Truyện:Chờ Gió Hôn Em - Chương 52

Chờ Gió Hôn Em
Trọn bộ 55 chương
Chương 52
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)

Tháng Tư trôi qua trong chớp mắt, cùng với việc bộ phim mới ra mắt, mức độ bận rộn của Phó Tuyết Lê tăng lên nhanh chóng, buộc cô phải đi khắp nơi trên cả nước để quảng bá.

Điểm dừng chân cuối cùng là ở Khảm Giang, nằm sát với thành phố Lâm.

Buổi tối cô nghỉ ngơi tại khách sạn, vai thả lỏng, nửa nằm trên giường đắp mặt nạ. Những ngày làm việc với cường độ cao liên tục khiến cô có chút kiệt sức.

Trước đó không lâu đã xảy ra một sự cố không lớn cũng không nhỏ. Đường Tâm đưa cho Phó Tuyết Lê một phong bì trắng, cô khó hiểu xé ra xem, bên trong rơi ra vài tấm ảnh.

Tất cả đều là ảnh chụp của cô và Hứa Tinh Thuần. Chụp ở nhiều nơi khác nhau. Thậm chí có vài tấm còn theo dõi đến tận dưới khu chung cư của anh.

Đám paparazzi đúng là lợi hại, ngay cả khu chung cư có an ninh nghiêm ngặt như nhà của Hứa Tinh Thuần cũng có thể lẻn vào.

Cô không nói lời nào, ngay trong đêm hôm đó cô bỏ ra hàng trăm nghìn tệ để mua lại toàn bộ bản gốc, chặn đứng tin tức. Phó Tuyết Lê vừa tức giận vừa kinh hãi, lửa giận bốc lên tận tim.

Sau khi xử lý xong mớ hỗn độn này, Đường Tâm nằm dài trên ghế sofa, giọng lạnh nhạt: “Em là người nổi tiếng, đã định sẵn là không thể sống như người bình thường. Dạo này ra ngoài nhớ có người đi cùng, đừng tùy tiện hành động bốc đồng như trước nữa. ”

Bị hạn chế tự do cá nhân một cách bất đắc dĩ. Phó Tuyết Lê vừa bực bội vừa chợt nhận ra sự vô vọng và cay đắng của nghề này.

Trải qua nhiều chuyện khiến cô càng thêm chán ghét giới giải trí. Thực ra ngay từ khi bước chân vào ngành này, Phó Tuyết Lê đã nhận ra rằng mình có lẽ không phù hợp để làm ngôi sao.

Cô không hứng thú với sự tung hô của người khác, cũng không thể tìm thấy cảm giác thỏa mãn từ sự yêu thích của họ dành cho mình. Cô lười phải giả vờ thân thiện hay tâng bốc ai cả. Vì thế, trong lòng cô dần nảy sinh ý định rút lui.

Những chuyện này Phó Tuyết Lê chưa từng nhắc đến với Hứa Tinh Thuần.

Khi nhận được cuộc gọi của anh, trong phòng có hai trợ lý đang sắp xếp lịch trình cho ngày mai. Phó Tuyết Lê xoay người ngồi dậy, cô xỏ dép rồi chạy ra hành lang nghe điện thoại.

“Alo…”

Giọng cô hơi trầm xuống, điều này không thể nào giấu được trước người ở đầu dây bên kia.

“Sao vậy, tâm trạng không tốt à?” Hứa Tinh Thuần hỏi.

Câu hỏi này vừa thốt ra, cô lập tức cảm thấy không ổn. Phó Tuyết Lê tựa lưng vào tường, một bên tai đeo tai nghe, đôi dép lê cọ nhẹ trên thảm. Cô cắn môi cố gắng kiềm chế nước mắt. Không hiểu sao cô bỗng nhiên rất muốn khóc.

Có lẽ là vì đã lâu không được gặp anh.

Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết phải bắt đầu thế nào.

“Không phải… chỉ là em nhớ anh thôi. ” Cô khẽ thì thầm.

Một lúc sau, anh bật video lên.

Phó Tuyết Lê nhìn thấy mình trên màn hình điện thoại, lúc này mới chợt nhận ra mặt mình đang đắp đầy mặt nạ bùn núi lửa, trông chẳng đẹp chút nào. Cảm xúc u sầu vừa rồi lập tức bị xua tan đi ít nhiều.

Cô luống cuống tay chân vội vàng tắt video.

Sau một khoảng im lặng, Hứa Tinh Thuần khẽ cười: Em tắt làm gì?”

“Không được, tôi vẫn chưa rửa mặt. Nhìn thế này trông em xấu lắm. ”

“Không xấu, rất đẹp mà. ”

“Anh mở mắt nói dối mà không thấy lương tâm cắn rứt à?” Phó Tuyết Lê chẳng hề bị lay động. “Anh chỉnh lại camera đi, em còn chưa thấy mặt anh. ”

Trong phòng ngủ, Hứa Tinh Thuần vừa cài cúc áo ngủ vừa ngồi trên mép giường. Nghe thấy vậy, anh cúi người và điều chỉnh lại góc quay.

Anh vừa tắm xong nên tóc vẫn còn hơi ướt ở phần đuôi. Có lẽ do ánh sáng nên màu mắt anh trông nhạt hơn, càng thêm dịu dàng và m-ề-𝐦 𝖒ạ-i. Anh khẽ hỏi: “Dạo này em có chuyện gì sao? Vì sao lại không vui?”

Do thói quen nghề nghiệp nên Hứa Tinh Thuần có trực giác nhạy bén hơn người bình thường. Hơn nữa giọng nói của anh cũng rất đặc biệt, mang một sức mạnh khiến người ta cảm thấy an tâm.

Phó Tuyết Lê thu lại những tâm sự trong lòng, cố gắng nở một nụ cười: “Em không sao, chỉ là dạo này mệt quá. Em không muốn làm minh tinh nữa, sau này anh nuôi em được không?”

Gần như không hề do dự, cô ngay lập tức nhận được câu trả lời từ Hứa Tinh Thuần: “Được. ”

Nói đến đây cô bỗng nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Vì đang thả lỏng, cũng chưa kịp suy nghĩ nên Phó Tuyết Lê liền buột miệng nói: ‘Mấy hôm trước em mới biết Lý Kiệt Nghị đã kết hôn rồi, anh không có suy nghĩ gì sao?'”

“‘…. '”

Hứa Tinh Thuần im lặng.

?! Trời đất ơi…

Ⓒ●ⓗế●ⓣ rồi…

Mình vừa nói cái gì thế này?

Quá gượng gạo rồi…

Nghe cứ như đang mong được cưới vậy.

“Em không có ý ép anh đâu. ” Nhận ra câu nói vừa rồi có vấn đề, Phó Tuyết Lê nhanh chóng chuyển hướng, vừa lúc nhìn thấy chiếc vali đơn giản ở bên cạnh anh, cô liền đổi chủ đề: “Anh lại đi công tác à?”

“Ừ. ”

Trong video, Hứa Tinh Thuần cầm điện thoại hơi thấp, góc quay từ dưới lên khiến khuôn mặt anh mang chút nghiêm nghị, nhưng vẫn rất cuốn hút. Không phải ai cũng có thể đẹp trai khi quay ở góc độ này.

Phó Tuyết Lê có chút mê mẩn vẻ ngoài của anh, cô tiện miệng hỏi thêm: “Đi bao lâu vậy?”

“Anh không biết. ”

“Không biết?! Vậy có nguy hiểm không?!”

Trong đầu cô bỗng hiện lên vô số suy nghĩ không hay, khiến cô bất giác hoảng hốt: “Vậy anh có thể gọi điện thoại cho em theo giờ cố định không?”

“Không chắc nữa, nhưng anh sẽ cố gắng. ” Anh ngừng lại một chút, có vẻ hơi xót xa rồi nói: “Không nguy hiểm đâu nên em đừng lo. ”

Vụ án lần này có liên quan đến nguồn gốc của loại ma túy được tiêu thụ ở Thiên Đường. Đồng thời, nó cũng có mối liên hệ chặt chẽ với một vụ án lớn mà Hứa Tinh Thuần từng tham gia phá cách đây bảy năm.

Cấp trên chỉ đích danh yêu cầu anh tham gia.

May mắn là vụ này không diễn ra ở khu vực biên giới, nên việc đàm phán trong nội địa sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Chiều hôm sau Hứa Tinh Thuần đến Đại Lý và hội ngộ với tổ công tác.

Người đến đón anh mặc đồ đen, trên mặt có một vết sẹo. Anh ta đã xem ảnh của Hứa Tinh Thuần từ trước nên vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Quả thật rất điển trai, chẳng trách trước đây sở cảnh sát từng chọn ảnh của anh làm hình đại diện trên trang web của cục.

Giao thông trên đường khá tệ nên tài xế hút liền mấy điếu thuốc, còn Hứa Tinh Thuần thì ngồi ghế phụ và chăm chú đọc tài liệu.

Người đàn ông áo đen chủ động bắt chuyện với anh: “Lần này chúng ta sẽ tiếp xúc với nhiều thành phần phức tạp, có cả những kẻ thuộc vùng xám. Trước tiên cứ gặp nhau ở khách sạn đã. ”

Đột nhiên người đó hỏi thêm: “À này, tôi nghe nói anh từng lên TV à? Với gương mặt này, không làm người nổi tiếng thì hơi phí đấy. ”

Cách nói chuyện thẳng thắn, không chút khoảng cách và vô cùng tự nhiên.

Hứa Tinh Thuần hạ giọng giải thích: “Mấy năm trước tôi từng xuất hiện trên CCTV12, nhưng bị một chậu cây lớn che mất, chỉ lộ nửa cánh tay thôi. ”

Trong khách sạn đã có người chờ sẵn.

Vừa thấy Hứa Tinh Thuần, A Tư lập tức lao tới ôm chặt anh rồi còn đấm nhẹ vào vai anh hai cái.

Họ từng quen nhau ở Vân Nam, Hứa Tinh Thuần đã cứu mạng A Tư một lần. Ở Vân Nam, các xưởng sản xuất ma túy đá có rất nhiều tay súng, thậm chí còn có cả AK.

A Tư từng bị một tên buôn ma túy bắn xuyên cổ, may mà được Hứa Tinh Thuần kịp thời cứu chữa nên mới không mất mạng. Dù vậy, hai bên cổ vẫn để lại hai vết sẹo lớn.

Sau vài câu chào hỏi, lão Ngô nheo mắt cười, rút một điếu thuốc ra rồi nói với Hứa Tinh Thuần: “Hút một điếu cho thư giãn rồi đi ăn chút gì đã. Tối gặp người cung cấp tin, chúng ta sẽ bàn chuyện sau. ”

Những người khác cũng gật đầu đồng ý.

Hứa Tinh Thuần nhận lấy điếu thuốc nhưng không hút. Đột nhiên, anh có chút muốn gọi điện cho Phó Tuyết Lê hỏi cô đang làm gì.

Nhưng rồi anh nhớ ra điện thoại của mình vừa bị tháo sim, thay bằng một thẻ mới đang bị giám sát. Thế là anh đành bỏ ý định.

Buổi quảng bá phim lần này, Khảm Giang là điểm dừng chân cuối cùng. Cách đây không lâu Phó Viễn Đông vừa xuất viện, nên Phó Tuyết Lê tiện thể ghé qua thành phố lân cận. Vừa đến sân bay, cô đã nhận được tin nhắn từ Phó Thành Lân, hẹn tối nay cùng ăn cơm. ”

Họ hẹn gặp nhau ở tầng hầm bãi đỗ xe.

Dạo này Phó Tuyết Lê bận đến mức gần như kiệt sức, lúc tìm thấy xe của Phó Thành Lân, cô vẫn còn hơi mơ màng. Cô mở cửa xe định ngồi vào, nhưng lại phát hiện ghế phụ đã có một người phụ nữ.

“Bạn gái mới à?” Cô tự giác mở cửa sau rồi lên xe.

Hai bên trao đổi ánh mắt, Phó Thành Lân có vẻ lười giới thiệu, anh chỉ nói qua loa: “Gọi chị dâu đi. ”

Để tránh bị fan nhận ra, Phó Tuyết Lê ăn mặc rất kín đáo. Người phụ nữ ngồi ghế phụ mỉm cười: “Em là Phó Tuyết Lê đúng không? Chị có nhiều người bạn thích em lắm đấy. ”

Sau đó, cô ta nói với vẻ thân mật và tự nhiên: “Thành Lân thường hay nhắc đến em với chị. ”

Phó Tuyết Lê liếc nhìn người phụ nữ này—từ đầu đến chân toàn hàng hiệu xa xỉ, trang sức lấp lánh. Cô không mấy hứng thú nên chỉ đáp qua loa: “Vậy à. ”

Vì quá mệt mỏi nên cô chẳng buồn tiếp chuyện.

Không khí trong xe bỗng trở nên gượng gạo, nụ cười của người phụ nữ kia cũng có phần miễn cưỡng.

Phó Thành Lân nhíu mày giải thích: “Tính của em ấy vốn đã như vậy, từ nhỏ đã không giỏi xã giao. ”

“Không sao đâu. ”

Hai anh em đã lâu không gặp, nhưng vì có người ngoài nên suốt cả quãng đường đều im lặng. Bọn họ cứ thế đi thẳng đến nhà hàng.

Nhà hàng họ đến là Kim Bích Viên, có phần quá sang trọng và nghiêm túc. Nhân lúc người phụ nữ kia đi dặm lại lớp trang điểm, Phó Tuyết Lê liền kéo Phó Thành Lân sang một bên: “Chuyện gì đây? Chị dâu mới từ đâu xuất hiện thế? Lại đổi rồi à? Anh nhanh thật đấy. ”

“Bố anh chọn đấy. Anh quen một thời gian rồi, cũng tạm ổn. ”

“Thế còn người trước?”

“Chia tay rồi. ”

“Giờ tình hình thế nào?”

“Ăn cơm với ba mẹ cô ấy. Chú của em cũng đang đợi em đấy, mau lên đi. ”

Thấy sắc mặt Phó Thành Lân không tốt, Phó Tuyết Lê không khỏi hỏi thêm một câu: “Sao trông anh khó chịu thế?”

Phó Thành Lân đưa chìa khóa xe cho nhân viên giữ xe, anh lạnh nhạt đáp: “Ngày nào cũng phải đi xã giao đến tận một, hai giờ sáng, em nói xem?”

Họ là những người đến muộn nhất.

Trong phòng riêng, hai gia đình đã ngồi vào bàn.

Bố mẹ bên kia đều là người có văn hoá, dù lúc đầu hơi ngạc nhiên khi thấy Phó Tuyết Lê, nhưng bọn họ nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

Đợi mọi người đến đủ mới gọi món, Phó Thành Lân là người chọn món. Anh cúi đầu xem thực đơn, người phụ nữ ngồi cạnh cười duyên dáng và đúng mực: “Thành Lân, chú Phó mới khỏi bệnh nên không ăn được đồ quá dầu mỡ đâu. ”

Phó Thành Lân gật đầu, vẻ mặt vẫn không đổi: “Biết rồi. ”

Bữa cơm này ăn thật vô vị.

Sau bữa ăn, Phó Thành Lân rời ghế và rót trà cho bố mẹ bên kia.

Khi được hỏi về chuyện kết hôn, tay anh khẽ run lên, nước trong ấm trà vô tình đổ xuống bàn. Như có cảm giác gì đó, Phó Viễn Đông ở cách đó không xa liếc mắt nhìn anh.

Phó Thành Lân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh lại, anh mỉm cười: Cứ để cô ấy quyết định ạ. ”

Đến gần cuối bữa tiệc, ‘chị dâu tương lai’ có việc vào buổi tối nên Phó Thành Lân đưa cô ấy đi trước rồi mới quay lại khách sạn đón Phó Tuyết Lê.

Nhưng cô thực sự quá mệt, vừa lên xe đã nhắm mắt ngủ. Không biết đã bao lâu, khi cô tỉnh dậy thì xe đã dừng trước cửa nhà rồi.

Trong màn đêm, Phó Thành Lân đang ngồi trên nắp capo xe hút thuốc. Điện thoại di động nằm trong lòng bàn tay anh, màn hình phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Cô lặng lẽ bước tới rồi giật lấy điện thoại của anh.

Phó Thành Lân chẳng buồn phản ứng cứ để cô xem, tay anh vẫn cầm điếu thuốc hút một cách thờ ơ. Một dáng vẻ điển hình của một công tử nhà giàu bất cần đời.

Nhìn thấy nội dung trên điện thoại, Phó Tuyết Lê không thể ngồi yên liền lên tiếng: “Em vừa rồi đã định hỏi nhưng chưa kịp, rốt cuộc anh thế nào rồi? Anh thực sự chia tay với Tiểu Vân à?”

“Ừ. ”

“Anh thích người mới này không?”

Anh cố tình cúi đầu xuống khiến cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt. Giọng anh vẫn nhạt nhẽo: “Không biết. ”

Nhìn anh thực sự thất vọng như một quả cà tím bị phơi sương, cả người héo rũ xen lẫn sự bối rối và uất ức vô tận. Phó Tuyết Lê vỗ vai anh: “Thôi nào, đừng như vậy. Không ai ép anh cả, hơn nữa—”

“Cô ấy kết hôn với người khác rồi. ”

“….. ”

Câu nói sau đó của cô bị nghẹn lại.

Phó Thành Lân ném điếu thuốc trong tay xuống đất, rồi rút một điếu khác ra: “Hai ngày trước cô ấy kết hôn với người khác. ”

Hàng ngàn suy nghĩ đan xen trong đầu, Phó Tuyết Lê bỗng cảm thấy một nỗi buồn vô hình giống như cảnh ‘thỏ 𝒸●ⓗế●🌴, cáo thương’, vừa bất lực vừa không biết phải nói gì.

“Em không biết phải an ủi anh thế nào. ”

Phó Thành Lân cười khẩy: “Anh đâu phải là trẻ con, cần gì an ủi. Chỉ cần chút thời gian là được. Đừng lo cho anh, cứ để anh một mình một lúc, em lên nhà trước đi. '”

Chương (1-55)