Vay nóng Tinvay

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 071

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 071
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Vưu Minh Hứa biết đây là cảm giác anh không thể mang lại cho cô khi còn là Vưu Anh Tuấn, đó là một người đàn ông thực thụ đang thử hôn một người phụ nữ.

Hôn một lúc, môi anh dời ra song trong mắt không hề có dục vọng cuộn trào mà chỉ có ánh sáng dịu dàng, trong vắt, nhẹ hỏi: "Có muốn tôi uống say không?"

Nếu cần, tôi sẽ uống. Để tôi trở thành Vưu Anh Tuấn, để tôi một lần nữa quên đi tất cả. Khiến em không còn bất an, nghi hoặc và do dự để ôm một "tôi" mà em muốn.

Sống mũi Vưu Minh Hứa bỗng cay xè, mắt ngấn lệ, lắc đầu, giọng nói cũng có chút đắng chát: "Tôi muốn anh nhớ lại."

Lồng ngực Ân Phùng nhói đau, một lần nữa ôm cô vào trong ngực, vuốt ve mái tóc dài của cô, nói: "Cho tôi thêm chút thời gian."

"Còn cần phải bao lâu?"

Anh không đáp.

Vưu Minh Hứa: "Một tháng? Ba tháng? Một năm? Ba năm?"

Lời này mang ý giận dỗi, Ân Phùng lần đầu tiên được chứng kiến dáng vẻ này của cô, lòng không khỏi mềm nhũn, buột miệng: "Ba mươi năm đi."

Vưu Minh Hứa im lặng, anh cũng không lên tiếng nữa. Ôm ấp thêm một lúc, cô đẩy anh ra, hất cằm: "Đi thu dọn."

Vậy mà Ân Phùng không hề bất mãn, đứng dậy thu dọn hết bát đĩa, ngón tay thon dài trắng nõn làm những việc này cũng vô cùng trầm ổn, linh hoạt. Anh vào phòng bếp, bật nước, bắt đầu rửa bát.

Vưu Minh Hứa dựa trong sofa, ngẩn ngơ ngồi nhìn tivi, bầu trời ngoài cửa sổ đã là màn đêm sâu thẳm. Một buổi đêm thế này, một ngôi nhà thế này, cô vốn tưởng rằng những lời ban nãy của anh sẽ khiến cô tâm thần bất định song không ngờ chờ đón cô lại là một sự tĩnh lặng thoải mái.

Khi anh bước ra ngoài, đã mặc áo khoác lên người. Hai người nhìn nhau, anh đi đến cạnh sofa vuốt tóc cô, còn cúi đầu đặt một nụ hôn lên đầu cô, nói: "Ngủ ngon."

Ân Phùng mở cửa, Vưu Minh Hứa nói: "Uống rượu rồi đừng lái xe."

Ân Phùng cười khẽ, nói: "Đồ Nha đợi bên dưới."

Anh đóng cửa rời đi, tiếng bước chân cũng ngày một xa. Đêm đã khuya, Vưu Minh Hứa ngẩn ngơ một lúc, trong đầu toàn bộ đều là hành động, biểu cảm và những lời ban nãy của anh. Rõ ràng vẫn là người đàn ông lãnh đạm, trầm lặng đó, nhưng hôm nay trên người anh lại mang thêm ấm áp.

———

Cũng trong đêm đó, La Vũ gặp Hình Kỷ Phục xong, về đến nhà đêm đã rất khuya.

Cùng ông chủ uống vài ly rượu, men rượu khiến anh ta dễ chịu, cũng vì tối nay cuối cùng cũng đã thực hiện được mục tiêu đã nỗ lực suốt bao năm, khi mở cửa vào nhà, khóe miệng anh ta vẫn đang ngậm nụ cười.

Chỉ là căn nhà yên tĩnh đến lạnh lẽo, phòng ốc vô cùng rộng lớn tĩnh lặng như một nấm mồ. Chỉ có ánh trăng sáng tỏ hắt qua cửa sổ.

Anh ta xoa bóp cái đầu choáng váng, bật đèn.

Tắm xong, cả người cũng thanh tỉnh hơn lúc trước. Anh ta ngồi trên sofa, pha trà, từ tốn thưởng thức. Trong lúc vô thức ngẩng đầu, anh ta nhìn thấy phòng chính đã được thu dọn sạch sẽ từ lâu.

Thực ra cũng không có quá nhiều thứ phải dọn, ngoài những vật dụng gia đình cần thiết thì trống huơ trống hoác.

Cô có trúng kế không?

La Vũ cười cười.

Sẽ bước vào thiên la địa võng mà anh ta thiết kế không?

La Vũ nâng tách trà, nhấp một ngụm nhỏ.

Ván cờ này có biết bao người chơi. Anh ta từ một luật sư tép riu đi đến ngày hôm nay, được người người ngưỡng mộ, nhưng cũng vô vàn kẻ căm ghét, đã bị bao người lợi dụng, đã lợi dụng bao nhiêu người.

Ván này anh ta chơi cực lớn. Chưa biết chừng còn mất cả tính mạng.

Nhưng nếu con đường này thiếu Vưu Minh Hứa, có lẽ anh ta sẽ phải chịu rất nhiều cô đơn. Cho nên, từ ngày cô không may xông vào một góc sâu trong tấm lưới của anh ta, anh ta chỉ còn cách nắm chặt cô trong lòng bàn tay.

———

La Vũ thường mất ngủ nhưng đêm nay lại ngủ rất sâu giấc. Cảnh trong mơ rất mơ hồ, cũng rất dịu dàng. Anh ta dường như luôn nhìn thấy ánh trăng nhẹ nhàng thanh thoát chiếu nơi đầu giường.

Sau khi tỉnh giấc, sự thỏa mãn, khát vọng và chút âu lo của đêm qua đồng loạt quay về, anh ta lại khôi phục bộ dáng của một tên luật sư đểu cáng lạnh lùng, sáng suốt và người người đều căm ghét kia. Không, anh ta không còn chỉ là một luật sư nữa.

Anh ta đã là nanh vuốt sắc bén nhất, đắc lực nhất trong đế quốc ngầm kia.

Theo lời dặn dò đêm qua của Hình Kỷ Phục, suốt một ngày La Vũ đều điều chỉnh, bố trí, vạch kế hoạch và tiến hành đàm phán bí mật. Đến ba giờ chiều, anh ta đang chỉ dẫn mấy thuộc hạ âm thầm hành động thì điện thoại nhận được tin nhắn.

Anh ta đọc tin, nhất thời chìm vào im lặng.

Đám đàn em thấy thần sắc anh ta khác lạ liền hỏi: "Lão đại, sao vậy?"

La Vũ cất điện thoại, nở nụ cười: "Không sao." Ngừng một lát, tựa như không kìm nén được, cười nói: "Chị dâu các cậu hôm nay sẽ chuyển đến nhà tôi."

Tin nhắn đó là của Vưu Minh Hứa: "Một tiếng sau chuyển vào nhà anh."

Chuyện La Vũ tìm một cô bạn gái cảnh sát xinh đẹp mọi người trong nhóm đều biết. Họ không sợ cảnh sát, người nào người nấy đều thấy La Vũ vô cùng tài giỏi. Giờ nghe La Vũ nói vậy, họ đều bật cười ha hả.

La Vũ gọi một người, nói: "Giờ cậu dẫn hai người đến đợi ở nhà tôi, giúp chị dâu chuyển nhà. Cứ nói tôi bận, tối về sẽ mặc cho cô ấy xử lý. Làm xong rồi thì báo cho tôi."

Hiện giờ La Vũ quả thực là rất bận, ngoài cổng vẫn có vài nhóm đàn em đang chờ gặp anh ta. Người được chỉ định nhiệm vụ vội vã gật đầu, co giò chạy đi lấy lòng chị dâu.

Thế nên khi Vưu Minh Hứa và xe của công ty chuyển đồ đến dưới nhà La Vũ liền thấy ba thanh niên trẻ tuổi đứng chờ. Vưu Minh Hứa đã từng gặp họ, cũng lười nói chuyện, ba người tiến lên chào hỏi xong liền nhận việc, chỉ huy nhân viên của công ty chuyển đồ.

Vưu Minh Hứa đi thẳng vào nhà La Vũ.

Căn nhà vừa giống vừa không giống trong tưởng tượng của Vưu Minh Hứa. Ngôi nhà cao tầng có ba phòng, nằm trong khu cao cấp với hệ thống bảo an chặt chẽ, sạch sẽ đến lạnh lẽo, rất tinh tế, cũng rất trống rỗng. Đúng chất nơi sống của một người đàn ông độc thân trong độ tuổi của anh ta, song kiềm chế và nội liễm hơn con người anh ta rất nhiều.

Đám đàn em đã giao toàn bộ chìa khóa các phòng trong nhà cho Vưu Minh Hứa, Vưu Minh Hứa tất nhiên cũng không khác sáo, đi dạo hết một vòng, bao gồm cả phòng ngủ của La Vũ, ngăn kéo đã khóa, không phát hiện được điều gì. Vưu Minh Hứa cũng không để bụng, tiếp tục đi đến phòng sách, trên mặt bàn có văn kiến, Vưu Minh Hứa lật xem qua loa, có văn kiện hợp pháp, cũng có những văn kiện vi phạm pháp luật. Nhưng đều là những việc mà cảnh sát đã nắm giữ số liệu trong tay. Cô chú ý đến két sắt đặt nên góc tường, cầm chùm chìa khóa lên xem, tất nhiên không có chìa khóa của chiếc két sắt đó.

Không vội, cô đã vào tận hang ổ của anh ta rồi, tương lai còn dài lắm.

Có điều, Vưu Minh Hứa cũng không mong ngóng có thể phát hiện được điều gì tại nơi này. Nếu La Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc cô chuyển vào đây sống, vậy thì những thứ cô có thể nhìn thấy cũng đều nằm trong sự sắp xếp của anh ta.

Đám đàn em chuyển xong đồ đạc liền rời đi. Vưu Minh Hứa ngơ ngẩn một hồi rồi xuống nhà, thấy không ai theo dõi liền nhanh chóng lẻn vào một tòa nhà bên cạnh.

Vưu Minh Hứa đi thang máy lên tầng, gõ cửa phòng, cánh cửa mở ra, Hứa Mộng Sơn nhìn phía sau cô rồi để cô vào phòng.

Đây là một căn phòng trống trong tiểu khu được cảnh sát trưng dụng bí mật, gần như nằm ngay đối diện nhà La Vũ.

*****

Nơi đây gần như nằm đối diện với nhà La Vũ, chỉ cần dùng kính viễn vọng là có thể nhìn rõ những ly tách được bày trên bàn trà phòng khách nhà anh ta.

Vưu Minh Hứa đi đến phòng khách liền thấy Ân Phùng đang đứng trước cửa sổ, hai tay đút trong túi quần, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cảnh Bình ngồi trước bàn, trước mặt là bản thiết kế nhà, Vưu Minh Hứa liếc qua liền biết ngay đó là nhà La Vũ.

Thấy cô bước vào, cả hai người cùng quay đầu.

Vưu Minh Hứa liếc Ân Phùng rồi lập tức nhìn sang Cảnh Bình.

Cô quyết định thâm nhập sâu vào xào huyệt của kẻ địch là khi đã nhận được sự đồng ý của cấp trên. Ngày hôm qua, Cảnh Bình đã lấy được giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh trước mặt Đinh Hùng Vĩ, bất luận ra sao cũng sẽ bảo vệ cô được bình an vô sự. Nhưng việc này cũng chỉ có Cảnh Bình và Đinh Hùng Vĩ biết mà thôi. Lúc này gặp cô, Cảnh Bình chỉ khẽ nhếch mày cười nói: "Đồng chí gián điệp đến rồi đấy à?"

Vưu Minh Hứa mỉm cười, đây dù sao cũng là lần đầu tiên cô nằm vùng, còn là một vụ án lớn như vậy nên cũng sinh chút đắc ý. Cô ngồi xuống vị trí đối diện anh, nói: "Mong anh chỉ bảo nhiều thêm."

Cảnh Bình nói: "Không thành vấn đề. Nguyên tắc đầu tiên khi em nằm vùng – bất luận thế nào đều phải bảo vệ bản thân trước nhất."

Vưu Minh Hứa ngẩn người, Ân Phùng đã ngồi xuống cạnh cô, hơi thở như có như không kia cũng theo đó mà ùa tới, anh nói: "Lão Cảnh nói không sai."

Hứa Mộng Sơn cũng ngồi xuống bên kia chiếc bàn vuông, nói: "Có chuyện đều phải thương lượng cùng bọn mình, đừng miễn cưỡng."

Cõi lòng Vưu Minh Hứa bỗng thấy ấm áp vì ba người đàn ông vốn bụng đầy mưu kế này, song chỉ cười cười: "Dài dòng. Mình biết."

Cảnh Bình cười cười, liếc nhìn Hứa Mộng Sơn. Hứa Mộng Sơn hiểu ý, nói: "Cậu mới chuyển vào hôm nay, ngày mai nhân lúc nhà anh ta không người, người bên mình sẽ đến lắp đặt máy quay, cũng sẽ có người giám sát suốt 24 tiếng đồng hồ."

Vưu Minh Hứa: "Ừ."

"Không cần." Người bên cạnh cô cất tiếng.

Kể từ sau khi bước vào phòng, bây giờ Vưu Minh Hứa mới nhìn thẳng vào anh. Anh rất bình tĩnh, hòa nhã, giống hệt như người đàn ông thấm đẫm ấm áp của đêm qua, không hề có chút u ám của ngày thường.

Ân Phùng nói: "Tôi đã lắp xong máy quay, sẽ đưa tư liệu cho mọi người sau."

Hứa Mộng Sơn phản ứng nhanh, sau một khắc ngớ người thì giữ im lặng. Dù hành động này của Ân Phùng không hợp quy tắc cho lắm nhưng anh cũng được coi là một thành viên của tổ, Hứa Mộng Sơn tất nhiên sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Vưu Minh Hứa hỏi: "Anh cho người lắp từ bao giờ?"

Ân Phùng nói: "Sáng nay."

Hứa Mộng Sơn gật đầu: "Lắp bao nhiêu cái?" Nhà La Vũ rộng như thế, còn có đủ loại lối ra vào, vừa phải giám sát anh ta suốt 24 tiếng, lại phải bảo vệ bí mật cho Vưu Minh Hứa nên máy quay buộc phải phủ sóng toàn bộ nhà anh ta. Nhưng cũng không được quá nhiều, tránh bị phát hiện. Theo kinh nghiệm của Hứa Mộng Sơn, tính thế nào cũng phải lắp khoảng hơn chục cái.

Ân Phùng ngừng một chút, hờ hững đáp: "33 cái. '

Ba người còn lại chết sững, Vưu Minh Hứa chợt thấy có hơi mất mặt. Cảnh Bình cũng có chút cạn lời. Hứa Mộng Sơn cười nói: "Hình như hơi nhiều thì phải?"

Thế này thì đến góc xó cũng giám sát hết rồi chứ còn gì nữa! Một vệt bụi phất phơ trong nhà La Vũ họ cũng có thể nhìn thấy ấy chứ.

Vưu Minh Hứa nói: "Không cần đến mức vậy chứ?"

Người bên cạnh nhẹ nhàng buông lời: "Tôi thấy rất cần thiết phải làm như vậy."

Cảnh Bình nói: "Chỉ sợ dễ bị phát hiện."

Ân Phùng nói: "Phát hiện thì lắp tiếp. Vả lại, tôi tin tay nghề của Quán Quân. Ban nãy em chuyển nhà có phát hiện máy quay không?" Anh hỏi Vưu Minh Hứa.

Vưu Minh Hứa đã kiểm tra hết một lượt căn nhà, quả thực là không hề phát hiện có máy quay. Ân Phùng nhìn biểu cảm của cô là biết ngay đáp án, khẽ mỉm cười, ánh mắt sáng ngời. Hứa Mộng Sơn ho nhẹ một tiếng, nói: "Vậy được rồi. Thầy Ân thiết kế thiên la địa võng, để xem lần này La Vũ còn có thể bày ra được trò gì."

*****

Căn phòng này đã được thiết kế thành một phòng giám sát đơn giản và thuận tiện cho nhân viên túc trực. Họp xong, Vưu Minh Hứa cầm chiếc cốc dùng một lần đi sang phòng bếp lấy nước.

"Ở nhà La Vũ đến ngụm nước cũng không có mà uống?" Một giọng nói vọng lên từ phía sau.

Vưu Minh Hứa vừa uống vừa ngoảnh đầu nhìn dáng vẻ ngậm ý cười của Cảnh Bình.

"Không để tâm." Vưu Minh Hứa nói, "Chỉ lo đi quan sát."

Cảnh Bình móc từ trong túi ra một món đồ, đưa cho cô. Vưu Minh Hứa nhận lấy, vật đó được làm bằng gỗ, bằng phẳng, rất mịn, một đầu còn treo con chim, được thiết kế vô cùng tinh xảo.

Vưu Minh Hứa: "Đây là gì?"

Cảnh Bình khoa chân múa tay song động tác hiển nhiên vẫn có chút gượng gạo: "Dùng khi búi tóc."

Tim Vưu Minh Hứa đập chệch một nhịp, vật này tựa cây trâm, cô cười cười: "Làm gì?"

Cảnh Bình nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, tựa như nhìn thấy sự cố kỵ của cô, nhẹ gõ trên đầu con chim nhỏ: "Rút ra."

Vưu Minh Hứa dùng sức, lúc bấy giờ mới phát hiện bên trong ẩn chứa bí mật. Bên ngoài hóa ra chỉ là lớp vỏ ngụy trang, thứ được rút ra là con dao mỏng như cánh ve, sáng bóng, cực kỳ sắc nhọn. Vưu Minh Hứa yêu thích đến mức không muốn rời tay, cầm lên vung vẩy vài ba lượt: "Anh kiếm đâu ra vậy?"

Cảnh Bình lúc bấy giờ mới cười: "Một người bạn ở Vân Nam làm thứ này. Hôm đó nhớ ra nên nhờ cậu ta gửi một chiếc đến đây. Nữ gián điệp có thể dùng được."

Vưu Minh Hứa rất vui mừng: "Cảm ơn anh!"

Cảnh Bình ra hiệu để cô đưa dao cho anh. Anh nhận lấy, áng chừng, năm ngón tay vô cùng linh hoạt, con dao mỏng dính quay tròn trong tay anh. Thế rồi anh vung tay, con dao lao vụt đi, cắm phập vào bước tường gỗ của phòng bếp.

Vưu Minh Hứa nhếch mày, nhìn không ra anh còn có cả chiêu này. Cô không có sở trường dùng dao, chắc chắn không thể làm được như anh. Cảnh Bình đi rút dao, trả lại cho cô: "Bình thường dùng cài tóc, ai đắc tội em thì lấy xuống xử đẹp kẻ đó."

Vưu Minh Hứa vui ra mặt, không vội cài mà cầm nghịch một hồi lâu. Cô nhếch mày, bất chợt đâm con dao về phía Cảnh Bình. Cảnh Bình bật cười, khéo léo nghiêng người tránh đòn. Dao của Vưu Minh Hứa nửa đường chuyển hướng, re ngang chém về phía anh, Cảnh Bình nói: "Em được lắm.", lật tay túm chặt cánh tay cô. Cú đòn này của anh vừa nhanh vừa mạnh, Vưu Minh Hứa không rút được tay về, còn anh nở nụ cười chẳng lấy gì làm nghiêm túc. Vưu Minh Hứa nhấc chân tung cú đá về đầu gối anh, anh nhảy bật lên né tránh, một tay hướng vào cổ họng cô, Vưu Minh Hứa hốt hoảng giật lùi về sau.

Thế nhưng tay anh bất ngờ đổi hướng, cốc nhẹ đầu cô, đồng thời buông tay đang túm chặt cánh tay cô, nói: "Không biết lớn nhỏ!"

Thế rồi anh chợt thấy cô mỹ nhân thường ngày lạnh lùng nở nụ cười xán lạn, nói: "Lão Cảnh, đổi ngày chúng ta nhất định phải đánh một trận ra trò!" Cô hiển nhiên đã bị anh khiêu khích ý chí chiến đấu.

Cảnh Bình cười nhẹ: "Được. Đợi phá án xong sẽ dạy dỗ em."

Hai người đang cười vui vẻ, Vưu Minh Hứa phát hiện ánh mắt Cảnh Bình có điểm khác thường nên cũng quay đầu nhìn. Cô thấy Ân Phùng đang đứng ở cửa phòng bếp, khuôn mặt không có biểu cảm nào.

Cảnh Bình ra ngoài, nhường không gian cho hai người họ.

Vưu Minh Hứa thu dao vào vỏ, vấn tóc, cài trâm. Ân Phùng đã đi tới cạnh cô, sờ nhẹ chiếc trâm, nói: "Gì đây?"

Vưu Minh Hứa đáp: "Cảnh Bình cho. Phía Vân Nam của họ có thứ này, không chừng có thể giữ mạng sống vào thời khắc quan trọng."

Ân Phùng không nói gì.

Vưu Minh Hứa cầm cốc uống nước, khá bất ngờ vì nếu là thường ngày, con người này chắc chắn đã nổi cáu lên từ lâu rồi. Bất chợt, cảm giác nóng ấm, ẩm ướt ập đến khiến cổ cô tê rần, cô bị liếm cổ! Tai cô cũng tê hết cả lên, trừng mắt lườm anh: "Anh làm gì đó?"

Sắc mặt Ân Phùng hờ hững vô cùng: "Hôn em."

Cô biết ngay! Anh ở đây phục kích cô đây mà.

Liếm cổ, anh là chó sao?

Mắng thầm xong một câu, Vưu Minh Hứa không khỏi ngây người. Trong đầu cô vụt lên rất nhiều hình ảnh khi anh còn là Vưu Anh Tuấn, anh ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, ngồi cạnh chân cô, vươn tay đòi ôm. Còn cô oán thầm không chỉ một lần: Anh là chó sao?

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời...

Vưu Minh Hứa lạnh nhạt nói: "Tôi để anh hôn chưa?"

Ân Phùng nhớ lại ban nãy bị Cảnh Bình cốc đầu mà cô còn cười, cơn uất ức trong bụng bắt đầu bộc phát, buột miệng: "Là em nói rồi, tôi muốn hôn thế nào thì hôn."

Câu nói vừa dứt, cả hai cùng ngơ ngác.

Đầu Ân Phùng hiện lên những hình ảnh mập mờ, hai người kề vai áp má trên giường, mắt cô vẫn sưng đỏ, nói: "Sau này em là của anh. Còn cần thưởng làm gì? Muốn hôn thì hôn, muốn làm gì, em đều làm cùng anh."

Vậy anh thì sao?

Sau này anh đã nói những gì?

Vì sao vừa nhớ đến cảnh tượng này, nỗi chua xót trong lồng ngực như có thể lập tức nuốt chửng anh?

Nhưng những việc sau đó thì anh làm thế nào cũng không nhớ lại được.

Ân Phùng định thần, bật cười khi nhìn vào ánh mắt cũng đang bộc lộ nét khó hiểu của cô, cúi đầu ghé tới cổ cô lần nữa, lần này anh chuyển từ liếm sang mút, nhẹ cắn lên cổ cô rồi lập tức rời đi: "Em tốt nhất là cầu mong cho tôi nhớ lại muộn một chút."

Vưu Minh Hứa: "..."

Cô thấy người này chẳng qua chỉ yên phận được có một buổi tối và một buổi sáng rồi cái chất tà tà lại quay trở về. Cô ấn mặt anh, nói: "Ba mươi năm cơ mà, cứ từ từ mà nhớ."

Anh cúi đầu cười cười, không sàm sỡ cô nữa mà nói nghiêm túc: "Ban nãy tôi chưa nói hết cho họ, thực ra có tất cả 35 cái máy quay. Có 2 máy trong phòng ngủ của em, tôi không định đưa hình ảnh của hai máy này cho họ."

Vưu Minh Hứa liếc anh.

Anh tiếp tục nói: "Một chiếc quay thẳng giường, một chiếc đối diện với tủ quần áo cạnh cửa ra vào. Phía mặt tủ sát cửa sổ là góc chết."

Lời này đã rất rõ nghĩa, góc chết chính là nơi để cô có thể thay quần áo.

Vưu Minh Hứa sẽ không vì giận dỗi với anh mà làm ảnh hưởng đến đại cục, lắp máy quay trong phòng ngủ càng thêm an toàn. Thế nhưng...

"Sao không đưa cho họ?"

Anh chống hai tay lên bệ bếp lát đá cẩm thạch phía sau, bình thản đáp: "Không muốn đưa."

Vưu Minh Hứa: "..."

———

Sắc trời đã tối, Vưu Minh Hứa ăn xong cơm hộp cùng họ mới thảnh thơi trở về nhà La Vũ.

La Vũ vẫn chưa về, căn nhà rộng thênh thang tĩnh lặng như tờ. Nhưng nghĩ đến trong căn nhà này đang có 35 con mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mình, Vưu Minh Hứa vừa thấy vô cùng an toàn, song cũng có chút không biết nên phải làm sao.

Cô về phòng ngủ, tựa đầu giường nghỉ ngơi, chợt nhớ lại Ân Phùng nói có một chiếc camera đối diện giường ngủ bèn ngẩng đầu nhìn mấy thứ như rèm cửa sổ, thanh ngang trên rèm, còn cả bóng đèn trên bàn sách hay tay nắm của ngăn kéo. Cô bỗng không nhịn được, phì cười.

Còn trong căn phòng giám sát ở tòa nhà phía đối diện, Ân Phùng tất nhiên là một mình chiếm dụng một phòng ngủ làm nơi hoạt động của bản thân và cấp dưới. Ngoài ra, hình ảnh thu được từ camera trong phòng ngủ của Vưu Minh Hứa sẽ luôn được gửi tới điện thoại của anh. Lúc này, anh ngả lưng trong ghế, làn gió bên ngoài nhẹ lướt qua, anh nhìn điện thoại, Vưu Minh Hứa vào phòng ngủ, ngồi dựa đầu giường.

Anh cứ nhìn chằm chằm như vậy.

Bỗng có một khoảnh khắc, cô bật cười.

Cười với anh.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-112)