Vay nóng Homecredit

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 075

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 075
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Vưu Minh Hứa không biết anh đang cười gì, nghĩ gì, song một tia ngọt ngào đang dần vụng trộm trào dâng trong lòng cô. Có những khi anh không hề thâm trầm như cô tưởng, cô nghĩ, có lúc anh rất giống Vưu Anh Tuấn. Chỉ là không dễ dàng bộc lộ mà thôi.

"Anh biết nấu cơm từ bao giờ?" Cô hỏi.

Nụ cười trên mặt Ân Phùng nhạt bớt, đáp: "Lên Cao trung."

Cao trung?

Khi đó người này cũng nổi danh học giỏi, về sau con thi đỗ Bắc Đại. Chẳng phải tình hình kinh tế gia đình anh rất tốt hay sao? Cho dù bố mẹ thường ở nước ngoài cũng không đến mức để anh tự nấu cơm chứ?

Vưu Minh Hứa đè nén nỗi ngờ vực trong lòng, tự nhủ sau này nếu có thời gian sẽ lại tìm hiểu thêm về hoàn cảnh gia đình anh.

Dùng xong bữa tối, Ân Phùng nói: "Đến phòng ngủ của tôi."

Vưu Minh Hứa nhìn anh, anh ôm vai cô, như cười như không nói: "Tôi nào có ăn em, có việc."

Ừ thì đúng thế thật. Mười Ân Phùng cô đều có thể giẵm bẹp dưới chân. Cứ nhìn La Vũ là biết.

Phòng ngủ của Ân Phùng cực lớn, anh để cô ngồi xuống chiếc ghế sofa gần cửa sổ, còn bản thân thì nắm tay cô nhìn ngắm.

Vưu Minh Hứa: "Làm gì đó?"

Ân Phùng dùng chân kéo chiếc ghế đẩu lại gần, ngồi xuống cạnh cô rồi lại lấy một thứ đồ ra khỏi ngăn kéo. Hóa ra là chiếc bấm móng tay.

Tay Vưu Minh Hứa được rửa rất sạch sẽ nhưng móng tay khá dài. Cô rút tay về, nhìn anh cạn lời. Thế nhưng anh rất hòa nhã, một lần nữa cầm tay cô, nắm chặt ngón cái, bắt đầu tỉ mỉ cắt móng tay cho cô.

Vưu Minh Hứa: "..."

Cô nhìn anh một lúc lâu, nhìn đến khi anh cắt xong tay này rồi chuyển sang tay còn lại. Cắt xong toàn bộ, móng tay cô đã vô cùng đẹp đẽ.

"Anh thích làm việc này từ bao giờ thế?" Cô hỏi.

Anh cười nhẹ, nói: "Vừa lòng không?"

"Cũng được."

Vưu Minh Hứa nhấc tay lên nhìn, nghĩ bụng người này quả nhiên như bị thần kinh. Anh đã đi đến cửa, cao giọng gọi: "Quán Quân."

Quán Quân không nhanh không chậm vào phòng, trong tay còn xách theo một hộp dụng cụ, không biết bên trong chứa những thứ gì.

Vưu Minh Hứa im lặng nhìn Quán Quân. Bỗng nhiên, Ân Phùng nắm một tay cô, đưa đến trước mặt Quán Quân.

Quán Quân cười: "Có cho chạm vào không? Có cần anh đeo găng tay không?"

Ân Phùng nói: "Đeo."

Quán Quân đeo đôi găng tay vừa móc khỏi túi áo xong mới đón lấy tay Vưu Minh Hứa, mở hộp đồ, lấy một lọ sơn móng tay bắt đầu tô cho cô.

Vưu Minh Hứa: "..."

Mắt Ân Phùng ngậm ý cười.

Vưu Minh Hứa không biết bọn họ đang chơi trò gì bèn nhẫn nại chờ đợi. Quán Quân tô xong một lớp, lấy một lọ khác tô lớp thứ hai, tiếp theo dùng kẹp gắp một màng xám cực mỏng phủ lên móng ngón tay cái của cô.

Vưu Minh Hứa: "Đây là cái gì?"

"Máy phát tín hiệu." Ân Phùng đáp.

Tay nghề của Quán Quân quả nhiên cực tốt, lớp màng mỏng đó gần như dính gọn trên móng tay. Vưu Minh Hứa nghĩ, thiên tài quả là thiên tài, làm ngành nào tinh thông ngành ấy, tay nghề còn tốt hơn cả dân dán màn hình đầu phố ấy chứ.

Quán Quân lại lấy ra một lọ sơn đỏ tô tiếp cho cô một lớp nữa.

Vưu Minh Hứa: "Lại gì tiếp đây?"

Quán Quân: "Sơn móng tay."

Tô xong móng tay thứ năm, Quán Quân ngồi sang một bên tô nốt bàn tay còn lại, cười hi hi nói: "Mỗi bên gắn một cái. Nhỡ may bị chặt mấy một tay thì vẫn còn có cái mà dùng."

Vưu Minh Hứa nhếch mày: "Cảm ơn nhé."

Cô chăm chú nhìn Quán Quân tiếp tục tô sơn cho bàn tay còn lại, một lúc sau mới nhận ra bàn tay đã được tô xong kia vẫn mãi bị Ân Phùng nắm chặt. Cô quay đầu, kết quả nhìn thấy Ân Phùng nghịch tay cô như đang nghịch một món đồ chơi, hết lật lên rồi úp xuống, nghịch ngợm vuốt ve, ánh mắt hơi lười nhác, cũng có hơi chút mê mẩn.

Vưu Minh Hứa rút tay về.

Anh không tức giận mà cười, dáng vẻ như đã sờ đủ rồi vậy.

Hai bàn tay đều đã được tô xong, Vưu Minh Hứa biết đây là thứ tốt bèn gật đầu với Quán Quân: "Cảm ơn."

Quán Quân cười hi hi, nói với Ân Phùng: "Trước hết đừng để cô ấy động linh tinh, đợi sơn khô hết đã. Cậu thổi giúp cô ấy cho mau khô. Nhưng đừng có ngậm vào miệng đấy." Nói xong thì đi mất, còn tiện tay đóng luôn cửa phòng.

Chỉ còn lại Vưu Minh Hứa và Ân Phùng bốn mắt nhìn nhau.

Vưu Minh Hứa nghiêng đầu không nhìn anh, tự nâng tay lên thổi, anh chợt vươn đầu tới nhẹ thổi mấy hơi. Vưu Minh Hứa né tránh, anh lập tức đuổi theo. Đùa nghịch một hồi, anh bật cười. Vưu Minh Hứa cố nhịn không cười, anh đột nhiên vươn đầu, hôn nhẹ lên đôi môi hơi bĩu ra của cô.

Móng tay Vưu Minh Hứa chạm phải áo anh, cô vội vã gào thét: "Tránh ra! Móng tay tôi!"

Anh nói: "Em nhanh chóng giơ tay lên đi."

Vưu Minh Hứa vô thức mở rộng hai tay, Ân Phùng bật cười, ôm chặt eo cô, không chút trở ngại ngậm lấy môi cô.

*****

Sáng sớm hôm sau, trời vẫn chưa sáng hẳn Vưu Minh Hứa đã thức giấc, nghe thấy tiếng động phát ra từng phòng ngủ của La Vũ.

Cô đánh răng rửa mặt xong nhìn tay, thường ngày cô chẳng bao giờ tô sơn móng tay thế này. Ngẫm nghĩ một hồi, cô lấy túi đựng mỹ phẩm bắt đầu trang điểm nhẹ, rồi tìm sợi dây chuyền La Vũ đã đưa.

Dây chuyền đã được nhóm Cảnh Bình kiểm tra, nó chỉ là một sợi dây bình thường, không có vấn đề nào khác.

Trang điểm như vậy, bàn tay được sơn màu sẽ không còn quá bắt mắt nữa.

Vưu Minh Hứa bước ra khỏi nhà vệ sinh vừa đúng lúc chạm mặt La Vũ xách vali ra khỏi phòng. Thấy cô, anh ta hơi ngẩn người, tầm mắt dừng trên sợi dây chuyền, nở nụ cười sâu xa.

Một năm qua, Vưu Minh Hứa quả thực đã tiếp xúc quá nhiều với những người tâm lý có vấn đề, không khó phát hiện ra ý vị từ nụ cười của La Vũ: có lẽ từ góc độ của La Vũ, đeo dây chuyền chính là đã mang dấu ấn của anh ta.

Điều này chẳng khác mấy việc tối qua Ân Phùng đột nhiên vạch cổ áo cô, mút mạnh trên đầu vai cô. Tuy là sau đó Ân Phùng đã bị cô tóm cổ vứt sang một bên.

Người nào người nấy đều tự đề cao bản thân quá rồi.

Lúc này có người bấm chuông, La Vũ ra mở cửa, là mấy cậu đàn em đến đón. La Vũ đưa vali trong tay cho họ, Vưu Minh Hứa về phòng ngủ lấy vali, La Vũ theo sau.

"Đừng mang nữa." La Vũ nói, "Chỉ cần cầm theo vài bộ quần áo thay giặt hằng ngày, để trong vali tôi là được. Những đồ khác em có mang theo cũng sẽ bị họ bóc ra kiểm tra. Em nghĩ kỹ đi."

Vưu Minh Hứa ngừng tay. Máy theo dõi, máy nghe trộm mà cảnh sát đã cài hầu hết đều nằm trong vali.

Có nên mạo hiểm không?

Cô chợt nhớ tới hôm dùng bữa cùng La Vũ, anh ta lập tức phát hiện ra đồng hồ của cô không bình thường. Không rõ vì sao, Vưu Minh Hứa có dự cảm, nếu mang theo đồ gì khác, rất có khả năng sẽ bị phát hiện. Vậy thì chuyến đi lần này sẽ tốn công vô ích.

Một lát sau, cô chỉ cầm theo quần áo. La Vũ nhận lấy, kiểm tra tỉ mỉ một lượt rồi cầm ra ngoài.

Họ ngồi xe đến thẳng địa điểm đã hẹn – nơi gần cửa vào của một đường cao tốc. Vưu Minh Hứa biết, họ phải bắn một phát súng đánh lừa cảnh sát trước, ban đầu chắc chắn sẽ nghênh ngang lộ diện, công khai đi đường cao tốc, nhất định đã thiết kế xong chuyển hướng giữa đường.

Vài chiếc xe đỗ trong bãi cỏ dại bên đường cao tốc. Bầu trời vẫn là tầng xanh đen chưa sáng hẳn, mấy người dựa thân xe hút thuốc, Vưu Minh Hứa nhận ra Hoàng Lung và Quách Phi Vanh. Nhưng vẫn chưa thấy cha con họ Hình. Nếu họ tham gia là việc cảnh sát cầu còn chẳng được. Đáng tiếc suốt mấy năm nay, người ta đều vô cùng cẩn thận.

La Vũ nói: "Ở đây đừng đi đâu hết."

Vưu Minh Hứa bèn không xuống xe.

La Vũ xuống xe, đi về phía họ. Hoàng Lung nhìn anh ta rồi lại nhìn chiếc xe phía sau, sắc mặt thay đổi: "Cậu đưa cô ta đến làm gì?"

Quách Phi Vanh cũng nhíu mày.

La Vũ nói: "Cô ấy chẳng biết gì, những chuyện quan trọng tôi đều tránh không để cô ấy biết. Đã một lòng làm người của tôi rồi, yên tâm."

Hoàng Lung cười lạnh, đè thấp giọng: "Mang theo một cảnh sát? Đầu bị úng nước rồi à? Mau bảo cô ta cút!"

La Vũ không hề sợ hãi, châm thuốc, nói: "Lần này là ai làm chủ? Tôi nhớ ông chủ nói là tôi, hai người các anh đều phải nghe theo sự sắp xếp của tôi. Mang hay không mang theo ai, tôi nói là được."

Hoàng Lung sắp bị anh ta làm cho tức chết, lạnh lùng nói: "Tôi không tin ông chủ sẽ để mặc cậu làm chuyện hồ đồ, mẹ nó cậu đừng có để anh em bị một con cảnh sát chơi chết!" Nói đoạn móc điện thoại gọi cho Hình Kỷ Phục.

La Vũ thong thả hút thuốc, để mặc anh ta gọi điện.

Hoàng Lung nói mấy câu cùng Hình Kỷ Phục liền đưa điện thoại cho La Vũ, cười đểu: "Ông chủ có lời muốn nói."

La Vũ nhận máy, đi sang một bên: "Ông chủ."

"Để nó quay về." Giọng Hình Kỷ Phục trầm trầm, không nghe ra được tâm trạng.

La Vũ nói: "Tôi muốn đưa cô ấy theo, tôi có chừng mực." Anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt: "Ông chủ, là ông nói đó, hoặc bay cao hơn cô ấy, hoặc túm chặt cánh cô ấy, không để cô ấy bay lượn. Tuyến đường phía Tây của chúng ta là tôi lợi dụng cô ấy tiết lộ cho cảnh sát. Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, sẽ không để cô ấy phá hỏng chuyện của chúng ta. Về sau vẫn còn cần dùng đến cô ấy. Chuyến lần này tôi phải khiến cô ấy không quay trở về được, cũng chẳng thể bay được nữa."

Hình Kỷ Phục im lặng một hồi, nói: "La Vũ, thực ra cậu đã sớm biết thân phận của con bé rồi, đúng không?"

La Vũ trầm mặc vài giây, đáp: "Ban đầu không biết, khi trước ở bên cô ấy có từng điều tra qua bối cảnh, không rõ tin tức về người bố, năm đó mẹ cô ấy còn điều tra tập đoàn Khải Dương chúng ta nên tôi đã sinh nghi. Sau này ở bên nhau lâu, tôi thấy bất kể là tính cách hay bề ngoài hai người đều rất giống nhau. Đợi đến khi hai người lần đầu gặp mặt, đứng cùng một chỗ tôi mới chắc chắn."

Hình Kỷ Phục nói: "Vậy thì cậu càng không nên dẫn con bé theo."

La Vũ nói: "Ông chủ, ông có từng nghĩ, cảnh sát đang điều tra chúng ta, sớm muộn cũng có ngày tiến sâu vào tổ chức. Một khi thân phận của cô ấy bại lộ, cảnh sát liệu có chấp nhận nổi cô ấy? Đến khi đó cô ấy không còn đường nào để đi, sẽ càng dứt khoát, sẽ oán trách ông. Hiện giờ tôi thay ông làm việc này, sẽ nghĩ cách khiến cô ấy cũng dính dáng vào vụ làm ăn này, để cô ấy không thể thoát thân. Cô ấy là con gái ông, vốn nên đứng về phía ông. Ông chủ, xin để tôi thử một lần. Tôi thực sự rất yêu cô ấy, làm thế nào cũng không buông bỏ được. Nếu chuyện này thất bại, ông chủ nổ một phát súng giết chết tôi là được. Dù sao tôi cũng sẽ không từ bỏ cô ấy."

Những câu sau ít nhiều có hơi sỗ sàng, song không ngờ sau phút chốc im lặng, Hình Kỷ Phục trái lại bật cười lên tiếng: "Nếu năm đó tôi ác độc được như cậu, có lẽ con bé từ nhỏ đã được tôi nuôi dưỡng chứ không phải lớn lên trong cảnh không cha không mẹ. Được, tôi cho cậu cơ hội. Xảy ra chuyện tôi lấy mạng cậu. Chuyển điện thoại cho A Lung."

La Vũ đưa điện thoại cho Hoàng Lung, quay đầu nhìn Vưu Minh Hứa trong xe, cô cũng đang nhìn chằm chằm anh ta. La Vũ cười, có chút đắc ý dùng khẩu hình nói một câu: "Em là của tôi."

Vưu Minh Hứa đọc hiểu, lạnh lùng quay mặt sang nơi khác.

Sau đó, quả nhiên vali của người nào cũng bị kiểm tra kĩ lưỡng như La Vũ đã nói, thậm chí phải cởi cả áo khoác, giày dép, tất chân. Nhóm tội phạm này vừa có tiền, vừa thông minh, rất có tính tổ chức, vài người trong tay còn có cả thiết bị kiểm tra, mỗi một thứ đồ mang theo đều bị tra xét vô cùng khắt khe. Điện thoại của Vưu Minh Hứa cũng bị lấy đi, ngoại trừ mấy người chủ chốt như La Vũ, Hoàng Lung, còn lại đều không được phép cầm điện thoại.

Đội ngũ cuối cùng cũng xuất phát. Vưu Minh Hứa vẫn ngồi chung xe cùng La Vũ, hai tâm phúc của anh ta ngồi hàng ghế trên. Cô bắt chéo hai chân, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn móng tay khẽ ánh lên tia sáng.

Dù sao cũng chỉ là một tấm màng rất nhỏ, chỉ có chức năng định vị vị trí. Lúc này, Ân Phùng dẫn theo người của anh cùng nhóm Cảnh Bình đang bám theo phía sau, cách cô khoảng vài kilomet. Ân Phùng cũng đã nói cho Hứa Mộng Sơn biết về móng tay, cho nên hiện tại trong máy giám sát trên mỗi chiếc xe đều hiển thị quỹ đạo đường đi của Vưu Minh Hứa. Trước mắt xem ra mọi chuyện đều bình thường.

Mọi người đều thức dậy từ sớm, La Vũ cũng không đến chọc ghẹo Vưu Minh Hứa mà nhắm mắt tranh thủ nghỉ ngơi. Vưu Minh Hứa chỉ dám ngủ mơ màng để tinh thần tỉnh táo và tích lũy sức lực.

Xe đi khoảng hai tiếng đồng hồ là đến vùng sát ranh giới Hồ Nam. Đoàn xe thoát khỏi cao tốc, lái vào một trấn. Trời đã sáng hẳn, trong trấn người qua lại nhộn nhịp, xe cộ cũng nhiều. Đoàn xe đi rất chậm. Vưu Minh Hứa đã tỉnh từ lâu, nhìn có vẻ mệt mỏi song thực chất tinh thần tập trung cao độ, chú ý quan sát mọi động tĩnh xung quanh.

*****

Đến khi đoàn xe đi tới gần khu tấp nập nhất chỉ có thể nhích từng chút một, La Vũ bỗng nói: "Xuống xe." Đoạn lập tức mở cửa xe. Vưu Minh Hứa cũng xuống theo, anh ta đi tới khoác vai cô, bước về phía cửa hàng sửa chữa ô tô. Vưu Minh Hứa liếc thấy Hoàng Lung, Quách Phi Vanh và đám đàn em cũng xuyên qua dòng người tiến về hướng này.

Lại có một nhóm người lạ mặt lên xe họ, xe tiếp tục lăn bánh. Nếu không quan sát kĩ, căn bản không thể nhận ra người trên xe đã được tráo đổi hoàn toàn.

Dù là Vưu Minh Hứa cũng không thể không bội phục hành động nhanh nhạy và kế hoạch tinh vi của họ. Cô biết, đây chính là bí mật thay đổi tuyến đường.

Từng nhóm người thưa thớt, rất mực bình thường bước vào cửa hàng sửa xe, phía sau sớm đã có vài chiếc SUV đang chờ tại đó, nhân lực cũng được bổ sung. La Vũ dắt Vưu Minh Hứa lên một xe nằm trong số đó.

Vưu Minh Hứa giả bộ hơi hoang mang, hỏi: "Đây là làm gì?"

La Vũ đáp: "Ồ, mấy xe kia có chút vấn đề, chuyển sang mấy chiếc xe việt dã này tốt hơn." Nói đoạn cười nhìn cô: "Buồn ngủ thì ngủ thêm một lát, trên đường có tôi."

Vưu Minh Hứa lộ chút gượng gạo, im lặng không nói. La Vũ vừa lòng, hút một điếu thuốc, cười nhẹ.

"Chúng ta đi đâu?" Vưu Minh Hứa hỏi.

La Vũ thong thả đáp: "Tất Tiết." Anh ta duỗi tay hạ tấm màn đen phía trước, ngăn cách băng ghế trước và sau xong tiếp tục ấn nút, rèm cửa sổ xe phía sau cũng buông xuống. Như vậy Vưu Minh Hứa hoàn toàn không thể nhìn được bên ngoài.

Vưu Minh Hứa đương nhiên biết rõ sẽ không đi Tất Tiết, song ngoài miệng vẫn hỏi: "Anh làm gì đó?"

La Vũ đáp: "Tối chút dễ ngủ, đừng làm phiền tôi. Nếu không tôi chỉ có thể chơi đùa với em đấy."

Vưu Minh Hứa cắn môi, cuối cùng giữ im lặng. Theo suốt dọc đường, hơi thở tàn ác của con người này dường như cũng đang dần lộ ra từng chút một.

La Vũ nhắm mắt một hồi rồi lại mở mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh. Sắc mặt cô có hơi tái, có lẽ là vì đã phát giác ra điều gì. Phát hiện ra kế hoạch của họ căn bản không phải là việc mà cô đã nghe ngóng được. La Vũ gần như sắp bật cười thành tiếng, anh ta thực sự rất thích dáng vẻ này của cô. Cảm giác giống như đang nhìn cô gãy cánh như Hình Kỷ Phục đã nói vậy.

Nếu có thể ở lại bên cạnh anh ta, không bay được nữa thì tốt biết bao?

Vưu Minh Hứa nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, âm thầm ghi nhớ tuyến đường đi. Nhưng dường như đoàn xe chạy trên rất nhiều con đường nhỏ khúc khuỷu, cô chỉ đành từ bỏ.

Đúng như những gì cô cảm nhận được, đoàn xe đi rất lâu trên đường huyện, đường làng, thậm chí là đi qua những con đường không tên, phương hướng trái ngược hoàn toàn với đội xe ngụy trang khi trước. Cuối cùng sau hai tiếng đồng hồ, họ tiến vào một đường cao tốc, hướng thẳng đến Đông Nam Quý Châu.

Vưu Minh Hứa cũng cảm nhận được đã lên cao tốc bèn liếc nhìn La Vũ, vén rèm cửa xác định vị trí. La Vũ thấy hành động của cô cũng không ngăn cản, thành công chiêm ngưỡng sắc mặt khẽ biến của cô.

Bất chợt, cơ thể người đàn ông ép tới, nói sát bên tai cô: "Minh Hứa, em chạy không thoát rồi."

Vưu Minh Hứa đẩy anh ta ra, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng bình tĩnh lại, tựa như đã hạ quyết tâm gì. La Vũ không thích nhìn cô thế này bởi có cảm giác cô như sứ giả chính nghĩa cao cao tại thượng vậy. Anh ta nảy ra một ý nghĩ, nửa dụ dỗ nửa uy hiếp nói: "Chẳng phải muốn thấy giao dịch của chúng tôi sao? Ngoan thì cho em xem hết, nhé?"

Vưu Minh Hứa lặng thinh vài giây, bật cười, mắt ánh lên tia sáng lạnh lùng: "Được."

La Vũ cười ha hả, nói: "Vưu Minh Hứa em cũng có ngày hôm nay, hiện giờ tôi để em sống thì em sống, tôi để em chết thì em phải chết. Đợi khi đám cảnh sát kia đuổi tới, chúng tôi đã cao chạy xa bay từ lâu rồi. Tiếp theo đây, tôi bảo em làm gì thì làm cái đó, đừng ôm ý đồ phản kháng. Hiểu không?"

Vưu Minh Hứa tựa như đã đoán ra anh ta sẽ sử dụng thủ đoạn hiểm ác và vu oan giá họa, cô cắn răng, không lên tiếng.

La Vũ nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm: "Giờ, đấm bóp chân cho tôi, để tôi dễ chịu chút."

Vưu Minh Hứa quả thực không dám tin vào tai mình, nhưng anh ta đã đá bay đôi giày da, gác một chân lên đùi cô, xấu xa vô cùng.

La Vũ: "Không muốn bóp chân, thế thì chúng ta làm chút chuyện khác."

Vưu Minh Hứa túm mạnh cẳng chân anh ta, ra sức nhéo một cái đau, anh ta tái mặt song lại hừ một tiếng đến là thỏa mãn, âm thanh thậm chí còn có chút kỳ lạ. Vưu Minh Hứa ghê tởm muốn chết, anh ta nói: "Tiếp tục bóp. Tôi thấy em vẫn cao ngạo lắm, cao ngạo cho ai xem." Nói xong bèn động chân, giẵm lên đùi cô, còn cố tình cọ đi cọ lại. Sống lưng Vưu Minh Hứa ớn lạnh, túm chặt chân không để anh ta tiếp tục sàm sỡ, lạnh mặt, nghiến răng nghiến lời bóp chân cho anh ta.

Nụ cười đểu cáng trên môi La Vũ không tan, con ngươi sâu hun hút.

Sau một hồi làm loạn, anh ta hạ chân, xỏ giày, Vưu Minh Hứa mặt không biểu cảm. Anh ta nói: "Vưu Minh Hứa, trêu em thôi, chúng ta mới chỉ vừa mới bắt đầu mà."

Vưu Minh Hứa không đáp.

Cuối cùng đã đến vùng Đông Nam, Quý Châu, xuống khỏi đường cao tốc. Phía bên này nhiều núi non, đường xá nguy hiểm, rất nhiều nơi không có cao tốc. Lúc này trên đường xe cộ đã chẳng còn nhiều, đoàn xe lặng lẽ tiến vào trong núi.

Càng lúc càng tiến vào sâu. Nông trang ngày một ít, thỉnh thoảng có một vài đứa trẻ con đứng ven đường nhìn ngó những chiếc xe chạy qua.

Vưu Minh Hứa ngồi trên chiếc xe thứ hai, phía trước còn một chiếc mở đường.

Lúc này, doàn xe đi tới bên một mảnh ruộng, xa xa chỉ có một nông trang, một ô tô đang đỗ nơi đó, bên cạnh còn có một xe tải.

Đoàn xe đi qua.

Chính vào lúc này, chiếc xe tải đột nhiên khởi động, phóng vụt lên như không cần mạng. Chiếc xe dẫn đầu không kịp né tránh, lao thẳng xuống sườn dốc bên đường, lật mấy vòng rồi bất động, cũng không có ai bò ra ngoài.

Mấy chiếc xe phía sau vội vàng né tránh, Vưu Minh Hứa lao thẳng về trước vì lực quán tính quá mạnh, may thay đã thắt dây an toàn nên lại bị lôi ngược trở lại. La Vũ cũng hệt như cô. Xe bọn họ phanh gấp bên dường, nửa chiếc xe đã lao ra khỏi trục đường chính. La Vũ và mấy thuộc hạ ngẩng phắt đầu, rút súng. Lúc bấy giờ, tiếng súng bên ngoài đã vang ồn ã.

Vưu Minh Hứa lập tức cởi dây an toàn, úp người, nhanh chóng suy nghĩ: Không thể là cảnh sát, cảnh sát tuyệt đối sẽ không hành động vào giờ phút này. Là phía Vân Nam muốn "đen ăn đen" chăng? Hay còn có kẻ địch nào khác?

Cô nghe thấy giọng Hoàng Lung vang lên từ chiếc xe khác: "Là đại ca Tương Đàm, mẹ kiếp! Triệu Luân, tổ tông nhà mày!" Dường như anh ta đã nhận ra đối phương là ai.

La Vũ ngẩng đầu bắn hai phát súng, túm chặt tay Vưu Minh Hứa kéo cô vào lòng, đồng thời áp sát cửa, bước xuống xe. Vưu Minh Hứa tất nhiên biết không thể ở lại trên xe quá lâu, lập tức xuống xe theo anh ta. Anh ta đưa cô xuống sườn núi, trốn trong bụi rậm, nhìn cô nói: "Ở đây đừng động."

Vưu Minh Hứa gật đầu, anh ta bèn ra hiệu bằng tay cho những thuộc hạ cũng đang trốn trong lùm cây, rình chờ thời cơ đáp trả.

Vưu Minh Hứa khẽ nhô đầu lên khỏi bụi rậm, chỉ thấy bên chiếc xe tải, sau nông trang ít nhất có khoảng mười người đang đọ súng cùng nhóm La Vũ. Trong phút chốc, ba bốn người phía đối phương lần lượt ngã xuống, bên này cũng mất một hai người, còn chưa bao gồm mấy người trong chiếc xe bị tông trúng kia.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-112)