← Ch.044 | Ch.046 → |
Thấy Vưu Minh Hứa đi xa, Trần Phong mới bình tĩnh vào phòng. Cậu ta biết Ân Phùng sẽ hỏi rất nhiều chuyện.
Thực chất Trần Phong cũng đã có sự chuẩn bị tâm lý cho lần hồi phục này của Ân Phùng vì cục máu đông trong đầu anh luôn có dấu hiệu tan biến, hơn nữa khi trước cũng hôn mê mấy lần, nhớ lại được không ít đoạn hồi ức. Có điều, Trần Phong luôn cho rằng bản thân mong chờ Ân Phùng hồi phục, bởi trong lòng Trần Phong, Ân Phùng của quá khứ là sự tồn tại tựa như một vị thần. Vưu Anh Tuấn ban đầu chẳng khác nào một trò hề.
Nhưng bất tri bất giác, một năm đã trôi qua. Trần Phong cũng bị sự vô tư và đơn thuần của Vưu Anh Tuấn trọc cười không biết bao nhiêu lần; chứng kiến anh một lòng say mê Vưu Minh Hứa, cũng từng vì anh mà chảy mồ hôi không biết bao nhiêu đợt, âm thầm giúp anh vạch mưu tính kế; Trần Phong thậm chí đã quen với việc một tuần bảy ngày Ân Phùng sẽ mặc thành bảy sắc cầu vồng lượn đi lượn lại, thậm chí cũng đã thấy rất thuận mắt.
Còn hiện giờ, Ân Phùng quay về rồi. Hòn đá đè nặng trong tim Trần Phong cuối cùng cũng được hạ xuống, nhưng cảm giác thực ra khá phức tạp. Đặc biệt là ban nãy, Vưu Minh Hứa và Ân Phùng gần như chẳng lấy gì làm vui vẻ, lòng cậu ta càng thêm khó chịu. Tính tình Vưu Minh Hứa cao ngạo biết nhường nào, khi trước Vưu Anh Tuấn phải dỗ dành, theo đuổi, tìm mọi cách ỷ lại, ăn nói khép nép, ái mộ trong hèn mọn mới đối lại được tấm lòng của cô hoa khôi cảnh sát này. Nhưng Ân Phùng vốn dĩ là ai, anh ngày trước còn ngạo mạn và cường thế hơn bất cứ ai, thậm chí còn có chút tà ác, "thuận ta thì sống nghịch ta thì chết". Hiện tại hai người bọn họ bên nhau, Ân Phùng lại chẳng nhớ chút chuyện nào cả. Còn có thể hòa hợp như lúc ban đầu nữa hay sao?
Từ trước đến nay, Trần Phong luôn xem Vưu Minh Hứa là một nhu cầu của Vưu Anh Tuấn, cũng giống như khát vọng có được món đồ chơi hay bộ quần áo đẹp vậy. Thỏa mãn là được. Nhưng một năm trôi đi, hai người đó dựa dẫm vào nhau, đồng cam cộng khổ, tình ý cũng ngày càng sâu đậm. Cuối cùng thậm chí còn đến bước sống chết có nhau. Cậu ta còn nhớ, ngày Vưu Minh Hứa đồng ý với Vưu Anh Tuấn, Vưu Anh Tuấn ngày cười, đêm cũng cười, không khác nào một tên ngốc chính hiệu. Nhưng nếu hai người trở mặt, kết thúc, chia tay như vậy, thì không thể không nói, đây quả thực là trò đùa của ông trời.
Trần Phong chỉ có thể thầm thủ với bản thân, Vưu Anh Tuấn của quá khứ thực ra rõ ràng là Ân Phùng thời còn thơ. Nếu đã là những giai đoạn khác nhau của cùng một người thì bản tính cũng chỉ là một mà thôi. Chuyện này, không chừng vẫn còn có thể cứu vãn.
Vừa vào phòng, cậu ta liền thấy Ân Phùng ngồi tựa đầu giường, một tay gác trên đầu gối, đầu hơi cúi, đôi mắt sâu xa thâm thúy. Đầu Trần Phong vụt qua cảnh tượng mấy ngày trước anh vẫn còn nằm ngủ hình chữ "đại" hoặc dang tay dang chân như chú ếch, song gương mặt không để lộ bất cứ điều gì, cười nói: "Hiện tại cảm giác sao rồi?"
Ân Phùng quan sát cậu ta, im lặng không lên tiếng.
Tâm tư linh hoạt của Trần Phong dần thu lại, sắc mặt cũng trầm hẳn. Cậu ta không biết ánh mắt này của Ân Phùng có phải mang theo mấy phần không tin tưởng hay không; hay là anh không vừa lòng việc cậu ta để Vưu Minh Hứa đi? Mặt cậu ta bắt đầu hơi cứng nhắc.
Lúc này mới nghe thấy Ân Phùng nói: "Khoảng thời gian tôi xảy ra chuyện, vất vả cho cậu rồi. Bên cạnh tôi cũng chỉ có cậu là có thể tin tưởng một trăm phần trăm."
Cõi lòng Trần Phong trào dâng nhiệt huyết, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là thầy Ân này tốt hơn. Anh luôn biết cậu muốn gì, cũng biết người khác muốn gì mà không để lộ dấu vết. Anh kiên định, rõ ràng, nắm toàn cục diện, cho dù chỉ thông qua một cuộc trò chuyện đơn giản đi chăng nữa.
"Em không vất vả, là việc trong trách nhiệm của em." Giọng nói Trần Phong hơi run rẩy. Cảm giác quen thuộc, được người thưởng thức, được người sai khiến mà vẫn cam tâm tình nguyện đó lại quay trở về rồi.
Ân Phùng cười cười, nói: "Tôi biết chăm sóc tôi của năm 10 tuổi là thế nào. Thực ra thời kỳ thanh thiếu niên, tôi khiến bố mẹ và thầy cô rất đau đầu. Chỉ có điều hiện tại không ai biết mà thôi."
Trần Phong nói: "Thực ra vẫn tốt, một năm này, dù thầy mất đi kí ức và EQ nhưng vẫn khá dễ nói chuyện. Hơn nữa phần lớn thời gian đều là Vưu Minh Hứa chăm sóc..."
Lời nói vừa dứt Trần Phong đã thấy Ân Phùng nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa khó lường.
Trần Phong biết điều, lập tức im bặt.
"Nói nghe xem, kể từ sau khi tôi tham gia xong buổi bọp báo." Ân Phùng nói.
Theo như toàn bộ lời Trần Phong, mấy tháng trước khi Ân Phùng đi Tây Tạng không có bất cứ điều gì bất thường. Nếu buộc phải nói thì chính là thời gian đó Ân Phùng đột nhiên có suy nghĩ mới lạ, chạy đến một ngọn núi nào đó ở Quý Châu, thuê một căn nhà bế quan viết sách, đồng thời không cho phép Trần Phong đi cùng. Chỉ để Trần Phong ở lại Bắc Kinh, chăm sóc việc ăn ở của anh từ xa.
Nhưng vì việc tương tự cũng đã từng xảy ra hai, ba lần nên mới nói là bình thường.
"Cũng có nghĩa là..." Ân Phùng cân nhắc nói, "Trước khi tôi xảy ra chuyện, có khoảng bốn tháng không liên lạc với bên ngoài? Bao gồm cả cậu?"
Trần Phong đáp: "Cũng không hẳn. Chúng ta thường liên lạc qua điện thoại, hơn nữa căn nhà thầy ở bọn em đều lắp đặt camera giám sát, tiện cho em và những người khác cùng chăm sóc và nhận những yêu cầu từ thầy."
Ân Phùng gật đầu đầy suy tư, hỏi tiếp: "Việc tôi đi Tây Tạng rồi xảy ra chuyện là thế nào?"
Trần Phong đáp: "Thầy bay thẳng từ Quý Châu đến Tây Tạng. Em nhớ ngày đó là mùng 8 tháng 6 năm ngoái. Thầy không cho bọn em đi cùng, em đặt vé máy bay và thuê xe giúp thầy. Sau đó thì mất liên lạc, cho đến khi..." Cho đến khi gặp gỡ Vưu Minh Hứa và Cố Thiên Thành. Lần này, Trần Phong ý thức được nên đã nuốt những lời còn lại vào bụng.
"Toàn bộ tư liệu về án Cố Thiên Thành, không cần biết là sơ lược hay chi tiết, không cần biết là dùng cách gì, chỉ cần cậu có thể thu thập, đều chuyển hết về cho tôi." Ân Phùng nói.
"Vâng."
Ân Phùng lại lặng thinh mấy giây, bởi vì anh ngửi thấy giường nhiễm chút mùi thuốc lá, còn anh thì không hút thuốc. Vậy thì chính là mùi vị của người phụ nữ ban nãy rồi. Bình thường Ân Phùng ghét nhất phụ nữ hút thuốc, những người đàn bà hút thuốc anh không thèm để vào trong mắt. Anh nhìn chằm chằm ga giường và tấm chăn nhăn nhúm những mấy giây liền. Hình ảnh xuất hiện đầu tiên trong não bộ lại là bóng lưng người phụ nữ đó nhảy xuống giường, sau khi ném lại một câu, đầu cũng không ngoảnh lại, đi thẳng ra khỏi phòng.
Đè nén tâm tư phiền muộn từ đâu ập đến trong lòng, anh nói: "Nói nghe những việc sau khi tôi mất thần trí xem."
Trần Phong do dự một hồi, nhìn dáng vẻ thành thục quả quyết hiện tại của Ân Phùng mà không biết nên bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, tầm mắt cậu ta dừng trên chân giường, ngày hôm qua cậu đã xách đến một túi quần áo đủ loại màu sắc, chi bằng, bắt đầu từ đây vậy.
———
Vưu Minh Hứa rời khỏi bệnh viện cũng là lúc trời bắt đầu mưa lác đác. Cô đi thẳng về phía trước một quãng rất dài mới phát giác cả người ướt nhẹp, còn cô thì đang đi ngược lại hướng về nhà.
Lòng cô phiền muộn như mọc đầy cỏ dại, đành bắt xe về. Đến dưới nhà, nghĩ đến vừa tan làm liền chạy đến bệnh viện, cơm còn chưa ăn, hiện tại trời đã tối, cô làm việc cả một ngày, bụng đã đói cồn cào bèn tìm một quán cơm nhỏ, gọi một đĩa cơm rang.
Chỉ là, nữ cảnh sát thường ngày có thể ăn như hổ đói hiện giờ đối diện với đĩa cơm nóng hôi hổi lại như đang nhai sáp, chỉ ăn được nửa non đã không ăn tiếp được nữa. Vậy nên, cô đứng dậy thanh toán rồi về nhà.
Cô đi tắm, gột sạch một thân mệt nhọc, thay bộ đồ ngủ rồi làm ổ trên sofa, bắt đầu xem phim dài tập. Nhưng vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy chiếc giường tầng hình lâu đài vương tử màu xanh vẫn đang nằm chình ình trong căn phòng kia, còn có cả tủ quần áo đầy ắp, bóng đá, cùng mấy đôi giày trắng. Tất nhiên, còn có cả mấy bộ jacket nam, tây trang và sơ mi mà sau này cô bắt anh mặc mỗi khi ra ngoài làm nhiệm vụ.
Vưu Minh Hứa nhìn một hồi lâu mới chuyển tầm mắt về lại TV.
Một lúc lâu sau, cô cúi đầu, vùi mặt vào cánh tay. Cô thầm nghĩ, xong đời rồi, anh cuối cùng cũng rời cô mà đi rồi.
*****
Ngày hôm sau, Vưu Minh Hứa vừa đến Cục cảnh sát liền lấy hồ sơ án Cố Thiên Thành, án hai thanh thiếu niên trao đổi giết người xem xét kĩ lưỡng. Thậm chí, một vài khẩu cung, tiểu tiết, những người có liên quan mà khi trước cho rằng không quan trọng, cô cũng đều tìm lại toàn bộ, đọc liền một mạch đến giữa trưa.
Hứa Mộng Sơn cô đơn chiếc bóng, vừa chuẩn bị ra khỏi văn phòng thì bị Vưu Minh Hứa gọi lại: "Mộng Sơn, đợi chút đã." Cô đứng dậy, đuổi theo anh ấy, cùng đi đến nhà ăn.
Hứa Mộng Sơn đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ cũ, khi không cười thì thanh tú nho nhã, cười lên thì chỉ là một con hồ ly tinh ranh. Thấy thần sắc cô vẫn như ngày thường, anh ấy khoác tay lên vai cô nàng cộng sự, hỏi: "Cừu non nhà cậu đâu? Nghe nói hôm qua có người ra mặt với Đội trưởng Đinh, bạn trai rồi cơ đấy, ngày sau cả Cục đều phải nể mặt nữa mà. Sao trưa nay lại không thấy anh ta tung tăng chạy qua đây ăn cơm cùng cậu thế? A Hứa......"
Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, hết chuyện để nói rồi hay sao bèn gạt tay anh ấy ra, nói: "Cút."
Hứa Mộng Sơn: "Không phải cãi nhau rồi đó chứ?"
Vưu Minh Hứa vốn không định kể cho người khác, song lòng cô bí bức, hoang mang vô cùng. Hứa Mộng Sơn thường ngày mồm năm miệng mười nhưng trên thực tế là một người bạn thực sự, vậy nên cô cười cười nói: "Anh ấy hồi phục kí ức và tâm tính rồi."
Hứa Mộng Sơn ngớ người, không trêu chọc cô nữa.
Hai người đi đến cửa nhà ăn, sắc mặt anh ấy cũng có chút nặng nề. Ân Phùng ngày trước là người thế nào còn là anh ấy đi tra tư liệu đưa cho Vưu Minh Hứa nữa đó.
"Vậy là ý gì? Anh ta định mặc kệ đấy à?" Hứa Mộng Sơn nói, "Anh ta thực sự có thể làm ra loại chuyện không phải người này, không thèm cậu nữa hả?"
Vưu Minh Hứa bùng lửa giận, nói: "Ai không thèm ai? Cậu hiểu rõ cho mình nhờ. Chẳng phải cậu cũng biết ngày trước anh ta là một tên khốn nạn đó sao? Nếu anh ta thực sự chết không hối cải thì cùng lắm là chia tay. Mình cũng đều phải thiếu anh ta là sẽ chết."
Hứa Mộng Sơn quan sát sắc mặt cô: "Vậy chuyện đó là sao?"
Vưu Minh Hứa cuối cùng cũng bộc lộ vài nét suy sụp: "Mẹ kiếp, não anh ta có lỗ thật rồi, hồi phục tâm tính thì lại quên mất những việc xảy ra trong khoảng thời gian này. Đến mình anh ta cũng quên rồi."
Hứa Mộng Sơn: "Oh shit......"
Vưu Minh Hứa cười khổ, đi đến ô cửa bán lẩu, mua trọn vẹn một cân thịt. Hứa Mộng Sơn vừa ân cần giúp cô bê thịt vừa nói: "Mình nói này, đâu ra chuyện kì diệu đến thế? Chắc anh ta giả bộ đấy."
Vưu Minh Hứa ngẩn người, nói chắc chắn: "Không thể nào."
Hứa Mộng Sơn im lặng liếc nhìn cô.
Vưu Minh Hứa bê cơm, ngồi xuống bàn ăn, lạnh nhạt nói: "Nếu anh ấy nhớ, tuyệt đối sẽ không nhìn tớ bằng ánh mắt như hiện tại. Anh ấy sẽ không làm thế."
Hứa Mộng Sơn thở dài: "Lão đại à, vậy cậu tính sao?"
Vưu Minh Hứa không đáp.
———
Trong đời, Vưu Minh Hứa ghét nhất chính là phụ nữ đau khổ vì tình. Trần Phong nói cô tâm cao khí ngạo quả thực không sai. Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, thân thủ tốt, nhân duyên cũng tốt, đánh lộn hay điều tra án đều áp đảo phần lớn nam cảnh sát hình sự trong Chi cục. Việc đàn ông làm được, cô cũng có thể hoàn thành. Bởi vậy cô nguyện ý nhường ai bao giờ? Hợp thì đến không hợp thì tan, bất luận là đoạn duyên phận với anh bạn trai học trường cảnh sát năm xưa hay với La Vũ, một khi cô phát hiện đối phương không phải người mình muốn sẽ lập tức chia tay, đá người ta đến mức không nhiễm một hạt bụi.
Nhưng Ân Phùng không có điểm nào là không hợp tâm ý cô.
Trong những ngày tháng vừa qua, anh thực ra rất tốt rất tốt. Anh ngày ngày đêm đêm bầu bạn cùng cô, một người ngốc nghếch như vậy, song cũng là người mang đến niềm ngọt ngào, chua xót, đấu tranh, vui vẻ và khắc cốt ghi tâm mà trước nay cô chưa hề được nếm trải. Trong gian nhà giết mổ kia, khoảnh khắc chứng kiến anh lao đến đỡ đòn, Vưu Minh Hứa đã biết cô không thể không có anh trong đời. Cho đến khi hai người cùng bày tỏ tâm tư, có thêm niềm vui quấn quýt, triền miên của tâm hồn và xác thịt, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cứ ở bên cạnh Vưu Anh Tuấn như vậy, sống tiếp những tháng ngày bền lâu.
Nhưng hiện tại thì sao?
Tay anh gác trên chăn gõ theo nhịp, quan sát cô, đề phòng cô. Anh sẽ nở nụ cười ý vị sâu xa khó lường, mắt anh thăm thẳm tựa đêm đen không thể nhìn thấu. Anh nói: Về trước đi, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô.
"Cạch..." một tiếng, Vưu Minh Hứa đã ăn xong bữa trưa quay trở về phòng làm việc, cô hoàn hồn, phát giác chiếc bút chì trong tay đã bị bẻ gãy. Nó tựa như tâm trạng cô lúc này, dù buồn bực, ảo não nhưng bất lực, xen thêm chút đau lòng khó hiểu.
Nhưng có rất nhiều lúc, Vưu Minh Hứa giống như một người đàn ông, sẽ điều chỉnh tâm trạng của bản thân chứ không mãi chìm trong đau thương. Cô sẽ châm điếu thuốc, hút với nét mặt vô cảm, sau đó vùi đầu vào một tập hồ sơ dày cộp, vứt hết nhưng chuyện phiền muộn sang một bên.
"Hình như cấp trên sẽ điều một người mới đến tổ chúng ta." Hứa Mộng Sơn chợt hạ giọng nói, "Nam, còn là một cảnh sát hình sự đã từng lập Huân chương Chiến công hạng Nhất, tài giỏi vô cùng."
Vưu Minh Hứa ngẩn người, vậy thì chính là người đã từng trải qua "thập tử nhất sinh", lập nên công lao đáng giá ngàn vàng.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về chiếc ghế trống bên cạnh.
Qua một hồi, Vưu Minh Hứa cười nói: "Cô ấy sẽ rất vui. Một cảnh sát hình sự từng lập chiến công ngồi vào vị trí của cô ấy cơ mà."
Hứa Mộng Sơn sau một lúc trầm mặc cũng cười khẽ nói: "Đúng vậy. Chiến công của cô ấy dường như cũng chuẩn bị có rồi. Luôn muốn lập công, cuối cùng cũng được như mong muốn." Mấy chữ cuối, giọng anh ấy đã khàn đặc. Vưu Minh Hứa vỗ vai anh ấy, ánh mắt bất giác dừng huy hiệu cảnh sát trên bức tường đối diện, màu sắc trĩu nặng và góc cạnh sắc nhọn đó có thể khiến toàn bộ thế giới trong tim bạn phẳng lặng. Ngoại trừ cảnh sát bọn họ, sẽ chẳng còn ai có thể hiểu được cảm giác này.
"Tìm được manh mối nào chưa?" Hứa Mộng Sơn nhìn hồ sơ trong tay cô.
"Vẫn chưa."
Hứa Mộng Sơn nghi hoặc nói: "Vụ án trao đổi giết người của Lý Tất Nhiễm và Lưu Nhã Dục có chứng cứ vô cùng xác thực đầy đủ, hung khí, vân tay, camera giám sát đều đã được xác nhận. Hai người bọn họ cũng đã thừa nhận tội danh. Nếu nói hung thủ thực sự không phải bọn họ, mình tuyệt đối không tin. Hai đứa trẻ tự tư tự lợi còn có thể gánh tội cho kẻ khác, hơn nữa còn không lộ chút sơ hở là điều không thể."
Vưu Minh Hứa trầm tư: "Mình đồng ý, người động thủ chắc chắn là hai đứa. Khi đó, nguyên văn lời Cố Thiên Thành là: Thực chỉ là trao đổi giết người đơn giản vậy thôi sao? Không chừng phía sau còn có ẩn tình, thậm chí ẩn tình này cả hai đứa trẻ đều không ý thức được. Khi trước điều tra, Ân Phùng từng nhắc đến một khả năng..."
Cô ngừng lại.
Hứa Mộng Sơn làm như không nhìn thấy.
Vưu Minh Hứa tiếp tục nói: "...Anh ấy nói, thanh thiếu niên là những người dễ dàng thao túng nhất. Chưa biết chừng phía sau còn có một vai diễn tương tự như "người cha" dẫn dắt bọn chúng phạm tội. Nếu giả thiết này được thành lập, vậy "người cha" đó là ai? Là kẻ chưa hề xuất hiện, hay đã từng xuất hiện mà chúng ta không chú ý?"
Đầu mày Hứa Mộng Sơn nhíu chặt, việc này quá mơ hồ, khó nắm bắt, song những việc như vậy chẳng phải là dành cho những người khó nắm bắt giải quyết hay sao?
"Vậy có cần phải..." Anh ấy dò hỏi.
Vưu Minh Hứa lạnh giọng: "Tự chúng ta điều tra. Không có đồ ngốc đó, lẽ nào bà đây không tra nổi án?"
———
Một ngày trôi qua. Thực chất không phải chuyện gì cấp bách, đến Hứa Mộng Sơn cũng tan làm đúng giờ, nói là phải đi luyện xạ kích. Nhưng Vưu Minh Hứa ngẩn ngơ đến khi đèn hoa rực sáng, người trong phòng làm việc đã về hết mới lục xục rời đi.
Lại qua cơn đói. Cô vác cái dạ dày không thoải mái lắm, quyết định về nhà nấu mì ăn qua bữa.
*****
Xuống xe bus, khoảnh khắc bước vào tiểu khu dưới ánh đèn đường, cô ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng trưng của những hộ gia đình xung quanh, thầm nghĩ: Ngày trước chẳng phải cũng sống như thế này sao? Sao hiện tại cảm thấy cô đơn hệt như hô hấp vậy, đâu đâu cũng có.
Kết quả, khi nhìn kĩ lại, cô phát hiện đèn nhà đang bật sáng, trái tim lập tức đập thình thịch điên cuồng. Vưu Minh Hứa không nói rõ được là cảm giác gì, nó là nỗi niềm vui mừng, chua xót, thấp thỏm dồn dập trào dâng không thể khống chế. Cô thực sự không yêu thích gì một bản thân với tâm trạng bấp bênh như hiện tại, song vẫn dùng tốc độ nhanh nhất xông vào thang máy, lên đến cửa nhà.
Cô đứng trong hành lang.
Cửa nhà mở toang, vài người nhân công đang chuyển ra chuyển vào, bao gồm tủ quần áo cho thanh thiếu niên, chiếc giường lâu đài vương tử cũng bị tháo dỡ và gấp gọn, còn cả tây trang thẳng thớm và những bộ quần áo xanh lá của người đàn ông đều xếp cùng một chỗ.
Vưu Minh Hứa từ từ bước đến, nhân công không biết cô nên đều liếc nhìn mấy lượt. Cô đi qua bọn họ vào thẳng trong nhà, thấy Trần Phong đang đứng trước gian phòng ngủ kia chỉ huy công việc. Nhìn thấy cô, Trần Phong duy trì biểu cảm rất tốt, chỉ khẽ cười nói: "Cô Vưu, thầy Ân định chuyển về nhà. Tôi đến chuyển những thứ đồ thừa thãi này đi, tránh làm vướng bận đến cô. Hôm nay cũng đã muộn rồi, chuyển xong chúng tôi cũng không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa. Ngày mai sẽ tiếp tục giúp cô trả lại gian phòng nguyên dạng như khi trước."
Vưu Minh Hứa như nghẹt thở, cô là người kiên cường biết bao nhiêu mà nhìn cảnh tượng này vành mắt cũng thấy chua xót. Nhưng mặt cô lạnh lẽo đến mức không thể lạnh hơn được nữa: "Anh ấy đâu?"
Trần Phong im lặng một lát, cuối cùng khẽ nói một câu: "Ở dưới lầu, trong chiếc xe đỗ bên kia đường."
Vưu Minh Hứa quay người xuống lầu.
Bóng tối dần lan rộng, lạnh lẽo thấu xương.
Vưu Minh Hứa đứng nhìn chiếc xe Bentley đen từ xa. Có một khoảng thời gian rất dài cô không cho phép anh đi xe này vì quá huênh hoang. Bởi vậy, anh đã bảo tài xế tìm một chiếc xe BMW từ trong ga-ra. Cô đã nhìn thấy người tài xế khi trước đang ngồi trên ghế lái, người ngồi băng ghế sau được lớp cửa kính đen che khuất, từ bên ngoài sẽ khó mà nhìn ra anh.
Vưu Minh Hứa đi về phía chiếc xe.
Tài xế cũng đã thấy cô. Người tài xế cường tráng thường ngày đôn hậu cứng rắn hôm nay cũng lộ ra thần sắc do dự hiếm hoi, song cuối cùng vẫn nhìn thẳng về phía trước, làm như không nhìn thấy cô.
Vưu Minh Hứa đút hai tay trong túi quần, đứng ngay băng ghế sau của xe, lặng lẽ chờ đợi.
Cánh cửa phía đối điện mở ra, Ân Phùng bước xuống.
Vưu Minh Hứa nhìn anh, cuối cùng cũng sinh chút hoang mang. Đây là lần thứ hai cô gặp anh sau khi anh thức tỉnh, song lại cảm thấy anh thực sự là một người khác hoàn toàn. Nếu có bất ngờ gặp trên đường phố, chưa chắc cô đã nhận ra anh ngay lập tức.
Thường ngày, Vưu Anh Tuấn đều tự mình chải đầu qua loa, lọn tóc ngắn bồng bềnh rủ trước trán. Còn người đàn ông trước mặt, đầu tóc tạo kiểu ngay ngắn, chải chuốt không lệch một cọng. Anh mặc chiếc áo len cao cổ màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo nhung dài cùng màu, quần dài đen làm nổi bật dáng người cao dáo, thon dài, khiêm nhường mà tinh tế.
Một tay anh gác trên thành xe, mắt nhìn cô, khẽ gõ lên cửa sổ xe. Tài xế hiểu ý, lập tức lái xe sang nơi khác. Nơi này cuối cùng chỉ còn lại hai người.
Vưu Minh Hứa nhất thời tức giận mới xông xuống, khi thực sự đối diện với người này lại không biết phải nên nói gì. Có điều sắc mặt cô lãnh đạm, không mang bất cứ biểu cảm cũng không lộ bất cứ điểm yếu nào, nhìn thẳng vào anh.
Ân Phùng cũng quan sát, đánh giá cô một hồi.
Toàn bộ sự việc xảy ra trong vòng hai năm vừa qua anh đều đã biết khá rõ. Hiện giờ nhìn thấy cô cảnh sát này, quả thực tâm trạng anh cũng có chút khó để hình dung.
Thế là trước khi mở lời, anh bèn tiếp tục quan sát vẻ ngoài cô. Dáng người chuẩn đẹp, thon thả, mảnh mai song cũng không mất đi cảm giác đầy đặn. Lại vì luyện tập trong thời gian dài, đường nét cơ thể càng thêm quyến rũ hơn so với những cô nàng trắng trẻo, xinh đẹp. Nhưng anh thích những cô gái yếu đuối hơn, chứ không phải hình mẫu khỏe mạnh, thiếu mất nét thương hương tiếc ngọc thế này. Gu thời trang của cô khá tốt, dù đơn giản, còn không trang điểm, nhưng chỉ mặc chiếc quần jean ngắn cũng đã tôn lên nét đẹp cứng rắn trong cô. Song anh vẫn không hề yêu thích kiểu này.
Trước khi đến đây ngày hôm nay, Ân Phùng đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý hứng chịu cơn phẫn nộ, ai oán, không nỡ, thậm chí là dây dưa không dứt của người phụ nữ. Cũng giống hệt như những cô nàng bám lấy anh khi trước. Nhưng điều nằm ngoài dự liệu chính là, cô gái trước mặt có dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, thậm chí có có mấy phần nghiêm nghị, không hề để lộ nét biểu cảm thừa thãi nào.
"Nhìn đủ chưa?" Cô gái lạnh nhạt cất tiếng.
Ân Phùng điềm nhiên chuyển tầm mắt từ mắt cá chân trở lại mặt cô, cười cười, nói: "Những chuyện xảy ra trong thời gian này tôi đều đã nghe Trần Phong thuật lại rồi. Cảm ơn cô đã thu nhận và chăm sóc tôi, nghe bác sĩ phân tích, hành động của cô cũng mang lại tác dụng tốt cho việc hồi phục của tôi. Tôi sẽ ghi nhớ ân tình này. Sau này nếu có việc gì cần giúp đỡ, có thể mở lời bất cứ lúc nào, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của tôi."
Vưu Minh Hứa càng nghe, trái tim càng trầm xuống. Cô nhìn anh chằm chằm, không tiếp lời.
Ân Phùng tiến lên mấy bước, đèn đường nằm phía sau, bóng anh bao trọn trên người cô. Vưu Minh Hứa thẫn thờ nghĩ: Sao khi trước không cảm thấy anh cao đến vậy? Có lẽ là bởi vì anh luôn cúi người, hoặc giả ngồi xổm luôn xuống đất ngây ngốc ngắm cô. Anh khi đó giống hệt như cây trúc, lúc nào cũng vì cô mà ngả người.
Mũi cô chua xót, đột nhiên không muốn nhìn người đàn ông quần áo lượt là trước mắt, bèn ngoảnh đầu sang hướng khác.
Ân Phùng quan sát thần sắc của cô. Anh phát hiện, cô gái này thực sự rất khác so với những người con gái khác. Ví dụ về biểu cảm, dù rõ ràng cô từng yêu một bản thân khác của anh song chưa từng để lộ quá nhiều tâm trạng, ngoại trừ nụ hôn đột ngột trong phòng bệnh ngày hôm qua... còn lại, biểu cảm cô thay đổi vô cùng nhỏ nhặt qua ánh mắt hay ngón tay út khẽ cong lên. Thế nhưng không có điều gì có thể lọt qua mắt anh.
Cô muốn giữ anh lại.
Nhưng với Ân Phùng mà nói, điều này quá mức làm khó người ta.
"Cô Vưu." Anh bình thản nói, "Hy vọng cô hiểu cho, có lẽ khoảng thời gian vừa rồi chúng ta đã từng có tình cảm với nhau, nhưng dù sao đó cũng là khi tôi mất đi thần trí, mất đi kí ức, cả trí tuệ và EQ đều không bình thường. Hơn nữa hiện tại tôi cũng không nhớ được khoảng thời gian đó. Nếu miễn cưỡng ở bên nhau, với tôi mà nói, không khác nào yêu người phụ nữ xa lạ. Tôi không làm được. cũng hy vọng cô đừng cưỡng cầu."
Vưu Minh Hứa bóng hình hai người chồng chéo lên nhau trên nền đất, bật cười ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: "Nghĩ quá rồi. Anh cũng nói rồi đó, tôi và bản thân trong quá khứ của anh có tình cảm với nhau, chứ không phải anh của hiện tại. Anh của hiện tại là cái thá gì, liên quan quái gì đến tôi. Chuyển đồ đi là được, cũng chẳng ai buồn ép buộc anh yêu đương với "người phụ nữ xa lạ". Chỉ là, Ân Phùng, hãy nhớ những lời hôm nay tôi nói: Tôi trước nay không cầu đàn ông, cũng không thể chịu đựng bị đàn ông phản bội. Hôm nay anh đi, sau này cũng đừng đặt chân vào nhà tôi một lần nào nữa. Tôi xem như người đó chưa hề tồn tại."
Nói xong, cô lập tức quay người bỏ đi.
Ân Phùng đứng nguyên tại chỗ, song lại có chút hốt hoảng. Công bằng mà nói, lời này của người phụ nữ khiến lòng anh nổi lên tia phẫn nộ. Nhưng nhìn bóng lưng rời đi của cô, câu nói "Tôi xem như người đó chưa hề tồn tại" lại vang vọng rõ nét bên tai anh. Cũng không biết vì sao, cảm giác phiền muộn đè nén trong tim lại bắt đầu trỗi dậy. Anh lạnh lùng nhìn cô đi về phía cánh cổng tiểu khu rồi ngoảnh đầu không nhìn nữa, vẫy tay ra hiệu cho tài xế đang đỗ xe ven đường, lạnh mặt ngồi vào xe.
← Ch. 044 | Ch. 046 → |