Hứa, theo sau cô còn có vài người của Ân Phùng. Anh biết có chuyện xảy ra song không dám tin vào điều mình đang nghĩ, vội vã chạy về thì bắt gặp cảnh tượng trước mặt...

Hứa Mộng Sơn chỉ thấy mắt đau nhói, tim đập như đánh trống, đầu óc trống rỗng, những động tác tiếp theo của anh ấy hoàn toàn vô thức. Anh ấy rút súng nhắm chuẩn vào Ân Phùng, nghiêm giọng quát: "Ân Phùng! Dừng tay! Lập tức buông Lý Minh Đệ ra! Nếu không tôi nổ súng!"

Bấy giờ Ân Phùng mới khựng lại.

Còn Vưu Minh Hứa chứng kiến cảnh này chỉ thấy mông lung như mộng.

Cũng là trước đó không lâu, cô tỉnh dậy vì khát mới phát hiện bên cạnh không người. Lòng cô bất an, dậy đi tìm mới phát giác quần áo ngày hôm nay của Ân Phùng đều không có trong phòng. Anh nửa đêm ra khỏi nhà.

Vưu Minh Hứa lập tức gọi hết người dậy mới biết Trần Phong cũng không có nhà. Đồng thời, Quán Quân nói thiếu mất hai khẩu súng và một súng gây mê.

Ân Phùng và Trần Phong định làm gì?

Vưu Minh Hứa tức khắc gọi điện thoại cho cả hai nhưng không ai nhấc máy. Cô càng lúc càng thấp thỏm, vừa sợ Ân Phùng xảy ra chuyện vừa nghĩ có lẽ anh chỉ đang bố trí trước việc gì, cũng giống như lần bắt Vệ Lan vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại thấy sai, hai người đã hẹn cùng kề vai sát cánh, anh sao có thể không nói một tiếng đã tự ý hành động?

Hết chương 310

*****

Cô không thể chỉ ngồi không chờ đợi.

Quán Quân nói có cách, vài phút sau đã dò được vị trí của Ân Phùng và Trần Phong qua tín hiệu điện thoại, họ đang cách rất gần nhau trên một con đường nào đó. Bởi vậy, Vưu Minh Hứa dứt khoát dẫn theo những người còn lại đuổi theo.

Nhưng khi tín hiệu của Ân Phùng và Trần Phong dừng lại, điểm đến cũng càng ngày càng rõ, đầu mày Vưu Minh Hứa cũng càng lúc càng sâu. Khi ngẩng đầu nhìn bảng tên bệnh viện, tim cô như con thuyền nhỏ trôi dạt trong bóng đêm vô cùng vô tận. Bạn căn bản không nhìn rõ được điều gì đang chờ đợi bạn ở phía trước kia.

Cho đến tận giây phút này, Vưu Minh Hứa mới nhìn rõ đó là gì.

Trần Phong bị Ân Phùng đạp văng, ngã ngồi trên sàn, không kịp ngăn cản; Hứa Mộng Sơn rút súng thét gào. Mấy người phía sau cô không hẹn mà cùng im lặng đến quái dị.

Vưu Minh Hứa nhìn bóng lưng Ân Phùng khựng lại, từ từ buông tay.

Lý Minh Đệ dưới tay anh như quả bóng xì hơi, thở hồng hộc, ngắc ngoả chút hơi tàn.

Mưu sát không thành. Bốn chữ này vụt lên trong đầu Vưu Minh Hứa.

Dưới ánh mắt trầm mặc và khó hiểu của tất cả mọi người, Ân Phùng từ từ quay lại. Anh vừa giống như một kẻ điên đột ngột bừng tỉnh; vừa giống đứa trẻ cùng đường bí lối, chậm rãi ngẩng đầu.

Vưu Minh Hứa nhìn thấy sắc mặt trắng nhợt của anh, thế nhưng khóe mắt anh đỏ hoe, hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt.

Vưu Minh Hứa không biết vì sao, rõ ràng cô còn không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, song nước mắt cũng bất chợt trào ra.

Mắt Ân Phùng đờ đẫn, tầm nhìn lướt qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt cô.

Anh chỉ nhìn cô.

Giọng anh khàn đặc như đã chìm trong cái chết: "A Hứa, hóa ra là anh."

Vưu Minh Hứa nghẹn ứ: "Cái gì... là anh?"

Anh cười thê lương, đôi mắt như mất đi ánh sáng: "Tổ chức kẻ trừng phạt... là anh sáng lập..."

Đầu Vưu Minh Hứa ù ù như bị người ta tung cú đấm trời giáng, chỉ còn lại cảm giác đau đớn trào lên như sóng nước thủy triều. Cô mở miệng muốn cất tiếng nhưng phát hiện cổ họng như bị thứ gì bít chặt. Cô bỗng như bị người khác ném vào sa mạc hoang vu, còn Ân Phùng là sắc xanh duy nhất hiện tại cô còn thấy được. Lúc này, màu xanh ấy đang dần chìm vào sắc xám.

Nước mắt Vưu Minh Hứa như thác lũ, cô lắc đầu rất chậm, cô nghe thấy giọng nói như vỡ vụn của chính mình: "Em không tin... Không thể nào... Không thể thế được..."

Ân Phùng lại nhìn cô, mắt long lanh ánh nước. Nói xong câu đó như tiêu hao toàn bộ sức lực của anh. Anh chợt nhắm mặt, bước giật lùi.

Trần Phong gần anh nhất, lao như mũi tên ôm chầm lấy anh. Hứa Mộng Sơn thấy mắt như sắp nứt ra vì giận, thét lên: "Không được động! Vưu tỷ, không được phép nhúng tay!"

Vưu Minh Hứa cứng đờ như đá.

Cô nghe thấy Trần Phong rên lên một tiếng, như đáp lại hành động của cậu ta, Vưu Minh Hứa chỉ thấy gáy đau nhói, mắt tối sầm, ngất lịm. Quán Quân hạ tay, đỡ lấy cô rồi từ từ đặt xuống sàn.

Gần như ngay khoảnh khắc đó, Đồ Nha lao vào khóa chặt Hứa Mộng Sơn từ phía sau, Hứa Mộng Sơn nổi nóng, quay người định phản đòn nhưng bị áp chế không thể động đậy. Trần Phong ôm Ân Phùng, đứng sau Hứa Mộng Sơn, giương súng gây mê, Hứa Mộng Sơn hự một tiếng rồi ngã quỵ xuống sàn.

Mặt Đồ Nha tái mét, bước đến, cúi xuống cõng Ân Phùng. Lần đầu tiên khuôn mặt Quán Quân không còn chút ý cười, xót thương nhìn Vưu Minh Hứa. Tiểu Yến chảy nước mắt, cố nhịn không bật ra thành tiếng.

Trần Phong lau sạch nước mắt trên mặt, nói: "Đi!"

Bốn người không hề né tránh y tá và camera, đưa Ân Phùng ra khỏi bệnh viện ngay dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, lên xe, lái thẳng vào màn đêm, từ đó bặt vô âm tín.

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)