Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 101

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 101
Người trong liên hoàn
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vưu Minh Hứa nổi giận, nói: "Bạn gái cũ cái gì? Cậu nghe ở đâu?"

Hứa Mộng Sơn có chút khó xử khi nhìn sắc mặt cô: "Lý Minh Đệ nói." Ngừng một lát rồi bổ sung: "Lần ở Tây Tạng, mọi người cũng đều cho là vậy."

Mặt Vưu Minh Hứa đanh lại, hỏi tiếp: "Tên Lý Minh Đệ đó còn nói những gì nữa?"

Lần này thì Hứa Mộng Sơn trả lời thoải mái hơn nhiều: "Anh ta còn nói bình thường Ân Phùng không tới, Tô Tử Ý phụ trách việc trông coi suốt mấy năm liền. Anh ta bị nhốt ở đó, viết... bản thảo theo yêu cầu, viết xong thì Tô Tử Ý cầm đi. Anh ta còn nói mình từng là con nhà giàu, thích viết lách từ nhỏ, năm đó là bị Ân Phùng bắt cóc."

Vưu Minh Hứa cười lạnh: "Tô Tử Ý thay Ân Trần trông coi thì có! Tên Lý Minh Đệ này vốn đã là người của tổ chức kẻ trừng phạt, lời anh ta nói mà tin được chắc?"

Hứa Mộng Sơn cũng đã nghe cô nhắc tới chuyện ở Quý Châu, nghe vậy bèn an ủi: "Cậu đừng giận, chuyện này nghe kiểu gì cũng là đổ tội, phát hiện dấu vân tay thì đã sao? Ân Phùng chẳng phải cũng bị bắt cóc một khoảng thời gian à? Chắc chắn là dấu vân tay đã bị lưu lại vào thời gian đó. Các anh em không kém cỏi đến mức không nhìn ra được mánh khóe này. Chỉ là hiện giờ có nhân chứng vật chứng nên khá phiền phức. Chúng ta điều ra rõ ràng là được."

Vưu Minh Hứa gật đầu, lại hỏi: "Gọi Tô Tử Ý đến chưa?"

Hứa Mộng Sơn đáp: "Gọi rồi. Khi người của chúng ta tìm đến nơi, chị ta đang xách theo vali chuẩn bị đến sân bay, đang trên đường quay về rồi."

Vưu Minh Hứa khẽ hừ một tiếng.

Hứa Mộng Sơn nói: "Có điều... giờ chúng muốn cắn chặt Ân Phùng..."

Vưu Minh Hứa hiểu ý anh ấy, nói: "Mình hiểu. Tạm thời đừng để anh ấy nhúng tay, tránh việc mọi người khó xử."

Nói chuyện xong cùng Hứa Mộng Sơn, Vưu Minh Hứa quay trở về phòng làm việc thì thấy Ân Phùng ngồi sau bàn của cô nhàn nhã đọc vài hồ sơ vụ án. Anh ngẩng lên, hỏi: "Thế nào rồi?"

Vưu Minh Hứa chợt thấy đau lòng và không cam tâm, anh là một người không khuất phục trước cái ác trong thâm tâm, đã chống chọi với nó suốt bao nhiêu năm qua, nhưng hiện giờ lại bị người ta vu oan giá họa thành một kẻ độc ác, hèn hạ. Cô kéo một chiếc ghế, ngồi xuống cạnh anh.

Ân Phùng phát hiện ra chút khác thường bèn hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Vưu Minh Hứa bình tĩnh lại, kể rõ toàn bộ sự việc cho anh nghe.

Có những lúc, Ân Phùng ngồi nghiêm chỉnh, không cười, cũng không có bất cứ biểu cảm nào nhìn sẽ khá đáng sợ. Ví dụ như lúc này.

Một lúc sau, anh cười lạnh: "Thủ đoạn tuy vụng về nhưng rất hữu dụng, vứt một kẻ bị hại ra trước mặt cảnh sát, cảnh sát chắc chắn sẽ không thể làm ngơ. Chúng muốn loại anh ra khỏi vụ án, tránh để anh cản đường chúng."

Vưu Minh Hứa cũng có cảm giác như vậy, người hiểu Ân Trần nhất là ai? Người duy nhất tận mắt nhìn thấy kẻ sáng lập là ai? Người khiến kẻ trừng phạt thiệt hại nghiêm trọng là ai? Thiếu đi sự trợ giúp của Ân Phùng, cảnh sát muốn một lần dẹp cỏ tận gốc kẻ trừng phạt chắc chắn sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Vưu Minh Hứa nắm tay anh nói: "Nếu chúng ta đều hiểu thì chẳng có gì phải sợ mấy trò vặt của chúng. Anh cứ về nhà trước, giờ anh không thích hợp làm gì cả. Em phải xem rốt cuộc chúng muốn làm gì, sẽ không để chúng được đắc ý."

Ân Phùng nhìn cô một hồi, thấy phòng làm việc không có ai bèn ghé tới hôn nhẹ lên môi cô, nói: "Anh biết. Anh có A Hứa minh oan cho anh. Có gì đáng để lo lắng?"

Thấy anh còn đùa cợt được, Vưu Minh Hứa bật cười, thầm nghĩ đối phương tung chiêu này chưa chắc đã là chuyện xấu, nếu không chúng trốn mãi thì họ biết đối phó với chúng thế nào? Hiện tại chúng chủ động tìm tới cửa, vậy thì họ sẽ dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, ai biết sẽ điều tra ra được điều gì?

Ân Phùng về nhà trước. Theo quy trình, Hứa Mộng Sơn vẫn cho hai cảnh sát đi trông coi trước cổng nhà anh. Vưu Minh Hứa vẫy tay, không quá đặt nặng vấn đề.

Tô Tử Ý được đưa về rất nhanh, Hứa Mộng Sơn và một đồng nghiệp khác phụ trách thẩm vấn chị ta. Trái lại, Vưu Minh Hứa đứng trong gian phòng cách vách, giờ chuyện liên quan đến Ân Phùng nên cô cũng không tiện can thiệp.

Vưu Minh Hứa nghĩ, đã khoảng hơn một năm kể từ lần đầu tiên cô gặp Tô Tử Ý, bắt đầu từ lúc Ân Phùng trở thành Vưu Anh Tuấn, người phụ nữ này ngoại trừ lượn lờ trước mặt anh vài lần thì chưa từng xuất hiện. Cô cũng chỉ coi Tô Tử Ý là món nợ đào hoa ngày trước của Ân Phùng, về sau chắc Ân Phùng còn chẳng hề nhớ đến người phụ nữ này nên Vưu Minh Hứa cũng chẳng buồn đặt chị ta vào mắt.

Nhưng hiện giờ cọng hành nhỏ bé tưởng chừng vô hại này bỗng nhảy ra trong vai trò bạn gái cũ, bị người ta chỉ ra là đồng phạm của Ân Phùng, bị nghi ngờ có hành vi bắt cóc, giam giữ và gây tổn thương người khác.

Trong phòng thẩm vấn.

Tô Tử Ý không có gì khác biệt so với hơn một năm về trước, vân xinh đẹp, yên tĩnh, giữa cặp mày như luôn phảng phất nét ưu buồn. Chị ta ngồi tróng đó, bất kể nhóm Hứa Mộng Sơn hỏi gì cũng chỉ cúi đầu im lặng.

Về sau Hứa Mộng Sơn nói: "Chúng tôi đã phát hiện một lượng lớn dấu vân tay của chị trong một ngôi nhà gõ gần hồ Hàm Gia, chị giả thích sao về điều này?"

Nói đoạn, tiếp tục đẩy bức ảnh của Lý Minh Đệ đến trước mặt chị ta: "Người này, chị biết không?"

Khóe mắt Tô Tử Ý đỏ hoe, nhìn bức ảnh, cắn môi không nói.

Vưu Minh Hứa nhíu mày. Biết diễn thật đấy! Bộ dáng này chẳng khác nào đang nói với cảnh sát rằng đúng là có việc như vậy!

Hứa Mộng Sơn và đồng nghiệp nhìn nhau, song ý nghĩ của cả hai lại bất đồng. Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa giống nhau, đều nghĩ bụng: Mẹ kiếp, giả vờ, giả vờ tiếp cho ông xem nào! Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.

Còn người đồng nghiệp kia quả nhiên đã sinh lòng nghi ngờ.

Hứa Mộng Sơn thình lình hỏi: "Lần gặp Ân Trần gần đây nhất của chị là khi nào?"

Tô Tử Ý yên lặng một chút mới đáp: "Ân Trần... chẳng phải đã chết hơn chục năm rồi sao? Lần gặp cuối cùng tất nhiên là trước khi anh ấy chết rồi." Nghe ra có vẻ không chút sơ hở. Nhưng Hứa Mộng Sơn khẽ cười.

Vưu Minh Hứa ở phòng cách vách cũng thầm vỗ tay khen hay, nhìn chằm chằm biểu cảm của Tô Tử Ý. Hứa Mộng Sơn bỗng dưng hỏi đến người đã mất cách đây hơn chục năm, Tô Tử Ý đáng ra nên làm vẻ ngạc nhiên mới hợp lẽ thường tình. Nhưng phản ứng của chị ta quá mức bình tĩnh, phản bác một cách bình thản như thế trái lại rất bất thường.

Tô Tử Ý biết Ân Trần không chết.

Hiển nhiên Tô Tử Ý cũng đã ý thức được sai sót vừa rồi của bản thân, ánh mắt vụt lên nét thất bại. Hứa Mộng Sơn cười lạnh trong bụng, đương định thừa thắng xông lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài vọng vào.

Vưu Minh Hứa cũng cau mày, chỉ đành mở cửa ra ngoài, phòng thẩm vấn nằm ở tầng hai, vừa nhìn xuống liền thấy hai người già tóc hoa râm đang khóc lóc xông vào Cục cảnh sát, hai cảnh sát bên cạnh đang không hết lời khuyên can, ngăn chặn.

Người phụ nữ đột nhiên khóc rống lên: "Tử Ý! Tử Ý! Con đang ở đâu? Sao lại bị cảnh sát bắt thế này! Chắc chắn là nhầm lần rồi! Nhầm lẫn rồi!"

Vưu Minh Hứa chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật binh binh, bất chợt nghe thấy cửa phòng bên cạnh mở tung, Tô Tử Ý xông thẳng ra ban công, gào thét: "Bố, mẹ!" Nước mắt tuôn trào, dáng vẻ vô cùng hối hận và đau khổ.

*****

Vưu Minh Hứa thầm kêu một tiếng không hay, lúc này, nhóm người Hứa Mộng Sơn cũng đuổi tới. Vì chị ta vừa mới quay về, lại chưa có chứng cứ hiềm nghi xác thực nên không bị còng tay, bởi vậy chẳng ai ngờ được chị ta sẽ đột ngột xông ra ngoài.

Họ nghe thấy bố Tô Tử Ý khóc lóc: "Làm sao thế này! Chẳng phải mấy năm nay con luôn làm việc cho Ân Phùng đấy sao? Chẳng phải cậu ta đã bảo là sẽ chăm sóc con đấy sao? Cậu ta đâu rồi? Có phải con bị nó làm liên lụy không?"

Vưu Minh Hứa nghe xong chỉ muốn chửi một tràng, bèn ra hiệu cho Hứa Mộng Sơn bằng ánh mắt, hai người tiến lên, định một trái một phải kéo Tô Tử Ý về phòng. Nhưng hiện giờ người vây xem quanh Cục càng lúc càng đông, Tô Tử Ý lại như chịu kích động mạnh, bò trên ban công khóc ròng, có kéo thể nào cũng không động. Chị ta hét lên: "Bố, mẹ... Bố mẹ về đi! Con không hối hận, đi theo anh ấy con không hối hận..."

Nếu không phải giờ đang trong Cục cảnh sát, Vưu Minh Hứa sẽ sẵn sàng tung cho chị ta một cước, cô dùng toàn bộ sức lực lôi Tô Tử Ý về phòng, Tô Tử Ý kêu lên một tiếng thảng thốt song không làm gì được cô.

Hứa Mộng Sơn và một đồng nghiệp khác trao đổi qua ánh mắt, theo cô vào phòng, khóa cửa.

Vưu Minh Hứa siết chặt cánh tay Tô Tử Ý, chị ta cắn chặt môi chịu đau, nước mắt lưng tròng. Vưu Minh Hứa lạnh lùng thì thầm với chị ta: "Vì anh ta mà lợi dụng cả bố mẹ, chị có còn là con người không?"

Tô Tử Ý hạ giọng xuống mức chỉ còn hai người nghe được: "Vì anh ấy, tôi làm gì cũng bằng lòng."

Vưu Minh Hứa buông tay, đẩy chị ta ngồi xuống ghế.

———

Mọi việc tiếp theo đều tiến triển một cách thuận lợi. Có lời chứng của Lý Minh Đệ và dấu vân tay thu được ở hiện trường, ban đầu Tô Tử Ý giữ im lặng, không phối hợp. Sau khi bố mẹ đến và dưới sự vặn hỏi không ngừng của cảnh sát, phòng bị tâm lý của chị ta sụp đổ, "khai" ra toàn bộ sự việc.

Gia đình chị ta và nhà họ Ân là hàng xóm, hai gia đình cũng thân thiết đã mấy đời. Vài năm sau khi Ân Trần mất, chị ta đến Tương Thành, đi theo Ân Phùng. Chị ta là người Ân Phùng tin tưởng nhất, cũng là người phụ nữ của anh.

Ban đầu Ân Phùng xuất bản hai cuốn sách, tạo được tiếng vang lớn trong xã hội nhưng sau đó vì thần kinh thất thường và áp lực tâm lý quá lớn, anh không viết tiếp được nữa, tính tình cũng trở nên khó chịu.

Ân Phùng tình cờ quen biết Lý Minh Đệ, hai người cùng tuổi, Lý Minh Đệ cũng yêu thích viết lách, đồng thời có rất nhiều suy nghĩ và linh cảm khiến người khác kinh ngạc. Nhưng bấy giờ, Ân Phùng lại cùng lúc gặp hai vấn đề về tâm lý và linh cảm khô cạn.

Nói đến đây, Tô Tử Ý tỏ vẻ chán nản: "Tôi khuyên anh ấy từ bỏ, dù tiền ít hơn cũng chẳng sao. Một người thần kinh không bình thường bẩm sinh sao có thể tiếp tục làm nhà văn cho được? Nhưng anh ấy không nghe."

Ngày qua ngày, người lên kẻ xuống, cuối cùng Ân Phùng âm thầm bắt cóc Lý Minh Đệ, nhốt hắn vào căn phòng ngầm tối tăm mù mịt, ép hắn viết, để hắn trở thành tay súng cho anh. Còn anh hưởng danh lợi, cũng rơi vào vực thẳm phạm tội. Tô Tử Ý trong vài trò là người phụ nữ bên anh lâu nhất cũng không thể quay đầu...

Đến Hứa Mộng Sơn nghe xong cũng ngơ ngác một lúc lâu, vì khẩu cung của Tô Tử Ý có logic hoàn chỉnh, hợp tình hợp lý, căn cứ xác thực, từng chi tiết nhỏ đều vô cùng đầy đủ cặn kẽ, hơn nữa hoàn toàn phù hợp với những dấu vân tay mà họ phát hiện trong căn phòng dưới tầng hầm kia.

Hứa Mộng Sơn lúc trước không nỡ nói cho Vưu Minh Hứa biết ban giám nghiệm đã phát hiện dấu vân tay của cả Ân Phùng và Lý Minh Đệ trên chồng "bản thảo". Hứa Mộng Sơn tất nhiên cũng tin rằng lời khai là giả, tuy nhiên nếu cứ thế này sẽ rất phiền phức.

Hứa Mộng Sơn cười lạnh nói với Tô Tử Ý: "Câu nào chị cũng nói mình là người của Ân Phùng, còn nói anh ấy thường đi cùng chị đến phòng ngầm. Nhưng hơn một năm qua, anh ấy chưa từng nhắc đến chị, cũng không tìm gặp chị, những người xung quanh anh ấy sớm chiều đều biết rõ điều này. Chị giải thích thế nào?"

Tô Tử Ý im lặng một lúc, không hề hoảng loạn mà nói: "Vì anh ấy quên rồi. Sau khi trở về từ Tây Tạng liền quên hết những chuyện đó, cũng không để ý đến tôi. Trong tay tôi còn có Lý Minh Đệ nên cũng không dám nói cho người khác, chỉ có thể tiếp tục trong giữ người thay anh ấy, không cho cảnh sát phát hiện."

Hứa Mộng Sơn sững người, thầm mắng một câu: Mẹ kiếp, nói đầu xuôi đuôi lọt gớm.

Sau đó còn xảy ra một chuyện.

Nếu Lý Minh Đệ đã bị bắt thì phải xác nhận thân phận, thông báo cho người nhà. Kết quả là người nhà hắn đến, bố là chủ doanh nghiệp có tiếng trong tỉnh. Người một nhà đoàn tụ, nước mắt tuôn rơi. Bố Lý thấy con trai bị hành hạ nên càng đau lòng. Lý Minh Đệ nói không sai, hắn thực sự đã mất tích năm năm. Bố Lý sau khi lấy lại bình tĩnh liền thề thốt phải tìm ra hung thủ. Ông ta lập tức cho người đi mời luật sư nổi danh nhất của tỉnh, tuyên bố rằng nhất định phải khiến Ân Phùng ngồi tù mọt gông.

Cộng thêm cả vụ việc bố mẹ Tô Tử Ý hồi nãy, những người thân thiết với Ân Phùng trong Cục cảnh sát còn đỡ, còn lại những người không thân quen đều bắt đầu bàn luận rôm rả. Vì nhìn qua chứng cứ của vụ án bắt cóc này rất đầy đủ, họ cũng khó tránh khỏi sinh nghi với Ân Phùng.

Vưu Minh Hứa lạnh lùng bàng quan, nhìn Lý Minh Đệ vì lâu ngày không gặp người, ở cùng một chỗ với bố mẹ mà vẫn dè dặt thấp thỏm, nhìn Lý Minh Đệ cuối cùng được xe ô tô đưa đến bệnh viện làm kiểm tra điều chỉnh cơ thể, cô chợt nhớ đến Hình Diễm Quân.

Điều này chẳng có gì lấy làm lạ. Kẻ trừng phạt có thể tẩy não một người như Hình Diễm Quân thì cũng sẽ có thể tẩy não người thứ hai. Cô thậm chí còn nghĩ, liệu chăng có phải chính vì Lý Minh Đệ có khí chất tương tự Ân Phùng nên mới lọt vào tay Ân Trần. Anh ta vừa có thể mặc sức dày vò, vừa có thể đem hắn ra làm thế thân vào lúc thích hợp. Còn Lý Minh Đệ cho dù có từng là người bình thường, sau năm năm sống trong bóng tối, e là Ân Trần muốn nhào nặn hắn thành kiểu người gì cũng được. Thậm chí muốn để hắn tin gì, hắn chắc chắn cũng sẽ tin theo.

Chỉ là hiện tại danh tiếng của Ân Phùng bị hủy hoại, lại cõng trên lưng tiếng nghi phạm, Tô Tử Ý còn là tòng phạm đã được xác thực, sự tình bị xé ra to nên đã trở nên phiền phức hơn dự liệu của cô rất nhiều. Thậm chí nếu không điều tra thì Ân Phùng sẽ khó mà rửa sạch tội danh phải chịu.

Vưu Minh Hứa suy ngẫm rồi đi tìm Đinh Hùng Vĩ.

Đinh Hùng Vĩ đã nắm được toàn bộ những việc đã xảy ra, ông bảo Vưu Minh Hứa ngồi xuống, tự rót cho mình một tách trà rồi nói: "Sự việc đi đến bước này, cháu giao súng và thẻ lại, về nhà trước đi."

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu: "Chú cũng nghi ngờ Ân Phùng?"

Đinh Hùng Vĩ lạnh mặt nói: "Chú đần chắc? Chúng nhắm vào Ân Phùng rõ ràng như thế, nhảy ra ngay lúc chúng ta đối phó với kẻ trừng phạt, cháu tưởng chú không nhìn ra? Chỉ là hiện giờ tình hình có chút rắc tối, theo quy định thì cháu cũng phải tránh mặt. Vậy cũng tốt, tránh rước thêm phiền phức."

Lòng Vưu Minh Hứa rất khó chịu, cũng không vui vẻ, nhưng cô biết Đinh Hùng Vĩ nói đúng bèn giao nộp đồ đạc.

Cô nói: "Lão Đinh, thời khắc quan trọng mới lộ bản lĩnh. Chẳng phải chú luôn tự cho mình là cảnh sát hình sự cừ khôi nhất trong tốp người cùng lứa đó sao? Đừng có để bị người khác cho sập bẫy đấy. Nếu chú không rửa sạch được nỗi oan cho anh ấy thì nhanh chóng để người tài giỏi hơn đến đi."

Đinh Hùng Vĩ suýt quăng luôn cả tách trà trong tay, mắng: "Cần cô dạy? Cút nhanh, về coi kỹ Ân Phùng, đừng để kẻ khác nắm thóp. Tưởng tôi già rồi thì vô dụng à? Lời khai của Tô Tử Ý tuy rõ ràng, nghe có vẻ xác đáng nhưng cô ta cũng từng là bạn gái của Ân Trần, tất nhiên cũng đáng nghi. Ân Trần hiện giờ còn đang là tội phạm truy nã hàng đầu kia kìa, lẽ nào tôi đây không biết tóm điểm này để phản kích, khiến khẩu cung của cô ta trở nên vô hiệu? Còn cả vụ bắt cóc năm đó, nói mà không có căn cứ, Lý Minh Đệ bị bắt cóc tại đâu, có camera ghi lại được cảnh đó hay không, hành trình của Ân Phùng ngày hôm đó thế nào, có dùng đến ô tô không, có chứng cứ ngoại phạm không. Chỉ cần tìm ra một điểm sơ hở là tội bắt cóc sẽ không được thành lập. Năm đó ông đây đang phá kỳ án, con nhóc cô còn đang bú sữa mẹ đấy! Về nhà mà đợi!"

Vưu Minh Hứa bấy giờ mới yên lòng, tâm trạng cũng thoải mái hơn, lôi một gói thuốc là khỏi túi óc hiếu kính Đinh Hùng Vĩ rồi quay người về nhà.

Hết chương 306

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)