Vay nóng Tima

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 093

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 093
Người một nhà
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Lazada


Lạc Đình thấy đầu óc choáng váng, rất đau. Cô không biết mình đang ở đâu. Cô nhớ rõ rằng mình đang trên đường về nhà sau khi tan làm.

2 giờ sáng, đường phố vắng ngắt không một bóng người, vì vậy cô đi rất nhanh, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của chính mình vọng lại. Đèn đường chỗ tối chỗ sáng, con phố ngày xuân dường như vẫn thấm khí lạnh. Cô bước vội về đầu phố, hình như nghe thấy thấp thoáng tiếng động phía sau nhưng không quá để tâm.

Sau đó cô đi thang máy lên tầng. Cửa thang máy bật mở, cô vẫn đang nghĩ chuyện trưa mai hẹn đồng nghiệp ăn cơm, không biết nên ăn gì, không thể quá đắt song cũng phải để đối phương vui vẻ. Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô đã đến trước cửa nhà từ bao giờ, lấy chìa khóa, mở cửa, bước vào nhà.

Vừa định tắt đèn tường và đóng cửa thì cánh cửa đột nhiên như bị một sức mạnh to lớn chặn cứng. Lạc Đình ngơ ngác, rùng mình ớn lạnh. Cả người cô cứng đờ, chết sững tại chỗ.

Sau đó, cô nhìn thấy một bóng đen xuất hiện từ phía cửa, gần như dính sát với người cô. Còn cô lập tức cảm nhận được có một người đang đứng ngay sau lưng mình.

...

Lạc Đình bừng tỉnh, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là ánh sáng vô cùng ảm đạm, rồi đến căn phòng, trần nhà, chiếc giường quen thuộc... Ánh sáng phát ra từ ngọn đèn bên giường.

Đầu óc cô mơ màng như bị người ta phết một lớp hồ dán lên trên, cô nghĩ: Cho nên, vừa nãy, là mơ sao? Mơ thấy có người xông vào nhà.

Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, định vươn tay bóp đầu thì phát hiện hai tay đã bị dây thừng trói chặt, không thể nhúc nhích. Cô run lên, tỉnh táo hoàn toàn, thấy cả hai chân cũng đều bị trói.

Không phải mơ...

Hóa ra không phải là mơ!

Cô như một con rối bị trói, tái mặt ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Bỗng nhiên, cô như bị điện giật đánh thức. Cô phát giác ra rồi.

Cô từ từ, chậm rãi quay đầu, thấy một người đang ngồi trên chiếc ghế đẩu bên giường. Hắn đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác gió, đeo găng tay, cầm dao, dường như đang vô cùng hứng thú nhìn cô. Ánh đèn hắt lên người hắn, chiếu sáng ngũ quan thanh tú. Chỉ là đôi mắt bị che khuất dưới vành mũ như thấp thoáng thứ ánh sáng khiến người ta không nhìn rõ được.

Không còn thời khắc nào đáng sợ hơn giờ phút này nữa.

Lạc Đình bắt đầu run bần bật, nỗi sợ tột cùng tựa bàn tay đen ngòm bóp chặt tim cô, cô căng thẳng há miệng, những tiếng hét gọi khản đặc bật ra từ cổ họng. Nhưng chính lúc này, kẻ đỏ đổ người về trước, tì dao lên cổ cô. Nước mắt Lạc Đình giàn giụa song không dám động đậy.

"Suỵt..." Hắn như vô cùng dịu dàng, nói: "Tôi chỉ muốn trò chuyện cùng cô mấy câu, sẽ không làm hại cô. Tôi sẽ thả cô. Hứa với tôi, không được lên tiếng, nếu không tôi chỉ có thể..."

Lạc Đình vừa khóc vừa liên tục gật đầu. Hắn hài lòng, buông dao, hai đặt trên đùi, mười ngón đan nhau, nghiêm túc quan sát cô như đang ngắm nghía bảo vật. Hắn lại nhíu mày, nói: "Ồ... Nên bắt đầu từ đâu đây? Chi bằng, bắt đầu từ mẫu đàn ông cô thích đi."

Lạc Đình ngẩn người, im lặng không cất tiếng. Ngược lại, hắn vô cùng kiên nhẫn nhìn cô với ánh mắt mang ý cười, dỗ dành nói: "Phải nói đấy nhé. Không nói tôi sẽ rất giận. Tôi mà giận thì sẽ làm tổn thương cô."

Lạc Đình bắt đầu thút thít.

Hắn thở dài, sờ đầu cô, dỗ dành thêm mấy câu, Lạc Đình cuối cùng cũng ngừng khóc, bắt đầu ngập ngừng cất tiếng.

...

Tuy Vưu Minh Hứa đã tới nhà Ân Phùng rất nhiều lần, nhưng phải sống tại đây vẫn không tránh khỏi cảm giác khá lạ lẫm. Vừa bước vào biệt thự, Ân Phùng liền đón vali từ tay Đồ Nha rồi đi thẳng lên lầu. Vưu Minh Hứa đi theo anh đến cửa phòng ngủ chính, anh nhìn cô rồi kéo vali vào phòng.

Vưu Minh Hứa cúi đầu cười, đi vào theo anh.

Phòng ngủ có gian để quần áo riêng biệt, đừng nói chứ quần áo, giày dép của con người này cũng nhiều lắm. Ân Phùng lại quay người nhìn cô, dọn hết quần áo của một bên giá, sau đó mở vali.

Vưu Minh Hứa nói: "Để em tự dọn, anh đi đi."

Ân Phùng ôm cô, hôn một cái mới rời đi.

Đợi anh xuống nhà, Vưu Minh Hứa cầm quần áo ngoảnh lại nhìn căn phòng ngủ rộng thênh thang, sau này sẽ sống chung cùng người đàn ông này rồi sao? Cùng đi ngủ, cùng thức giấc, cùng ăn cùng uống với anh.

Có điều, trước kia chẳng phải họ cũng vậy hay sao? Chỉ khác là ngày trước không cùng ngủ trên một chiếc giường mà thôi. Nghĩ vậy, cô không còn băn khoăn nữa. Nếu hai người cãi nhau... Vưu Minh Hứa vừa nghĩ liền buồn cười. Sao cô lại có cảm giác Đồ Nha, Tiểu Yến chắc chắn sẽ giúp mình, còn Trần Phong sẽ không dám giúp ai vậy nhỉ. Quán Quân... chưa biết chừng cũng sẽ đứng về phía cô ấy chứ.

Thu dọn xong trời đã xế chiều, cô xuống nhà, thấy Ân Phùng và những người khác đều có mặt. Phòng khách cũng rất rộng lớn, Ân Phùng ngồi trên sofa riêng, đang đọc sách. Lúc này cả người anh đều toát lên vẻ thư sinh, đúng chất của một tác gia.

Tiểu Yến và Quán Quân tựa đầu vào nhau nằm trên sofa, mỗi người cầm một cái điện thoại, miệng nói không ngừng, có lẽ là đang chơi game.

Trần Phong trái lại là người có dáng dấp chủ nhân nhất, cậu ta ngồi tại làm việc sau ghế sofa, trước mặt chất đầy bảng biểu và giấy tờ, đeo chiếc kính gọng vàng, có lẽ là đang lo việc công ty thay Ân Phùng.

Đồ Nha xem tivi, Vưu Minh Hứa liếc nhìn liền vui như mở cờ trong bụng. Hóa ra anh ấy cũng đang xem bộ phim cô xem, một người đàn ông chất phác như thế ngồi trên sofa đang hai tay đặt trên đùi, xem vô cùng chăm chú, trên mặt còn nở nụ cười mỉm, ánh mắt như tỏa sáng.

Vưu Minh Hứa đi tới, ngồi xuống cạnh Đồ Nha, bắt chéo chân cùng xem. Đồ Nha lập tức ngồi thẳng dậy: "Bà chủ." Sau đó đưa điều khiển cho cô, Vưu Minh Hứa hất cằm: "Xem cái này."

Mắt Đồ Nha vụt lên nét vui mừng, thế là hai người cùng chăm chú xem phim.

Tiểu Yến cũng chú ý đến sự xuất hiện của Vưu Minh Hứa, thấy tư thế của mình có hơi bất nhã nên ngại ngùng ngồi thẳng dậy. Quán Quân ngược lại nằm im, tiếp tục một mình chiếm trọn cả sofa.

Ân Phùng ngước mắt nhìn cô, hiện giờ cô sống ngay trong tầm mắt anh nên anh thấy vô cùng thoải mái, bèn gọi: "A Hứa."

Vốn tưởng cô sẽ đứng dậy đi tới bên mình, vì cô là người phụ nữ của anh mà. Ai ngờ Vưu Minh Hứa chẳng buồn nhìn anh một lần, "Ừ" một tiếng rồi tiếp tục ngồi xem cùng Đồ Nha. Hai người cùng cười, rồi cùng nhăn mặt nhíu mày, sau đó Vưu Minh Hứa nói một câu: "Ôi khiếp, giả tạo thật!" Đồ Nha gật đầu: "Ừ! Tức chết!"

Ân Phùng quăng sách, đi đến ngồi xuống ôm vai Vưu Minh Hứa. Cô không rời mắt khỏi tivi, thuận thế tựa vào lòng anh. Chút ghen tuông vì bị phớt lờ của Ân Phùng lập tức bị hành động nhỏ này của cô trị khỏi. Thân là một phần tử tri thức cao cấp với trình độ văn học và phẩm vị vô cùng "fashion", Ân Phùng chẳng hứng thú xem tivi. Có điều, ở bên cô, vuốt ve đầu cô, ngửi hương thơm trên người cô, cảm nhận sự ngoan ngoãn của cô thế này dường như cũng không tồi.

*****

Chỉ có Trần Phong là bận rộn, lúc tranh thủ ngẩng đầu thấy mọi người đều vô cùng vui vẻ, ánh chiều tà đổ vào phòng mang lại cảm giác bình yên diệu kỳ. Trần Phong chợt thấy khóe mắt cay cay bèn nâng kính, điều chỉnh lại tâm trạng.

Thật là, hiện giờ lại có thêm một Vưu Minh Hứa độc nhất vô nhị bên cạnh thầy Ân làm cậu ta cũng dễ mủi lòng rồi. Những ý nghĩ chán ghét cuộc đời, muốn được hủy diệt hình như đã rất lâu không còn đến tìm cậu ta.

Bọn họ chắc cũng vậy.

Còn cả người đang nằm trong đất kia nữa, đợi lát nữa mọi người cùng uống rượu phải nhớ chúc ông ấy một ly mới được.

Không lâu sau, một đầu bếp mặc đồng phục trắng, dáng người cao mập cười ha ha bưng mấy món vào phòng ăn. Vưu Minh Hứa nhìn người đó, có lẽ đây chính là đầu bếp mới Ân Phùng vừa mời đến, anh nói người này chỉ đơn thuần là một đầu bếp. Quả nhiên là một người đàn ông trung niên chất phác, nghe nói bình thường sẽ sống trong căn phòng trong vườn hoa, không có việc sẽ không đến biệt thự.

Tiểu Yến và Đồ Nha cũng đứng dậy giúp đỡ, chẳng bao lâu đã bày xong một bàn đầy thức ăn. Có lẽ người đầu bếp đã quen phục vụ đám người kì quái này, biết không nên hỏi nhiều nên chuẩn bị xong bèn rời đi.

Quán Quân lập tức vứt điện thoại sang một bên, ngồi vào bàn đầu tiên chờ được ăn cơm. Đồ Nha cũng ngồi vào vị trí, Tiểu Yến đi lấy cơm cho mọi người đồng thời gọi Trần Phong. Trần Phong đánh vội vài hàng chữ trên vi tính xong mới xoa bóp mi tâm nhức mỏi, đứng lên đi tới bàn ăn.

Ân Phùng kéo Vưu Minh Hứa, anh ngồi ghế chủ, Vưu Minh Hứa tất nhiên sẽ ngồi cạnh anh. Mọi người đều đã có mặt đầy đủ, Quán Quân đột nhiên chạy về phòng xách ra một can rượu ít nhất khoảng 2 lít rưỡi.

Tiểu Yến: "Oa, hôm nay lấy cả rượu anh ủ ra cơ à? Lần trước em muốn uống anh còn không cho."

Quán Quân nhìn Vưu Minh Hứa, cười không nói, không biết lại lấy từ đâu ra vài chiếc ly thủy tinh đặt lên bàn.

Ân Phùng hỏi Vưu Minh Hứa: "Có muốn uống chút không?"

Vưu Minh Hứa: "Uống chút đi."

Lông mày Quán Quân nhếch càng thêm cao, nhanh chóng rót đầy rồi đưa mỗi người một ly.

Trần Phong nhìn mọi người, cậu ta tự thấy mình là người coi trọng lễ nghi nhất trong đây bèn nâng ly đầu tiên, nói: "Thầy Ân, em xin được nói vài câu. Hôm nay, chào mừng bà chủ về nhà, chúc thầy Ân và bà chủ ngọt ngào thắm thiết dài lâu, sau này có cần gì, bà chủ cứ bảo bọn em. Về sau nhà này..." Cậu ta cười: "Cô làm chủ."

Quán Quân phì cười: "Nói thế thì cậu đặt thầy Ân của chúng ta ở đâu? Hi, phu cương bất chấn* hả?" Thế nhưng anh ta lại nâng cốc rất nhanh.

Đồ Nha cất giọng ồm ồm: "Tôi thấy Trần Phong nói rất hay."

Tiểu Yến cười hì hì, nói: "Ừ."

Ân Phùng chỉ cười nhìn họ quấy phá, song tay thì nhéo nhẹ eo Vưu Minh Hứa, cô không đề phòng nên rùng mình, anh bình thản: "Chúc em đấy, nói vài câu đi."

Biểu cảm của mấy người bọn họ đều như đang chờ xem kịch hay, ánh mắt như tha thiết kỳ vọng cô đè đầu cưỡi cổ Ân Phùng. Ấy thế mà anh vẫn dám để mặc cô nói.

Hai người nhìn nhau, tựa như đều thấy ánh sáng trong mắt đối phương. Vưu Minh Hứa nâng ly, cười nói: "Cảm ơn mọi người. Có điều, vẫn là Ân Phùng làm chủ ngôi nhà này thì hơn. Tôi đâu dám chọc giận anh ấy, nghe anh ấy hết."

Ai nấy đều ngỡ ngàng, ai mà ngờ được Vưu Minh Hứa có thể nói ra những lời này?

Chỉ có Ân Phùng cụp mắt, tuy khóe môi là nụ cười nhàn nhạt song Vưu Minh Hứa cảm nhận rõ cả khuôn mặt anh đều giãn ra, từng đường nét đều viết đầy sự hài lòng. Cô cười khẽ, cô đâu phải mấy cô gái đơn thuần bồng bột, dỗ đàn ông ấy mà, ai mà chẳng biết? Anh tưởng cô nghe anh thật? Là cô cho anh chút mặt mũi trước người khác thôi.

"Tôi cũng cảm ơn lời chúc của mọi người, cạn ly." Ân Phùng điềm nhiên nói.

Tất thảy bấy giờ mới phản ứng kịp, Trần Phong cười không nói, Quán Quân cũng cười nham hiểm, chỉ có Đồ Nha và Tiểu Yến là nhìn Ân Phùng bằng ánh mắt thán phục.

Sau ly đầu tiên, tất cả bắt đầu ăn cơm, Vưu Minh Hứa gắp liền mấy đũa, vừa định nếm thử tay nghề của đầu bếp mới thì Ân Phùng lại ôm eo cô, ghé sát tai nói: "Nói phải giữ lời, về sau cái nhà này phải nghe anh."

Vưu Minh Hứa không buồn ngẩng đầu: "Em nói thế bao giờ?"

Ân Phùng tròn mắt. Cô đúng là thích ăn miếng trả miếng, phản đòn anh ngay được.

Ân Phùng không giận mà cười trầm: "Nhiều người nghe thế, em lấp liếm sao được?"

"Người nhiều hay ít thì có liên quan gì?"

"Em chơi trò xỏ lá với anh đấy à?"

"Thì sao nào?"

...

Bất giác, hai người bắt đầu thì thà thì thầm, những người đối diện đều thấy cay cả mắt. Trần Phong và Quán Quân cụng ly, liếc xéo hai người họ, nói: "Ngày trước chỉ biết Vưu Anh Tuấn thích quấn bà chủ, khi tình cảm tốt đẹp cũng đâu thấy bám như sam thế này. Không ngờ đến lượt chính chủ thì là cái bộ dạng này đây."

Quán Quân nhấp ngụm rượu, thở dài một hơi: "Trời sinh một cặp mà."

Trần Phong không ngờ anh ta "miệng chó mà nhả được ngà voi", cười nói: "Thú vị."

Đồ Nha rượu vào là đỏ mặt, cười híp mắt: "Tốt biết bao, tốt quá, không còn gì đẹp hơn họ nữa rồi. Tôi nói cho các cậu nghe, thực ra có một vài chuyện toàn là nhờ tôi hết..." Anh ấy bắt đầu kéo Trần Phong kể lể.

Tiểu Yến cũng nâng ly, rượu không say người người tự say, mấy ly rượu vào bụng, đám anh trai chưa hề hấn thì cậu ấy đã bắt đầu mơ màng, thấy thầy Ân gắp thức ăn cho bà chủ, bà chủ ghét bỏ gắp trả lại anh, thầy Ân không nói gì mà tự ăn. Tiểu Yến bật cười, nói: "Tương lai nếu bà chủ và thầy Ân có con, chắc chắn sẽ vừa xinh đẹp lại đáng yêu!"

Cậu ấy say nên giọng rất lớn, mọi người lập tức im bặt.

Vưu Minh Hứa nói cho cùng cũng là một cô gái chưa chồng, tuy không đến mức đỏ mặt song nhất thời không biết phải tiếp lời ra sao. Còn Ân Phùng căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện con cái, nên nghe thấy lời này cũng không cất tiếng.

Ngược lại, Quán Quân sáng mắt, gật đầu: "Nói không sai." Sau đó nhìn thẳng vào bụng Vưu Minh Hứa: "Đợi sinh con rồi tôi nuôi, thằng bé muốn học gì tôi dạy!"

Tiểu Yến: "Em cũng muốn dạy! Em muốn dạy thằng bé trèo tường và phá khóa!"

Đồ Nha cười ha ha, tựa như đã nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ ấy vậy.

Trần Phong thấy họ càng nói càng quá đà, cáu kỉnh nâng kính: "Các vị, chuyện nuôi trẻ đến lúc đó vẫn nên giao cho tôi thì hơn."

Ân Phùng im lặng mỉm cười, ánh mắt nhìn Vưu Minh Hứa cũng bắt đầu đầy thâm ý.

Vưu Minh Hứa chửi thầm một câu trong bụng, anh thâm ý cái khỉ gì, đặt cộp chiếc ly xuống bàn, lạnh nhạt quét mắt nhìn quanh, nói: "Tôi mới hai mấy tuổi, ai muốn sinh con? Cho dù sau này sinh thật, chuyện nuôi dạy con cũng là tôi làm chủ."


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-112)