Ngọt ngào
← Ch.091 | Ch.093 → |
Ngày hôm sau, Vưu Minh Hứa thức dậy khá sớm. Dù sao Ân Phùng cũng vừa ra viện, có lòng như không có sức. Đêm qua chưa đến 12 giờ hai người đã ngủ rồi.
Rèm cửa buông xuống, chỉ có một tia sáng len lỏi vào phòng, cô quay đầu nhìn người bên cạnh vẫn đang say giấc. Nói cho cùng anh vẫn là người tốn sức hơn.
Ân Phùng trong giấc ngủ vừa không còn nét cố chấp của đêm qua, cũng không còn vẻ lạnh lùng của ngày thường. Gương mặt anh yên bình, trong anh tuấn thấm thêm chút ngờ nghệch khó tả. Tất nhiên điều này có khả năng chỉ là cái nhìn của Vưu Minh Hứa mà thôi.
Cô xuống giường, nhặt quần áo vứt bừa trên sàn, tắm xong ra ngoài thì phát hiện rèm cửa sổ đã được kéo lên một nửa, Ân Phùng đã tỉnh giấc, mặc áo thun tựa vào đầu giường, gác hai tay sau đầu nhìn ngắm cô.
Toàn thân Vưu Minh Hứa như tỏa ra nét nhàn nhã sau khi được thỏa mãn, cô cảm thấy Ân Phùng cũng vậy, bèn đi thẳng đến cửa sổ kéo hết rèm lên, mở cửa, hít thở không khí trong lành: "Còn không dậy?"
Ân Phùng nhìn cô không rời mắt, không biết anh đang nghĩ gì mà lại "hừ" nhẹ một tiếng, bước vào phòng tắm.
Không lâu sau, anh mặc xong quần áo rồi ra ngoài, ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu hôn cổ cô.
Vưu Minh Hứa bỗng phát hiện, thực ra cảm giác này rất tốt đẹp, chỉ có hai người, rất yên tĩnh, không làm gì khác mà vẫn có cảm giác như đang chìm đắm.
Có điều một lúc sau, tiếng bụng sôi ùng ục đã phá vỡ sự quấn quýt tĩnh lặng của cả hai.
Vưu Minh Hứa sờ bụng, nói: "Đói quá."
Ân Phùng phì cười, dắt tay cô ra khỏi phòng.
Hóa ra bên ngoài đã rực rỡ ánh mặt trời, cả ngôi biệt thự bừng sáng song rất yên tĩnh, không biết những người khác đã đi đâu cả rồi. Ân Phùng vô cùng hài lòng với cảnh này.
Hai người đi vào nhà ăn ở tầng dưới, Ân Phùng để Vưu Minh Hứa ngồi trước còn anh vào nhà bếp, chẳng bao lâu sau đã bưng ra chút đồ ăn gồm háo hải sản, thịt bò và bánh bao nhân cua... Tất cả đều nóng hổi. Hiển nhiên là có người đã giúp họ chuẩn bị từ trước.
"Cũng biết anh cần bổ sung dinh dưỡng đấy." Ân Phùng nói.
Vưu Minh Hứa liếc xéo anh.
Cô vẫn ăn nhanh hơn anh như thường lệ, chẳng mấy đã buông đũa, ngẩng đầu nhìn anh. Ân Phùng mặc chiếc áo len nhạt màu, quần dài đen, chân xỏ dép đi trong nhà, tóc đen mềm mượt, tắm xong càng nổi bật làn da trắng trẻo và vẻ điển trai của anh. Thấy Vưu Minh Hứa ngắm mình, anh nhướng mày, cười nhẹ.
Chỉ nhìn vậy thôi, Vưu Minh Hứa liền cảm nhận được anh không còn giống thời gian trước. Khi đó chẳng phải anh luôn dở chứng ẩm ương đấy sao? Đầu mày lúc nào cũng u ám. Nhưng hiện giờ, anh ôn hòa và kín đáo, trở lại bình thường rồi!
Thậm chí tinh thần còn sảng khoái hơn cả khi trước. Anh vốn trắng, ngũ quan đẹp đẽ, lúc này ngậm cười, cả người liền như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt vậy. Dịu dàng và vô cùng rung động lòng người.
Vưu Minh Hứa bỗng nhiên bật cười. Ngày trước có nghe một vài câu đùa rằng người phụ nữ nào giận dỗi, chỉ cần dỗ lên giường là có thể làm lành. Cô lúc đó còn cười khinh bỉ, nhưng giờ xem ra người đàn ông nào đó đã chứng thực câu nói này rồi...
Ân Phùng phát hiện cô đang cười nhạo mình bèn hỏi: "Em cười cái gì?"
"Không có gì." Vưu Minh Hứa dửng dưng đáp, "Cho nên sau này anh sẽ không đòi sống đòi chết nữa phải không?"
Giọng Ân Phùng lạnh hẳn: "Anh đòi sống đòi chết bao giờ?"
Vưu Minh Hứa hiếm hoi được lúc vui đùa, cụp mắt, mím môi, học điệu nói tối qua của anh, nhả từng câu từng chữ: "A Hứa, nếu có một ngày em chết, anh biết làm thế nào? Tự sát!"
Nói đoạn, cô phì cười nhưng Ân Phùng thì không, anh nhìn chằm chằm cô một lúc. Ngày trước, ánh mắt u tối kiểu này của anh ít nhiều sẽ khiến cô dè dặt nhưng giờ ấy mà...
Vưu Minh Hứa gắp nốt cái bánh bao cuối cùng: "Anh có ăn không? Không ăn thì A Hứa của anh ăn đấy nhé."
Xem đi, Vưu Minh Hứa không tiếc dùng cả bản thân để chế nhạo người khác rồi kìa.
Ân Phùng đứng dậy, bước đến, Vưu Minh Hứa nhanh tay nhanh mắt nhét luôn bánh bao vào miệng, đứng dậy định trốn, nhưng thực ra cũng không phải nhất quyết muốn trốn khỏi anh. Ân Phùng ôm chầm lấy cô, ghì chặt trong ngực, bắt đầu ra tay. Vưu Minh Hứa vừa cười vừa giãy giụa rất lâu, cuối cùng bị anh nhéo mạnh mấy cái, mặt mũi cô đỏ bừng, ngoan ngoãn rồi anh mới chịu buông tay, song không về chỗ cũ mà ngồi xuống ngay bên cạnh cô, nói: "Đợi lát nữa cùng em về nhà thu dọn đồ đạc, chiều chuyển qua đây."
Vưu Minh Hứa hơi do dự, không đáp ngay lập tức.
Ân Phùng lạnh nhạt nhìn cô: "Còn định nuốt lời?"
Qua một đêm, Vưu Minh Hứa cũng không nhớ được tối qua sao lại đồng ý với anh, thấy khí áp quanh anh lại như sắp giảm chóng mặt, cô nói: "Được."
Anh nhìn cô.
Cô nói: "Em nói là được."
Mắt Ân Phùng ánh lên ý cười nhàn nhạt, nghiêng người về trước. Vưu Minh Hứa không biết vì sao mình lại hiểu ý anh, ghé tới đặt một nụ hôn lên mặt anh.
———-
Nói ra thì đã rất lâu rồi Ân Phùng không quay lại nhà Vưu Minh Hứa. Buổi chiều, hai người dẫn theo Đồ Nha và Trần Phong cùng lái xe đến nhà cô.
Trần Phong ra hiệu bằng ánh mắt cho Đồ Nha, anh ấy như hiểu như không, Trần Phong nói: "Bọn em đợi ở dưới, hai người dọn xong rồi thì gọi bọn em."
Ân Phùng im lìm, kéo tay Vưu Minh Hứa lên nhà.
Đợi họ đi, Đồ Nha hỏi: "Vì sao không lên giúp?"
Trần Phong châm thuốc, cười nói: "Ban đầu thầy Ân chuyển đi mà đầu không ngoảnh lại, đến giường cầu trượt cũng mang đi nốt. Giờ về lại chốn cũ, còn muốn bà chủ chuyển đến sống chung. Bà chủ nhớ lại chắc chắn sẽ tính nợ với thầy. Thầy Ân lát nữa khẳng định là sẽ mất hết mặt mũi. Thầy ấy luôn là thầy hướng dẫn tâm lý đáng kính của chúng ta, nếu ta ở bên, thầy quỳ nhận lỗi sao được?"
Đồ Nha tỉnh ngộ, sau một hồi nhẫn nhịn thì bật cười ha hả.
———
Ân Phùng ngẩn người ngay khi đặt chân vào nhà Vưu Minh Hứa. Tính ra từ sau khi "tỉnh lại", đây mới là lần thứ hai anh đến nơi này. Lần đầu, anh còn chưa lên nhà, chỉ ở dưới lầu đợi Trần Phong thu dọn tàn cục. Khi đó vì sao anh không lên? Giờ nghĩ lại, có lẽ là vì trong lòng vẫn còn khúc mắc nên mới vậy.
Nhưng lần này thì khác. Ký ức về "ngôi nhà" này hiện giờ đều bày ngay trước mắt anh.
Phòng khách gần như vẫn hệt như lúc anh rời đi. Đồ đạc màu xanh lá và cách bày trí vẫn như cũ, hóa ra cô không vứt chúng đi.
Ân Phùng không kìm được nhìn người phụ nữ đang đi phía trước, thần sắc cô bình tĩnh, tựa như không có điểm nào khác thường. Nhưng Ân Phùng có thể cảm nhận được chút chua xót trong cuộn lên trong ngực.
Vưu Minh Hứa nói: "Anh ngồi một lát, em đi thu dọn vali." Đoạn đi vào phòng ngủ.
Ân Phùng ngồi xuống sofa, nhìn quanh nhà, thứ anh nhớ tới là bản thân đã không biết bao nhiêu lần bắt chước Vưu Minh Hứa, tay ôm hai đầu gối, cuộn tròn trong ghế để làm nũng hoặc trộm ngắm cô. Có lúc cô hình như không phát hiện, để mặc anh cọ đầu vào mình; có lúc lại chỉ cho phép anh ngồi im tại chỗ, không được sờ mó lung tung...
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Ân Phùng bật cười, hóa ra là tình cảm khi đó mơ hồ, bây giờ chiêm nghiệm lại mới biết ngọt ngào đến mức khiến người ta điên đảo.
*****
Đột nhiên, anh bỏ dép, tựa người vào chiếc ghế sofa tràn đầy kí ức này. Ân Phùng nhìn vào phòng ngủ, thấy cô đang bận rộn lôi vali ra khỏi gầm giường.
Vưu Minh Hứa nhớ ra túi đựng đồ tắm giặt được cất trong ngăn khéo tủ phòng khách bèn ra ngoài, vừa bước khỏi cửa phòng ngủ liền thấy người nào đó bỏ dép, cong lưng ôm chân cuộn mình trong sofa, mặt còn gác trên đầu gối. Hình ảnh này quá mức thân thuộc, Vưu Minh Hứa ngơ ngác, tim đập rộn ràng.
Ân Phùng nghe thấy tiếng động bèn ngoảnh đầu, tầm mắt hai người chạm nhau. Vưu Minh Hứa bật cười: "Anh đang làm gì thế?"
Ân Phùng từ tốn hạ chân xuống, xỏ dép, đáp lời với dáng vẻ trưởng thành và bình thản như mọi ngày: "Nhớ chuyện cũ rút bài học mới không được à?"
Cô phục anh rồi, lại còn đường hoàng thốt ra một câu thành ngữ hết sức hoang đường cơ đấy. Có điều, anh cũng đang nhớ những ngày tháng làm Vưu Anh Tuấn chăng?
Vưu Minh Hứa xúc động song cố làm vẻ hững hờ, ra phòng khách lấy đồ rồi quay lại phòng ngủ tiếp tục thu dọn.
Ân Phùng ngồi thêm một lúc mới đứng dậy đi về phía căn phòng kia.
Nhà Ân Phùng không thiếu thứ gì, Vưu Minh Hứa chỉ cần mang theo quần áo và những đồ thường dùng là được. Cô trước nay làm việc nhanh gọn, rất nhanh đã dọn xong, trở lại phòng khách thì không thấy anh đâu.
Căn phòng kia vẫn luôn giữ nguyên hiện trạng kể từ sau khi anh dọn đi. Hóa ra từ ngày đó, những thứ đồ vặt vãnh luôn được xếp chồng bên tường, Trần Phong không mang chúng về.
Vưu Minh Hứa đi vào, thấy anh đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nhà cô nào có phong cảnh đẹp như nhà anh, xung quanh đều là những tòa nhà mọc lên san sát, chỉ nhìn được một góc trời nho nhỏ. Vưu Minh Hứa bước đến cạnh anh, nói: "Ở đây có gì đáng ngắm đâu?"
Anh đáp: "Anh vẫn nhớ cảm giác khi đó. Rất nhiều ngày, nằm trên giường ngắm nhìn bầu trời ngoài kia, anh cảm giác mình chẳng biết gì, cũng chẳng quen ai. Thế giới này quá mức to lớn với anh, tất cả đều là ẩn số. Anh luôn sợ hãi, có những lúc còn bật dậy giữa đêm. Nhưng chỉ cần nghĩ đến em đang ở phòng sát vách, chỉ cần có em, mọi yêu ma quỷ quái đều không đánh bại được em. Vậy là anh không sợ nữa, lại có thể chìm vào giấc ngủ. Anh lại có dũng khí tiếp tục tồn tại trên thế giới này."
Tuy Vưu Minh Hứa luôn biết Vưu Anh Tuấn khi đó bơ vơ, dựa dẫm vào cô, nhưng lúc này nghe anh đích thân nói ra thì lại khác. Trong đầu cô hiện lên dáng vẻ Vưu Anh Tuấn cuộn mình trong chăn, đôi mắt trong vắt mà hoang mang nhìn ra bầu trời trong đêm tối. Lòng cô nhói đau song ngoài miệng nói: "Em biết, khi đó anh coi em thành mẹ, thành bảo mẫu."
Ân Phùng cười nói: "Ăn nói linh tinh. Khi đó dù anh ngốc nhưng cũng biết chuyện nam nữ đấy."
Vưu Minh Hứa không tin: "Sao có thể?"
Ân Phùng nhìn cô, nói: "Có một khoảng anh chỉ muốn lên giường với em như phát điên."
Vưu Minh Hứa: "..."
Cô khinh khỉnh nhìn anh, song nghĩ đây chắc chắn là Ân Phùng cố ý chòng ghẹo mình. Vưu Anh Tuấn khi đó đơn thuần, đáng yêu đến thế, sao có thể có loại suy nghĩ phóng túng vậy được?
Ân Phùng lại nói: "Có điều, chuyện đã hứa với em, anh làm được rồi."
"Chuyện gì?"
Anh kéo cô đứng trước người mình, ôm lấy cô từ phía sau, ép cô tì sát vào ban công. Dù đêm qua đã rất thân mật, song hiện giờ không chút khoảng cách thế này vẫn khiến trái tim Vưu Minh Hứa run rẩy.
Anh dịu dàng nói: "Tòa thành của anh chỉ có em được làm chủ, chỉ có em mới được bước lên. Sau này cùng anh ngắm phong cảnh cuộc đời, ngắm bốn mùa thay đổi. Đồng cam cộng khổ, đồng sinh cộng tử. Không được rời đi."
Vưu Minh Hứa cũng nhớ lại chuyện cũ, im lặng tựa trong lòng anh, một lúc sau chợt giãy ra, hỏi: "Nếu đã vậy thì tòa thành của anh đâu?"
Ân Phùng ngơ ngác.
Vưu Minh Hứa quay người, chỉ căn phòng đã trống huơ trống hoác: "Tòa thành đầy ắp hồi ức ngọt ngào của chúng ta sao chẳng thấy đâu thế?"
Ân Phùng hiểu ra, cô đang tính nợ cũ đây mà. Nhớ lại chuyện lúc chuyển đi, anh đúng là không còn lời nào để nói. Lại nhớ đến lúc kéo vali đồ đạc, Trần Phong còn từng hỏi anh: "Để đâu ạ?"
Anh chẳng buồn ngẩng đầu: "Vứt đi."
Trần Phong khi đó không cất tiếng, rời đi. Không biết cậu ta có làm theo như lời anh nói hay không.
Có điều Ân Phùng lắm chiêu, nghĩ bụng vứt rồi thì lại mua bộ nữa là được. Muốn không để cô phát hiện thì làm cũ chút, thêm mất vết xước chẳng hạn, việc này chẳng phải có Quán Quân rồi đó sao?
Thế là anh mặt không đỏ, tim không đập đáp: "Gấp cái gì? Đều ở nhà anh cả, để trong gara. Nhưng hai chúng ta không thể tiếp tục ngủ trên chiếc giường đó, chật lắm. Thỉnh thoảng ngủ thì còn có chút tình thú."
Vưu Minh Hứa không ngờ anh vẫn còn giữ nên không khỏi ấm lòng. Chỉ là sao lại bị con người này lấy ra làm trò nữa rồi? Cô quay người ra ngoài.
Ân Phùng túm chặt tay cô, Vưu Minh Hứa bình thản nói: "Đột nhiên em phát hiện chuyển đến nhà anh không hợp cho lắm."
Ân Phùng nhếch mày, nghe cô nói tiếp: "Nhỡ một ngày nào đó đầu anh lại dở chứng, không nhớ em nữa, thấy có lỗi nhưng lại lực bất tòng tâm thì làm thế nào? Đến lúc đó chẳng phải em sẽ bị anh đuổi ra khỏi nhà à? Vậy thì đúng là mất sạch mặt mũi, em không làm."
Ân Phùng bật cười, ôm eo cô ghì chặt vào lòng, hai người dính sát lấy nhau, anh nói: "Lại tính nợ cũ? Không sao, vấn đề này dễ giải quyết, hiện giờ trong mắt đám Trần Phong chẳng phải chỉ có mình bà chủ, không coi anh ra gì hay sao? Về nói với họ, nếu có một ngày thế thật thì đuổi anh đi, nhà để cho em. Để anh ăn gió nằm sương ngoài cổng tự hối cải. Khi nào nhớ lại thì mới được vào nhà."
Vưu Minh Hứa suýt chút bị anh chọc cười, nghiêm túc nói: "Hứa rồi đó nhé."
Ân Phùng không ngờ cô đồng ý thật, thế là có chút hụt hẫng, hôn lên mặt cô: "Em ác thế."
Vưu Minh Hứa: "Ai ác bằng anh. Một câu không hợp là cắt đứt chẳng hề do dự."
Ân Phùng: "..."
Cô vẫn không chịu buông tha. Chỉ là anh nhớ lại thái độ khi đó của mình, Vưu Minh Hứa là người kiêu ngạo nhường nào, lúc đó không nói gì nhưng có lẽ trong lòng vô cùng khó chịu. Ân Phùng mềm lòng, cúi đầu hôn tay cô: "A Hứa, chuyện đó em muốn phạt anh thế nào thì phạt. Là anh nợ em."
Anh nói vậy trái lại khiến Vưu Minh Hứa không biết đón lời ra sao, cô vốn cũng chỉ trêu đùa anh mà thôi. Thế nên cô ngẫm nghĩ rồi nhướng mày, nói: "Được, phạt anh tự ra ngủ trên giường cầu trượt ở gara một tháng, em sẽ hết giận, bảo đảm sau này sẽ không nhắc lại."
Anh nhìn cô chằm chằm.
Vưu Minh Hứa quay về phòng ngủ, cong môi cười.
Một lúc sau anh cũng theo vào, lạnh nhạt nói: "Vưu Minh Hứa, đòi cái giá trên trời thì cũng phải cân nhắc chút tính khả thi trước. Yêu cầu này không được."
"Chẳng phải anh nói muốn phạt thế nào thì phạt sao?"
Anh im lặng vài giây: "Anh nói vậy bao giờ?"
Vưu Minh Hứa túm gối đập anh: "Cút!"
Hai người cứ chí chóe như vậy, bất tri bất giác lại quấn quýt hết từ sofa đến giường. Đợi họ xuống lầu đã là hơn một tiếng sau đó.
Trần Phong đang tựa vào thân xe nhìn điện thoại, Đồ Nha ngồi xổm bên đường chơi game, thấy Ân Phùng kéo vali dắt tay Vưu Minh Hứa đi đến từ xa, Đồ Nha bật cười nhìn Ân Phùng rồi nói: "Xem ra không bị thương."
Trần Phong cũng nhìn, nói: "Có một loại gọi là nội thương đấy anh biết không? Anh nhìn bà chủ thoải mái thế kia, còn thầy Ân chỉ ngoan ngoãn kéo vali phía sau, mắt còn không dám liếc sang hướng khác. Giờ thì biết về sau ai làm chủ nhà này rồi chứ?"
Đồ Nha lại một lần nữa tiếp thu được bài học mới.
← Ch. 091 | Ch. 093 → |