Vay nóng Homecredit

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 095

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 095
Uống cạn bát canh gà
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Đồng hồ báo thức đổ chuông, Vưu Minh Hứa đau khổ tỉnh giấc, nghiêng đầu thấy người đàn ông bên cạnh vẫn đang chìm trong giấc ngủ say nồng. Tối qua anh mệt thế cơ mà! Mệt hơn tối hôm xưa nhiều.

Vưu Minh Hứa xuống giường đánh răng rửa mặt, nhìn bản thân trong gương bọng mắt thâm quầng lại càng thêm bực.

Quay lại phòng ngủ, thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị đi làm mà Ân Phùng vẫn còn chưa tỉnh. Anh vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng duỗi ngang một tay, vì khi ngủ cô gối trên tay anh. Chăn đắp đến ngực, lộ ra bờ vai với những đường nét cân xứng đẹp mắt. Ngũ quan anh tuấn, sắc nét. Dáng vẻ say ngủ nào đâu còn chút ngang ngược nham hiểm của đêm qua.

Đầu Vưu Minh Hứa chợt bật ra bốn chữ "ngắm cũng đủ no", rồi bước đến bên giường, khẽ kéo chăn đắp qua vai cho anh rồi mới lặng lẽ ra khỏi phòng.

——–

Đến Cục cảnh sát, mọi người đã có mặt đầy đủ, Đinh Hùng Vĩ cũng đã tới, toàn thể mở cuộc họp đầu tiên của vụ án lần này.

Hơn chục người cảnh sát hình sự nòng cốt ngồi trong phòng họp rộng lớn, không khí vô cùng nghiêm túc, bởi ai cũng biết án mạng liên hoàn này nghiêm trọng và khó giải quyết nhường nào.

Sau khi trao đổi về tình hình từng người phụ trách, Vưu Minh Hứa nói: "Tình hình của hai nạn nhân về cơ bản đã được làm rõ, loại bỏ khả năng giết người vi tình, thù, tiền. Trước mắt cũng không phát hiện mối quan hệ nào rõ ràng nào giữa hai nạn nhân. Cho nên tôi kiến nghị tiến hành điều tra từ ba phương diện sau đây:

Một, trung tâm mát-xa. Hai nạn nhân tuy không cùng làm trong một trung tâm nhưng khoảng cách giữa hai nơi không quá 1 kilomet. Những người họ từng tiếp xúc có khả năng quen biết nhau. Trọng điểm điều tra là khách hàng và đồng nghiệp của cả hai, xem trong đó có kẻ tình nghi hay không."

Mọi người đều gật đầu.

Vưu Minh Hứa nói tiếp: "Thứ hai, camera. Chúng ta suy đoán hung thủ dùng phương thức theo đuôi rồi đột nhập vào nhà nạn nhân, đồng thời rất có khả năng hoàn thành hành vi phạm tội trước khi trời sáng. Án mạng của Lạc Đình diễn ra từ 2 giờ 30 phút đến 5 giờ 30 phút; án của Bành Đan từ 2 giờ đến 4 giờ. Cần phải điều tra toàn bộ camera xung quanh trước và sau khoảng thời gian này. Hung thủ rõ ràng nắm rất rõ quy luật làm việc, nghỉ ngơi và hoàn cảnh sống của hai nạn nhân, trước khi gây án chắc chắn đã theo dõi được một thời gian. Vì vậy, cũng phải điều tra toàn bộ camera ghi lại tuyến hoạt động thường nhật của vài ngày trước khi hai nạn nhân bị giết hại.

Thứ ba, nhân chứng. Dù hung thủ hành động vào ban đêm nhưng nơi ở của nạn nhân không quá hẻo lánh, nếu tìm kĩ, hỏi hết những nhà xung quanh và những người thường xuyên đi lại trong khu vực đó, chưa biết chừng có thể tìm được nhân chứng."

Mọi người đều không phản đối.

Đinh Hùng Vĩ hài lòng vỗ bàn: "Điều tra theo hướng này! Vưu Minh Hứa, đến văn phòng một chuyến."

Vưu Minh Hứa tưởng Đinh Hùng Vĩ có chuyện gì bí mật cần nói, ai ngờ cô vừa vào ông đã nói: "Phương hướng điều tra của cháu không tồi, có điều, vụ án này rất kỳ lạ, hung thủ rất có khả năng là bộc phát giết người, thủ đoạn cẩn thận chu đáo, dùng cách thông thường khó mà thu được manh mối. Sao hôm nay Ân Phùng không tới, cậu ta không có ý kiến gì?"

Mí mắt Vưu Minh Hứa giần giật: "Anh ấy vừa mới ra viện, đang ở nhà nghỉ ngơi." Thấy giọng điệu của mình như đang trách cứ Đinh Hùng Vĩ sai khiến Ân Phùng, cô bèn bổ sung thêm một câu giải thích: "Lúc cháu ra khỏi nhà, anh ấy còn chưa dậy."

Đinh Hùng Vĩ im bặt.

Nghe cô cấp dưới nói vậy, da mặt dày cộp của ông cũng không khỏi ngượng ngập. Còn có chút cảm giác con gái theo chồng như bát nước đổ đi vậy. Đã mấy giờ rồi mà con nhóc này còn để nhà tâm lý học kia ngủ nướng?

Đinh Hùng Vĩ hắng giọng: "Vụ án này đặc biệt, có thể lắng nghe ý kiến của bên tâm lý tội phạm. Nhưng cũng không thể tin tưởng mù quáng."

Vưu Minh Hứa nói: "Cháu biết chừng mực."

———

Công tác điều tra hình sự truyền thống không "ngựa phi nước đại" như tâm lý học tội phạm mà thường dựa vào những chi tiết tỉ mỉ để rút ra kết luận. Công tác của những người cảnh sát hình sự không có nhiều bước ngoặt kịch tính đến thế, mà chỉ nắm bắt những manh mối mấu chốt, không dễ gây chú ý trong chuỗi lớn công việc khô khan lặp đi lặp lại.

Đến buổi trưa ngày thứ hai sau án mạng của Lạc Đình, Hứa Mộng Sơn vác bọng mắt thầm quâng và đoạn video quý báu đến cho mọi người, nhờ đó mà vụ án có được bước đột phá hết sức quan trọng.

Trên con đường gần hiện trường vụ án vốn có vài chiếc camera, trong đó có hai chiếc ghi được hình ảnh của nạn nhân, song không hề xuất hiện bóng dáng của kẻ tình nghi. Nhưng Hứa Mộng Sơn vẫn kiên trì, thu thập hết toàn bộ camera hành trình xe cộ và những camera được lắp đặt bởi hộ gia đình tại khu vực xung quanh. Kết quả là anh ấy đã thực sự phát hiện ra manh mối.

Manh mối được trích xuất từ camera lắp tại cổng của một hộ gia đình, tuy cách hơi xa nhưng vừa hay quay đúng chính diện một con ngõ dẫn về nhà Lạc Đình. Muốn đến được nhà cô ấy buộc phải đi qua ngõ này. Hung thủ có cẩn thận nhường nào cũng không thể lường trước được tất cả mọi chuyện. Cho nên cảnh sát mới có được đoạn video ngắn ngủi mà đáng quý nhường này.

2 giờ 34 phút đêm ngày xảy ra án mạng.

Sân viện tĩnh mịch, chỉ có hai bóng đèn đường mờ tối, cành cây đung đưa theo ngọn gió, xung quanh lặng ngắt như tờ. Một cô gái bước vào khung hình từ phía góc trên bên phải. Có lẽ vì đã đến dưới nhà nên cô ấy bước đi rất từ tốn. Nhìn bóng lưng và trang phục từ phía sau thì chính là Lạc Đình.

Khoảng hơn mười giây sau khi cô ấy bước vào tòa nhà, bóng dáng một người đàn ông xuất hiện, lao vụt vào trong chỉ bằng vài bước.

Mọi thứ diễn ra rất nhanh, những cảnh sát xem video đều ngơ ngác. Hứa Mộng Sơn ấn tạm dừng, tua lại, ấn nút phát chậm, người đàn ông đó bước giật lùi, hình ảnh dừng tại khoảnh khắc hắn đi đến ngay dưới tòa nhà.

Toàn bộ cảnh sát chìm trong im lặng. Những cảnh sát lão làng có thể phân biệt đặc trưng cơ thể của một người vô cùng dễ dàng. Họ nhanh chóng rút ra kết luận: Người đàn ông này khoảng 20-30 tuổi, cao khoảng 1m80, nặng khoảng 70 kg. Cỡ chân 42-43.

Hắn mặc bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, không nhìn rõ tướng mạo.

Người này khả năng cao chính là hung thủ mà họ đang truy tìm. Dù không nhìn rõ mặt nhưng đã thu hẹp được phạm vi tuổi tác và dáng người của kẻ tình nghi, thậm chí biết cả cách ăn mặc vào đêm đó của hắn. Điều này giúp ích rất nhiều cho công cuộc điều tra camera và tìm kiếm nhân chứng.

Ai nấy đều mừng rỡ, thảo luận rào rào. Vưu Minh Hứa nhìn chằm chằm người trong hình, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Dù vóc dáng của kẻ tình nghi khá gầy, khác hoàn toàn với Cố Thiên Thành, hơn nữa Cố Thiên Thành cũng đã chết ngay trước mặt cô, nhưng khi nhìn thấy một thân áo gió đen này, phản ứng đầu tiên của cô chính là nhớ tới Cố Thiên Thành và tổ chức kẻ trừng phạt.

Có điều, Ân Phùng tối qua đã nói với cô về điểm này, nên tư duy của cô không hỗn loạn, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.

Ngoài ra, Vưu Minh Hứa còn có một cảm giác kì lạ, cô dường như đã nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông này ở đâu đó, nhưng cũng không quá chắc chắn.

Sau khi tan họp, Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ rồi gửi video cho Ân Phùng, sau đó gọi điện cho anh.

Chuông mới đổ hai tiếng, Ân Phùng liền nhận máy, giọng nói tựa như thấm chút ý cười: "Alo?"

Vưu Minh Hứa nói: "Anh thấy video em vừa gửi chưa?"

"Thấy rồi."

*****

"Xem ra Lão Đinh nói đúng, hung thủ là thanh niên, không thể là tội phạm của vụ án năm đó."

"Ừ." Ân Phùng nói, "Em đang ở đâu?"

"Em vẫn đang ở Cục, lát nữa định đến trung tâm mát-xa."

"Ăn chưa?"

"Đến đó rồi tính." Tuy rằng giờ đã là trưa rồi.

Vưu Minh Hứa nghĩ tới lời dặn dò của Đinh Hùng Vĩ, vừa hay hôm qua ở hiện trường vẫn có điểm khiến cô và Hứa Mộng Sơn lấy làm khó hiểu, bèn nói: "Có một điểm em muốn nghe ý kiến của anh."

"Ừ."

Vưu Minh Hứa liền nói về dấu máu sau lưng chiếc ghế ở góc tường cách khá xa giường cho anh nghe, rồi tiếp: "Nạn nhân bị siết cổ đến chết, chết xong mới thấy máu. Nhưng vì sao lại chỉ có đúng một giọt dính lên ghế? Hung thủ chạm vào ghế chăng? Hắn cẩn thận như thế, vì sao phải đụng đến ghế? Nạn nhân đã bị hắn làm hôn mê ngay tại cửa, đâu thể đánh lộn với hắn trong phòng ngủ được?"

Ai ngờ Ân Phùng không buồn nghĩ đã nói: "Chuyện này không phải đã rõ rành rành rồi sao? Hắn lấy ghế, ngồi xuống bên giường nói chuyện cùng nạn nhân. Đợi nói xong thì giết người, rồi lại để ghế về chỗ cũ. Giọt máu đó là không cẩn thận bị dính lên."

Vưu Minh Hứa ngẩn ra: "Nói chuyện? Sao anh biết hung thủ từng nói chuyện cùng nạn nhân?"

Ân Phùng cười một tiếng: "Nếu nạn nhân vừa vào nhà đã bị khống chế, hôn mê, hà cớ gì hung thủ còn phải làm việc thừa thãi là trói nạn nhân? Vì về sau hắn lại đánh thức nạn nhân, giao lưu cùng cô ấy, giao lưu xong thì giết. Hắn tính toán tỉ mỉ, lựa chọn kĩ càng, nắm toàn cục diện, hiện giờ con mồi đã lọt vào tay, giày vò tinh thần như vậy mới là cao trào! Phần lớn sát thủ liên hoàn có năng lực tổ chức đều yêu thích quá trình này."

Vưu Minh Hứa nói: "Sao anh biết hắn chắc chắn ngồi trên ghế, hắn cũng có thể ngồi lên giường mà."

Giọng Ân Phùng cợt nhả: "Ngồi lên giường dễ bị dính máu, còn ngồi trên ghế phía đối diện càng có cảm giác làm chủ và sóng đôi hơn."

Lần này Vưu Minh Hứa cạn lời, không thể không thừa nhận anh nói rất đúng. Dù hiện tại phương hướng điều tra của cảnh sát rất rõ ràng, cũng đã có tiến triển quan trọng, nhưng Vưu Minh Hứa luôn cảm thấy thiếu hụt thứ gì, tựa như vẫn có một lớp sương mù ngăn cách với mưu đồ của hung thủ. Thế nên cô nói: "Anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh bàn chuyện vụ án."

Anh nói: "Em đoán xem."

Vưu Minh Hứa không khỏi bật cười: "Rốt cuộc là ở đâu?" Giọng nói còn xen chút nũng nịu đến bản thân cô cũng không nhận ra, Hứa Mộng Sơn ở bên cạnh rùng mình.

Ân Phùng đáp: "Dưới tòa nhà của bọn em."

Hai người im lặng vài giây, cô làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Lát nữa gặp."

Anh cười trầm: "Lát gặp."

Ân Phùng sớm đã nổi danh trong Cục – ai mà chẳng biết anh là người của Vưu Minh Hứa, hơn nữa còn chiếm biên chế nhân viên điều tra, nên hiện giờ mọi người thấy anh ung dung đi vào cũng chẳng lấy làm lạ.

Chỉ là hôm nay anh mặc áo khoác mỏng màu đen, quần dài đen, không có nét nghiêm nghị lạnh lùng như cảnh sát, trái lại còn càng thêm trắng trẻo, toát lên khí chất cao quý. Thế nhưng trong tay thì xách một cặp lồng giữ nhiệt xanh lá nhạt như đến đưa cơm, thế là mọi người không khỏi liếc mắt tò mò.

Ân Phùng mắt nhìn thẳng, một tay xách hộp cơm, một tay đút túi quần, đi vào phòng họp có Vưu Minh Hứa.

Ngoài Vưu Minh Hứa thì Hứa Mộng Sơn và những cảnh sát cốt cán khác đều có mặt. Thấy anh đến, họ đều ngẩng đầu nhìn, hiển nhiên đã là đợi anh một lúc rồi.

Ân Phùng thầm cười khỉnh, nghĩ: Bà xã đúng là rất biết cách tận dụng anh. Cũng không biết đến gặp anh trước, để anh đút cho cô ăn món canh gà hầm suốt 8 tiếng đã rồi có chuyện gì thì nói sau. Nhưng anh không để lộ ra mặt mà chỉ đặt canh gà sang một bên.

Vưu Minh Hứa liếc Hứa Mộng Sơn, Hứa Mộng Sơn nghĩ bụng, sao chồng cậu đến còn phải bắt mình mở miệng cầu cứu, song ngoài mặt thì nói: "Thầy Ân, ngồi đi! Vưu tỷ nói anh cũng xem tư liệu rồi, vụ án này khá đặc biệt, hiện giờ chúng tôi đang định tập trung toàn lực điều tra theo vài phương hướng, cũng muốn nghe ý kiến của anh."

Ân Phùng thấy những vị trí xung quanh Vưu Minh Hứa đã ngồi hết, cô hệt như bà chị cầm đầu một đám đàn em, anh bèn cười ngồi xuống phía bàn bên này, hỏi họ bắt tay điều tra từ những tuyến nào.

Hứa Mộng Sơn thuật lại từng chút một.

Ân Phùng lại hỏi: "Hiện giờ mọi người nắm được bao nhiêu về hung thủ?"

Mấy cảnh sát nhìn nhau, Vưu Minh Hứa nói: "20-30 tuổi, cao 1m80, cỡ chân 42-43, vóc người gầy. Hắn rất quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, tính toán tỉ mỉ, hành sự cẩn trọng, có ý thức phản trinh sát rất mạnh. Bọn em nghi ngờ hắn rất hận phái nữ. Hơn nữa hắn hoàn toàn mô phỏng theo vụ án của 19 năm trước, bọn em cho rằng có lẽ hắn có quan hệ nhất định với án mạng năm đó. Cũng đã sắp xếp người đi tìm cảnh sát phụ trách vụ án đó, đồng thời thu thập thêm tư liệu cụ thể hơn."

Ân Phùng gật đầu, nhìn thẳng cô nói: "Anh đến đây vì điều này. Anh muốn xem tư liệu chi tiết của 19 năm trước để so sánh. Còn về hung thủ, tôi đồng ý với quan điểm của A Hứa, có điều, còn mấy điểm cần nhắc nhở mọi người chú ý..."

Thứ nhất, bất cứ ai có chút hiểu biết về tâm lý tội phạm đều có thể phát hiện hung thủ này là sát thủ liên hoàn "có năng lực tổ chức" vô cùng điển hình. Điểm này đối lập với "không có năng lực tổ chức", cũng chính là kiểu người mà A Hứa đã nói – tính toán chu đáo, hành sự cẩn thận tỉ mỉ, hành vi phạm tội của hắn mang mục đính rõ ràng, hắn biết làm thế nào để thỏa mãn bản thân. Nhưng tôi có cảm giác, cách hành sự của hắn quá mức tiêu chuẩn."

"Tiêu chuẩn?" Hứa Mộng Sơn nhắc lại.

Ân Phùng đáp: "Đúng vậy. Từ lựa chọn mục tiêu đến theo đuôi quan sát, rồi đến xác định kế hoạch, thực hiện hành vi phạm tội và hành vi mô phỏng 19 năm trước, mang "vật kỷ niệm" đi, mọi người không thấy hắn hoàn thành rất tốt hay sao? Trừ bóng lưng trong camera, gần như không để lại bất cứ sơ hở nào. Đây gần như là một vụ án phạm tội hoàn mỹ. Hắn làm rất hoàn chỉnh, tôi cảm thấy hắn còn kém xa phong cách của bậc thầy tội phạm, bởi hắn không thể hiện được chút sáng tạo nào. Nhưng được tính là có tinh thần nghề nghiệp, không, là tinh thần học hỏi thì đúng hơn, rất cẩn thận tỉ mỉ, kĩ càng chu đáo."

Mấy cảnh sát đưa mắt nhìn nhau.

Vưu Minh Hứa nghe thấy kết luận mang đầy hơi thở văn nghệ của Ân Phùng cũng ngước mắt nhìn anh. Thực ra cô hiểu ý anh nói, giống như năm đó đến Hoài Thành điều tra vụ án cô gái bị nhét trong rương đen, anh cũng từng nói: hung thủ là người nghệ nhân thủ công mang hơi thở chợ búa. Sự thật chứng minh đúng là như vậy.

Còn hiện tại, tiêu chuẩn, hoàn mỹ, hoàn chỉnh, tinh thần học tập là có ý gì?

Vưu Minh Hứa lập tức hỏi: "Vậy anh cho rằng thân phận của hắn có thể là gì?"

Ánh mắt Ân Phùng chuyển động, vụt lên chút ý vị sâu xa, tất nhiên những cảnh sát thô bỉ trong đây sẽ không phát hiện được, nhưng Vưu Minh Hứa thì nghĩ bụng: Lúc này rồi mà anh còn liếc mắt đưa tình làm cái gì? Đồ không biết điểm dừng.

*****

Nhưng Ân Phùng khôi phục bộ mặt lãnh đạm của tác gia rất nhanh, nói: "Chưa thể xác nhận thân phận. Nhưng, một sát thủ với trái tim như vậy, vừa thực hiện xong hai vụ án cũng giống như nàng xử nữ vừa hoàn thành một chuyện thầm kín. Tôi cho rằng từ bề ngoài, hắn có những đặc điểm sau đây: ví dụ nhìn hắn khá đè nén, lầm lì, tác phẩm thế này sao có thể chia sẻ cho người khác được? Hắn tất sẽ phải kiềm chế. Nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ rất kiêu ngạo, thậm chí là kích động, coi thường tất cả mọi người. Hắn sẽ rất hứng thú với một vài chuyện liên quan đến phạm tội. Thậm chí khi mọi người bắt được hắn, hắn sẽ ba hoa chích chòe hoặc chủ động cung cấp manh mối."

Mấy người cảnh sát đều lặng ngắt.

Cuối cùng là Vưu Minh Hứa cất tiếng: "Em ghi lại hết rồi. Về sau điều tra sẽ chú ý. Đây mới là điều đầu tiên, vậy thứ hai là gì?"

Thế là Ân Phùng lại liếc nhìn cô, đáp: "Thứ hai, phải đặc biệt chú ý phương hướng đầu tiên trong ba hướng mà mọi người đề ra, đó là chú trọng điều tra trung tâm mát-xa và mối quan hệ của nạn nhân trước khi mất. Vì hắn lựa chọn nạn nhân vô cùng "tinh chuẩn". Hai cô gái trừ diện mạo và nơi làm việc khác nhau thì tính cách giống nhau như đúc. Tôi nghĩ đây chính là điều hắn yêu thích, hơn nữa những cô gái như thế còn là loại rất dễ nắm bắt. Vấn đề là hắn chọn họ bằng cách nào?"

Vưu Minh Hứa như nghĩ ra điều gì, Ân Phùng nói tiếp: "Cũng từng có sát thủ liên hoàn theo đuôi vài ngày, dựa vào cảm giác để lựa chọn đối tượng, cách lựa chọn như vậy nạn nhân thường sẽ có điểm chung về ngoại hình khí chất. Nhưng vụ án này hung thủ chọn tính cách chuẩn đến vậy, chứng tỏ hắn hiểu rất rõ nạn nhân. Nhưng hai cô gái này gần đây không thân thiết với người đàn ông nào, vậy thì rốt cuộc hắn phát hiện, tìm hiểu từ đâu? Cho nên mọi người điều tra trung tâm mát-xa không những phải tra danh sách khách hàng, danh sách nhân viên, mà bất cứ một người nào có khả năng dính líu đến nạn nhân cũng đều phải tra hết, ví như nhân viên sửa chữa, nhân viên dọn vệ sinh, thậm chí là nhân viên giao hàng, nhân viên chuyển phát nhanh, nhân viên quản lý nhà đất của tiểu khu cũng phải tra. Điều này rất quan trọng, bởi hai vụ án diễn ra chỉ cách nhau mười ngày. Hiện giờ đã hai ngày trôi qua. Nếu mọi người có thể tìm được quy luật tiềm tàng này thì sẽ dự đoán được nạn nhân tiếp theo là ai."

Nói đến đây, toàn bộ người trong phòng họp đều thảng thốt. Đến Vưu Minh Hứa cũng kích động, nhìn Ân Phùng như đang cười nhạt song ánh mắt anh sắc lẹm, cô trịnh trọng gật đầu: "Em biết rồi."

Việc không thể chậm trễ, tất thảy mọi người lập tức hành động, Vưu Minh Hứa ở lại cuối cùng, hỏi Ân Phùng: "Anh có đi cùng bọn em không?"

Ân Phùng lắc đầu: "Anh không đi, anh muốn xem tư liệu 19 năm trước. Giống như bọn em nói, hung thủ không chừng có mối quan hệ nào đó với vụ án năm xưa." Anh đến Cục cũng vì việc này.

Vưu Minh Hứa gật đầu: "Vậy em đi đây."

Lúc này phòng họp chỉ còn hai người, Vưu Minh Hứa quay người định đi liền bị Ân Phùng kéo lại, sau đó đặt hộp giữ nhiệt đựng đầy canh gà hầm vào tay cô.

Vưu Minh Hứa nhíu mày: "Không cần đâu."

Ân Phùng nhìn cô: "Hai ý kiến ban nãy của anh có ích không?"

Cô cười nhẹ: "Có, cảm ơn."

Ân Phùng nói: "Không cần cảm ơn. Nhưng em không ăn thì lấy đâu ra sức? Anh đặc biệt đến đưa canh cho em, em không uống còn muốn anh lao lực?"*

Những lời này được anh nói như lẽ dĩ nhiên, nhẹ tựa gió thoảng mấy bay, lại còn vòng vo tam quốc, Vưu Minh Hứa nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ.

Anh đây là đang... làm nũng hả? Nhưng anh có cần phải làm nũng một cách lạnh lùng vậy không?

Đón ánh mắt lạnh nhạt của anh, Vưu Minh Hứa bỗng thấy lòng ấm áp, còn xen chút ngứa ngáy khó chịu song vẫn ung dung nói: "Em uống. Em uống hết là được chứ gì?"

Hết chương 287

* Ý anh nhà là chị không uống canh bồi bổ, chẳng lẽ buổi tối còn muốn để anh tiếp tục lao lực trên giường như hai hôm trước hay sao.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-112)