Vay nóng Homecredit

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 083

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 083
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Người đó rất cao lớn và có đôi chút quen mắt, vừa nhìn còn tưởng Quách Phi Vanh nhưng nếu nhìn kỹ thì rõ ràng là một người khác. Anh ta khôi ngô tuấn tú, hai tay đút trong túi quần, chỉ đơn giản đứng đó không khí xung quanh đã vô cùng đè nén, khác hoàn toàn so với Quách Phi Vanh.

Ân Phùng đã nhìn rõ người đó, ngũ quan vẫn khôi ngô như thế, đặc biệt là cặp mắt sâu thẳm. Thời gian không để lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt anh ta, chỉ là góc mặt càng thêm sắc nét, cũng trầm ổn hơn rất nhiều so với chàng thanh niên trẻ tuổi trong ký ức của Ân Phùng.

Mười ba năm rồi!

Mười ba năm trước, Ân Phùng vẫn là một học sinh Cao trung vừa thi đỗ Đại học Bắc Kinh với số điểm cao. Ân Trần khi đó cũng chưa đến ba mươi, Ân Phùng chỉ biết anh ta tự lập một công ty nhỏ ở Bắc Kinh, đã rất lâu rồi không thăm nom bố mẹ nhưng thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho cậu em trai là anh, hai người đôi lúc cũng hẹn gặp nhau.

Ân Phùng năm đó đang trong giai đoạn ngạo mạn và phản nghịch của thời thanh xuân, quan hệ giữa anh và bố mẹ rất không tốt, còn mơ hồ nhận ra nội tâm mình không giống người thường. Thế nhưng khi đó Ân Phùng là một người rất kiêu ngạo, tâm tư lại sâu xa nên không kể với bất cứ ai, bao gồm cả Ân Trần về những nghi hoặc và nỗi kích động bị đè nén mơ hồ đó.

Có điều dù một năm chỉ gặp nhau được một, hai lần thì Ân Phùng vẫn có cảm giác thân thiết với người anh trai cũng cha khác mẹ này. Lúc ấy Ân Phùng chưa hiểu tâm lý học song đã lập chí hướng theo ngành này. Anh chỉ lờ mờ cảm thấy khí chất trên người anh trai thu hút anh, ví như anh ta rõ ràng là một thương nhân nhưng đầu mày lại vô thức toát lên vẻ lạnh lùng tàn khốc; ví như có rất nhiều lúc anh trai luôn thờ ơ với tất cả mọi việc trên đời, đó là cái nhìn xuyên thấu và uể oải toát ra từ trong cốt tủy, với người khác, với tiền bạc và với chính bản thân anh ta đều như vậy. Anh trai không giống những người bình thường luôn vội vã bộn bề với cuộc sống.

Thứ hơi thở tĩnh lặng, cô độc và thần bí trên người Ân Trần thu hút Ân Phùng. Anh thậm chí còn cảm thấy những điều anh không hiểu thì anh trai đều có đáp án, bởi dù sao đi nữa họ cũng chảy chung một dòng máu. Ân Phùng định sau khi tới Bắc Kinh học đại học sẽ từ từ tiếp cận, tìm hiểu người anh trai xa nhà ngay khi còn nhỏ này, nhưng chẳng lâu sau đã nhận được tin tức Ân Trần qua đời.

Ân Trần chết không được thông báo cho người thân, Ân Phùng nhận được tin là khi tro cốt của anh ta đã được an táng ổn thỏa trong mộ. Còn bố mẹ của họ – cặp vợ chồng không quá yêu thích Ân Trần ngay khi anh ta còn nhỏ, thường xuyên ở nước ngoài – thậm chí còn không về nước nhìn con trai một lần.

Lúc ấy Ân Phùng không quá đau buồn vì dù sao quan hệ giữa hai anh em cũng chẳng mấy khăng khít. Anh chỉ đến thăm và đứng trước mộ Ân Trần rất lâu, nghĩ vẩn vơ rằng lại mất đi một người giống anh trên cõi đời này. Có lẽ cuộc đời về sau sẽ chẳng còn ai chỉ anh phải sống thế nào, làm sao để đối mặt với bản ngã. Chỉ có bản thân anh phải tiếp tục làm một "đại tài tử" ưu tú, ngạo mạn trong mắt người đời, tiếp tục yên tĩnh nhìn vực thẳm tối đen đó. Không chừng có một ngày anh sẽ gieo mình xuống đó.

......

Vậy là giả chết ư?

Ân Trần cuối cùng cũng nhảy xuống vực thẳm trước anh một bước.

Người anh trai từ nhỏ đã bị bố mẹ hắt hủi, ngược đãi, mọi việc đều không giỏi bằng anh, sống hời hợt song thực chất rất biết nhìn xa trông rộng, che giấu rất nhiều điều mà người đời chẳng thể nào thấu hiểu, cuối cùng lại bước chân vào con đường không thể quay đầu.

Đến lúc này mà trái tim Ân Phùng vẫn rất bình lặng. Mọi việc dường như đều là thuận theo tự nhiên, đã được vận mệnh sắp đặt. Anh quan sát người anh trai đã hơn mười năm không gặp, lòng không buồn, không vui, không sợ cũng không tủi hổ. Anh nhận ra dù đã tháo mặt nạ song thực ra khuôn mặt kia vẫn có đôi nét giống Quách Phi Vanh, nhưng khí chất thì khác xa lắm, chẳng thể nào tưởng tượng nổi Quách Phi Vanh chính là Ân Trần.

Bởi vậy cũng giống Vưu Minh Hứa, Ân Phùng lập tức hiểu ra anh ta đã ẩn nấp thế nào, hành sự ra sao trong suốt những năm qua.

Giờ phút này nhóm Ân Phùng chưa hay biết ân oán năm xưa giữa Ân Trần và Hình Kỷ Phục, nhưng với địa vị của Hình Kỷ Phục trong giới tội phạm, Ân Trần lựa chọn ra tay vào lúc này, ngồi làm ngư ông đắc lợi, thân là một kẻ trừng phạt đi săn trùm tội phạm lớn nhất Hồ Nam âu cũng là một điều hợp tình hợp lý.

......

Chân tướng được bày ra ngay trước mặt khiến Ân Phùng không khỏi bật cười, nhả từng câu từng chữ: "Anh cả."

Ân Trần bước ra từ phía sau Vưu Minh Hứa.

Hai anh em dù cách nhau hơn mười tuổi nhưng khi đứng đối diện thế này, dáng người, phong cách ăn mặc, thậm chí là khí chất cả người đều rất giống nhau. Cả hai đều mặc quần đen áo đen, khuôn mặt lạnh lùng như tuyết.

Ân Trần nhìn em trai, cười từ tốn gọi: "Ân Phùng."

Bỗng đầu Ân Phùng đau nhói, một vài cảnh tượng vụn vỡ vụt lên...

Anh thấy mình không một mảnh vai che thân nằm trong vũng máu, có người cầm đồ đang làm gì đó trên lưng anh, còn anh thì không ngừng run rẩy. Đau, cơn đau đằng đẵng bất kể ngày đêm. Run rẩy, linh hồn run rẩy chìm vào nỗi sợ tột cùng, ấy vậy mà vẫn có một loại cảm xúc như muốn bùng phát cứ mãi quẩn quanh trong lồng ngực anh.

Đau đớn như thế... Nỗi giày vò và sự hành hạ như thế... Dù lúc này chỉ là ký ức đổ về song Ân Phùng bất giác lạnh toát sống lưng.

Trong cảnh tượng mông lung đó, anh rõ ràng đã nhìn thấy một cặp mắt sâu thẳm, quen thuộc, người đứng không xa, còn đang trầm giọng cười với anh. Anh ta chạm vào tấm thân đầy máu của anh như đang vuốt ve một con thú bị giam cầm, một con vật cưng, một còn sói bị cắt mất móng. Anh ta ghé sát tai anh nói: "Ân Phùng, thích không? Hận không? Muốn báo thù không? Muốn trừng phạt kẻ khác để an ủi cơn đau của bản thân không?"

"Chúng đều đáng chết... Mày cũng vậy, vì chúng ta đều là... cùng một loại người!"

"Đến bên anh, cùng anh giết những kẻ khác, như vậy mới được cứu rỗi... Chúng ta là anh em, mày giống anh nhất..."

"Mày không thấy bản thân rất nực cười à? Nhẫn nhịn sống từng ngày như một cái xác không hồn. Anh biết mày rất đau khổ, rất bức bối, rất cô quạnh. Mày không hề cảm nhận được niềm vui."

"Mày thu nhận những người đó, còn để họ theo mày trồng hoa trồng cỏ, nấu cơm lái xe, tưởng làm vậy là có thể giúp họ đi đúng đường à? Mày tưởng trên đời này có yên tĩnh từ cái thiện thật đấy à? Mày tưởng họ có thể thỏa mãn từ tận đáy lòng à? Mày nhầm rồi, mày làm anh thất vọng quá. Các cụ dạy rồi, xử lý vật việc không thể trực tiếp áp chế mà phải dùng cách thức phù hợp để đưa về quỹ đạo, tránh phản tác dụng, đạo lý đơn giản thế mà một thằng đại tài tử như mày còn không hiểu? Chỉ có dùng ác trị ác, chỉ có phóng thích bản chất mới có thể thỏa mãn loại người như chúng ta, lại vừa bảo vệ được chính nghĩa và công bằng một cách đúng đắn nhất. Đó là điều anh đây tìm kiếm suốt cả một đời."

......

Có lẽ vì khi đó quá đau đớn, quá bất lực, cũng quá sợ hãi, nên anh mới biến thành một tên ngốc không biết sự đời, cũng quên sạch mọi điều trong tim. Còn Ân Trần có lẽ cũng đã chơi chán, hoặc giả muốn tiếp tục quan sát cậu em trai có phải đồ bỏ đi thật rồi hay không, nên mới vứt anh ra ngoài, lạnh lùng nhìn anh làm thế nào để đối mặt với thế giới một lần nữa.

......

Trần Phong và những người bên anh không phát hiện ngón tay Ân Phùng đang không ngừng run rẩy kể từ giây phút nhớ lại, sắc mặt anh cũng trắng bệch như tờ giấy. Ân Trần nhìn dáng vẻ đó như thể hiểu ra được điều gì, từ từ cười nói: "Bé ngoan, nhớ lại rồi à?"

Hết chương 251

*****

Vưu Minh Hứa vừa nghe liền hiểu. Cảm giác đó khiến người ta rùng mình ghê rợn, bứt rứt và tởm lợm. Cô ngay lập tức nhìn Ân Phùng, đôi mắt anh như hai hồ nước trầm tĩnh, lạnh lẽo, rõ ràng phía sau anh vẫn có người nhưng Vưu Minh Hứa bỗng thấy anh thật cô đơn, chỉ có một thân một mình. Còn người anh ruột của anh có lẽ chẳng hề coi anh là con người.

Nhưng chớp mắt Ân Phùng đã cười, nét tà mị trong mắt còn nồng đậm hơn cả Ân Trần, anh nói: "Đúng vậy, nhớ rồi. Anh cả, hình như anh không thắng."

Ân Trần tuy cười song cơ mặt khẽ co lại. Song cũng nhờ một câu này của anh mà cảm giác đè nén đau đớn trong lòng Vưu Minh Hứa đột ngột tan thành mây khói.

Đúng vậy, vẫn luôn là Ân Phùng chiến thắng. Anh thắng kinh nghiệm của Ân Trần, cũng chiến thắng bóng tối trong thâm tâm chính mình.

Chính vào lúc này, tiếng xe bất chợt vang lên từ phía sau, hướng về phía này bằng tốc độ rất nhanh. Tất thảy mọi người đều cùng ngẩng đầu, một chiếc SUV đã gần như nát bét lao vụt ra khỏi bóng đêm. Người lái chiếc xe đó cao to, đầu bê bết máu, mặt mũi đầy vẻ căm hận, không ai khác chính là Đồ Nha!

Trái tim Vưu Minh Hứa chợt nhẹ bẫng, suýt chút bật cười thành tiếng. Tốt quá, Đồ Nha chưa chết! Thậm chí còn kiên cường đuổi tới tận đây.

...Vậy Tiểu Yến thì sao?

Trên xe không còn một người nào khác. Tim Vưu Minh Hứa lại một lần nữa trĩu nặng.

Xe của Đồ Nha tông thẳng vào nhóm kẻ trừng phạt trong tích tắc, Ân Trần và những kẻ khác vội vã kéo con tin tránh sang một bên, đầu xe Đồ Nha gần như cọ sát bên mép áo chúng, xông thẳng đến bên cạnh Ân Phùng rồi dừng hẳn.

Đồ Nha nhảy xuống xe, tiếp tục mở cửa xe sau, xách một người ném bộp xuống đất. Kẻ đó hóa ra là Hình Diễm Quân. Hình Diễm Quân ban nãy ngồi trên chiếc xe bị Đồ Nha tông, giờ đây cả người anh ta đều là máu, hai mắt nhắm tịt, mặt nhợt nhạt, hôn mê bất tỉnh.

Hình Kỷ Phục thấy vậy không khỏi sững người, Đồ Nha nói: "Tiểu Yến ở băng ghế sau." Giọng anh ấy khản đặc như bị vỡ nát. Trần Phong lập tức chạy tới xem xét tình hình.

Ân Phùng hỏi: "Còn sống không?"

Đồ Nha đáp: "Tôi không biết..." Chưa dứt lời anh ấy đã ngất xỉu, ngã lăn ra đất. Ân Phùng và Quán Quân đỡ anh ấy, Quán Quân thì thầm: "Giao cho chúng tôi." Ân Phùng siết chặt cánh tay Đồ Nha, nhìn chằm chằm mặt anh ấy vài giây rồi mới chịu buông tay. Khi anh ngẩng đầu lên một lần nữa, trong mắt chỉ còn một sắc âm trầm, lãnh đạm.

Trần Phong lại chạy sang chiếc xe còn lại, mở cốp xe lấy hộp cứu thương. Quán Quân vừa quan sát tình hình vừa giúp đỡ cậu ta.

Tuy đang trong cảnh "đoàn tụ người nhà" nhưng Lão Cửu, Ân Phùng và cả Quán Quân vẫn luôn cầm súng phòng bị nên nhóm kẻ trừng phạt không có cơ hội tấn công. Ân Trần dù khinh miệt song sắc mặt chẳng tốt là bao.

Lần chạm trán này tuy phe Ân Phùng có hai người bị thương nghiêm trọng nhưng kẻ trừng phạt lại bị diệt sạch cả một xe, hai chiếc xe đều bị chặn đứng. Tính ra vẫn là những "tội phạm" dưới tay Ân Phùng đã chiến thắng kẻ trừng phạt.

Lúc này, Ân Phùng đứng dậy nói: "Anh cả, tôi vẫn luôn muốn hỏi một câu, tổ chức kẻ trừng phạt có phải anh lập ra hay không?"

Ân Trần nhìn Ân Phùng, đáp: "Phải. Có điều những vấn đề này để đến lần sau anh trai sẽ dạy mày. Đám cứu viện của cảnh sát sắp đến rồi đúng không?"

Ân Phùng cười cười không đáp.

Nhìn dáng vẻ này của em trai, Ân Trần vừa yêu thích lại vừa muốn xiên một nhát dao vào lưng để cậu ta không còn cười được nữa. Đứa em này của anh ta từ nhỏ đã thích dở trò khôn vặt, tâm tư nham hiểm như một bậc thầy tội phạm. Đến nước này rồi mà vẫn giải vờ muốn nói chuyện câu giờ chờ đợi viện binh tới cứu.

Ân Trần lạnh mặt, nói: "Đưa anh một xe. Anh trả lại Vưu Minh Hứa cho mày."

Ân Phùng nói: "Cộng thêm Hình Kỷ Phục."

Ân Trần: "Không thể, mày biết anh đến đây vì lão. Lão ta rơi vào tay cảnh sát chính là chết, rơi vào tay anh chẳng qua chỉ chết chậm một chút, thảm một chút thôi. Với cảnh sát mà nói thì kết quả chẳng có gì khác nhau, các người nào chịu tổn thất gì? Ân Phùng, mày biết thói quen của anh, điều kiện này rất công bằng. Đừng mưu đồ bàn điều kiện với anh, đừng có chọc giận anh."

Ân Phùng im lặng vài giây, chạm mắt với Vưu Minh Hứa từ xa, gật đầu: "Được."

Ân Trần ra hiệu cho thuộc hạ đi lấy xe, đồng thời anh ta đích thân kề súng sau gáy Vưu Minh Hứa từ từ đẩy cô tiến về phía trước. Vưu Minh Hứa nhìn Ân Phùng, tầm mắt hai người giao nhau, trong khoảnh khắc, Ân Phùng hơi ngơ ngác như đã đọc hiểu ý nghĩ của cô. Anh lặng thinh, bất động.

Quán Quân ném chìa khóa cho một gã, gã khởi động xe, cho xe lùi lại, những kẻ trừng phạt khác cũng áp giải Hình Kỷ Phục tiến lên. Khi đi tới vị trí song song với chiếc xe, Ân Trần dừng bước, chạm nhẹ họng súng vào đầu Vưu Minh Hứa, khẽ nói: "Em dâu thân yêu, đi đi. Người một nhà chúng ta còn ngày rộng tháng dài."

Vưu Minh Hứa bước từng bước tới bên Ân Phùng. Lão Cửu và Quán Quân phía sau anh vẫn đang giương súng nhắm vào kẻ trừng phạt, Trần Phong đã đưa Đồ Nha và Tiểu Yến vào chiếc xe hỏng, còn Hình Diễm Quân bị vứt trên đất không ai để ý.

Nhóm kẻ trừng phạt đã đi tới cạnh xe, chúng tống Hình Kỷ Phục vào trước rồi lần lượt lên xe, chỉ để lại một người bên ngoài trông chừng.

Ân Trần mở cửa ghế lái phụ, ngồi vào xe.

Vưu Minh Hứa vừa đi tới vị trí cách anh ta khoảng bốn, năm mét thì tiếng súng nổ vang.

Người nổ súng đầu tiên là Quán Quân, đôi mắt như híp chặt thành một đường, một phát súng vô cùng chuẩn xác bắn thủng cửa xe, dùng tốc độ cực nhanh tại một góc độ vô cùng nhỏ hẹp bắn trúng vai phải Ân Trần! Ân Trần run lên, động tác khựng lại.

Nhóm kẻ trừng phạt biến sắc, lũ lượt trốn sau cửa xe nhắm bắn họ. Nhóm Ân Phùng đã có chuẩn bị từ trước, nhanh chóng nấp sau xe Đồ Nha bắt đầu bắn trả. Cùng giây phút Quán Quân nổ súng, cơ thể Vưu Minh Hứa đột ngột ngã ngửa ra sau, nằm rạp trên đất, lăn liên tiếp hai vòng, tay chân như chưa chạm đất thì chớp mắt cô đã xuất hiện sau lưng Ân Trần.

Sợi dây thừng trói hai tay cô đã tuột mất từ lâu. Lần này, cô dùng chiêu nhu quyền mà mình thuần thục nhất, hai chân cô vừa chạm đất đã bật lên như một lò xo, dù thân thủ Ân Trần có tốt đến mấy cũng sẽ không tránh được chiêu này, huống hồ còn vừa mới trúng đạn. Ân Trần chỉ thấy cổ lạnh toát, Vưu Minh Hứa đã kề dao găm cứa rách cổ anh ta.

Vai Ân Trần trúng đạn, tạm thời không còn sức phản kháng. Vưu Minh Hứa túm chặt anh ta, nhân lúc đám kẻ trừng phạt chưa kịp phản ứng, cô lập tức quay lưng về nhóm Ân Phùng, để Ân Trần chắn trước người mình, thét: "Hạ súng xuống!" Sau đó cô kéo Ân Trần lùi dần từng bước về phía Ân Phùng.

Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu, có Ân Trần trong tay, thế cục bế tắc đã thu được bước ngoặt vô cùng to lớn. Biến cố đột ngột này khiến toàn bộ kẻ trừng phạt chết sững. Sắc mặt Ân Trần cũng mỗi lúc một khó coi, ai mà ngờ được người phụ nữ này lại to gan đến mức nhào tới bắt anh ta ngay trong mưa bom bão đạn cơ chứ! Hơn nữa anh ta còn chẳng kịp tránh thoát chiêu đó của cô!

*****

Tiếng súng im bặt, đám kẻ trừng phạt vẫn giương súng nhìn Ân Trần chờ đợi mệnh lệnh. Ân Trần cười hà hà. Vưu Minh Hứa không lưu tình, chuyển nhanh con dao sang tay trái, tay phải bấu chặt vị trí anh ta trúng đạn khiến Ân Trần bật rên thành tiếng, run lên vì đau, sau đó cô tiếp tục kéo anh ta lùi bước.

"Ha ha ha..." Ân Trần thở dốc nhưng lại cười ha hả, "Xem ra hôm nay không chết không thôi rồi."

Vưu Minh Hứa nghiêm giọng: "Kẻ bị bắt là anh! Quỳ hết xuống! Không được phép động đậy!"

Ân Trần nói: "Hôm nay cô không bắt được tôi."

Vưu Minh Hứa tuy ngỡ ngàng song vẫn nói: "Nếu mẹ biết hôm nay tôi bắt được anh chắc sẽ rất vui nhỉ? Chắc chắn là thế phải không?"

Nụ cười trên mặt Ân Trần vụt tắt, trở lại dáng vẻ u ám, để mặc cô kéo anh ta lùi tiếp hai bước. Đám kẻ trừng phạt cũng tiến lên từng bước một. Quán Quân và Lão Cửu ở phía sau Vưu Minh Hứa nhận được sự cho phép của Ân Phùng bèn cầm súng bước lên tiếp ứng cho cô.

Chỉ cần có Ân Trần trong tay, đám kẻ trừng phạt sẽ như rồng mất đầu, cảnh sát có lẽ cũng sắp đến, lần này họ có thể bắt gọn toàn bộ rồi!

Ân Trần bất chợt mở miệng chính lúc này: "Ra tay!"

Vưu Minh Hứa kinh hãi ngước nhìn nhưng đám người phía đối diện không hề nổ súng mà đều đang đổ dồn ánh mắt vào phía sau cô.

Phía sau... cô?

Bỗng, cô nghe thấy âm thanh như dao xiên vào thịt và cả hơi thở gấp gáp truyền ra từ lồng ngực kẻ đó. Cô vô thức quay đầu song lại thấy Lão Cửu và Quán Quân cũng đều đang ngoảnh đầu nhìn sang...

Ân Phùng vốn đứng cuối cùng, đằng sau không có một ai. Lúc này, lưỡi dao đỏ máu tươi xuyên qua ngực anh. Có khoảnh khắc mặt Ân Phùng đanh lại, còn Hình Diễm Quân luôn hôn mê hoặc giả ngất phía sau anh chẳng biết đã đứng dậy từ bao giờ. Anh ta cúi rạp đầu, tay nắm chặt con dao đó.

Chưa để mọi người kịp phản ứng, Hình Diễm Quân đã rút dao, Ân Phùng gần như đổ gục ngay lập tức, ai ngờ Hình Diễm Quân lại đâm thêm một nhát nữa vào bụng anh!

Đây nào còn là Hình Diễm Quân mà mọi người quen biết? Khuôn mặt tuấn tú của anh ta giờ này hung ác, điên cuồng và vui sướng. Đâm xong nhát dao thứ hai lên Ân Phùng đang nằm trên đất, anh ta cúi đầu cười, thì thào nói: "Thiện chết, ác hành... Ha ha, ác hành!" Giọng nói đó như cười như khóc, tâm trạng hiển nhiên đã cực kỳ đè nén, không còn bình thường nữa.

Tiếng nói kinh ngạc của Hình Kỷ Phục vang lên từ chiếc xe đối diện: "Diễm Quân!"

Hình Diễm Quân căn bản không nghe lọt tai. Anh ta chỉ nhìn người đàn ông thương nặng nằm trên đất, trong đầu xuất hiện cuộc đời ngắn ngủi hơn hai mươi năm qua của mình... Là sự sợ hãi và chán ghét khi người bên cạnh nhắc đến bố anh ta; là cuộc hôn nhân nhìn như hạnh phúc của bố mẹ song thực chất lại lạnh băng mà anh ta chứng kiến từ nhỏ; anh ta thỉnh thoảng nghe nói bố mình từng làm những chuyện tán tận lương tâm; anh ta quen biết nhóm người đó khi còn học tập ở nước ngoài. Điều họ tôn thờ là dùng ác trị ác; họ cho anh ta thấy bức ảnh chụp nạn nhân của những tội đồ mà họ đã trừng phạt, họ để anh ta xem tài liệu về những người mà bố anh ta đã hãm hại. Những bức ảnh đáng sợ, tanh mùi máu, không thể dung tha đó khiến anh ta ở phương trời Mỹ không có được một đêm an giấc.

Anh ta cũng biết cảnh sát luôn điều tra bố mình, biết bố sẽ có một ngày phải chết, sẽ phải chuộc tội cho những điều mà ông đã gây ra.

"Gia nghiệp nhà họ Hình các người là dùng máu tươi và tính mạng của người khác tích tụ mà thành. Cậu thực sự yên tâm đi làm một "Thái tử trong sạch" đấy à?" Đám kẻ từng phạt hỏi anh ta.

"...Vậy tôi nên làm thế nào?"

"Nếu cậu cũng đi trừng phạt tội ác thì sẽ khác. Cậu có thể chuộc tội cho bản thân và cho bố cậu."

"Tôi có thể sao?"'

"Tất nhiên có thể. Mục tiêu lần này của chúng tôi chính là bố cậu. Chúng tôi sẽ đứng ngoài nhìn cảnh sát đánh tan tập đoàn tội phạm, chỉ cần giao bố cậu cho chúng tôi, tội ác của cậu sẽ được rửa sạch. Cậu có thể quên đi mọi thứ, tất cả đều quay về con số 0. Cậu có thể sống một cuộc đời hoàn toàn trong sạch."

"Cậu không còn là con trai của ông ta nữa, cậu là kẻ trừng phạt."

"Cậu tất nhiên có thể tiếp tục yêu ông ta. Chính vì yêu nên mới phải trừng phạt ông ta."

Dùng đứa con của tội ác để trừng phạt tội ác. Đây vừa là con bài chủ chốt Ân Trần dành cho Hình Kỷ Phục, cũng là đường lùi anh ta chuẩn bị trước khi đối mặt với Ân Phùng. Vì anh ta biết, Ân Phùng chắc chắn sẽ không hại người vô tội, chắc chắn sẽ cứu cả Hình Diễm Quân.

......

Nhìn Ân Phùng nằm gục trên đất, đầu Vưu Minh Hứa thoáng chốc chỉ còn một mảng trống rỗng. Mắt anh cũng vụt lên tia mờ mịt sau đó cơ thể cuộn tròn vì đau đớn, bắt đầu thở dốc từng hơi trầm thấp.

Vưu Minh Hứa không chịu đựng nổi, Ân Trần đào thoát nhân lúc cô lơ là, còn nện mạnh một đấm vào bụng cô. Vưu Minh Hứa bật rên thành tiếng, buông anh ta ra, loạng choạng lao về phía Ân Phùng. Lão Cửu và Quán Quân bên cạnh bị cảnh tưởng trước mắt làm sững sờ, một trái một phải xông lên trước. Mặt Trần Phong tái nhợt, để lại Tiểu Yến và Đồ Nha trong xe rồi xông ra ngoài. Nhóm họ náo loạn, có kẻ chớp thời cơ chạy trốn.

Nơi không xa đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Ân Trần ôm vết thương trên vai, nhìn tình hình hỗn loạn trước mặt rồi dứt khoát ra lệnh cho toàn bộ kẻ trừng phạt lập tức lên xe rút lui. Hình Diễm Quân vừa chạy được hai bước chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười già nua the thé. Anh ta rùng mình ghê rợn, quay đầu liền thấy một ông lão đang như vừa cười vừa khóc cầm súng xông về phía mình, người đó chính là Lão Cửu.

Vưu Minh Hứa phủ phục trước người Ân Phùng nhìn anh khắp người đầy máu, cơ thể khẽ run rẩy, miệng cũng đang thở dốc. Anh cũng nhìn cô, đôi mắt không vui cũng không sợ, chỉ cố chấp nhìn cô chằm chằm. Vưu Minh Hứa không hay biết nước mắt đã rơi, cô muốn ôm anh nhưng không dám, chỉ nghẹn ngào nắm chặt một tay anh. Đến nắm tay anh cũng không còn sức, Vưu Minh Hứa nghe được anh khó nhọc thốt ra mấy chữ: "Xấu... anh đâu có chết..."

"Anh đừng nói chuyện!" Vưu Minh Hứa hét lên, Quán Quân và Trần Phong bên cạnh nào còn để ý được gì khác, vội vã lấy băng gạc và thuốc từ hộp cứu thương tiến hành sơ cứu cho anh.

Tiếng còi xe ồn ã, Vưu Minh Hứa vồ lấy khẩu súng Quán Quân vứt trên mặt đấy, đứng bật dậy, vừa định nổ súng thì cảnh tưởng tiếp đó khiến cô cả đời này cũng chẳng thể nào quên.

Hình Diễm Quân vừa nhảy lên xe, SUV tăng tốc như sắp lao vụt đi trong chớp mắt, cửa xe chuẩn bị khép lại... Thế nhưng có một người vẫn đuổi sát không ngừng.

Là Lão Cửu.

Ông ấy há miệng hét to từng tiếng "a a a", khoa chân múa tay, dáng hình lom khom già nua lúc này lại chạy nhanh thoăn thoắt như một con chó săn, tay nâng súng, thét lên: "Mày dám giết thầy Ân! Tao phải giết mày! Tao phải giết mày!" Trong giọng nói còn xen ý khóc như một đứa trẻ.

Nhìn cảnh tượng này, ngực Vưu Minh Hứa như bị đập mạnh, cô lập tức nổ súng nhắm bắn lốp xe nhưng vì vướng Lão Cửu, tốc độ xe lại nhanh nên mấy phát súng liên tiếp đều không trúng.

Song một khi kẻ điên bị đè nén quá lâu, lúc phát bệnh sẽ bộc phát sức mạnh đáng sợ đến nhường nào đây?

*****

Ấy vậy mà Lão Cửu đuổi kịp chiếc xe đang chạy, xả súng "pằng pằng pằng pằng pằng" vào cánh cửa chưa khép lại một cách vô cùng chuẩn xác. Sau vài phát súng liên tục, trong xe truyền ra mấy tiếng rên rỉ đau đớn.

Vưu Minh Hứa hét lớn: "Lão Cửu!"

Quán Quân và Trần Phong cũng ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này, tròng mắt họ như sắp rớt khỏi hốc mắt: "Lão Cửu!" "Lão Cửu quay lại!"

Không kịp nữa.

Dù Lão Cửu cũng mặc áo chống đạn nhưng chỉ bảo vệ được bụng và ngực. Kẻ trừng phạt nào phải ai cũng có thể bắt nạt, chịu thiệt lớn đến vậy, chẳng mấy chốc khoang xe đã vang lên tiếng súng bắn trả. Thế nên Vưu Minh Hứa và những người còn lại chỉ biết trơ mắt nhìn đầu, hai vai, cổ, đùi của Lão Cửu liên tiếp trúng đạn.

Lão Cửu loạng choạng, vào khoảnh khắc ai nấy đều tưởng rằng ông gục ngã thì không biết ông lấy sức lực từ đâu, đột ngột bổ nhào lên, nửa thân trên xông thẳng vào khoang xe!

"A!!!" Trong xe vang vọng tiếng gào thét như heo bị cắt tiết, sau đó lại là một tràng tiếng súng. Ruột gan mỗi người trong nhóm Vưu Minh Hứa như tan nát, vì họ chỉ có thể nhìn thấy đôi chân vẫn đang thò ra ngoài xe của Lão Cửu vốn đang đạp loạn rồi giãy giụa chút ít, cuối cùng là bất động.

SUV tăng tốc, chạy càng lúc càng xa.

Lão Cửu bị vứt xuống xe, nhưng không phải chỉ có một mình ông ấy.

Mặt Lão Cửu vùi trên đùi kẻ đó, nơi bị cắn bê bết máu, một cục thịt lớn vẫn đang nằm gọn trong miệng Lão Cửu. Đó là Hình Diễm Quân, anh ta trúng rất nhiều đạn, hai mắt trợn trừng vì sợ hãi, chết ngay tại chỗ. Hai người cùng rơi xuống con đường bụt mờ mịt, không còn động tĩnh.

Quán Quân đột ngột gào lên "A a a!!!", tiếng hét đó cũng giống hệt như Lão Cửu vậy! Anh ta bật dậy, chạy vụt về phía Lão Cửu, nhưng chỉ mới được vài bước chợt khựng lại, sau đó từ từ ngồi xuống, ôm đầu khóc hu hu.

Mắt Trần Phong như sắp nứt ra, miệng thì thầm: "Ngu... Ngu chết mất! Ai cho chú đi, ai cho chú đi hả!" Thế rồi nước mắt cũng trào ra.

Nước mắt lăn dài trên má Vưu Minh Hứa, ướt đẫm mặt cô. Thực ra trong nhóm người của Ân Phùng, Lão Cửu là tầm thường nhất, vừa không có sở trường cũng chẳng được người ta yêu thích. Ai mà ngờ được khi Ân Phùng gặp nạn, ông ấy lại dùng cách tấn công như tự sát này để đồng quy vu tận với Hình Diễm Quân, thậm chí còn đánh chết, đánh bị thương cả những kẻ trừng phạt khác!

Nhưng ông ấy cứ chết đi như vậy! Giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, chết trước mặt họ bằng một cách thức manh động và thảm thương.

Nhưng ai mà chẳng là đứa trẻ, trên con đường đời mênh mang mà ngọt ngào, đau khổ mà luôn ôm ấp hy vọng này, ai mà chẳng là một đứa trẻ đáng thương?

Quán Quân ngồi dậy, vừa đi vừa khóc, bước loạng choạng tới bên thi thể Lão Cửu. Vưu Minh Hứa ngoảnh đầu, khóe mắt đỏ hồng nhìn Ân Phùng đang nằm trên đất. Anh bị thương rất nặng, không đứng lên được nên không nhìn thấy cảnh vừa rồi. Mặt Trần Phong dù lấm lem nước mắt song hai tay vẫn đè trên miệng vết thương của anh.

Mắt Ân Phùng đã sắp không mở ra được nữa, mặt anh cũng càng lúc càng trắng bệch đến đáng sợ. Vưu Minh Hứa không biết anh đang nghĩ gì, cũng không biết anh đã nghe được gì. Mắt anh chỉ nhìn chằm chằm vào bầu trời mênh mông.

"Lão Cửu... Xảy ra chuyện gì rồi?" Anh khẽ hỏi: "Ông ấy làm gì rồi? Ông ấy... đâu?"

Vưu Minh Hứa cứng đờ như khúc gỗ không thốt được thành lời, cô nắm chặt tay anh rồi vùi mặt vào đó, để mặc cho nước mắt thấm ướt lòng bàn tay anh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-112)