Vay nóng Homecredit

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 069

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 069
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Lazada


Thực ra Trần Phong muốn an ủi Ân Phùng nhưng khó mở lời bởi ai biết được anh lại làm gì Vưu Minh Hứa mất rồi? Cậu ta nảy ra ý khác, nói: "Có cần mời cô Vưu tới thử tay nghề đầu bếp mới của chúng ta không?"

Ân Phùng vẫn không đáp, Đồ Nha đứng dậy: "Tôi đi đón."

Ân Phùng đột ngột bùng lửa giận, lạnh giọng: "Không ai được đi, tôi phải xem cô ấy còn thể hiện được đến khi nào!"

Xung quanh chợt lặng ngắt như tờ.

Ân Phùng cũng thấy có chút mất mặt bèn rót thêm một ly rượu rồi uống cạn.

Ân Phùng rất ít khi say khướt, suốt bao năm nay, Trần Phong cũng mới chỉ được chứng kiến một, hai lần. Có điều một khi say, anh sẽ lăn ra ngủ, không ồn ào, không náo loạn mà ngoan ngoãn vô cùng. Cậu ta và Đồ Nha nhìn nhau, đều cùng nghĩ bụng: Để mặc anh vậy.

Ai ngờ vẫn còn người đến góp vui, Lão Cửu dắt theo Tiểu Yến thò đầu nhòm vào phòng sách, bị phát hiện thì kéo nhau vào nói: "Thầy Ân uống rượu sao không gọi chúng tôi vào cùng?"

Ân Phùng cười cười, Trần Phong rót thêm hai ly. Mấy người không còn nhắc tới Vưu Minh Hứa, Lão Cửu cười ha ha nói chuyện gia đình. Đồ Nha cũng bắt đầu hoài niệm những ngày tháng boxing trong thế giới ngầm. Không bao lâu sau, Quán Quân cũng mò tới, có một phòng trong biệt thự chất đầy rượu gạo anh ta tự tay ủ, thường ngày còn không chịu để người khác uống.

Lão Cửu cười cười: "Chú đừng có dở trò gì lung tung trong rượu rồi để chúng tôi uống đấy."

Quán Quân phẫn nộ: "Một đám đàn ông, tôi hạ thuốc các người làm gì?"

Tất thảy bật cười ha hả.

Ân Phùng cũng cười.

Nếu Vưu Minh Hứa cũng có mặt tại đây, cô chắc chắn sẽ thấy đó là một Ân Phùng mà cô chưa từng được chứng kiến. Anh rất suồng sã, cũng rất tùy tính, rõ ràng đang cười song cả người đều toát lên cảm giác lạnh lùng, khó gần, thậm chí còn mang chút xấu xa đồi bại hệt như mấy người bọn họ.

Nếu cô nhìn thấy, chắc sẽ chỉ có thể im lặng nhìn anh.

Trời tối rồi.

Trên bàn chỉ còn lại Lão Cửu, Đồ Nha và Trần Phong còn uống. Tiểu Yến, Quán Quân sớm đã gục từ lâu.

Ân Phùng là người gục thứ ba, bên cạnh có vài chai rượu cạn. Anh gục trên bàn, đầu vùi trong cánh tay, nằm im bất động, hiển nhiên là đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Đám Trần Phong chẳng hề lo lắng, thầy Ân sau khi uống say là ngoan nhất, lát nữa ném thẳng anh về giường là được, anh còn chẳng thèm ư hử lấy một tiếng nữa là.

Nhóm Trần Phong cũng bắt đầu ngà ngà say, rượu Quán Quân ủ tuy ngon song quá nặng, lúc này ai nấy đều cảm thấy rất lâng lâng, hưng phấn, cùng thương lượng lát nữa sẽ ra vườn hoa chơi bịt mắt bắt dê.

Ba người đang hăng say chém gió, người thì khoe khoang lúc cắt tai người khác tay chân nhanh nhẹn nhường nào, người thì nói mình đã từng thử 42 cách tự sát, người thứ ba khoe mình từng một quyền đánh gãy cột sống của người khác...

Một bóng người dần ngóc dậy bên bàn trong màn đêm đen tối.

"Tiểu Phong Tử..."

Trần Phong mơ mơ hồ hồ, chỉ thấy cả người run lên, ngoảnh đầu nhìn qua. Đập vào mắt cậu ta là một đôi mắt vô cùng trong trẻo, song cũng cực kỳ tủi thân. Đồ Nha và Lão Cửu cũng ngẩn người, nhìn Ân Phùng loạng choạng đứng dậy khỏi bàn.

"Cô ấy đâu?" Ân Phùng hỏi, nước mắt đã sắp trào ra đến nơi. Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn nhưng cũng rất kiên cường.

Dù ba người đều cùng là kẻ biến thái song nhất thời cũng chưa thể tiếp nhận nổi cú bất ngờ này. Trần Phong định thần, cố gắng làm thanh tỉnh đầu óc lâng lâng vì rượu, dò hỏi: "Thầy Ân? Vưu Anh Tuấn?"

Người trước mặt hiển nhiên đã phát giác ra một vài chuyện, anh khẽ gật đầu: "Tôi là Vưu Anh Tuấn, không phải..." Anh chưa nói hết đã ngoảnh đầu chạy thẳng khỏi phòng sách.

Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, Trần Phong lập tức thốt lên: "Đuổi theo!"

Họ vừa chạy xuống nhà đã thấy Ân Phùng lái một chiếc xe phóng vụt ra khỏi biệt thự. Đồ Nha tức khắc chạy đi lái một xe khác, ba người cùng lên xe đuổi theo anh.

Tất nhiên họ đều biết rõ đích đến.

Không bao lâu họ đã đuổi tới tiểu khu của Vưu Minh Hứa, chiếc xe Bentley trị giá vài triệu nhân dân tệ mở toang cửa, còn chưa tắt máy bị vứt bên vệ đường, người lái sớm đã mất tăm mất tích.

Đồ Nha hỏi: "Chúng ta có cần lên đó không?"

Trần Phong giờ đã tỉnh hẳn, ngẫm nghĩ một chút, nói: "Trước hết không cần, chúng ta đợi ở đây."

———

Vưu Minh Hứa và Ân Phùng hôm nay chia tay trong không khí chẳng lấy gì làm vui vẻ, cô cũng là ôm một bụng tức về nhà. Cô thực sự không muốn cãi nhau với anh, nhưng Ân Phùng của hiện tại còn ngang bướng hơn cả cô.

Nào có giống như ngày trước... Cô chỉ hơi nhíu mày, Vưu Anh Tuấn sẽ lập tức nhường nhịn, anh sợ nhất là cô không vui, sợ cô không cần anh nữa.

Cô thầm thở dài thật dài.

Ngày mai lại phải gặp La Vũ, lại có một trận chiến gian nan cần đánh, Vưu Minh Hứa biết cần phải gạt những tâm trạng hỗn tạp này sang một bên bèn dứt khoát bật máy tính bảng xem phim, giải tỏa áp lực. Mặc kệ anh là Ân Phùng hay Vưu Anh Tuấn đều sẽ xếp sau đống phim "cẩu huyết" này hết.

Cuối cùng, đến khi đang xem vô cùng nhập tâm, cô chợt nghe thấy những âm thanh nho nhỏ truyền đến từ ngoài cửa. Cô ngẩng đầu nhìn ra, không hề hoang mang, còn nghĩ bụng chẳng lẽ bản thân gặp trộm. Kẻ nào mù mắt mà lại dám "động thổ trên đầu Thái Tuế" như vậy?

Thú vị đấy.

Cô ung dung ngồi đợi.

Sau tiếng lạch cạch, cánh cửa thực sự đã mở ra.

Một bóng người quen thuộc đứng tại cửa, vì ngược sáng nên không nhìn rõ mặt mũi.

Tim Vưu Minh Hứa đập chệch một nhịp, song giọng điệu lạnh xuống: "Anh đến làm gì? Ai cho anh mở cửa nhà tôi?"

"A Hứa..."

Thanh âm mềm nhũn, run rẩy như tiếng khóc vang lên.

Cả người Vưu Minh Hứa như bị điện giật, không thốt được thành lời. Cô thầm nghĩ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, lẽ nào lần này là Vưu Anh Tuấn? Thế nhưng... nói không chừng chỉ là một kế của gã vô lại kia, anh cố ý bày trò để đem cô ra làm trò cười chăng?

Nhưng giọng nói đó, ngữ khí đó.

Cô ngồi im bất động như một kẻ ngốc, nhìn anh từng bước lại gần.

Anh vẫn mặc quần áo ban ngày, chỉ là người đầy mùi rượu. Mặt hơi ửng đỏ, đầu mày cau chặt, miệng chu hẳn ra, hai tay nắm chặt thành quyền, buông dọc bên thân người, dáng đứng thẳng tắp như cây trúc.

Nước mắt Vưu Minh Hứa lập tức trào ra: "... Vưu Anh Tuấn?"

Anh ra sức gật đầu, nhào tới ôm cô: "A Hứa... A Hứa..." Anh khóc, đầu vùi chặt trên hõm vai cô, nước mắt thấm ướt áo cô.

Lòng Vưu Minh Hứa vừa gấp, vừa đau lại vừa loạn, cơ thể đã tự động ôm lấy anh, ôm đến mức hai người đều phát đau song chẳng ai chịu buông tay. Cô khàn giọng hỏi: "Thế này là sao? Là sao? Anh..."

Anh không đáp, nước mắt vẫn không ngừng rơi, Vưu Minh Hứa không biết đầu anh lúc này rất mù mờ, nhưng vừa chạm vào cổ cô, thứ tình cảm mãnh liệt, kìm nén quá lâu đó như nổ tung trong tích tắc. Anh bắt đầu gặm cắn, mút mát cổ cô theo bản năng, giọng nói cũng bắt đầu không tròn vành rõ chữ: "A Hứa... A Hứa... Anh nhớ em, anh thực sự rất nhớ em..."

Vưu Minh Hứa vùi mặt trên vai anh, lau nước mắt, anh không trả lời câu hỏi của cô, là vì không biết, hay vì không hiểu?

Bỗng nhiên, một câu nói của Ân Phùng vang lên trong đầu cô:

Vưu Anh Tuấn là sự trốn chạy cuối cùng của tôi. Chạy trốn khỏi việc bị họ làm hại, cũng chạy trốn chính tôi nơi nội tâm sâu thẳm.

*****

Anh uống rượu rồi, còn uống rất nhiều. Cho nên anh lại trốn đến đây sao?

Thế là nỗi kinh ngạc, bi thương và khó tin sau khi nhìn thấy Vưu Anh Tuấn của Vưu Minh Hứa đột ngột chuyển thành một loại đớn đau lan dần trong cõi lòng. Cô nhìn dáng vẻ ngây ngô, đơn thuần lúc này của anh, song trong đầu lại hiện lên bộ dạng lãnh đạm, giận dỗi ban ngày đó. Hai hình bóng cùng vương vấn trước mắt cô.

Đều là anh, thực ra đều là anh, đúng không?

Nhưng anh của lúc này, người đang đứng trước mặt cô đây chính là Vưu Anh Tuấn. Là người đàn ông đã bầu bạn cùng cô qua bao ngày đêm cô độc, yêu cô bằng một con tim giản đơn, yêu cô còn hơn cả mạng sống của anh. Vưu Minh Hứa nghẹn ngào cất tiếng nói: "Sao giờ anh mới tới? Sao lâu như vậy anh mới tới?"

Anh không thốt được lên lời, anh cũng đang run rẩy. Anh tựa như đã hiểu, nhưng cũng lại như ngây dại, chẳng hiểu điều gì. Chứng kiến dáng vẻ này của anh, Vưu Minh Hứa càng thêm đau lòng.

Cô nghĩ kiếp trước mình thực sự đã mắc nợ anh, thực sự là vậy. Một người có đầu óc như anh lại cứ đến trêu chọc cô, nhất quyết biến cô thành ngọn cỏ bám víu cuối cùng. Dù tỉnh táo hay hồ đồ cũng đều không chịu buông tha cho cô.

Cô ngồi trên giường để mặc anh ôm, vừa không muốn đẩy ra song cũng vừa đau buồn, hoang mang.

Nhưng điều tiếp theo ập đến là nụ hôn gấp gáp và điên cuồng của anh. Anh khát vọng như thế, đau khổ như thế, yêu thích như thế, muốn tìm kiếm điều gì đó trên cơ thể cô. Anh đè cô xuống giường, bắt đầu cởi quần áo cô.

Vưu Minh Hứa định thần.

Thế nhưng, thế nhưng.

Trong đầu cô lại có một giọng nói không ngừng vang vọng: Không thể như vậy... Không thể... Sau khi tỉnh dậy, anh vẫn sẽ là Ân Phùng. Thực ra vẫn là anh, anh rõ ràng đang chỉ... đóng kịch mà thôi...

Cô dùng sức đẩy anh, nói: "Anh Tuấn, nghe em nói, dừng lại!"

Anh ngẩng đầu, nói: "Anh không muốn."

Tim Vưu Minh Hứa mềm nhũn, vuốt ve mặt anh, nói: "Đừng như vậy. Đợi anh hoàn toàn nhớ lại, chúng ta lại bên nhau, được không?"

Anh đờ đẫn nhìn cô, không biết đã nghe hiểu hay chưa.

Nhưng qua một hồi, anh không tiếp tục xâm phạm mà trèo xuống, ôm chặt cô trong lòng, nói: "A Hứa, mãi mãi đừng bao giờ rời xa anh. Cho dù anh có biến thành bộ dạng nào đi chăng nữa, em đều phải nhớ rằng, linh hồn anh yêu em, chứ không phải những thứ bề ngoài. Anh yêu em, sùng bái em, nguyện chết vì em. Em phải luôn yêu anh, đừng vứt bỏ anh, đừng để anh một mình cô đơn sống trong bóng tối."

Vưu Minh Hứa bỗng không kìm được nước mắt, nghẹn ngào không nói được lên lời. Cô che mặt, bật khóc những tiếng thút thít. Nhưng lúc này anh rất dịu dàng, nhẹ hôn dòng nước mắt trên mặt cô, vuốt ve đầu cô, thì thầm: "Đây là A Hứa của anh, đây là của anh... A Hứa..."

Vưu Minh Hứa gật đầu, nói: "Được, em đồng ý với anh... Mãi mãi không rời xa anh... Mãi mãi."

Mắt anh ngấn lệ, cười nói: "Anh ôm em ngủ. Anh biết lúc ngủ em thích được anh ôm."

Vưu Mình Hứa "Ừ" một tiếng, giờ khắc này cô mới giống một đứa trẻ được anh ôm siết trong lòng, quấn quýt bên nhau. Anh thực sự không làm gì tiếp nữa, chỉ ôm cô, ôm rất chặt.

Nhưng dường như anh đã uống rất nhiều rượu, qua một hồi giày vò, không lâu sau Vưu Minh Hứa đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền tới từ phía sau. Mắt cô ửng đỏ, đầu gác trên tay anh cũng càng áp sát vào anh hơn.

———

Khi Ân Phùng một lần nữa tỉnh lại, anh thấy một chút ánh sáng le lói qua rèm cửa sổ, có lẽ trời chỉ mới vừa hửng sáng.

Đầu rất đau, đã rất lâu rồi anh không trải qua cảm giác đau đầu vì say rượu. Anh biết não bộ chưa lành hẳn, biết không nên uống rượu, nhưng hôm qua vẫn không khống chế được chính mình.

Định thần lại anh mới thấy có người đang nằm trong lòng mình, nơi đây cũng không phải nhà anh.

Đây là nhà cô.

Từng là ngôi nhà của cô và anh.

Đầu cô gác trên cánh tay anh, chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, cánh tay và đùi trong áp chặt vào anh. Cô vẫn đang ngủ.

Ân Phùng sớm đã không còn nhớ những gì xảy ra tối qua. Sau đó anh phát hiện, cánh tay được cô gối lên của mình còn đang nắm chặt một đồ vật.

Anh gỡ ra xem, là một tờ giấy. Chữ viết bên trên quen thuộc vô cùng bởi đó là chữ của chính anh.

Trên đó viết: "Mãi mãi yêu Vưu Minh Hứa. Mỗi ngày, mỗi giờ đều yêu Vưu Minh Hứa. Đừng chọc giận cô ấy, đừng khiến cô ấy đau lòng. Đừng để cô rời đi."

Anh nhìn một lúc lâu rồi vo tròn tờ giấy, nắm chặt trong tay.

Một tay khác của anh vẫn đang gác trên eo cô, Ân Phùng khẽ khàng hạ xuống, cô động đậy, quay người, mở mắt.

Hai người nhìn nhau.

Cô đã nhận ra anh là ai.

"Anh đi đi." Giọng Vưu Minh Hứa hơi khàn, mang theo nét mệt nhọc khó tả.

Ân Phùng nhìn cô chằm chằm, cô đã lật người, quay lưng về phía anh.

Ân Phùng im lặng xuống giường, cúi người nhặt quần áo bị ném lung tung trên sàn. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, anh nhét tờ giấy kia vào túi, quay trở lại bên giường, nhẹ đặt một nụ hôn lên gáy cô.

Cô nằm im bất động.

Ân Phùng ra khỏi phòng, đóng cửa.

Sau đó anh dùng tay bưng mặt, nhắm mắt một lúc lâu.

Là điều gì khiến tôi mất kiểm soát, là điều gì khiến tôi phải trốn chạy. Là tôi quá muốn, quá muốn có được hay sao? Từ bao giờ tôi đã chìm đắm thành bộ dạng này?

*****

Ngày hôm sau là cuối tuần, thời tiết đẹp hiếm hoi trong những ngày đông lạnh lẽo, ánh nắng mặt trời ấm áp, không khí trong trẻo, mát lành. Vưu Minh Hứa từ chối ý định đưa đón của La Vũ, tự gọi xe tới sân golf, vừa nhìn đã thấy La Vũ đứng một mình chờ đợi bên ngoài.

Đến đâu hay đến đó, đầm rồng hang hổ hay Hồng Môn Yến thì cô đều phải xông lên.

Hôm nay cô vẫn mặc kín đáo như mọi ngày, La Vũ quan sát một chút, giọng nói chất chứa cảm xúc: "Em vẫn luôn xinh đẹp như vậy."

Vưu Minh Hứa vô cùng khâm phục trình độ nói dối không chớp mắt của anh ta, rồi lại nghĩ, cuối cùng cũng gặp được một kẻ còn phù phiếm hơn cả Ân Phùng.

Hai người sóng vai đi vào bên trong. Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn cũng đã sắp xếp người lẻn vào trong đó.

Không bao lâu sau, La Vũ bắt đầu khoác tay lên vai cô.

Vưu Minh Hứa: "Bỏ xuống."

La Vũ: "Xa lạ với tôi như thế thì làm sao đi gặp lão đại?"

Vưu Minh Hứa không tiếp tục giãy giụa. May thay tay anh ta cũng ngoan ngoãn, chỉ khoác nhẹ chứ không nhân cơ hội làm càn.

Hai người tiến về phía góc trong, mỗi người mang một tâm tư. Sân tập golf này nằm ở trung tâm thành phố, nơi tấc đất tấc vàng song lại chiếm một diện tích cực kỳ rộng lớn. Bốn xung quanh được vây bằng tường lưới cao chót vót, đã có rất nhiều đang luyện tập.

Nơi đó có bốn người Vưu Minh Hứa đều đã được nhìn qua ảnh.

Hình Kỷ Phục và Hoàng Lung ngồi bên bàn nói chuyện, Hình Diễm Quân và Quách Phi Vanh đang chơi golf. Người thật tất nhiên sẽ sinh động, cụ thể hơn trong ảnh rất nhiều. Người Vưu Minh Hứa chú ý tới đầu tiên chính là Hình Kỷ Phục, ông ta hóa ra vô cùng nho nhã, đôi mắt thon dài hơi xếch, thời trẻ chắc chắn là một thanh niên vô cùng điển trai.

La Vũ dẫn cô đến chào hỏi: "Ông chủ, đây là Vưu Minh Hứa, bạn gái tôi. Minh Hứa, chào ông chủ Hình đi."

Vưu Minh Hứa đúng mực: "Ông chủ Hình."

Hình Kỷ Phục gật đầu, nhìn cô khá lâu rồi hỏi: "Có biết chơi golf không?"

Vưu Minh Hứa lắc đầu.

Hình Kỷ Phục nói: "Để La Vũ dạy cô, cậu ta đánh rất tốt." Nói đoạn, ông ta nhìn La Vũ, cười nói: "Trước nay cậu chưa từng đưa phụ nữ tới, nếu giờ đã dẫn đến rồi thì nhớ chăm sóc người ta cho tốt."

La Vũ cười nói: "Đó là tất nhiên, khó khăn lắm tôi mới theo đuổi được cô ấy."

Hình Kỷ Phục cười, Hoàng Lung bên cạnh cũng cười sâu xa. Anh ta nhìn chằm chằm Vưu Minh Hứa bằng loại ánh mắt khiến người ta rất không thoải mái, Vưu Minh Hứa làm như không nhìn thấy.

Chào hỏi xong, La Vũ kéo cô ngồi xuống vị trí trống bên cạnh.

"Uống gì?" La Vũ hỏi.

Vưu Minh Hứa nói: "Nước."

La Vũ gọi nhân viên phục vụ yêu cầu lấy một chai nước khoáng và một ly cocktail. Thực chất nội tâm Vưu Minh Hứa rất hưng phấn song biểu cảm vô cùng nhẹ nhàng, tùy ý. Dù sao không phải ai cũng có cơ hội tiếp cận trực tiếp với những nhân viên nòng cốt và người nắm quyền của tập đoàn Khải Dương ở một khoảng cách gần thế này. Có điều cô tạm thời chưa làm rõ được rốt cuộc La Vũ ôm âm mưu gì, chỉ có thể thấy chiêu nào tiếp chiêu đó vậy.

"Cũng không biết..." La Vũ bỗng cười trầm, "Kéo em vào là đúng hay sai. Nhưng Vưu Minh Hứa, nếu em đã đồng ý thì phải mở to mắt nhìn cho kỹ tôi là người thế nào. Cho tôi một cơ hội."

Vưu Minh Hứa im lặng một chốc, nói: "Được, anh biểu hiện cho tốt."

La Vũ đột nhiên bật cười thành tiếng, ngắm nhìn dáng vẻ biếng nhác mà kiêu kì, thấm nét đẹp trời sinh của người phụ nữ trước mặt. Đó là dáng vẻ anh ta luôn say đắm từ trước đến nay.

"Tôi nghiêm túc, Vưu Minh Hứa." Anh ta nói: "Nếu không tôi còn có cách nào khác để em nhìn tôi thêm một chút? Gia thế, anh em tôi đều sẽ lấy ra để chơi cùng em. Cũng chỉ có em mới khiến tôi có thể làm vậy. Em cũng phải nể tình tôi, đừng chỉ nghĩ đến lợi dụng, đề phòng tôi, được không?"

Vưu Minh Hứa lặng thinh nhìn anh ta.

Cảnh đối chọi gay gắt của hai người lại trở thành liếc mắt đưa tình, thì thầm tình tứ trong mắt người ngoài.

Hoàng Lung nhìn họ, nói với Hình Kỷ Phục: "Xem ra lần này La Vũ thật lòng rung động với cô cảnh sát này rồi, sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Hình Kỷ Phục nói: "Cậu ta có chừng mực."

Dù Hoàng Lung luôn không vừa mắt La Vũ song không thể không thừa nhận con người này còn tinh ranh hơn mấy người bọn họ vài phần, sao có thể chịu thiệt trong tay phụ nữ cho được?

Hoàng Lung lại quan sát Vưu Minh Hứa, cười sâu xa: "Rất xinh đẹp, nhìn có vẻ rất có cốt khí. La Vũ quả nhiên bại hoại."

Hình Kỷ Phục liếc anh ta: "Ai là kẻ bại hoại? Xoi mói bạn gái của anh em cậu không thấy mất mặt hay sao? Học tập La Vũ, nhanh chóng tìm một người phụ nữ thành gia lập thất đi!"

Hoàng Lung biết ông chủ trước nay luôn rất nghiêm túc trước những mối quan hệ gái trai, anh ta chỉ cười hì hì không đáp.

Bên kia, Hình Diễm Quân và Quách Phi Vanh đánh xong, Quách Phi Vanh đi tới ngồi cùng ông chủ, còn Hình Diễm Quân đi về phía La Vũ.

Hình Diễm Quân nhỏ hơn La Vũ 2 tuổi, cười gật đầu với Vưu Minh Hứa: "Chị dâu."

Vưu Minh Hứa không đáp, La Vũ cười nói: "Đừng gọi linh tinh, giờ vẫn chưa phải."

Hình Diễm Quân vẫn cười, La Vũ nói với Vưu Minh Hứa: "Diễm Quân, đây là Vưu Minh Hứa. Mình Hứa, chào anh Hình đi."

Vưu Minh Hứa: "Anh Hình."

Hình Diễm Quân thấy cô xinh đẹp, hào phóng, ánh mắt ngay thẳng nên không khỏi sinh lòng hảo cảm. Trong số những tâm phúc của bố, La Vũ là người duy nhất có học thức cao, cũng là người chuyện trò ăn ý nhất với Hình Diễm Quân. Giờ thấy La Vũ tìm được bạn gái, anh ta càng thấy cô khác biệt so với những người phụ nữ mà Hoàng Lung và Quách Phi Vanh thường hay trêu đùa. Hình Diễm Quân thấy hai người trước mặt rất xứng đôi vừa lứa, bèn gật đầu nói: "Hai người chơi đi, tôi không làm bóng đèn nữa. La Vũ, có thời gian nhớ thường xuyên đưa chị Vưu đến chơi cùng mọi người, đừng suốt ngày vùi đầu vào công việc mà lạnh nhạt với giai nhân." Nói xong, anh ta cười thân thiện với Vưu Minh Hứa, vỗ vai cổ vũ La Vũ rồi cầm gậy tiếp tục đi sang nơi khác đánh golf.

Vưu Minh Hứa không ngờ Thái tử gia lại nho nhã, thân thiện đến vậy, không "thâm tàng bất lộ" như bố anh ta, dường như thực sự coi La Vũ là anh em tốt. Có điều, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

Lúc này, La Vũ cất tiếng: "Con người cậu ta không tệ. Bình thường chỉ quản mấy nghiệp vụ bất động sản, tài chính, không hề dính dáng đến những vấn đề khác. Em không cần phải phí sức lên cậu ta." Câu nói cuối cùng được hạ thấp, Vưu Minh Hứa liếc anh ta.

La Vũ cười cười, nói: "Có điều, không ngờ cậu ta lại có cảm tình với em. Hình đại thiếu thường ngày rất ít khi chơi cùng phụ nữ, cậu ta chê phiền phức, cũng không nhìn trúng ai. Cậu ta thấy em rất được đấy."

Vưu Minh Hứa nói: "Tôi vốn đã rất tốt."

"Đó là tất nhiên. 'Cô gái rất tốt' ơi, có thể nể mặt cùng đi đánh golf với tôi chứ?" La Vũ đứng dậy.

Trước đây, Vưu Minh Hứa chưa từng nghĩ đến sẽ có lúc bản thân có thể hòa nhã ngồi nói chuyện cùng La Vũ được như lúc này, thậm chí là còn cùng chơi chung với anh ta. Có điều bao nhiêu con mắt đang tập trung vào đây, cô muốn hòa nhập được vào nhóm họ, tất nhiên cũng phải bắt tay phối hợp. Cô đứng dậy, đi đánh bóng cùng La Vũ.

Nhưng cô chưa từng đánh bao giờ, chỉ biết cầm cây gậy trong tay nhìn động tác của những người bên cạnh. La Vũ vừa nhìn liền cười, bước tới, dịu dàng nói: "Tôi dạy em."

Dường như anh ta định đi đến sau cô, tay cầm tay dạy cô đây mà. Vưu Minh Hứa rùng mình, nói: "Đứng im đừng động. Động tôi một tẹo, tôi đập nát đầu anh."

La Vũ đã bước tới cạnh cô, nhìn cô một chút song không nổi giận. Anh ta cầm gậy, chỉ dạy cô bằng giọng nói nhàn nhạt. Lúc bấy giờ Vưu Minh Hứa mới học theo, những lúc tư thế của cô không đúng, La Vũ sẽ tiến lên điều chỉnh nhưng tay chỉ chạm nhẹ rồi buông ngay, không hề sàm sỡ cô.

Tất nhiên, bóng lưng cùng đứng sóng đôi của hai người lại trở thành thì thầm yêu đương, thân mật vô cùng trong mắt người ngoài.

Hết chương 211


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-112)