Vay nóng Tima

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 002

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 002
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


"Oh yeah." Chàng trai vừa đi vừa lắc lư mang theo chút lưu manh côn đồ. Cố Thiên Thành xuống giúp cậu ta gấp gọn xe đạp rồi cũng để lên nóc ô tô.

Chàng thanh niên ngồi xuống ghế sau, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chiếc xe tiếp tục đi vào bóng tối.

Lúc đầu không có ai nói chuyện. Cậu trai lạch cạch bấm điện thoại và gửi tin nhắn thoại. Vưu Minh Hứa nghe thấy cậu ta nói chuyện với mấy người rằng mình cuối cùng đã đi được nhờ xe, còn là xe của anh đẹp trai và chị xinh gái nữa. Hoàn toàn không cố kỵ trước mặt bọn họ.

Một lát sau, cậu chàng bổ nhào lên ghế trước, tự khai báo về bản thân: "Tôi tên Minh Thao, năm nay đại học năm cuối, sắp tốt nghiệp nên đến Tây Tạng để hoàn thành nốt chuyến du lịch mộng mơ. Tôi đã đi được ba ngày rồi."

"Vưu Minh Hứa."

"Cố Thiên Thành."

Minh Thao nhìn hai người bọn họ, cười nói: "Quả nhiên không phải người yêu thật, hai người nhìn không giống một cặp."

Cố Thiên Thành bất ngờ đáp lời: "Người yêu... Thế nào mới là giống?"

Minh Thao đáp: "Thì thân mật hơn chút, tôi và bạn gái đi đâu cô ấy đều như treo trên người tôi vậy. Rất dính người. Có điều nhìn chị gái này tính cách có vẻ cool ngầu hơn. Nhưng nếu là người yêu cũng không đến mức như hai người, anh nhìn chị ấy kìa, tuy rằng ngồi cạnh nhưng cơ thể vẫn hơi nghiêng về bên ngoài, giữ một khoảng cách nhất định với anh. Hai người không có quá nhiều hành động giao tiếp qua ánh mắt, lời nói cũng khách sáo, một người hỏi một người đáp. Cho nên, hai người tuyệt đối không phải người yêu. Chắc không phải bạn tình đấy chứ?"

Cố Thiên Thành: "......"

Vưu Minh Hứa: "......"

Minh Thao cảm thấy bản thân hình như đã nói một câu chuyện rất hài hước, bật cười ha hả một cách vô cùng khoa trương. Sau đó đột ngột ngừng lại, khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ như cũ.

Vưu Minh Hứa nghĩ, con người này đúng là thích diễn thật.

Cô nói: "Nói như vậy, năng lực quan sát của cậu rất mạnh?"

Minh Thao cười hi hi: "Đâu chỉ là mạnh. Nói thật với anh chị vậy, tôi cũng có chút thành tựu trong tâm lý học và phân tích hành vi đấy. Hai người có hiểu phân tích hành vi không? Chính là một phương pháp trong tâm lý tội phạm, anh chị có xem phim "Tâm lý tội phạm" của Mỹ chưa? Chính là kiểu thông qua hành vi để đưa ra kết luận. Tôi đã nghiên cứu mấy bộ phim liền, còn xem cả những vụ án sát thủ liên hoàn của nước ngoài, cũng thường phân tích những người xung quanh và cả những người gặp được trên đường, rất thú vị."

Vưu Minh Hứa cười khẽ không đáp.

Cố Thiên Thành bình thản nói: "Tâm lý tội phạm mà cậu nói tôi quả thực không hiểu. Tôi cũng không thích xem phim Mỹ. Có điều tôi thấy cũng không thần kỳ đến mức như cậu nói. Lúc đầu cậu đoán chúng tôi là người yêu, về sau lại đoán..." Anh ngừng lại một chút: "Chúng tôi là mối quan hệ kia, còn phân tích cả một đống logic. Thực chất ban nãy chỉ cần cậu nhìn thấy trên nóc xe chỉ có duy nhất một chiếc xe đạp, nhìn độ cao là sẽ biết dùng cho phái nữ. Nếu như chúng tôi là người yêu hoặc bạn bè hẹn nhau đi chơi thì sao có thể chỉ mang theo một chiếc xe đạp chứ?"

Minh Thao tròn mắt.

Vưu Minh Hứa cũng nhìn Cố Thiên thành, nói khẽ: "Được đó... Giống hệt Holmes."

Cố Thiên Thành cười nhạt: "Đâu có khoa trương như vậy? Chỉ là những suy đoán thông thường mà thôi."

Minh Thao chen người lên trước, chắp tay bái phục: "Đại thần, hãy nhận của em một lạy!"

Lần này Cố Thiên Thành cũng bị cậu ta chọc cười, nhìn cậu trai hoạt bát qua kính chiếu hậu. Minh Thao lại nói với Vưu Minh Hứa: "Hóa ra chị cũng đi nhờ xe. Cùng là người lưu lạc phương trời, bắt tay cái nào." Cậu ta xòe tay, Vưu Minh Hứa không muốn bắt, nhưng vừa quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt phía sau mái tóc sáng long lanh như cười như không nhìn cô. Cô đập khẽ vào tay cậu ta, nói: "Không cần khách sáo, ngồi hẳn hoi đi."

Minh Thao cười, đánh giá cơ thể và dung mạo của cô xong mới ngồi về chỗ, rung đùi mãn nguyện.

Phía trước vẫn không một bóng người. Một vài gian nhà nhỏ xuất hiện trước mắt, nhưng cũng tối tăm mù mịt không một ánh đèn, phòng ốc lụp xụp, có lẽ là những căn nhà người dân bỏ lại.

Xe tiến về phía trước. Ba người im lặng một khoảng thời gian nên tiếng hát trong radio có một cảm giác tồn tại mãnh liệt. Minh Thao bỗng nói: "Nghe cái này làm gì, nghe tin tức ấy. Gần đây có một tay sát thủ liên hoàn hoạt động trên đường quốc lộ, gặp người nào là giết người đó, hai người có biết không?"

Khoang xe im phăng phắc.

Giọng điệu của Vưu Minh Hứa có chút căng thẳng: "Không biết, cậu nói nghe xem nào."

Minh Thao cười đắc ý, nói: "Việc này mà anh chị cũng không biết? May cho anh chị gặp được tôi. Cũng đúng, thời sự chỉ nhắc qua chút ít, rất kín tiếng. Nhưng tình hình thế nào tôi rõ mồn một......" Giọng nói của cậu ta bỗng thấp hẳn, chậm rãi thì thầm bên tai bọn họ: "Tên sát thủ đó đã giết hai người ở Tương Thành, Hồ Nam nhưng cảnh sát không tóm được, đến việc hắn là nam hay nữ, già hay trẻ cũng không biết, thấy tên đó siêu không? Hắn lại chạy đến Tây Tạng, giết thêm hai người trên đường quốc lộ. Chắc hai người đều thắc mắc vì sao lại biết là do kẻ đó giết đúng không? Bởi vì những tên sát thủ liên hoàn đều có những đặc điểm hành động của riêng chúng. Phía cảnh sát chắc chắn cũng thông qua những điểm tương đồng để phán đoán là cùng một người gây án và tiến hành điều tra. Bởi nạn nhân đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp. Giống như chị Vưu đây này."

Vưu Minh Hứa không có bất kỳ phản ứng sợ hãi nào, ngược lại người lên tiếng là Cố Thiên Thành: "Đừng dọa cô ấy."

Minh Thao nhìn hai người, thì thầm: "Không thấy mờ ám ư? Có điều, anh chị nghĩ xem, có phải kích thích lắm không? Chúng ta du lịch trên con đường này, chưa biết chừng tên sát thủ liên hoàn đó cũng cùng đường với chúng ta. Có khi hai người đã gặp rồi ấy chứ. Này, chị Vưu, có sợ không?"

Bấy giờ cô bỗng thấy ghét con người cậu ta, không đáp mà hỏi ngược lại: "Cậu có sợ không?"

Minh Thao cười nhạt: "Đương nhiên tôi không sợ. Tôi còn đang mong ngóng được gặp tên sát thủ đây, dù sao đối tượng của kẻ đó cũng là phụ nữ, sẽ không giết tôi. Tiếc là suốt chặng đường đều không gặp được ai giống vậy."

Cố Thiên Thành hỏi: "Cậu biết diện mạo của hắn?"

Minh Thao đáp: "Tất nhiên không biết. Nhưng tôi hiểu bọn sát thủ liên hoàn. Nếu có gặp tôi nhất định sẽ nhận ra. Tôi sẽ dùng hành vi để tiến hành phân tích hắn ta."

Cố Thiên Thành cười, quay đầu nói: "Vậy cậu thấy tôi có giống không?"

Minh Thao ngẩn người không đáp, Vưu Minh Hứa cũng quay lại, nở nụ cười nhàn nhạt: "Chẳng phải nói không biết là nam hay nữ sao? Minh Thao, còn cả tôi nữa, cậu xem có giống không?"

Hai khuôn mặt đẹp đẽ cùng như cười như không nhìn Minh Thao, có thứ gì đó không thể đọc được qua ánh mắt bọn họ. Minh Thao ngơ ngẩn một hồi bỗng vỗ tay cười ha hả, nói: "Thú vị, thú vị! Một chiếc xe, ba người xa lạ, vừa không biết có gặp sát thủ liên hoàn không, lại cũng không biết liệu sát thủ có nằm trong số chúng ta hay không. Này, tôi cũng vậy nhé. Tôi nói nhiều tin tức về sát thủ liên hoàn đến thế, hai người thấy tôi có giống kẻ đó không?"

Hết chương 3

*****

"Tôi nói nhiều tin tức về sát thủ liên hoàn đến thế, hai người thấy tôi có giống kẻ đó không?" Khi Minh Thao nói những lời này, giọng nói của cậu ta trầm thấp, có chút lạnh, đôi mắt được che phủ dưới mái tóc toát lên ánh sáng quái dị.

Chiếc xe chìm trong một khoảng trầm mặc.

Cố Thiên Thành bật cười ngay sau đó, không có thứ gì có thể ngăn cản được nụ cười ấy, rồi quay đầu tiếp tục lái xe. Vưu Minh Hứa thuận thế vắt chéo hai chân, cũng cười, nụ cười như có linh cảm cùng nụ cười của anh. Cố Thiên Thành khẽ nói: "Give me five." Vưu Minh Hứa do dự, cô không biết vì nguyên nhân gì nhưng không muốn quá thân cận với anh nên không vươn tay, chỉ cười nhẹ: "Đừng đùa nữa."

Cố Thiên Thành im lặng nhìn cô bằng đôi mắt vẫn ngậm ý cười.

Ngược lại, Minh Thao biết đã bị hai người kia lấy ra làm trò đùa, nụ cười khoa trương không người hưởng ứng cũng dần thu lại. Có điều cậu ta chỉ ngồi im được một lát lại bắt đầu không yên phận, chỉ huy Vưu Minh Hứa: "Chị đổi sang kênh tin tức đi. Có khi có tin về sát thủ liên hoàn thật đấy."

Vưu Minh Hứa đổi kênh, đài địa phương đang phát chương trình dự báo thời tiết, hôm nay mưa lớn, một phần đường quốc lộ bị sụt lở và lũ quét, vì vậy một lực lượng lớn cảnh sát đã được huy động đi chống lũ cứu nạn. Minh Thao tặc lưỡi: "Cứ thế sẽ càng khó bắt được sát thủ. Nhưng với thời tiết này hắn cũng không tiện ra tay. Aiz....."

Vưu Minh Hứa 'hừ' một tiếng, Cố Thiên Thành mặc kệ cậu ta.

"Ở kia có nhà!" Minh Thao đột nhiên hét lên sung sướng.

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy mấy gian nhà sáng ánh đèn cam ẩn hiện nơi chân núi, có điều cách khá xa đường quốc lộ. Nhưng điều này không quan trọng.

Vưu Minh Hứa: "Qua đó xem?"

Cố Thiên Thành: "Được."

Xe ngày càng đến gần khu dân cư, mấy căn nhà thấp xây dựng bằng đất được ánh đèn xe rọi sáng, nhà cũ đến mức không thể cũ hơn được nữa, một vài ngôi nhà chỉ còn lại một nửa. Có hai người cùng nhìn ra bên ngoài từ trong hai khung cửa sổ khác nhau, là hai cô gái.

Ba người Cố Thiên Thành cùng xuống xe. Hai người đó không đi ra, họ cùng mặc áo khoác gió, có vẻ là khách du lịch. Thấy cách ăn mặc của ba người bọn họ, hai cô gái thả lỏng hơn nhiều.

Vưu Minh Hứa nhìn khắp xung quanh, hai chiếc xe đạp địa hình được dựng bên cạnh vách tường. Cố Thiên Thành đứng bên cạnh bỗng huých khẽ tay cô, nói: "Đi chào hỏi chút." Có lẽ anh cho rằng bọn cô đều là phái nữ nên dễ bắt chuyện với nhau hơn.

"Biết rồi." Vưu Minh Hứa khẽ nói, giọng mang chút oán trách.

Cố Thiên Thành cười cười, đút hai tay trong túi quần, đứng phía sau cô chờ đợi. Minh Thao sau một hồi hết lắc trái rồi lắc phải, dáng vẻ thoải mái như ông đây đang khống chế tất cả trong lòng bàn tay, thấy không có gì bèn so vai đứng cạnh Cố Thiên Thành.

Hai người cùng nhìn Vưu Mình Hứa đứng ngoài phòng cười nói cùng hai cô gái kia. Dù mặc áo khoác rộng thùng thình và đi giày thể thao, song vòng eo thướt tha duyên dáng cùng đôi chân dài của cô vẫn vô cùng bắt mặt.

Cố Thiên Thành nhìn một lúc rồi tựa người vào thành xe, cúi đầu hút thuốc. Minh Thao cảm thán nói: "Ba cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đúng là một bữa ăn thịnh soạn cho sát thủ liên hoàn."

Cố Thiên Thành lạnh lùng nói: "Còn nói lung tung nữa, tôi sẽ ném cậu ra ngoài đấy."

Minh Thao khẽ 'hừ' một tiếng, nhưng quả không lên tiếng nữa.

Hai cô gái tuổi tác xấp xỉ Vưu Minh Hứa, đều là những nhân viên văn phòng trong thành phố. Cả hai người đã có mấy năm kinh nghiệm du lịch ngoài, cũng đã đến Tây Tạng hai lần cho nên họ kết bạn cùng đi. Một người tên Tống Lan, một người tên Trâu Phù Dung. Tống Lan dáng người cao ráo, khuôn mặt gầy mang nét quật cường, mắt một mí, rất thanh tú. Vừa nhìn liền biết cô ấy chín chắn, tự lập. Trâu Phù Dung người cũng như tên, khuôn mặt trái xoan ngọt ngào, trong đêm khuya và gian phòng thế này mà cô ấy vẫn mặc một chiếc váy màu hồng bên dưới lớp áo khoác gió và trang điểm nhẹ. Cô ấy nằm bò trên khung cửa sổ vừa nói chuyện cùng Vưu Minh Hứa vừa quan sát hai người đàn ông phía xa. Cô ấy đẹp theo cách riêng, không cần biết người khác có thưởng thức vẻ đẹp ấy hay không.

Sau khi làm quen lẫn nhau, hai cô gái cùng đi ra khỏi phòng, hai người đàn ông cũng bước tới.

Tống Lan nói: "Rất ít người đến khu này, chúng tôi định sáng sớm mai sẽ đến bờ hồ sau núi ngắm mặt trời mọc nên nghỉ ngơi tại đây. Sao mọi người lại đến nơi này?"

Minh Thao giơ tay trước: "Tôi lạc đường, cũng cạn kiệt sức lực không đạp xe tiếp được nữa nên nhờ bọn họ cho quá giang."

Vưu Minh Hứa nói: "Tôi cũng là muốn ngắm cảnh nơi đây."

Cố Thiên Thành nói: "Tôi tùy tiện lái tới đây, không có nơi nào đặc biệt muốn đến." Anh cao lớn anh tuấn, nói chuyện ôn hòa nhẹ nhàng, Tống Lan 'ồ' một tiếng rồi cười.

Trâu Phù Dung dịu dàng, thỏ thẻ: "Cho nên ba người cũng mới chỉ quen biết?"

Cố Thiên Thành đáp: "Phải."

Tống Lan nói: "Nơi này có lẽ từng là nơi đóng quân nhỏ, nhưng hiện tại bỏ hoang rồi. Chúng tôi cũng là bất ngờ phát hiện ta. Chỉ là phòng ốc rất rất nhỏ, cũng không có giường, chúng tôi phải dựng lều trong phòng, mọi người xem qua đi."

Ba người theo Tống Lan đi xem phòng, không gian thực sự rất nhỏ, chiếc lều của Tống Lan gần như chiếm hết toàn bộ không gian. Phía phòng Trâu Phù Dung cũng vậy.

Tống Lan nhìn Vưu Minh Hứa: "Cô có muốn ngủ cùng tôi không? Có điều sẽ hơi chật một chút."

Vưu Minh Hứa nói: "Không cần đâu, chúng tôi đều mang theo lều nên sẽ ngủ bên ngoài, mọi người có bạn có bè là được."

Minh Thao cuối cũng cũng coi như được tỏa sáng một lần. Cậu ta dựng lều vừa nhanh vừa đẹp, Vưu Minh Hứa và Cố Thiên Thành chân tay có chút luống cuống, cơ bản đều làm chân chạy vặt cho cậu ta.

Chẳng mấy chốc, ba túp lều đã được dựng lên. Minh Thao phủi tay châm chọc: "Hai người mà là dân phượt sao? Có dựng cái lều đơn giản nhất thôi mà cũng chậm muốn chết."

Vưu Minh Hứa trầm mặc, nói với Cố Thiên Thành: "Trước nay chân tay tôi loạn xạ nên không làm được mấy việc kiểu này. Sao anh lại cũng giống tôi thế?"

Cố Thiên Thành đáp: "Tôi mang theo lều chỉ là để đề phòng, cơ bản đều ở khách sạn hoặc nhà dân. Sau này sẽ nghiêm túc học tập."

Nói xong hai người đều bật cười.

Minh Thao mỉa mai xong, vừa quay đầu liền thấy cặp đôi trai xinh gái đẹp đứng giữa lều nhìn nhau cười dưới ánh sáng le lói. Không hiểu vì sao cậu ta bỗng có cảm giác bản thân vô vị và lạc lõng. Im lặng một lúc bèn tự lẩm bẩm: "Hư tình giả ý, đúng là nhạt nhẽo, chẳng trách hắn ta thích giết người."

Thế giới u ám rộng lớn vô biên. Trời đen, núi đen, mặt đất cũng là một màu đen. Gió không ngừng gào rít, dùng âm thanh trống rỗng nhắc nhở bạn đang ở trong một góc tối không ai hay biết, cách rất xa xã hội hiện đại.

Có điều vì có cuộc gặp gỡ giữa năm người xa lạ, khu đóng quân bị bỏ hoang bỗng chốc trở bên náo nhiệt và ấm áp.

Minh Thao chui vào túi ngủ, ngồi trong lều, không ngừng chém gió cùng hai cô gái nằm cách chừng hai mét. Tống Lan yên lặng nở nụ cười, Trâu Phù Dung như cười như không.

Hết chương 4

*****

Sau khi Vưu Minh Hứa chỉnh trang xong túi ngủ, cô lấy ra một chút socola và đồ ăn vặt phân chia cho hai cô gái còn lại. Bọn họ nhận lấy rồi tặng lại cô chút đồ ăn vặt cùng nước uống. Mấy cô gái đối xử khách sáo nhưng vui vẻ, hòa thuận.

Trâu Phù Dung còn hỏi với giọng đúng chuẩn của đám nữ sinh thích buôn chuyện về mấy anh chàng đẹp trai: "Này, người bạn kia của cô ngầu quá, anh ấy làm nghề gì vậy?". Tống Lan nói: "Đủ rồi nha, tém tém lại chút đi." Trâu Phù Dung cười ha ha, Vưu Minh Hứa đáp: "Anh ta làm IT."

Trâu Phù Dung: "Anh ấy là người tỉnh nào vậy?"

Vưu Minh Hứa: "Không hỏi."

Trâu Phù Dung: "Vậy để lần sau mình hỏi." Tống Lan liếc xéo cô ấy, Trâu Phù Dung nói: "Ôi trời, thưởng thức trai đẹp một chút thôi mà? Cậu tưởng mình định làm gì thật à? Đây chính là cuộc gặp gỡ đẹp đẽ trên hành trình nhạt nhẽo đó có biết không? Ít nhất thì anh ta rất bổ mắt đúng chứ?"

Lúc này đến Vưu Minh Hứa cũng phải bật cười, trong đầu cô hiện lên dáng vẻ trầm mặc lái xe của Cố Thiên Thành, khuôn mặt nghiêng của anh, bờ vai và tay anh. Cô thầm nghĩ trong lòng, quả thực là rất bổ mắt. Khí chất của người đàn ông đó rất thu hút người khác.

Minh Thao ở bên cạnh xen lời: "Sao khi tiếp xúc với đàn ông lạ các cô chẳng có tí tâm lý phòng bị nào thế? Cẩn thận không gặp phải sát thủ liên hoàn đấy."

Ban nãy cậu ta cũng đã kể tuồn tuột cho hai người kia về tay "sát thủ liên hoàn trên đường quốc lộ", song bọn họ cũng chỉ hơi kinh ngạc chứ không quá để tâm. Trâu Phù Dung nói: "Cho dù có sát thủ liên hoàn thì sao, Tây Tạng lớn như vậy, đâu dễ gặp được."

Tống Lan cũng nói: "Đúng vậy, thực ra độ cảnh giác của chúng tôi rất cao, ba người cũng không giống người xấu."

Cho nên lúc này nghe thấy Minh Thao lại nhắc tới sát thủ liên hoàn, hai cô chỉ cười cho qua, tiếp tục đề tài khác cũng Vưu Minh Hứa. Minh Thao không dành được sự quan tâm của phái nữ thì ngây người mất một lúc, cúi đầu giày vò nốt chỗ pin còn lại trong chiếc điện thoại.

Vưu Minh Hứa vừa định quay về lều liền bắt gặp bóng hình bước ra từ sau nhà của kẻ được mấy cô gái xem trọng kia. Dù sao cũng đang ở bên ngoài, cô không khó để đoán ra anh vừa đi làm gì.

Anh đi vào, cười nhìn cô: "Nhìn tôi làm gì?"

Vưu Minh Hứa: "Đang nghĩ......Anh đến từ nơi nào và sẽ đi về đâu."

Cố Thiên Thành sững người, ngồi xuống túp lều của mình. Lều hai người gần nhau, Vưu Minh Hứa nhìn chiếc áo khoác thanh niên được khoác hờ trên người anh, làm tôn lên đường nét hút mắt. Anh cúi đầu hút thuốc, khuôn mặt như ẩn như hiện dưới ánh lửa tranh tối tranh sáng, đáp: "Tôi đến từ nơi xuất phát, phải đi tới nơi cần đi." Nói dứt câu anh liền bật cười, nói tiếp: "Không đùa nữa, tôi đến từ Giang Thành, sẽ quay về Giang Thành. Cô thì sao? Cô đến từ nơi nào?"

Đây có lẽ là thời khắc đẹp đẽ, ấm áp nhất. Bầu trời quang đãng một màu xanh đen, từng ngôi sao đua nhau tỏa sáng. Làn gió thổi tới từ màn đêm giữa núi cao và thảo nguyên. Hai người ngồi khoanh chân trong túp lều, nói chuyện tán gẫu dưới ánh đèn.

Vưu Minh Hứa tránh khỏi tầm mắt anh, đáp: "Tôi ở Tương Thành. Cùng một quê hương với tay sát thủ liên hoàn, thần tượng của Minh Thao đó." Nói xong cô cười, Cố Thiên Thành cũng cười, nói: "Rất gần."

"Đúng vậy, chỉ cách một con sông."

Anh hỏi: "Có cần một điếu không?"

"Được." Cô nhận lấy thuốc lá và bật lửa, thuốc lá hiệu Hòa Thiên Hạ còn lại chưa đến nửa bao.

"Loại thuốc lá này của Hồ Nam rất được." Anh nói.

Cô ngậm một điếu thuốc trên miệng, cười nói: "Tôi bình thường không có tiền để hút loại này. Cảm ơn nhé."

Cố Thiên Thành cười khẽ, nói: "Nếu sau này đến Giang Thành tôi bao cho cô hút đủ thì thôi." Anh nói xong bèn khựng lại, Vưu Minh Hứa cũng không đón lời, mỉm cười kẹp điếu thuốc trong tay.

Mái tóc dài của cô phủ lên bờ vai, chiếc áo khoác cũng khoác hờ trên người, lộ ra chiếc áo phông bó sát. Khuôn mặt ấy xinh đẹp, mắt phượng, mày ngài, môi ngọc, thần sắc bình thản. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đôi mắt cô trong vắt sáng ngời, giữa đôi mày là nét kiên cường, toát lên khí chất trầm ổn sạch sẽ.

Cố Thiên Thành rất hiếm khi để tâm đến phụ nữ, vào giờ phút này, khi ngồi đối diện với cô, anh bỗng có cảm giác rung động nhẹ nhàng. Suốt quãng đường cô đơn tĩnh lặng khiến anh nhớ tới cuộc sống phồn hoa nơi thành thị và sự đấu đá lẫn nhau trên thương trường. Bất ngờ gặp gỡ người con gái xinh đẹp, kiên cường, thần bí, thông minh như vậy khiến người ta không thể đoán trước được điều gì.

"Công việc của anh thú vị không?" Vưu Minh Hứa hỏi.

Cố Thiên Thành bình thản đáp: "Cũng tạm ổn. Bình thường rất bận rộn, phải bay đi bay lại, tiệc rượu xã giao cũng nhiều. Tôi vẫn thích ở một mình hơn."

Vưu Minh Hứa nhếch khóe môi mỏng nhả ra vòng khói trắng đẹp đẽ, nói: "Chẳng phải anh làm IT ư? Sao còn phải đi công tác với xã giao vậy?"

Cố Thiên Thành cười nói: "Tôi quản phần kỹ thuật."

Vưu Minh Hứa: "Oh." Cô thầm nghĩ, hỏi vặn suốt cả buổi hóa ra anh ta nằm trong số những nhân vật tổng tài. Cô hỏi tiếp: "Vậy vì sao anh lại đến Tây Tạng? Tìm mộng? Tránh đời? Hay giải thoát tâm hồn?"

Cố Thiên Thành trầm lặng, anh ngắm nhìn không trung sau đó cười nói: "Cô tin chuyện đến Tây Tạng tâm hồn sẽ được giải thoát?"

Vưu Minh Hứa trực tiếp lắc đầu: "Tôi đương nhiên không tin, chỉ con người mới có thể tự giải thoát chính mình."

Cố Thiên Thành nhìn cô, gật đầu: "Cô nói đúng. Cho nên mục đích tôi đến Tây Tạng đơn thuần chỉ là đi chơi mà thôi. Tôi trước giờ không hứng thú với những kỳ vọng không thực tế. Còn cô, vì sao lại tới Tây Tạng?"

Vưu Minh Hứa hút xong hơi thuốc cuối cùng rồi dập tắt đầu lọc trên nền đất, cúi đầu đáp: "Một cuộc hành trình không biết trước chẳng phải rất thú vị sao? Tôi hoàn toàn không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Ví như, hôm nay tôi gặp kẻ cướp, nhưng cũng đã gặp được anh. Hiện tại ở cùng với bốn người xa lạ, dựng lều ngủ qua đêm trên đất đồng hoang, còn được hút cả loại thuốc mà bình thường tôi không có tiền mua nữa."

Cố Thiên Thành trống hai tay bên người, khuôn mặt hơi ngước lên, trong mắt nồng đậm ý cười, anh khẽ thốt lên hai chữ: "Tri kỷ."

Đây có lẽ là lần thứ hai nét phấn khởi toát ra khỏi người đàn ông nhìn bề ngoài có vẻ cứng rắn và nội liễm này, lần đầu tiên là khi anh đang ngâm nga bài hát. Song Vưu Minh Hứa không quá mức vui vẻ cũng chẳng căng thẳng đỏ mặt, cô học theo dáng vẻ của anh, chống hai tay bên người, vươn thẳng hai chân, nghịch ngợm đung đưa đôi chân dài, hỏi: "Anh có bạn gái chưa? Hoặc giả kết hôn chưa? Đừng nói với tôi là một người đàn ông như anh mà còn độc thân nhé."

Gương mặt thư thái của Cố Thiên Thành bỗng ảm đạm mấy phần, anh rút thêm một điếu thuốc, cúi đầu che tay châm lửa, chậm rãi hút hai hơi sau đó nở nụ cười bình tĩnh mà dịu dàng, đáp: "Đã từng có."

Vưu Minh Hứa tò mò nhìn anh.

Anh nói: "Khi đó công việc quá mức bận rộn, không có thời gian bầu bạn cùng cô ấy. Chưa đợi tôi có được thành tựu thì cô ấy không còn nữa."

Vưu Minh Hứa trầm mặc. Giọng điệu rất bình thường, câu chuyện cũng bình thường không kém, nhưng khi được thốt ra từ một người đàn ông như anh thực có chút rung động lòng người.

Cô nói: "Con người phải luôn nhìn về phía trước."

"Ừ." Anh nói, "Tôi đã sớm quên đi cô ấy. Vì không đáng. Cuộc đời vẫn còn rất nhiều việc đáng để tôi theo đuổi."

Vưu Minh Hứa mỉm cười tán đồng, lại hỏi: "Vậy hiện tại thì sao?"

Cố Thiên Thành chăm chú nhìn cô, giọng ngậm ý cười: "Cái gì?"

"Không tìm bạn gái à?"

Trong mắt anh vụt qua tia hứng thú song đồng tử trong veo: "Không. Tôi vẫn luôn chờ đợi sự xuất hiện của một ai đó. Hỏi tôi cả nửa ngày rồi, cô thì sao? Đừng nói với tôi người con gái như cô lại không có bạn trai nhé."

Anh lặp lại nguyên vẹn lời cô, Vưu Minh Hứa mỉm cười: "Cảm ơn nhá. Tôi..." Cô ngẩng đầu nhìn trời như tìm kiếm thứ gì đó trong khoảng không mênh mông vô tận, Cố Thiên Thành nghe thấy cô nói: "Tôi cũng đang đợi một người nào đó xuất hiện."

Cố Thiên Thành ngắm nhìn bầu trời cùng cô. Màu sắc nơi đó sâu thẳm như giấc mộng xa xôi không thể tỉnh lại, ánh sao chớp nháy dịu dàng. Cố Thiên Thành nghĩ, hóa ra điều đó là có thật: Có những người bên nhau và yêu nhau mấy năm nhưng bạn vẫn không biết cô ấy là ai. Có những người chỉ bên nhau mấy tiếng đồng hồ song đã thực sự giúp bạn cảm nhận được, tại giây phút nào đó sẽ có tia chớp chói sáng âm thầm bùng nổ trong cuộc đời, còn bạn vẫn hoang mang như muốn thấy được thứ gì.

Hết chương 5


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-112)