Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 100

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 100
Ân Phùng thật giả
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Khuôn mặt đó được tính là anh tuấn, cặp mày đen, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím. Nhưng nhìn kĩ thì sẽ phát hiện vẻ ngoài của hắn rất khác Ân Phùng. Ban nãy vì sao vừa nhìn thấy người này cô lại lập tức nghĩ tới Ân Phùng?

Trong đầu cô chợt xuất hiện hình ảnh tư thế ngủ của Ân Phùng trong mấy lần anh phủ phục bên cô, bóng hình đó gần như trùng khớp hoàn toàn với người đàn ông lạ mặt này. Vì vậy, cảm giác kinh hãi và ngờ vực trong cô càng thêm nồng đậm.

Cô chỉ im lặng quan sát chứ không lên tiếng. Bất chợt nhớ ra Ân Phùng từng cho cô xem một đoạn băng ghi hình. Tại Quý Châu, dưới mái hiên dột nước, người đàn ông quay lưng về phía máy quay, mặc quần áo của Ân Phùng, lưng đeo balo. Dáng người và tư thái đó qua mắt được cả Trần Phong và những người khác, nhưng Ân Phùng đã nhìn ra điểm khác biệt.

Là một kẻ thế thân.

Vì sao hắn lại xuất hiện ở đây? Còn bị xích bằng xích sắt, hình như đã ở đây được một khoảng thời gian, hắn có giường, có bàn, trên bàn còn có máy vi tính và một xấp giấy, bên cạnh còn có tủ quần áo.

Hắn ở đây làm gì?

Vưu Minh Hứa chợt nảy ra một suy nghĩ quái đản – Lẽ nào những kẻ đó đã huấn luyện hắn thế này? Phải bắt chước cả thói quen sống và viết lách của Ân Phùng?

Đến lúc này, Vưu Minh Hứa chỉ cảm thấy kì lạ song không hề phát hiện ra nguy cơ to lớn nhất đang dần ập đến.

Những cảnh sát còn lại cũng khá quen thân với Ân Phùng, có điều bỗng nhiên xuất hiện một người thế này, họ chỉ cảm thấy có chút quen mắt, cũng có cảm giác kì dị nhưng không hề liên tưởng đến Ân Phùng.

Ngược lại là Hứa Mộng Sơn, anh ấy nhíu mày, vô thức ngoảnh đầu tìm kiếm Ân Phùng. Kết quả là vừa nhìn thì đờ người.

Ân Phùng đi theo phía sau cảnh sát khi bước vào căn phòng này. Trước sau đều có cảnh sát nên anh không hề căng thẳng. Chỉ là nhìn căn phòng bí mật u ám này, anh có cảm giác rất quen thuộc.

Anh chợt nhớ lại giấc mộng kia, và những mảnh vỡ kí ức về những lần bản thân bị hành hạ. Hành lang và phòng bí mật cũng giống thế này, anh nhìn thấy người phía sau Ân Trần, cũng nhìn thấy những công cụ đẫm máu treo trên tường, và bản thân đang bị giam cầm.

Tuy nhiên, nơi này chưa chắc đã là nơi đó. Nhưng rất có khả năng là bị người khác sắp đặt.

Trước hết cứ bình tĩnh quan sát diễn biến thì hơn.

Song khi theo mọi người bước vào phòng, nhìn thấy người đàn ông nằm bò trên mặt bàn kia, đến chính anh cũng phải ngỡ ngàng.

Phản ứng của anh nhanh hơn Vưu Minh Hứa, chớp mắt đã nhớ đến Quý Châu, nhớ đến người đàn ông đứng dưới mái hiên kia, nhớ đến người bên cạnh không hề phát hiện, tưởng rằng anh vẫn đang sống tiêu dao tự tại. Nhưng sự thật là anh đã bị những kẻ đó lôi vào bóng tối, còn người đàn ông kia thay thế anh, trở thành anh, lặng lẽ xuất hiện trong ngôi nhà đó.

Ân Phùng chợt thấy căm hận mãnh liệt và ghê tởm tột cùng. Thay thế anh? Kẻ nào có thể thay thế anh sống trên cõi đời này, cướp đi mọi thứ thuộc về anh? Còn hiện tại, kẻ thế thân lại đang đường hoàng xuất hiện ngay trước mặt anh.

Người đàn ông này chắc chắn là người của kẻ trừng phạt. Thậm chí có khả năng là kẻ sáng lập ra tổ chức mà anh thấy quen thuộc kia chăng?

Trước khi kịp có đáp án trong đầu, cơ thể Ân Phùng đã hành động, anh lập tức rút súng của người cảnh sát đứng bên, nhắm thẳng vào người đàn ông trên bàn, mắt ánh lên cái nhìn chết chóc, mặt lạnh như sương.

Hứa Mộng Sơn lần đầu tiên chứng kiến vẻ mặt này của Ân Phùng nên vô cùng ngạc nhiên, chỉ cảm thấy phản ứng của Ân Phùng dữ dội ngoài dự liệu. Nhưng anh ấy cũng phản ứng rất nhanh, thầm nghĩ có lẽ Ân Phùng phát hiện ra thân phận của người này nên cũng lập tức rút súng, nhắm vào kẻ đó để đề phòng tình huống bất ngờ.

Mấy cảnh sát khác cũng rút súng.

Vưu Minh Hứa quay đầu tìm Ân Phùng, thấy anh như vậy cũng không khỏi ngẩn người. Cô chợt hiểu ra sự căm giận của anh nên lòng mềm nhũn, gửi cho anh một ánh mắt vỗ về. Trong ánh đèn mù mờ chớp động, anh rõ ý cô, khẽ gật đầu tỏ ý mình có thể bình tĩnh. Vưu Minh Hứa yên lòng, nhưng vẫn có rất nhiều nghi hoặc. Minh Thao vì sao lại chết ở đây? Hiển nhiên cảnh sát là bị dẫn dụ đến nơi này. Kẻ thế thân vì sao cũng xuất hiện tại đây?

Hắn hiện giờ đã chết hay còn sống?

Nhìn từ bề ngoài thì không phân biệt được.

Hứa Mộng Sơn một lần nữa tiến lên kiểm tra động mạch và hô hấp của người đó, ai ngờ vừa chạm tay vào cổ thì người đó khẽ động đậy, Hứa Mộng Sơn lập tức lùi ngay lại, giương súng.

Người đó từ từ mở mắt, ánh mắt dường như vẫn còn mơ màng, đợi khi nhìn rõ ánh sáng và những người trước mặt, hắn tựa như vô cùng sợ hãi, bật dậy như lò xo lùi mình vào trong ghế, mặt tái nhợt, môi thậm chí còn run rẩy.

"Các người... là ai?" Giọng hắn khàn như đã mấy năm không mở miệng nói chuyện, từng chữ từng chữ chen ra khỏi cổ họng.

Hứa Mộng Sơn: "Chúng tôi là cảnh sát. Anh là ai? Vì sao lại ở nơi này?"

Người đó ngơ ngác: "...Cảnh sát? Vì sao lại có cảnh sát? Là đến để bắt tôi sao? Tôi không phạm tội, không giết người! Là đến cứu tôi phải không? Các anh cuối cùng cũng đến cứu tôi rồi phải không?"

Lời nói của hắn rõ ràng rất hỗn loạn, tâm trạng cũng vô cùng kích động và hoảng sợ. Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn đưa mắt nhìn nhau, Vưu Minh Hứa nghĩ nhanh rồi tiến bước, dịu giọng nói: "Anh đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát, cảnh sát tất nhiên là đến cứu anh ra ngoài, sẽ không ai hại anh cả."

Người đó ngơ ngác nhìn cô, dường như vì cảm nhận được sự ôn hòa và thiện ý của cô, dáng vẻ vốn đã anh tuấn của hắn sau khi bình tĩnh liền lộ ra chút ngoan ngoãn, nhút nhát. Tim Vưu Minh Hứa lại như bị thứ gì đập vào. Nếu không phải khuôn mặt không giống thì cô còn tưởng mình nhìn thấy Vưu Anh Tuấn nữa kìa!

Sau đó tầm mắt của người đó vượt qua cô, nhìn về phía người đứng sau, toàn bộ cảnh sát cũng đã phán đoán người này không có khả năng công kích nên cũng từ từ hạ súng. Chỉ duy nhất một người vẫn chĩa súng vào hắn, ánh mắt lạnh lùng ghê người.

Bấy giờ, người đó cũng đã nhìn thấy Ân Phùng. Sắc mặt hắn tái mét, con ngươi vốn đã ngờ nghệch thình lình trợn trừng đầy sợ hãi, ngã lăn khỏi ghế, bắt đầu co ro trốn ra sau ghế: "A, a, a... Anh đến rồi! Tôi nghe lời! Tôi nhất định sẽ nghe lời! Ngoan ngoãn viết, lập tức viết! Cuốn tiểu thuyết mới nhất sắp hoàn thành rồi! Cầu xin anh, đừng đánh tôi, đừng đối xử với tôi như thế nữa! Tôi đảm bảo sẽ viết nghiêm túc! Đảm bảo sẽ viết hay hơn cuốn trước, cầu xin anh, xin anh..." Hắn giống như bị dọa mất mật, cả người run lên bần bật, bắt đầu khóc lóc.

Ai nấy đều ngây ra như phỗng, vô thức đưa mắt nhìn Ân Phùng.

Mắt Ân Phùng tĩnh lặng, nhìn chằm chằm người đó, tựa như phải khoét ra một cái lỗ trên người hắn vậy.

Vưu Minh Hứa cũng ngỡ ngàng, thứ cảm giác bất thường kia lại trào lên. Người này rốt cuộc đang nói cái gì thế? Ai sai hắn viết? Vì sao hắn vừa thấy Ân Phùng đã sợ hãi đến vậy?

Cô thầm kinh hãi: Lẽ nào là cố ý? Cố ý vu khống việc gì đó cho Ân Phùng? Nhưng sao có thể, chúng sao có thể vu khống Ân Phùng? Điều đó chẳng phải là ý nghĩ hão huyền hay sao?

*****

Đúng lúc này, lực lượng cảnh sát tiếp viện cũng kéo đến cùng tiếng còi xe và hàng loạt tiếng bước chân, còn người đó run rẩy, hãi hùng co rúm trên sàn.

Ân Phùng bấy giờ hạ súng xuống, cười đầy châm chọc.

Vưu Minh Hứa nói: "Đưa anh ta lên xe trước đã."

Vậy nên toàn bộ cảnh sát đều hành động, người kia lúc này lại vô cùng phối hợp, hoặc giả là đã mềm nhũn không còn sức lực, để mặc cho cảnh sát tháo xích chân rồi đưa hắn ra ngoài. Chỉ là khi đi qua Vưu Minh Hứa và Ân Phùng, người đó vẫn vô cùng sợ hãi, căn bản không dám ngẩng đầu, thậm chí còn rùng mình một cái.

Ân Phùng phớt lờ hắn, giữ im lặng, cũng không liếc nhìn hắn lấy một lần.

Vưu Minh Hứa rất rõ anh đang nghĩ gì bèn hỏi: "Vẫn đang giận à?"

Ân Phùng lạnh lùng đáp: "Sớm muộn cũng phải tính món nợ này với chúng."

Vưu Minh Hứa thấy anh không hề bận tâm tới những lời nói xằng bậy của người kia nên cô cũng cho qua. Hai người ngẩng đầu nhìn ra xa, cảnh sát đã đem đèn vào, căn phòng cuối cùng cũng ngập tràn ánh sáng.

Phòng rộng hơn 20 mét vuông, bốn bức tường xám, nền bê tông, rất âm u, trên tường chỉ có cửa sổ nhỏ, có thể thấp thoáng nhìn thấy cỏ xanh và rào sắt trong sân.

Một giường, một bàn sách, một tủ quần áo, một ghế. Tủ quần áo chất chồng các loại sách như tâm lý học, tội phạm học, xã hội học, lịch sử... Nhưng nhiều nhất vẫn là những đầu sách về phạm tội.

Một bên bàn sách đặt một chiếc laptop, thậm chí còn có cả bàm phím rời chuyên dụng. Một bên thì xếp chồng đủ loại giấy hỗn loạn, kín một mặt chữ. Cạnh chồng giấy còn có một tách trà tử sa* mới uống được một nửa.

*Ấm Tử Sa dùng chỉ dòng ấm gốm, cụ thể hơn là ấm pha trà được làm từ đất sét Tử Sa, vùng Nghi Hưng 宜兴, thành phố Vô Tích, tỉnh Giang Tô.

Ân Phùng khẽ nhíu mày, Vưu Minh Hứa cũng không cất tiếng.

———

Cảnh sát đã khẩn trương điều tra vụ án mấy ngày liền, đêm nay lại càng thêm bận thâu đêm, họ đưa xác Minh Thao và toàn bộ vật chứng, cũng đưa cả người đàn ông thân phận không rõ ràng kia về.

Ân Phùng và Vưu Minh Hứa cùng Đồ Nha và Quán Quân quay về biệt thự.

Trần Phong đã dặn dò đầu bếp chuẩn bị xong một bàn thức ăn phong phú, bốn người đều đói cồn cào, dùng xong bữa với những người còn lại thì ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.

Quán Quân còn càu nhàu một câu: "Phá án mệt thật đấy, từ khi thầy Ân có bà xã thì chúng ta chẳng khác nào kiếp làm trâu làm ngựa. Giờ ông đây cũng không biết mình là gì nữa rồi. Lẽ nào cuộc đời này của tôi phải làm một anh hùng vô danh? Chọc tôi bực là tôi hack sập mạng Chi cục các người đấy nhé!"

Chẳng ai buồn để ý đến những lời nhăng cuội của anh ta.

Ân Phùng và Vưu Minh Hứa trở về phòng ngủ, vội vã tắm giặt, gột sạch mùi máu tanh và mồ hôi trên cơ thể rồi đi ngủ. Chỉ có điều Ân Phùng ôm chặt khiến cô ngủ không được thoải mái cho lắm. Nhưng vì đã rất buồn ngủ nên cũng lười đôi co, cứ thế thiếp đi trong lòng anh.

Đợi khi Vưu Minh Hứa thức giấc đã sắp ban trưa, ngoảnh sang liền thấy Ân Phùng như một con mực khổng lồ, tay chân quắt chặt lấy cô, cô làm thế nào cũng không giãy ra được. Kết quả là làm anh thức giấc, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô đau đáu ở khoảng cách rất gần.

Án của Minh Thao được phá bỏ, tâm trạng Vưu Minh Hứa cũng tốt hơn nhiều. Tuy chắc chắn vẫn còn uẩn khúc, nhưng cũng phải từ từ, nếu không thì sẽ ép chết cảnh sát mất. Bởi vậy giọng điệu của cô cũng trở nên nhàn nhã lạ thường, kèm chút bỡn cợt: "Nhìn gì? Anh muốn làm gì?"

Ân Phùng vốn trầm tĩnh nghe vậy liền bật cười, hạ giọng nói: "Rất biết cách nói chuyện. Anh không làm gì cũng không được nữa rồi."

Tim Vưu Minh Hứa đập thình thịch, có điều đã ngủ thích mắt, tinh thần tỉnh táo, chăn gối còn nhiễm hơi thở ấm áp và thơm tho của người đàn ông, quả thật là khiến người ta ý loạn tình mê. Cô ve vuốt cằm anh: "Đến đi."

Cuộc đời Ân Phùng chưa thấy cô gái nào ngông cuồng như cô, làm như anh được cô lâm hạnh không bằng. Rõ ràng hồi trước, dáng vẻ đỏ mặt rên rỉ của cô vào những lúc tình nồng hay những lúc không chống đỡ được đều là bị anh chinh phục mà ra cơ mà.

Anh lật người đè lên cô.

...

Hai người nằm kề vai trên giường, cùng thở dốc. Không ai muốn nói chuyện, cũng không cần phải cất lời, tựa như làm thế thì có thể nhấm nháp cảm giác tốt đẹp này lâu thêm một chút vậy.

Một lúc sau, Vưu Minh Hứa khẽ nắm lấy bàn tay buông thõng bên người của anh, tự cười một mình.

"Vừa lòng không?" Anh hỏi với giọng khàn khàn.

"Ừ."

Anh nghiêng người ôm cô vào lòng, cứ lặng lẽ ôm cô như vậy.

Vưu Minh Hứa bỗng có chút thất thần, nói: "Anh nói chúng ta liệu có mãi tốt đẹp thế này không?"

Anh đáp: "Sẽ."

"Sao anh biết được?"

"Vì anh là Ân Phùng, em là A Hứa."

Vưu Minh Hứa chợt thấy lòng ấm áp vô ngần, cũng vươn tay ôm chặt anh.

Anh là Ân Phùng, em là A Hứa.

Chúng ta đã đi qua nhiều con đường như thế, đã thưởng thức nhiều ngọt ngào như thế, cũng nếm trải nhiều đắng cay đến vậy. Anh quay đi rồi lại ngoảnh về, anh thề nguyền sùng bái, còn em vẫn luôn không nỡ buông tay. Hiện giờ chúng ta cuối cùng cũng ở bên nhau.

Đường em đi rất khổ, nhưng luôn có anh bầu bạn. Giờ nghĩ lại, thực ra mỗi ngày trôi qua như vậy cũng không tồi. Lặng lẽ bên nhau, dù gió tanh mưa máu, trong anh có em, trong em có anh.

"Em yêu anh." Vưu Minh Hứa cất tiếng dịu dàng.

Cô chính là một người như vậy, chưa từng câu nệ, vô cùng thẳng thắn. Một khi muốn nói thì sẽ chẳng kiêng kị điều gì.

Ân Phùng im lặng vài giây rồi lại thình lình đè lên hôn cô điên cuồng, miệng còn lặp lại câu thề khi trước: "...Anh yêu em, sùng bái em... Không phải dựa dẫm, không phải điều gì khác... Sùng bái em... yêu em..."

Vưu Minh Hứa muốn cười nhưng khóe mắt cay xè. Anh thế này như đang trở lại là Vưu Anh Tuấn cố chấp đè chặt lên cô không chịu rời đi của ngày nào. Chỉ là cánh tay anh càng hữu lực, ánh mắt càng sâu thẳm, dáng vẻ đàn ông có chút mất kiểm soát song lại như đang ra sức đè nén của anh quyến rũ đến mức như khiến người ta phát cuồng.

———

Thế nên, vẻ phơi phới khi xuất hiện tại Cục cảnh sát vào buổi chiều của hai người đã làm một gã độc thân như Hứa Mộng Sơn chợt thấy hổ thẹn. Nhưng nhất thời chưa hiểu được nguyên nhân.

Công tác thẩm vấn và hậu cần tiếp sau không cần sự tham gia của Ân Phùng, hơn nữa anh cũng không thích hợp tham gia. Vì vậy, Vưu Minh Hứa để Ân Phùng ở lại văn phòng, tự mình đi gặp Đinh Hùng Vĩ mới biết tin ông ấy cho hai cảnh sát gạo gội tới thẩm vấn người đàn ông thân phận bất minh bị nhốt trong căn phòng bí mất kia, nhưng vẫn chưa thu được kết quả. Tuy rất quan tâm song cô không tiện xen ngang, bèn đi lo những công việc hậu cần của án sát thủ học trò. Dù sao thì đây mới là công việc chính trong thời gian gần đây của họ.

Chứng cứ của án sát thủ học trò đã vô cùng đầy đủ, xác thực. Toàn bộ đều được phát hiện tại nơi ở của Minh Thao, cảnh sát thu được một lượng lớn dấu vân tay và DNA của Minh Thao, và cả nhật ký hoạt động ghi lại cậu ta thường xuyên đăng nhập, tải tư liệu của hai nạn nhân qua hệ thống làm việc của trung tâm mát-xa.

*****

Ngoài ra, phía Hứa Mộng Sơn cũng thu được tin tức đã có chân dung của thanh niên mà người cảnh sát già đã gặp ở quán rượu, người đó chính là Minh Thao.

Bằng chứng vững như bàn thạch, tội không thể tha, tuy người đã chết song khó mà giải tỏa được nỗi căm phẫn và đau khổ của gia quyến hai nạn nhân. Đây là những chuyện về sau.

Cục cảnh sát phá án với tốc độ nhanh nhất, không đến vài ngày đã tìm ra hung thủ, ngăn chặn được khả năng xuất hiện nạn nhân thứ ba, buổi chiều khi Đinh Hùng Vĩ gọi điện thoại hồi báo lên cấp trên còn được Sở trưởng Đoàn không ngớt lời khen ngợi. Đinh Hùng Vĩ không tự cho mình có công lao mà nêu tên từng người, cũng nói luôn cả vai trò quan trọng của Ân Phùng trong vụ án lần này. Sở trưởng Đoàn rất vui mừng, dặn dò Đinh Hùng Vĩ nhớ chăm sóc chu đáo cho cậu đàn em tính tình bướng bỉnh này của mình. Sở trưởng Đoàn thậm chí còn đùa rằng: "Hiện giờ cậu ấy là chàng rể bên ông, ông không bảo vệ thì ai bảo vệ?"

Đinh Hùng Vĩ cười hì hì, dù sao vụ án cũng được phá một cách nhanh chóng, nhắc đến Ân Phùng cũng thấy thuận mắt hơn nhiều, miễn cưỡng xứng với Vưu tỷ của họ.

Mà lúc này, sau khi vụ án kết thúc, Vưu Minh Hứa cũng lấy ra những tư liệu chi tiết mà đồng nghiệp đã thu thập được về Minh Thao, cẩn thận tỉ mỉ đọc hết một lượt.

Bố mẹ Minh Thao đều sống khỏe mạnh, gia cảnh khá tốt, nhưng công việc bận rộn nên ông bà nội là người nuôi nấng cậu ta từ nhỏ đến lớn. Nghe nói cậu ta từ bé đã cực kỳ kiêu ngạo, được ông bà chiều quá sinh hư, là "tiểu hoàng đế" có tiếng trong khu, rất ít trẻ con chịu chơi chung với cậu ta. Có điều đọc tư liệu về sau, khi Minh Thao đã trưởng thành cũng không thân thiết với ông bà, rất hiếm khi đến thăm họ. Vưu Minh Hứa thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ không mất kiên nhẫn của Minh Thao.

Minh Thao thông minh, nếu không sẽ chẳng thể đỗ một trường đại học tốt như thế, còn thuận lợi tốt nghiệp rồi trở thành một lập trình viên. Nhưng đánh giá của bạn học và thầy cô thời trung học, đại học của cậu ta về cơ bản đều giống nhau:

"Kiêu ngạo quá, còn không biết cách giao thiệp, lúc nào cũng gây hiểu lầm."

"Lúc nào cũng thui thủi một mình, có lúc còn lẩm bẩm một mình, không bình thường, chẳng biết là đang bận việc gì."

"Rất độc mồm độc miệng, đắc tội không ít người mà không biết, còn tưởng bản thân oai phong lắm."

"Khi đó cậu ta từng bị đánh, chắc là vì người ta thấy cậu ta ngứa mắt. Cậu ta nhịn mấy ngày liền, nào dám phản kháng? Cũng không dám báo cho thầy cô, về sau thì cả lớp đều coi thường cậu ta, xem cậu ta như trò cười."

"Cảm giác cậu ta mang đến cho người khác chính là ba hoa chích chòe. Có một lần tôi thấy cậu ta cãi nhau với bạn học, cậu ta cười nham hiểm nhìn cậu bạn đó rồi nói: "Tôi có một trăm cách... hờ hờ..." Rất đáng sợ, nên đến bây giờ tôi vẫn còn ấn tượng sâu sắc về cậu ta. Nhưng cho đến khi tốt nghiệp, cậu ta cũng chẳng làm gì đối phương. Tôi thấy cậu ta thực ra rất sợ người khác bắt nạt mình."

...

Thầy học trung học nói: "Minh Thao thực chất là một đứa bé tốt, thông minh, khá nhạy cảm, cậu ấy cũng muốn có quan hệ tốt với bạn bè, chỉ là tính tình hơi bướng một chút. Tôi thấy bố mẹ cậu ấy là người vô trách nhiệm. Tôi chưa từng thấy đôi vợ chồng bận rộn làm ăn đó đến trường thăm hoặc đưa đón cậu ấy đi học. Những buổi họp phụ huynh sẽ là ông nội đến tham gia, ông nội không biết chữ, không dám chọc giận Minh Thao, thế thì làm sao mà dạy cháu?"

...

Theo những gì được ghi chép trong bản lý lịch, sau khi Minh Thao tốt nghiệp và trải qua vụ án của Tây Tạng, cậu ta cũng giống bao sinh viên vừa ra trường khác, làm việc cho một công ty phần mềm thu nhập thấp, 9 giờ sáng làm 5 giờ chiều nghỉ. Tuy nhiên sau khi bước vào xã hội, cậu ta càng trở nên trầm lặng ít nói, biểu hiện trong công việc không tốt cũng chẳng xấu, cũng không quá thân thiết với ai. Còn đồng nghiệp đều thấy tâm trạng cậu ta thất thường, không rõ cậu ta trở mặt hay hưng phấn vì điều gì, còn rất thích đọc sách và tiểu thuyết về tội phạm, ngày nào sau khi bận xong, rảnh rang là lại ngồi ở đó đọc sách, hoàn toàn sống trong thế giới của riêng mình. Thứ cậu ta theo đuổi hình như không giống với người bình thường. Hoặc giả có thể nói rằng, không một ai biết cậu ta đang theo đuổi thứ gì.

Minh Thao đã chết, cuộc đời ngắn ngủi của cậu ta qua loa đại khái, giết người làm rung động toàn tỉnh song dường như lại như chim nhạn bay vụt qua trời, chẳng hề để lại dấu vết trong tâm trí bất cứ một ai.

Còn cậu ta phải chăng có liên quan đến tổ chức kẻ trừng phạt, phải chăng đã nhận được sự "dạy dỗ" của chúng, hoặc phải chăng là bị chúng giết hại thì tạm thời không có được câu trả lời.

Tiếp theo đây họ phải chuyện sự chú ý sang người đàn ông thần bí ở cùng Minh Thao trong căn phòng bí mật kia.

Vưu Minh Hứa xử lý xong công việc, ước chừng phía kia cũng đã sắp hoàn tất thẩm vấn bèn đi đến đó. Vừa bước ra khỏi phòng thì bắt gặp Hứa Mộng Sơn và một người đồng nghiệp khác đứng đó thì thầm điều gì.

"Thẩm vấn thế nào rồi?" Vưu Minh Hứa hỏi.

Hai người họ nhìn cô với biểu cảm có chút kì lạ. Sau đó Hứa Mộng Sơn ra hiệu bằng ánh mắt với cô, Vưu Minh Hứa liền quay người đi vào gian phòng hội nghị trống, không lâu sau, Hứa Mộng Sơn bước vào.

Vưu Minh Hứa hỏi tiếp: "Xảy ra chuyện gì?" Nhìn dáng vẻ của họ, lẽ nào là không hỏi ra được điều gì? Người đó khó xử lý đến thế? Nhưng hình như không phải vậy.

Biểu cảm của Hứa Mộng Sơn như vừa bị người ta đấm một cú, nói: "Anh ta khai rồi. ban đầu còn run cầm cập không hỏi được gì. Về sau được họ an ủi kèm chút trò khôn vặt nên khai báo bản thân tên Lý Minh Đệ, 30 tuổi, bị bắt cóc và giam giữ từ năm năm trước."

Vưu Minh Hứa hỏi: "Có nói là ai bắt cóc không?"

Hứa Mộng Sơn ngừng lại, tựa như thấy rất nực cười, nói bằng một điệu hoang đường: "Anh ta nói người bắt cóc anh ta là Ân Phùng! Nên vừa nãy nhìn thấy anh ấy mới sợ thành như vậy."

Vưu Minh Hứa ngớ người nhìn anh ấy: "Không thể nào!"

Hai đầu mày của Hứa Mộng Sơn nhíu chặt như sắp dính lại với nhau, nói luôn: "Đúng thế, bọn mình đều thấy vớ vẩn! Anh ta còn nói Ân Phùng bắt cóc anh ta, nhốt anh ta, thường tra tấn bắt anh ta viết tiểu thuyết, coi anh ta như tay súng, còn toàn bộ tác phẩm trong năm năm qua của Ân Phùng đều là anh ta viết, thân phận tác gia của thầy Ân chẳng qua chỉ là cái danh hão..."

Vưu Minh Hứa giận quá hóa cười, mắng: "Từng thấy cắn xằng, nhưng chưa thấy kẻ nào cắn xằng đến mức não toét thế này! Tưởng chúng ta là lũ ngốc chắc?"

"Đúng thế!"

Vưu Minh Hứa ngược lại rất tỉnh táo, nhìn Hứa Mộng Sơn: "Còn gì nữa? Nếu không biểu cảm của mọi người đã không như ban nãy."

Hứa Mộng Sơn liền nói: "Việc này rất kí quặc, hôm nay khi bọn mình vào phòng có đeo găng tay. Vừa phòng nghiệm chứng báo cao, hiện trường trừ vân tay và DNA của Lý Minh Đệ còn phát hiện thêm vân tay của hai người khác. Còn phát hiện ở mất chỗ liền."

Vưu Minh Hứa giật thót: "Của ai?"

Hứa Mộng Sơn nhìn thẳng vào cô, trong mắt cũng nhuộm nỗi nghi hoặc: "Một là của Ân Phùng. Vân tay còn lại, chúng ta cũng đã đối chiếu ra kết quả." Anh ấy dừng một chút rồi nói: "Cậu cũng từng gặp, là một người phụ nữ tên Tô Tử Ý, hồi trước từng cùng Trần Phong đi Tây Tạng đón Ân Phùng. Về sau Ân Phùng theo cậu về nhà bèn xa cách chị ta. Nghe nói Tô Tử Ý là bạn gái cũ của anh ấy."

Vưu Minh Hứa sững sờ.

Hết chương 304

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)