Vay nóng Tima

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 037

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 037
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Kết thúc câu truyện chẳng qua là một loạt mẩu tin trên thời sự: Nữ sinh trường cao đẳng chuyên nghiệp tài chính và kinh tế của thành phố đã nhảy lầu tự sát do sa vào vay vốn sinh viên; thầy cô giáo và bạn học nhận phỏng vấn nói nạn nhân từng hoạt bát tràn đầy sức sống nhường nào, kể cô ấy lợi dụng bạn bè mượn thẻ sinh viên để vay tiền ra sao, từng bước tiến vào con đường phản bội bạn bè người thân; nói người bạn trai ưu tú cũng đã rời cô ấy mà đi. Không ai tìm được người bạn trai đó để tiến hành phỏng vấn. Vụ việc này nhanh chóng thu hút được sự quan tâm của chính quyền thành phố, nghiêm khắc đả kích và khống chế những công ty cho vay vốn xung quanh các trường cao đẳng, đại học...

Ba năm trôi đi, sự cố chuyển thành tin đồn, chẳng còn ai nhớ được Chúc Tâm Nhã. Từng công ty vay vốn sinh viên lại lần lượt âm thầm mọc lại, không ngừng phát triển nghiệp vụ trong bóng tối, đứng đầu là công ty Phân Kim Bảo. Đồng thời, trong công ty này cũng xuất hiện một nhân viên chủ quản nghiệp vụ cực kỳ tài cán – Trần Chiêu Từ. Anh ta vẫn là sinh viên tốt nghiệp trường đại học Hoài Thành, là một đồng hương, một đàn anh khóa trên mà các sinh viên vô cùng tin tưởng.

......

Biết không? Vào những năm tháng chưa đủ lông đủ cánh, tôi chưa thể biết được, một khi bước chân vào xã hội này, tôi hoàn toàn không thể bảo vệ nổi bản thân. Nếu nhận được thiện ý, tôi sẽ giống như diều gặp gió. Nếu gặp phải bóng tối, vậy thì nó còn tàn nhẫn hơn gấp nhiều lần so với tất cả những gì người trưởng thành gặp phải khiến tôi sa ngã và giãy dụa trong bất lực.

Nhưng thế giới của tôi cũng yếu ớt hơn người lớn rất nhiều. Vào những lúc các người còn cho rằng đây là việc con cỏn thì thế giới ấy đã bắt đầu sụp đổ. Chưa quá hai mươi mà cuộc đời đã đi vào ngõ cụt. Tôi làm sao có thể ứng phó được với đủ loại thủ đoạn của người lớn đây.

Chỉ có cái chết là sẽ không cần có trách nhiệm với bất cứ một ai.

Cũng không cần có trách nhiệm với cuộc đời của chính tôi nữa.

———

Hàng loạt xe cảnh sát hú còi xuyên qua nội thành Hoài Thành. Hứa Mộng Sơn lái một chiếc trong số đó, chỉ cần có cơ hội là anh ấy sẽ không ngừng tăng tốc. Sắc mặt anh ấy âm trầm, lẩm bẩm một mình suốt dọc đường: "Vẫn còn ba hầm chưa tìm... Mẹ nó, Phán Giai em nhất định phải chống đỡ cho anh... Đợi anh đến!"

Vưu Minh Hứa mặc bộ quần áo jacket vận động, mái tóc dài được buộc cao theo kiểu đuôi ngựa, sắc mặt cũng lạnh lẽo như vậy. Cô cúi đầu kiểm tra lại bao súng bên eo, Ân Phùng to con ngồi ngay cạnh quan sát từng cử động của cô.

Trong khu phố với những toà nhà cao tầng mọc lên san sát, lượng xe lưu thông vô cùng đông đúc. Nếu không phải Hứa Mộng Sơn điều tra tư liệu của Cục Xây dựng thành phố, ai có thể ngờ được phía dưới những căn nhà bình thường đó còn cất chứa động không kích của bảy, tám chục năm trước cơ chứ? Chẳng trách khi trước cảnh sát gần như đào ba tấc đất cũng không tìm thấy tung tích Phán Giai.

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu hỏi Ân Phùng: "Anh chắc chắn anh ta sẽ giấu người tại một trong số những căn hầm này? Mỗi một phút trôi đi đều mang theo tính mạng của Phán Giai đấy."

Ân Phùng đáp: "Chắc chắn. Đó là căn cứ bí mật của cậu ta. Cậu ta đã từng phá bỏ căn nhà mua cho Chúc Tâm Nhã, bây giờ chỉ còn lại nơi đây thôi."

Vưu Minh Hứa nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi tin anh."

Ân Phùng không đáp, chỉ nắm chặt một bàn tay cô. Vưu Minh Hứa không muốn kháng cự. Một lúc sau, anh nâng tay cô lên, hạ một nụ hôn vội lên đó, nói: "Nếu sai, tôi tự nguyện chịu đánh chịu mắng chịu phạt."

Vưu Minh Hứa cười cười, vươn tay xoa đầu anh, nói: "Bạn gái của Trần Chiêu Từ là nạn nhân của vay vốn sinh viên, sao anh ta lại trở thành đồng phạm với bọn họ, tiếp tục gài bẫy những nữ sinh giống Chúc Tâm Nhã?"

Ân Phùng đáp: "Lựa chọn phản kháng hay sa ngã trước nay đều là một vấn đề kinh điển. Rất nhiều người bị hại bước vào đường cùng sẽ chuyển thành kẻ đi hãm hại mới."

Vưu Minh Hứa nghe ra được nét lạnh lẽo và hiểu rõ nội tình trong lời nói của anh. Không hiểu vì sao, Ân Phùng bỗng nhiên cũng như bị nhiễm tia cô quạnh trên người cô, cho nên cũng lặng nhìn quanh cảnh vùn vụt phía trước.

Đúng lúc này Hứa Mộng Sơn nói: "Chẳng việc gì phải thấu hiểu cho Trần Chiêu Từ, gã chính là loại không có nhân tính!"

Vưu Minh Hứa mở miệng: "Mộng Sơn, kìm chế!"

Hứa Mộng Sơn không nói gì nữa.

Ân Phùng lên tiếng: "Hứa Mộng Sơn, cậu không cần hoảng loạn. Nếu như Phán Giai rơi vào tay hung thủ của vụ án Triệu Phi Nhi thì chắc chắn không còn đường sống. Nhưng Trần Chiêu Từ không phù hợp với chân dung tâm ký tội phạm của tôi, hơn nữa dấu vân tay và chứng cứ ngoại phạm đều chứng minh anh ta không phải hung thủ của vụ đó. Tên sát thủ kia vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cho đến tận ngày hôm nay chúng ta vẫn chưa tóm được đuôi của hắn.

Tôi cho rằng, Phán Giai lọt vào tay Trần Chiêu Từ có một nửa cơ hội sống sót. Không có chứng cứ chứng minh Trần Chiêu Từ từng giết người, song cậu ta đích thực là một tên tâm lý biến thái lẩn trốn xung quanh những cô gái kia. Hoàn cảnh gia đình từ nhỏ đã hình thành cho cậu ta một giá trị quan cực kỳ tiêu cực. Điều cậu ta không chịu đựng được nhất chính là lại một lần nữa bị phản bội và vứt bỏ. Mà lựa chọn của cậu ta là lẩn trốn lâu dài trong bóng tối, thao túng, dụ dỗ và giám sát những cô gái kia sa ngã. Cậu ta hận phụ nữ, nhưng cũng yêu và khát vọng bọn họ, cho nên mới lựa chọn đến với Chúc Tâm Nhã – cô gái giống mẹ kế của cậu ta.

Dù cậu ta không giết người nhưng đã từng xử lý thi thể của Lưu Y Sa. Từ một góc độ nào đó, cậu ta đã từng tập luyện giết người rồi. Lúc này, cậu ta chắc chắn sẽ vừa yêu vừa hận kiểu vật hy sinh nhưng lại tương tự như bạn gái của Phán Giai. Vừa khát vọng cô ấy cứu bản thân, song cũng chuyển nỗi hận phụ nữ lên cô ấy. Trần Chiêu Từ hiện tại giống như một người đứng trên sợi dây cáp, một chân đã nhúng bùn, lần đầu giết người, từ đó về sau bắt đầu giải phóng những suy nghĩ méo mó; hay là từ từ quay lại về khu an toàn, giữ được chút nhân tính và hy vọng sống... hoàn toàn quyết định bởi người hiện tại cậu ta đang tiếp xúc, quyết định bởi Phán Giai. Song phải xem cô ấy có thể nhìn rõ sợi dây cáp mang vận mệnh của hai con người đã nằm ngay dưới chân hay không. Bên cạnh đó, cô ấy còn phải cực kỳ cẩn thận, khéo léo để kéo thoát Trần Chiêu Từ khỏi việc dần bước vào con đường sát thủ biến thái."

Sau khi anh nói xong, trong xe tĩnh lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng xe cộ và âm thanh hỗn tạp bên ngoài cửa ô tô.

Một hồi sau, Hứa Mộng Sơn nói: "Thầy Ân, vậy anh cho rằng... với tính cách đó, Phán Giai có làm được không?"

"Có thể."

"Có thể."

Hai thanh âm đồng thời vang lên, Ân Phùng và Vưu Minh Hứa đưa mắt nhìn nhau. Trong mắt cô đậm nét cố chấp không chịu nhận thua, Ân Phùng chớp mắt nở nụ cười dịu dàng: "Bởi vì Phán Giai là người A Hứa dẫn dắt. Bên cạnh A Hứa đều là người dũng cảm, gan dạ. Gặp nhau lối hẹp... kẻ gan dạ thắng!"

*****

Khi Phán Giai không còn sợ hãi, giọng nói của cô ấy trong vắt và vui tai, thần sắc cũng chân thành và dũng cảm. Trần Chiêu Từ cảm nhận trái tim đau đớn khi nhìn người con gái quần áo bẩn thỉu nhưng tâm hồn sạch sẽ đứng trong căn hầm không kích chìm trong ánh sáng ảm đạm này.

Còn với Phán Giai mà nói, người đàn ông đang ngồi trên cửa động dần yên tĩnh lại. Dù hành vi của anh ta hơi đáng sợ, nhưng lúc này khuôn mặt nghiêng kia chỉ là của một người đàn ông bình thường, đang bình đạm nói chuyện cùng bạn mà thôi.

Anh một câu tôi một câu, anh hỏi tôi đáp, câu chuyện khi đó tầm thường nhưng đã phác họa ra một cuộc đời nhỏ bé mà cô độc.

Chỉ là, sau khi thành công hiểu rõ quá khứ của người đàn ông này, Phán Giai rất muốn hỏi một câu: Cô gái anh yêu thương nhất đã là nạn nhân của vay vốn sinh viên, vậy hà cớ gì anh lại trở thành người đứng nhìn bọn họ bị hãm hại? Đặc biệt là khi nhớ tới video kia, người giơ máy quay rất có khả năng là anh ta, Phán Giai liền cảm thấy lạnh thấu tâm can. Nhìn vào con mắt yên tĩnh của anh ta như có thể nhìn được cả bộ mặt méo mó khác ẩn chứa đằng sau vậy.

Trần Chiêu Từ phát giác ra sự ngập ngừng của cô ấy bèn cúi người áp mặt đến gần chiếc cửa sổ bằng sắt: "Em muốn nói gì?"

Phán Giai nhanh chóng nhớ lại những lời mà Đinh Hùng Vĩ, Vưu Minh Hứa và cả Ân Phùng đã từng nói về cách làm thế nào để ứng phó với những kẻ tâm lý biến thái. Thậm chí có cả Hứa Mộng Sơn, anh lớn hơn cô hai tuổi nhưng lại quỷ quyệt chẳng khác gì hồ ly tinh. Nếu đổi lại là anh, chắc cũng sẽ dùng mọi tâm cơ thủ đoạn đọ sức cùng tội phạm đây mà!

Nghĩ vậy, Phán Giai bỗng bình tĩnh hẳn.

Cô phải chiến thắng anh ta, cô phải thoát ra ngoài.

Vũ khí của cảnh sát đâu chỉ có súng và còng tay. Còn có... trái tim đang đập nồng nhiệt trong lòng ngực cô nữa.

Sau mấy giây im lặng, cô nghe rõ mồn một tiếng hít thở của bản thân trong căn hầm u ám, vô thức chắp tay về phía sau, như thế sợi dây thừng tượng trưng cho mối quan hệ đối địch sẽ không xuất hiện trong tầm mắt Trần Chiêu Từ. Cô ngẩng đầu lần nữa, nghển cổ thật cao, làm vậy liệu có chân thành hơn chăng?

Cô không biết bản thân có làm đúng hay không, mà chỉ làm theo phán đoán và trực giác mà thôi.

Trần Chiêu Từ im lặng chăm chú nhìn khuôn mặt trái xoan ngẩng cao của cô.

Phán Giai nở nụ cười giống hệt như lần đầu bị anh ta bắt nạt, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện lên trên má: "Cảm ơn anh. Khi trước anh nói đưa tôi đến đây vốn là để cứu tôi."

Trần Chiêu Từ cười châm chọc: "Nhưng em là cảnh sát! Căn bản không cần tôi cứu, mà cảnh sát các em còn đào hết mọi chuyện của chúng tôi ra rồi! Hiện giờ mọi người đều phải ngồi tù, nếu như tôi bị bắt cũng sẽ phải vào tù!"

Phán Giai ngớ người, nghĩ bụng: chết tiệt, đúng là như vậy thật! Nghĩ vậy lại thầm đắc ý nhưng vẫn cố gắng nghiêm mặt, tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Nhưng không kể đến nghề nghiệp của tôi là gì, trước nay cũng chưa từng có ai cứu tôi. Khi đó tôi cũng chưa chắc đã chạy được ra ngoài, có khi còn rơi vào tay bọn họ. Tất cả đều là nhờ anh đưa tôi đến nơi an toàn, hơn nữa còn là một nơi không ai biết đến."

Trần Chiêu Từ trầm mặc một chốc, khóe môi cuối cùng cũng cong lên: "Đúng vậy, cả Hoài Thành này chẳng có ai quen thuộc những căn hầm này như tôi. Bọn họ không cần đến chúng nên phá bỏ hết cái này sang cái khác, chỉ có tôi là cùng bầu bạn với chúng."

Phán Giai bỗng ngộ ra, hỏi: "Anh đưa... cứu tôi ra khỏi công ty Phân Kim Bảo cũng là bằng cách dùng hầm trú ẩn?"

Trần Chiêu Từ hừ mũi, đáp: "Đương nhiên. Ngày nào đám giám đốc, đồng nghiệp cũng đều đi đi lại lại bên trên địa đạo. Có những khi tôi sẽ đến đây lắng nghe tiếng bước chân của bọn họ. Chỉ cần tôi bằng lòng, có thể khiến cho bất cứ một kẻ nào trong số đó im lặng biến mất khỏi thế giới này."

Phán Giai cảm giác cổ họng khô khốc song vẫn trấn tĩnh nhìn thẳng anh ta, nói tiếp: "Những năm tháng này, anh thực sự... rất kiên trì, rất đặc biệt chứ không hề giống bọn họ."

Trần Chiêu Từ đột nhiên cười nhìn cô: "Từ nãy đến giờ em cứ nịnh nọt tôi mãi làm gì thế? Muốn tôi thả em rồi tự chui đầu vào tù à?"

Tim Phán Giai run lên, nghĩ bụng tên này cảnh giác thật đấy. Sao cô cứ có cảm giác quái lạ, bản thân giống như con thỏ chạy đi vuốt râu hùm vậy nhỉ? Nhưng cảm giác này chỉ vụt qua rồi biến mất ngay tắp lự, cô không muốn chịu thua bật thốt ra một câu: "Tôi nguyện hiểu anh là bởi vì dù sống trong hoàn cảnh đó, dù thường phải đối diện với cảnh phạm tội song anh chưa từng thực sự làm hại đến tính mạng người khác. Chúc Tâm Nhã phản bội anh, nhưng anh chỉ muốn biết chân tướng sự việc chứ không hề làm ra hành động báo thù. Anh cũng chưa từng chính thức tham dự vào những hành vi biến thái của đám người trong công ty Phân Kim Bảo. Hơn nữa, ý nghĩ đầu tiên của anh là cứu tôi chứ không phải giết người. Trần Chiêu Từ, thực ra chúng ta đều giống nhau. Tuy đều là những con người sống cực khổ nhưng vẫn nỗ lực tìm kiếm nhân sinh. Anh không làm sai điều gì cả."

Phán Giai không hiểu vì sao sau khi nói xong vành mắt cũng đã đỏ hoe. Hai người một trên một dưới, một sáng một tối, cách nhau vài mét, Trần Chiêu Từ hoảng hốt nhìn cô, đều duy trì im lặng.

Một lát sau, anh ta cúi đầu cười ảm đạm: "Tôi... không tận tay giết người. Nhưng mà tôi đã xử lý thi thể Lưu Y Sa như trong tin tức đăng tải trên báo. Cảm giác ấy cả đời tôi cũng không sao quên được. Nhìn một người sống sờ sờ, từng khúc xương đứt đoạn trong tay tôi. Cầm lên đung đưa còn có thể nghe được tiếng xương va đập giòn giã... Em nhầm rồi, tôi và em không giống nhau. Bao nhiêu năm như vậy, dù không tham dự cùng bọn họ nhưng chứng kiến những kẻ tôi từng căm hận ức hiếp từng người rồi lại từng người con gái, tôi lại chẳng thể khống chế chính mình, không dừng lại được... Phán Linh Linh, em là cảnh sát quang minh chính đại. Nhưng tôi là kẻ sống trong bóng tối. Cả đời này tôi đều phải sống trong bóng tối!"

Khoảnh khắc ấy, Phán Giai suýt nữa đã bị anh ta thuyết phục, thậm chí còn sinh ra ý niệm từ bỏ. Một Trần Chiêu Từ vạch áo cho người xem lưng như vậy kiến cô cảm thấy sợ hãi, song cũng xót xa khó hiểu. Có một giọng nói thì thầm với cô rằng: Con người, nên là như vậy.

"Không... Không phải như vậy, không phải như vậy." Phán Giai ấp úng nói ra một câu.

Trần Chiêu Từ ngẩng lên nhìn cô, trong mắt mang theo mấy phần hỗn loạn: "Vậy em nói xem là thế nào?!"

Mặt Phán Giai đỏ bừng, khóe mắt cũng đỏ lên: "Trần Chiêu Từ anh biết không, khi còn trong trường cảnh sát tôi đã từng được học, thực ra mỗi người chúng ta, mỗi người trên thế giới này, vừa sinh ra đã chú ý đến bạo lực và phạm tội nhiều hơn. Đây... Đây có lẽ chính là một bộ phận trong nhân tính của chúng ta. Cũng tức là, đổi thành một người khác, sống trong hoàn cảnh từ nhỏ đã mất mẹ, mất nhà. Rất cố gắng để sống nhưng người yêu lại chết ngay trước mắt, anh ta sẽ có ý muốn làm việc xấu. Đổi thành một người khác làm việc xấu với thi thể của đồng loại, của một người khác, anh ta cũng sẽ không có cách nào tự khống chế bản thân. Người khác không chắc đã làm tốt hơn anh, nhưng cho đến ngày hôm nay, anh thực sự chưa từng làm hại đến mạng người. Bởi vì lòng anh... vẫn ôm hy vọng, muốn bước khỏi bóng tối, muốn được đứng dưới ánh mặt trời, muốn thoát khỏi tất cả, không phải sao?"

*****

Trần Chiêu Từ rơi nước mắt nhìn cô. Sắc mặt anh ta trở nên trắng bệch, môi mím chặt.

Phán Giai nhìn chằm chằm vào anh ta, cũng lau nước mắt nói: "Hiện tại anh có cơ hội rũ bỏ mọi thứ của quá khứ, kết thúc cuộc đời đó bằng cách tự thú với tôi. Không sai, tôi chính là muốn anh ngồi tù. Anh chỉ là tòng phạm, hơn nữa lại thêm tình tiết tự thú, sẽ được giảm nhẹ hình phạt, sẽ chỉ ngồi tù mấy năm thôi. Cho dù bị phán xét ngồi tù 10 năm thì có sao? Ra tù anh mới chỉ ba mươi mấy tuổi, vẫn còn rất trẻ. Anh có từng nghe qua "chuộc tội" chưa? Anh đúng là đã làm sai một vài chuyện, vậy thì đi đền tội là được.

Quan trọng là từ nay về sau, anh sẽ không còn phải trốn trong bóng tối nữa. Anh sạch sẽ, bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu tìm một công việc mới, ví như nhân viên quản lý thư viện hoặc giả mở một hiệu sách chẳng hạn. Anh yêu sách, có thể phát huy sự hiểu biết sâu rộng của anh. Anh có thể quen biết những cô gái khác, xây dựng mái ấm gia đình, sinh một đứa con. Anh có thể đạt được những gì anh khao khát.

Nhưng nếu như anh tiếp tục lao về phía trước, tiếp tục sống những ngày tháng phải trốn chui trốn lủi, thì chẳng bao lâu sau, cảnh sát sẽ bắt được anh. Tôi là người kém cỏi nhất trong đội, bọn họ lợi hại hơn tôi nhiều. Đến lúc đó có lẽ anh sẽ không quay đầu lại được nữa. Bởi vì nếu cứ tiếp tục thế này, rồi cũng sẽ có một ngày, anh không còn nhận ra được chính bản thân anh nữa!

Quyền lựa chọn nằm trong tay anh. Mạng của tôi, mạng của anh, đều nằm trong tay anh. Thế nhưng Trần Chiêu Từ, tôi tin anh. Đợi anh đưa tôi ra ngoài, tôi cũng sẽ dẫn anh bước khỏi bóng tối. Tôi xin thề, Chiêu Từ, tôi là cảnh sát, cảnh sát vì dân, tôi thề với anh!"

Cơ thể vốn ngang ngược như một cây cung của Trần Chiêu Từ dần dần mềm oặt. Anh ta cúi đầu, dùng tay ôm mặt, khóc thất thanh.

———

Một sợi dây thừng được buông xuống từ cửa hang cùng một con dao găm rơi lạch cạch xuống nền.

Khi Phán Giai trèo ra thì đã thở không ra hơi. Trần Chiêu Từ bên cạnh cũng không tốt hơn là bao. Anh ta buông dây thừng, tay chống trên đất, cúi đầu. Hơi thở vốn âm trầm, ấm áp, hung tợn của người đàn ông này đều biến mất tăm. Cả người chỉ còn lại dáng vẻ suy sụp tinh thần sau khi trải qua vụn vỡ.

Tim Phán Giai đập thình thịch, quan sát xung quanh. Đây là một căn nhà nhỏ hẹp, đơn sơ, ngoại trừ bàn ghế và một chiếc giường nhỏ thì không còn thứ gì khác. Bên ngoài cửa sổ là bầu trời xám xịt, không nhìn rõ được là đang ở đâu.

Phán Giai khẽ hỏi: "Có điện thoại không?"

Trần Chiêu Từ vẫn đang cúi đầu: "Mất rồi."

Cũng phải, nếu như anh ta đem theo điện thoại thì sớm đã bị nhóm Vưu Minh Hứa tóm gọn rồi.

Giọng nói của Phán Giai vẫn ôn hòa như trước nay vẫn thế: "Vậy chúng ta... đi không?"

Anh ta không lên tiếng, đứng dậy, bóng lưng như một gò núi sầu u. Phán Giai cũng im lặng. Một lát sau, anh ta đứng dậy mở cửa, luồng gió lạnh ập vào, bên ngoài tối om, lờ mờ có thể nhìn thấy cảnh vật và kiến trúc. Mãi cho đến giây phút này, trái tim Phán Giai giống như một chai coka bị lắc rất lâu cuối cùng cũng được mở nắp, bọt nước trào ra ào ạt. Cô biết cô thắng rồi.

Hai người đi ra khỏi nhà. Xung quanh đều là nhà trệt, vệ đường có cả quán vỉa hè vắng khách. Phía xa xa là những tòa nhà cao thấp khác nhau mọc lên san sát. Phán Giai không ngờ Trần Chiêu Từ lại nhốt cô tại một nơi mật độ dân số cao như vậy. Chỉ là lúc này bầu trời vẫn tối đen như mực, trên con phố nhỏ hẹp không có một bóng người.

Phán Giai trèo lên trước cửa hang, trong túi có một đoạn dây thừng, cô móc ra, hỏi: "Tôi có thể..."

Trong con mắt của Trần Chiêu Từ đã không còn một tia sáng, nhìn sợi dây thừng của cô mấy giây rồi nói: "Em sẽ giữ lời hứa chứ? Hiện tại tôi tự thú với em sẽ bị phán là tòng phạm. Tôi vẫn còn cơ hội bắt đầu lại từ đầu?"

Phán Giai gật mạnh đầu. Cái chết của Lưu Y Sa là ngoài ý muốn, Trần Chiêu Từ không hề tham dự vào việc lăng nhục, xử lý thi thể cũng là bất đắc ý tuân theo lệnh của cấp trên mà thôi.

"Vậy đợi tôi ngồi tù rồi, em có đến thăm tôi không?" Anh ta lại hỏi.

Phán Giai đáp: "Có, tôi đảm bảo."

Lúc này anh ta mới nâng mắt nhìn cô: "Tôi hy vọng sẽ lại được gặp em."

Phán Giai cười rồi, làn gió khẽ thổi lay động mái tóc cô. Cô chỉ cười chứ không lên tiếng.

Trần Chiêu Từ đưa hai tay về phía cô.

Phán Giai rất nhanh đã trói chặt hai tay anh ta lại, im lặng mấy giây thì khẽ kéo tay áo anh ta, che khuất đi nút thắt. Anh ta chỉ lặng lẽ nhìn động tác của cô.

"Đây là đâu?" Phán Giai hỏi.

Trần Chiêu Từ nói ra một vị trí, Phán Giai giật mình. Nơi này hóa ra vẫn là trong một khu ổ chuột, Trần Chiêu Từ giấu cô ở một nơi trùng trùng người ở. Nhưng dù sao Phán Giai cũng không quen thuộc địa hình Hoài Thành, đang lúc cố gắng phân biệt phương hướng thì Trần Chiêu Từ mở miệng: "Đi khoảng 20 phút là có một đồn cảnh sát."

Phán Giai cảm kích nhìn anh ta, Trần Chiêu Từ im lặng đi trước dẫn đường.

Bầu trời vẫn tối đen như mực tàu đậm đặc, hai người bước đi, một trước một sau, cách nhau khoảng một mét. Phán Giai vì sợ tâm trạng anh ta lại dao động nên chốc chốc lại gợi chuyện, ví như có lạnh không, khoảng mấy giờ rồi, khu ổ chuột rốt cuộc là phân bố ra sao... Tính cách cô vốn cởi mở, lúc này Trần Chiêu Từ đã nằm trong sự khống chế của cô nên tâm tình cô rất nhẹ nhõm, thỉnh thoảng còn cười với anh ta. Trần Chiêu Từ tuy không cười nổi, nhưng nút thắt trong lòng như đã được nơi lỏng, đầu mày khóe mắt cũng không nặng nề như trước nữa.

Phán Giai ngẫm nghĩ cũng cảm thấy rất kỳ diệu, bản thân cô lại có thể hòa giải được với một tội phạm tâm lý biến thái. Cảm giác này khá tốt, giống như một hòn đá lỗ chỗ gai góc, nhưng bạn lại có thể mài dũa nó thành một hòn đá với những đường nét tròn vo nhẵn mịn vậy. Cô nghĩ, đợi lát nữa quay về nhất định phải thuật lại toàn bộ những điều cô đã trải qua cùng Vưu Minh Hứa và gã đầu heo Hứa Mộng Sơn kia mới được. Dù vẫn chưa tìm ra hung thủ thực sự giết chết Triệu Phi Nhi nhưng cái chết của Lưu Y Sa đã rõ, cũng được coi là có thu hoạch rồi.

Mặc cho tiết trời lạnh lẽo, tối tăm hiu quạnh, chỉ có mình cô đồng hành cùng một người mang tội, song tim cô vô cùng ấm áp, dào dạt hy vọng sau khi lớp sương mù đã tan đi.

Lúc bấy giờ hai người rẽ vào một con phố còn nhỏ hẹp hơn trước, mặt đường rất bẩn, khắp nơi đều là bùn đất, còn cả mùi tanh của cá lẫn với mùi rau. Hai bên đường là những gian hàng vỉa hè thưa thớt trống trơ, nơi không xa là cánh cổng của khu chợ nông sản. Đầu ra con đường bao trùm bởi bóng tối.

Trần Chiêu Từ dừng bước.

Tim Phán Giai đập thình thịch: "Sao vậy?"

Anh ta đáp: "Tôi nghĩ một lát, xem đi con đường nào."

Phán Giai nhìn anh ta, ngữ khí hòa nhã: "Đừng vội, cứ từ từ. Có lẽ sắp đến rồi đúng không?"

Anh ta đáp: "Ừ, sắp đến rồi." Anh ta nhìn cô, cuối cùng cũng nở một nụ cười ôn hòa mà nhợt nhạt, dẫn cô đi tiếp.

Phán Giai thấy anh ta dẫn cô rẽ vào một con đường xe cộ rộng hơn, có cả đèn đường, tinh thần cũng vững vàng lại.

Hai người đi được một lát, anh ta nói: "Hình như trời sắp sáng rồi."

Phán Giai nhìn sắc trời, mỉm cười: "Đúng vậy."

Trần Chiêu Từ nói: "Em hy vọng trời sáng không? Trời sáng rồi, tôi sẽ phải ngồi tù."

Vậy nên Phán Giai liền hiểu, có lẽ vì sợ hãi, đấu tranh và hoang mang khiến Trần Chiêu Từ cảm thấy hoảng loạn. Cô không đáp mà hỏi ngược lại: "Anh thì sao? Hy vọng trời sáng không?" Dù bị vây khốn nhiều ngày, tình trạng cơ thể cực kỳ không tốt nhưng nếu như lúc này anh ta hối hận muốn chạy, Phán Giai cũng quyết ý liều cái mạng này để bắt anh ta lại.

Trần Chiêu Từ đáp: "Tôi không biết."

Phán Giai khẽ nói: "Trời rồi cũng sẽ sáng. Sớm qua đêm tối thì sớm đón bình minh." Nói đoạn vươn tay nắm tay anh ta. Trần Chiêu Từ cảm nhận được tay cô còn lạnh hơn cả tay bản thân nhiều song cũng mềm mại hơn nhiều. Anh ta để mặc cho cô nắm, thương hại cũng được, khích lệ cũng được. Khi trong lòng anh ta vụt lên ý nghĩ liệu chăng cô chỉ đang chơi anh ta thì lại nhìn thấy đôi mắt ngời sáng kiên định của cô. Đó thực sự là một đôi mắt của cảnh sát.

"Mau đi thôi." Anh ta rút tay khỏi tay cô, "Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa."

Phán Giai nghĩ bụng có lẽ bản thân đã thành công giúp anh ta ổn định tâm trạng bèn đi theo bước chân anh ta, bước qua con phố dài vắng tanh dài dằng dặc này.

Sau đó cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân đột ngột đến gần mang theo cả tiếng gió. Dù năng lực phản ứng giảm rất nhiều vì vấn đề thể lực, nhưng bản năng của một cảnh sát hình sự sai khiến cô vươn tay đẩy Trần Chiêu Từ ra xa.

Phán Giai chỉ cảm thấy đầu đau nhói, cùng Trần Chiêu Từ ngã rạp xuống đất. Cô muốn bò dậy nhưng lại không thể. Trong lúc mơ hồ, chỉ thấy một bóng đen cao lớn phản chiếu trên nền đất ngay phía sau cô.

Rất kỳ lạ chính là, lúc này, cô nhìn thấy đôi mắt của Trần Chiêu Từ đang ngã ở vị trí không xa. Anh ta cũng nhìn cô, trong mắt là ánh lệ. Sau đó, một cây gậy sắt dính máu vung tới từ phía sau, nặng nề nện xuống đầu anh ta.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-112)