Vay nóng Homecredit

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 087

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 087
Sự thẹn thùng của anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Ăn xong bữa sáng, tâm trạng Ân Phùng khá tốt, cũng rảnh rỗi, Vưu Minh Hứa bèn hỏi: "Có muốn xem tivi không?"

Ân Phùng đáp: "Không xem. Anh không xem mấy thứ phim vô bổ như em."

Vưu Minh Hứa không giận, nghĩ bụng, năm đó là ai suốt ngày cắm rễ ở nhà cô ngồi xem Ultraman Teletubbies, thế là không nhịn được cười. Kết quả thấy Ân Phùng liếc sang, cô bèn vội vã di chuyển tầm mắt sang hướng khác.

Vưu Minh Hứa có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, cô thấy anh tựa như cũng đang nghĩ đến điều cô đang nghĩ. Nhưng nhìn lại lần nữa thì lại thấy sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt như thường.

Anh rốt cuộc đã nhớ lại bao nhiêu?

Vậy nên cảm giác ấy kỳ lạ đó lại ùa đến.

Lần này sau khi anh tỉnh lại, sao cô lại cảm thấy dục vọng chiếm hữu không chút che đậy và tính bám dai như đỉa của anh nhạt hơn so với những lần trước nhỉ? Anh dường như đang vô cùng thẹn thùng.

Nhưng Ân Phùng của hiện tại là một người đàn ông cực kỳ trưởng thành và thâm trầm, thẹn thùng ư? Hình như anh chẳng hợp với từ này.

Vưu Minh Hứa làm như không có chuyện gì, hỏi: "Vậy buổi sáng anh định làm gì?"

Ân Phùng ngẫm nghĩ rồi nói: "Đọc sách cho anh đi."

"Đọc sách gì?"

Ân Phùng nói: "Đưa điện thoại cho anh."

Vưu Minh Hứa đưa điện thoại đến, làm theo hướng dẫn của anh, rất nhanh đã tìm thấy một ebook, hình như còn là tuyển tập truyện ngắn bán chạy nhất. Cô nhấc điện thoại lên, nói: "Vậy em đọc đây."

Ân Phùng nhắm mắt, khóe môi cuối cùng cũng cong lên một ý cười, giọng điệu như ra lệnh: "Đọc đi."

Vưu Minh Hứa không thèm so đo với anh bệnh nhân dở chứng nào đó, bắt đầu đọc to.

Thân là một người cảnh sát, ngoại trừ thỉnh thoảng có đọc chút sách về tâm lý học và phương pháp trong điều tra hình sự, đã rất lâu cô không đọc thể loại văn xuôi nho nhã này rồi. Cô hắng giọng, tuy đọc những dòng văn uyển chuyển ấy lên không có cảm giác gì đặc biệt, song giọng cô trầm thấp, dịu dàng và vô cùng lưu loát.

Ân Phùng lặng nghe một lúc bèn mở mắt. Điện thoại che khuất nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ vầng trán trắng nõn và đôi mắt phượng trong trẻo. Ân Phùng chợt nghĩ, hai người làm lành lâu như thế mà đây là lần đầu tiên anh thấy cô ngoan ngoãn nghe lời nhường này, tựa như anh đã phải dùng một thân máu để đổi lại vậy. Lòng anh có chút đắc ý, chút dịu dàng, và cả chút ấm ức khó hiểu. Thẫm nghĩ bụng, xem ra sau này sống cùng cô, anh sẽ phải chịu thiệt to dùng, bị cô khóa chặt cho xem.

Vậy nên đợi cô đọc hết một truyện, ngẩng lên nhìn anh, anh liền hờ hững cất lời: "Sau này mỗi tối rảnh rỗi nhớ đọc cho anh nghe." Không nghe ra được vui buồn trong giọng nói của anh.

Vưu Minh Hứa lật một trang sách, nói: "Nằm mơ. Khỏi rồi thì tự anh đi mà đọc."

Lồng ngực Ân Phùng như tắc nghẹn song từ từ cười nói: "Anh đọc cho em nghe cũng được. Đều như nhau."

Rõ ràng hai người đang nói về đọc sách, nhưng hình như cũng không chỉ có vậy.

Vưu Minh Hứa im lặng một chốc, nắm tay gõ nhẹ trán anh, bình thản nói: "Anh an phận tí đi. Công xòe đuôi thì cũng phải đợi đuôi dài đã."

Ân Phùng lặng thinh.

Vưu Minh Hứa đọc thêm một lúc bèn lén nhìn anh, phát hiện mặt anh càng thêm lạnh nhạt, thế nhưng hai má lại phớt hồng. Tim cô lỡ nhịp, nghĩ bụng, lần này anh tỉnh lại, thói ẩm ương càng thêm nghiêm trọng. Lẽ nào cái đầu chập mạch của anh lại mắc phải chứng bệnh tiềm tàng gì rồi hay sao?

Cô cũng chỉ âm thầm ngờ vực vậy thôi.

Đọc được nửa tiếng, Vưu Minh Hứa buông sách, phát hiện anh đã thiếp đi, hơi thở dài mà đều đặn. Dù sao cũng bị thương nặng, lại còn đấu võ mồm với cô lâu như vậy, cũng đến lúc để anh nghỉ ngơi rồi.

Vưu Minh Hứa báo một tiếng cho y tá rồi sang phòng trò chuyện cùng Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình một hồi, lại đến thăm những đồng nghiệp thân quen, cuối cùng là đến thăm Đồ Nha và Tiểu Yến.

Từ khi Ân Phùng tỉnh lại, Vưu Minh Hứa không rời anh một bước. Tính ra đây là lần đầu tiên cô đến thăm Đồ Nha và Tiểu Yến kể từ sau khi hai người ra khỏi phòng phẫu thuật.

Hai người nằm cùng một phòng. Vưu Minh Hứa bước vào, sững sờ vì Đồ Nha đã ngồi được dậy, cơ thể cường tráng của anh ấy quấn đầy băng gạc, đang buồn chán bấm điều khiển tivi. Tiểu Yến vẫn đang nằm, ấy thế mà trong miệng lại đang ngậm một que kem đã ăn được già nữa.

Cả hai đều ngẩn người khi thấy Vưu Minh Hứa rồi không hẹn mà cùng nở nụ cười tươi tắn.

Lòng Vưu Minh Hứa ấm áp vô ngần, còn hơn cả khi cô nhìn thấy Ân Phùng. Có điều... Cô bước về phía Tiểu Yến trước, cậu ấy vẫn còn ngơ ngác thì Vưu Minh Hứa đã rút mất que kem, vứt vào thùng rác, hỏi: "Ai cho cậu?"

Giọng Tiểu Yến lí nhí như tiếng muỗi, dù mặt tái nhợt song vẫn có thể nhìn ra được nét ngại ngùng: "Quán Quân..."

Vưu Minh Hứa: "Không được ăn nữa đâu đấy..."

Tiểu Yến: "Ồ..."

Đồ Nha nhìn Tiểu Yến, trên mặt vụt qua nụ cười thích thú khi thấy người gặp họa, sau đó mở to mắt nhìn Vưu Minh Hứa: "Thầy Ân sao rồi? Vẫn ổn chứ?"

Vưu Minh Hứa đáp: "Anh ấy rất tốt, tình hình đang dần cải thiện, vừa ngủ rồi." Cô nhìn đống băng trên người Đồ Nha, lạnh lùng nói: "Ai cho anh ngồi dậy?"

Đồ Nha: "..."

Tiểu Yến đến là vui vẻ, lập tức tố cáo: "Y tá không cho ngồi, nhưng y tá vừa đi là anh ấy liền dậy."

Đồ Nha lúng túng nói: "Cô Vưu, tôi khỏe lắm, không đau mấy..."

Vưu Minh Hứa cau mày: "Nằm xuống."

Đồ Nha lặng lẽ nằm xuống, không nhịn được thở dài một hơi.

Thực ra Vưu Minh Hứa đến là để thăm hai người, cũng muốn nói tiếng cảm ơn. Nếu không phải họ xả thân cứu giúp, có lẽ đến cô cũng không biết hiện tại mình sẽ ở nơi nào. Nhưng vừa mắng hai người xong, lời cảm ơn không thốt ra miệng được nữa. Vậy là cô bèn hỏi Tiểu Yến trước: "Vết thương có đau không?"

Tiểu Yến rúc mình vào chăn, chỉ thò ra nửa cái đầu: "Vẫn ổn." Thực ra rất đau, nhưng cậu không muốn nói.

Vưu Minh Hứa gật đầu rồi quay sang nhìn Đồ Nha: "Anh thì sao?"

Đồ Nha nói: "Tôi thực sự không đau nữa rồi."

Có quỷ mới tin lời hai người.

Vưu Minh Hứa bấy giờ mới nói: "Cảm ơn hai người. Nhưng lần sau tôi hy vọng mọi người đừng mạo hiểm như vậy nữa."

Đồ Nha và Tiểu Yến đều im lặng vài giây, Đồ Nha cười nói: "Tôi rất vui khi làm như vậy."

Tiểu Yến cũng nói vội: "Tôi cũng vậy."

Vưu Minh Hứa biết họ cũng cố chấp, khó khuyên bảo hệt Ân Phùng. Chỉ có điều, cô thân là cảnh sát, đã từng nhìn rất nhiều liệt sĩ, nhưng cô biết mình chắc chắn sẽ mãi khắc sâu trong lòng dáng vẻ của hai người và cảnh tượng Đồ Nha đâm xe toác đầu chảy máu đêm qua.

Lời nói chẳng thể diễn tả hết ân tình, Vưu Minh Hứa cũng không giỏi nói lời sến sủa, nhưng trong lòng cô đã coi hai người thành những người bạn đáng để tin cậy, dựa dẫm như Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình vậy.

Cô nói: "Hai người nghỉ ngơi đi, buổi chiều tôi lại đến thăm." Đoạn nhìn sắc mặt cả hai, nói: "Tôi mà phát hiện lần nữa thì sẽ mách Ân Phùng, để anh ấy trừng trị hai người."

Đồ Nha nhíu mày, lại thở dài một hơi, nói: "Biết rồi."

Vưu Minh Hứa tiếp tục quay sang nhìn Tiểu Yến, cậu ấy vội bật thốt một câu: "Biết rồi, bà chủ." Sau đó thì rụt đầu vào chăn.

Vưu Minh Hứa ngượng chín mặt, Đồ Nha bật cười, nghĩ bụng Tiểu Yến đúng là nhanh trí, đợi đến khi Vưu Minh Hứa ra khỏi phòng, Đồ Nha lại hét thêm một câu: "Bà chủ đi thong thả."

Vưu Minh Hứa bước được vài bước, cũng không khỏi bật cười.

*****

Cô trở về phòng bệnh của Ân Phùng, thế nhưng anh ngủ đến mãi trưa mà vẫn không tỉnh, cô bèn ăn bữa trưa do Trần Phong mang tới rồi ngả mình trên sofa.

Khi cô thức giấc, Ân Phùng đã dậy. Cho anh ăn xong, Trần Phong thu dọn đồ đạc, cười nói: "Bà chủ ngủ ngon giấc như thế, hại tôi đã phải đút cho người nào đó ăn lại còn bị ghét."

Vưu Minh Hứa đanh mặt, nghĩ bụng nhóm nhỏ của họ đúng là chuyện gì cũng truyền tai nhau nhanh như chớp. Cô làm như không nghe thấy, bước đến cạnh Ân Phùng. Trần Phong vừa ra khỏi phòng, cô liền hỏi: "Thấy sao rồi?"

Ân Phùng tất nhiên cũng nghe được những lời vừa nãy của Trần Phong, cười hờ hững: "Ổn. Họ gọi em bà chủ là sao?"

Vưu Minh Hứa nhìn anh. Đôi mắt anh sâu thẳm, song cô chỉ thấy con người này xấu xa hơn cả ngày trước, bèn cố ý nói vẻ lạnh lùng: "Em đồng ý rồi à? Còn lâu."

Ân Phùng nói: "Lẽ nào em thích họ gọi em là cô* hơn? Anh thấy gọi bà chủ thuận tai hơn chút đấy."

* Ở đây Ân Phùng dùng 师娘 (sư nương).

Vưu Minh Hứa buồn cười: "Biến. Gọi chị hết."

Cô vừa dứt lời, anh đã nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Vưu Minh Hứa để nguyên cho anh nắm.

Anh nhìn cô: "Vậy sau này em gọi anh là gì? Vẫn gọi Ân Phùng hả? Khô khan quá, anh không thích."

Vưu Minh Hứa chiều theo ý anh: "Thầy Ân."

Tay anh siết chặt thêm một chút: "Em gọi hẳn hoi nào."

Vưu Minh Hứa ngoảnh mặt đi không muốn để ý đến anh.

Ân Phùng khẽ nói: "Lúc có người thì gọi anh là A Phùng. Không có người thì gọi anh là chồng."

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu liền thấy đôi mắt sáng ngời của anh, cô không diễn tả được cảm xúc trong lòng. Hai chữ đó tựa như đang đung đưa nơi đầu lưỡi, cô gọi một tiếng: "A Phùng."

Ánh mắt Ân Phùng như vụt sáng, anh "Ừm" một tiếng, nói: "Lại đây nào."

Vưu Minh Hứa tiếp tục không so đo tính toán cùng người bệnh, cẩn thận dựa vào ngực anh, anh nâng một cánh tay ôm cô vào lòng, vuốt ve đầu cô, nói: "Gọi nhầm rồi. Giờ không có người."

Vưu Minh Hứa: "Anh đừng có được nước lấn tới."

Anh nói: "Anh nào chỉ có vậy."

Vưu Minh Hứa không đấu lại anh bèn ngồi thẳng dậy. Từ sau khi anh tỉnh lại, gương mặt dường như lúc nào cũng có nét tối tăm, cô nói: "Anh rốt cuộc là đang tức giận cái gì? Lúc trước chẳng phải rất tốt hay sao, em nào có chọc giận anh đâu?"

Ân Phùng không ngờ cô lại hỏi vậy, ngẩn người rồi đáp dửng dưng: "Em không chọc giận anh. Anh chỉ là gần đây... cơ thể và tâm trạng đều không tốt cho lắm."

Anh vừa nói vậy, Vưu Minh Hứa lập tức nghĩ đến Lão Cửu bèn nửa tin nửa ngờ lời anh nói. Hơn nữa, tuy cô luôn cảm nhận được Ân Phùng có chút khác thường, nhưng thái độ với cô dường như không hề thay đổi, tình cảm cuộn trào trong mắt anh vẫn như ngày nào. Vậy nên, cô cũng không đắn đo suy nghĩ mãi về vấn đề này nữa.

Cô đọc sách cho anh nghe một lúc, anh nói người khó chịu cần tắm rửa. Nhưng anh bị thương nặng như thế, chắc chắn không thể để vết thương dính nước. Vưu Minh Hứa đã từng hỏi bác sĩ, bèn lấy một thau nước lau qua người cho anh.

Vưu Minh Hứa nói: "Có phải thấy sảng khoái lắm không? Như được làm chủ nhân ấy?"

Ân Phùng đột nhiên cảm thấy hóa ra Vưu Minh Hứa cũng miệng lưỡi sắc sảo thế này. Giống hệt anh.

Nghĩ vậy, khóe môi anh cong lên, đáp: "Chưa đủ."

Vưu Minh Hứa hừ nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng dùng khăn lau mặt, tay và vai cho anh. Cô từng rất quen thuộc với cơ thể anh, nhưng quả thực là đã rất lâu rồi không chạm vào tỉ mỉ nhường này. Vưu Minh Hứa mặt không biến sắc, tiếp tục lau cánh tay giúp anh. Người anh bị thương nên cô không dám lau, song hai chân thì bình thường. Cô xắn hai ống quần bệnh nhân của anh lên, lau vô cùng cẩn thận.

Ân Phùng không ngờ hóa ra cảm giác được Vưu Minh Hứa chăm sóc lại tĩnh lặng và êm đềm đến vậy. Thời gian như vô cùng chậm rãi, cảm giác tinh tế và thư thái đó bắt đầu từ làn da rồi dần thấm vào toàn thân. Thế rồi tâm trạng đè nén buồn bực suốt cả một ngày lại bắt đầu trào lên.

Anh nhìn cô chằm chằm, bật thốt một câu: "Nếu một ngày nào đó em bỏ đi, anh không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì."

Vưu Minh Hứa dừng tay một khắc rồi tiếp tục, nói: "Bớt nghĩ linh tinh, cũng bớt uy hiếp em đi. Anh thích ăn đòn hả?"

Ân Phùng không nói nữa.

Lau người cho anh xong, Vưu Minh Hứa nhìn anh: "Có dễ chịu hơn chút nào chưa?"

Anh "Ừ" một tiếng, chỉ giường: "Nằm với anh đi."

Vưu Minh Hứa nhìn chiếc giường bệnh vốn chẳng rộng rãi bao nhiêu, cùng lắm cô chỉ có thể nằm nghiêng người, chắc chắn chẳng hề dễ chịu bèn từ chối.

Ân Phùng nhíu mày: "Có vậy mà cũng không chịu?"

Vưu Minh Hứa thấy anh như kẻ uống nhầm thuốc, tuy không rõ ràng lắm nhưng thấp thoáng cảm giác như bị dở hơi. Nhìn anh xụ mặt mãi, Vưu Minh Hứa chợt thấy buồn cười, cuối cùng vẫn dè dặt nằm xuống giường, dựa vào người anh.

Hai người kề sát, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt đó khiến tim cô đập thình thịch, thế là cô dứt khoát nhắm tịt hai mắt.

"Bảo bối, hôn anh đi." Anh nói.

Vưu Minh Hứa đỏ mặt, lạnh lùng nói: "Anh có thôi đi không?" Nói xong thì vươn đầu, hôn lên môi anh.

Anh hôn cô mãnh liệt, hiện giờ cả người anh chắc cũng chỉ còn cái miệng là mạnh mẽ được thôi.

Một lúc sau, hai người thở dốc rời khỏi môi nhau, Vưu Minh Hứa chếnh choáng nhìn anh, tiếp tục vươn tới hôn lên mũi, mắt và cằm anh.

Bấy giờ anh mới cười rất hài lòng rất vui vẻ, tuy nhàn nhạt song cả gương mặt đều đang nở nụ cười. Lòng Vưu Minh Hứa cũng theo đó mà ngọt lịm, Vưu Anh Tuấn từng mang đến cho cô cảm giác này. Nhưng cảm giác mà người trước mặt mang đến rõ ràng càng nồng nhiệt, thấu tận cốt tủy.

Hai người im lặng một hồi, anh khẽ hỏi: "Bảo bối, yêu anh không?"

Vưu Minh Hứa nhếch mày: "Đừng gọi thế, sến quá."

Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: "Sở dĩ ngôn ngữ tràn đầy sức hút là vì những đặc điểm riêng biệt đó, từ ngữ trải qua diễn biến và tích lũy văn hóa có thể biểu đạt khá chuẩn xác hoạt động tâm lý và tâm trạng phức tạp của con người. Anh không tìm được từ nào phù hợp hơn, chỉ có từ này là gần nhất với ý anh thôi."

Vưu Minh Hứa ngơ ngác, đỏ mặt thì thầm: "Anh gọi A Hứa không được hay sao? Dài dòng văn tự như các bà các mẹ vậy."

Ân Phùng đen mặt, nói: "Em lại đây."

Cô nhích gần vào anh thêm chút, anh thì thầm bên tai cô bằng chất giọng trầm thấp: "Bảo bối A Hứa... tâm can... của anh ơi..."

Mặt Vưu Minh Hứa đỏ bừng, im lặng không lên tiếng, một lúc sau tiếp tục cúi đầu hôn anh.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, Vưu Minh Hứa bật dậy như chiếc lò xo, lật người xuống giường nhanh như thỏ. Ân Phùng còn chưa thỏa mãn, nhíu mày không vui. Vưu Minh Hứa nhanh chóng sửa sang quần áo, ngồi xuống cạnh giường.

Khi Trần Phong đẩy cửa vào, thấy không khí trong phòng và nét mặt hậm hực căm ghét của Ân Phùng liền hiểu ngay tắp lự. Cậu ta nghĩ bụng, thực ra Vưu Minh Hứa cũng là một người dũng mãnh, thầy Ân đã bị thương thành vậy rồi, thế mà hai người vẫn còn nghĩ đủ mọi cách để thân mật. Ông trời ơi, hai người này làm lành thì ngọt đến sến súa, sau này hầu hạ họ phải cẩn thận hơn mới được, khỏi bị thầy Ân với dục vọng chiếm hữu kinh người ngộ thương.

*****

Nghĩ thì nghĩ vậy song Trần Phong không để lộ ra mặt, cũng không nhìn Ân Phùng mà nói luôn với Vưu Minh Hứa: "Bà chủ, Đinh Hùng Vĩ và mấy lãnh đạo cùng đến thăm thầy Ân, sắp đến nơi rồi."

Vưu Minh Hứa thấy tinh thần anh vẫn tốt, vừa nãy hôn... còn rất nồng nhiệt, bèn gật đầu đồng ý. Cô ở đây cũng chẳng có gì phải ngại, ai mà chẳng biết chuyện hai người họ dây dưa không dứt? Cô và Trần Phong vừa cùng chuẩn bị vài tách trà xong thì Đinh Hùng Vĩ và lãnh đạo bước vào.

Vưu Minh Hứa lùi sang một bên. Đinh Hùng Vĩ mỉm cười nhìn cô rồi cùng vài vị lãnh đạo đi tới giường bệnh của Ân Phùng.

Vưu Minh Hứa phát hiện Ân Phùng rất ra dáng trước mặt người ngoài. Làm gì còn vẻ khi thì ngốc nghếch đáng yêu, khi thì lạnh lùng cool ngầu, lúc lạnh lúc nóng như khi ở riêng cùng cô. Dù sắc mặt anh nhợt nhạt song vẫn mỉm cười, cử chỉ lời nói đều rất đúng mực.

Các vị lãnh đạo quan tâm thương tích của Ân tác gia xong, tiếp tục hỏi một vài vấn đề liên quan đến kẻ trừng phạt, anh giải đáp từng câu một. Lãnh đạo không nhắc đến chuyện người đứng đầu tổ chức là anh trai ruột của anh, Ân Phùng cũng không giải thích gì thêm. Mọi người đều ăn ý tránh đề cập đến điều này.

Cuối cùng lãnh đạo cũng để ý tới Vưu Minh Hứa, họ đều biết cô, một người trong số đó nói: "Minh Hứa, nhớ chăm sóc tốt cho thầy Ân." Ai nấy đều mỉm cười.

Vưu Minh Hứa gật đầu.

Đợi họ ra ngoài hết, Vưu Minh Hứa vừa định đi theo tiễn khách thì thấy Ân Phùng mỉm cười, nhìn cô đau đáu. Vưu Minh Hứa thầm nghĩ, lãnh đạo mới chỉ nói một câu vậy thôi mà cái đuôi của người nào đó đã vểnh tít lên rồi. Cô cố ý phớt lờ anh, ra khỏi phòng.

Đinh Hùng Vĩ đi cuối cùng, nói với cô: "Lại làm lành rồi?" Không nghe ra được vui mừng hay thất vọng qua giọng nói của ông.

Hiếm lắm Đinh Hùng Vĩ mới hóng chuyện thế này, Vưu Minh Hứa "Ồ" lên một tiếng, dứt khoát bồi thêm một câu: "Bọn cháu vẫn luôn tốt."

Đinh Hùng Vĩ nhìn cô bằng ánh mắt khó mà hình dung. Sau đó ông nói: "Ngày mai cháu phải về đội, giờ mấy người họ đều bị thương, vụ án cần được kết thúc, những công việc khác cũng phải dựa vào cháu, ngày mai có về Tương Thành cùng chú được không?"

Vưu Minh Hứa ngẩn ra một chút, lập tức đáp: "Vâng."

Tiễn khách xong, Vưu Minh Hứa trở về phòng bệnh liền thấy Ân Phùng nhìn cô chằm chằm.

Đợi cô đến gần, anh cuối cùng cũng cười, nói: "Thượng cấp của thượng cấp của thượng cấp của thượng cấp của em... đều bảo em phải chăm sóc anh cho tốt."

Hóa ra là anh đang đắc ý trước một câu khách sáo đó.

Vưu Minh Hứa im lặng một khắc, vuốt ve mặt anh, nói: "Lão Đinh vừa bảo em ngày mai về Tương Thành làm việc. Em phải về rồi."

Ân Phùng nhìn cô mấy giây, lạnh giọng nói: "Em phải về?"

Vưu Minh Hứa không thích ngữ điệu này của anh nhưng nhẫn nhịn, nói: "Hiện tại trong đội có rất nhiều người bị thương, Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn chưa thể quay về được, vụ án này có rất nhiều công việc hậu kỳ cần phải xử lý, còn có cả những án khác nữa. Lão Đinh không còn ai khác, em không thể không về. Ân Phùng, em là một cảnh sát."

Ân Phùng ngoảnh đầu sang hướng khác, chỉ để lại cho cô khuôn mặt nghiêng với đường nét tinh tế.

"Anh ít nhất cũng phải mất một tháng mới có thể xuống giường." Anh nói, "Được, em đi đi. Anh có Trần Phong rồi."

Giọng anh lạnh như băng. Nếu không phải hai người đã rất khăng khít, Vưu Minh Hứa chắc chắn sẽ lại tưởng anh là gã Ân Phùng lạnh lùng ngang bướng vừa mới tỉnh lại kia.

Vưu Minh Hứa buồn cười, cũng có chút mềm lòng, nắm chặt tay anh, anh không động đậy.

Cô nói: "Vừa rảnh là em sẽ đến thăm anh. Em sẽ gọi điện thoại cho anh mà."

Anh hừ một tiếng châm chọc, tựa như chẳng thèm để ý đến lời cô nói. Nhưng Vưu Minh Hứa lại ghé sát đến, hạ giọng: "A Phùng, anh làm nũng với em cả một ngày rồi, còn chưa đủ hả?"

Ân Phùng không lên tiếng song bàn tay đang nắm tay cô kia thì siết lại, gương mặt nghiêng lạnh lẽo một lần nữa đỏ bừng.

"Em nói cái gì thế?" Anh chậm rãi nhả ra mấy chữ qua kẽ răng.

Vưu Minh Hứa nhẹ vỗ khuôn mặt điển trai cực ít ửng hồng đó, nói: "Tuy không biết anh đang thẹn thùng cái gì... nhưng nghĩ thông rồi thì gọi điện cho em."

Hết chương 266


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-112)