← Ch.31 | Ch.33 → |
Khóe môi của Hứa Tinh Thuần khẽ mím lại, anh cúi mắt xuống, bước lên nửa bước, nhìn cô chăm chú.
“Em thật sự không dùng ma túy. Nếu em muốn dính vào mấy thứ đó thì hồi cấp ba đã có cơ hội rồi. Hay là anh cứ đưa em về chỗ các anh kiểm tra đi?” Phó Tuyết Lê nói năng lộn xộn, thật sự không biết phải giải thích thế nào nữa.
Bóng tối dày đặc nuốt chửng dáng người cao ráo của Hứa Tinh Thuần. Chỉ cách nhau một cánh tay, nhưng cô có thể rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của anh nhìn qua thì bình tĩnh, nhưng thực chất lại bất thường, xen lẫn một cơn giận dữ hiếm thấy.
Yết hầu anh khẽ động, cằm hơi siết lại, hàng mi dày cụp xuống. Anh trầm giọng nói: “Khoác áo vào, ngồi ở đây đợi tôi quay lại. ”
“Anh sẽ đi bao lâu…” Phó Tuyết Lê ngập ngừng một chút rồi đổi cách nói, “Vậy em phải đợi bao lâu?”
Ngay lúc cô tưởng mình sẽ không nhận được câu trả lời, thì nghe thấy Hứa Tinh Thuần nói: “Không biết. ”
Giọng anh trầm thấp và lạnh lẽo, sắc mặt thoáng âm u trong chốc lát.
“Ờ… được thôi, anh nhanh lên nhé, ngày mai em còn phải ngồi máy bay về Lâm thị. ” Cô nói tiếp rồi ngoan ngoãn hỏi: “Em ngồi ở đây chờ anh hả?”
Trong mắt Phó Tuyết Lê phản chiếu toàn bộ bóng hình của anh, sự ngoan ngoãn hiếm thấy này khiến giọng nói của Hứa Tinh Thuần khẽ khựng lại một chút: “Ừ. ”
“Được. ”
Sau khi nghe được câu trả lời thay vì lời từ chối, anh phải dùng đến toàn bộ ý chí để ép bản thân quay lưng rời đi.
Phó Tuyết Lê 💲●1ế●🌴 𝐜hặ●ⓣ chiếc áo khoác hơi rộng rồi ngồi xuống băng ghế đá, cô dõi theo bóng dáng Hứa Tinh Thuần quay lại hiện trường hỗn loạn.
Từ trong bóng tối từng bước một tiến đến ranh giới nơi ánh sáng và bóng tối giao thoa. Chiếc áo sơ mi xanh lam nhạt, dáng người cao ráo, đôi chân thon dài cùng sống lưng thẳng tắp, tất cả tạo nên bóng lưng cô độc mà ngạo nghễ của anh.
–
Hứa Đào bực bội tựa vào cửa phòng bao, anh ta đảo mắt nhìn xung quanh, ngậm một điếu thuốc trong miệng.
Anh giơ tay tắt ngọn đèn tường chói lóa và hào nhoáng. Bên trong có hơn chục người đang lục soát, đến cả những chai thủy tinh chứa đủ loại chất lỏng cũng không bỏ qua. Vài phút sau, một cảnh sát bước ra rồi lắc đầu bất lực nói: “Cho đến lúc này vẫn chưa tìm thấy gì cả. ”
“Không có chút hàng nào sao?” Hứa Đào nhíu mày.
Cảnh sát lắc đầu: “Lục soát hết rồi nhưng không có gì cả. ” Nói xong, ánh mắt anh ta hướng lên trên rồi gọi to: “Đội trưởng Hứa!”
Hứa Tinh Thuần gật đầu: “Thế nào rồi?”
Hứa Đào thở dài, đưa một tay lên dụi mắt, anh ta không kiềm được lòng hóng chuyện mà trêu chọc: “Yo, anh đưa bạn gái ra ngoài rồi à? Nhanh thế?”
Nhìn thấy Hứa Tinh Thuần lạnh lùng không đáp, Hứa Đào lại nhớ đến cảnh vừa nãy. Vị đội trưởng thường ngày tự xưng là người không ℊầ_𝓃 𝖌ũ_ℹ️ với nữ sắc, giữ mình rất điềm tĩnh, thế mà trước sự chứng kiến của mọi người, đã nhanh chóng ôm chặt một cô gái trong vòng tay. Động tác nhanh đến mức khiến mọi người há hốc mồm, dường như chẳng giống với con người bình thường của anh ta chút nào…
“Ngày hôm nay ngoài việc bắt được vài người bán dâm, thì chắc cũng không tìm ra được gì khác đâu, ” một cảnh sát khác tới báo cáo.
Họ vừa khám xong một phòng VIP và chuẩn bị đi đến phòng tiếp theo. Tình cờ gặp người quen, đối phương liền chào hỏi, “Ê này, Hứa Đào, mấy anh là đội chống ma túy đúng không?”
“Có chuyện gì à?”
“Ày, trinh sát vừa mới báo về bộ chỉ huy rồi, từ một tiếng trước đã có phục vụ và bảo vệ đi vào mấy phòng VIP nhắc nhở, chắc lúc sau công an sẽ đến kiểm tra. Có lẽ họ đã chuyển đi hết từ trước rồi. ”
Hứa Đào và Hứa Tinh Thuần nhìn nhau một cái, thì thầm chửi thề: “𝐂_♓ế_✞ tiệt. ”
Lúc này hỗn loạn khắp nơi, nam nữ xộc xệch chạy tán loạn khắp chốn. Thấy nhóm cảnh sát mặc đồng phục, ai nấy sợ hãi như chuột gặp mèo, cứ liên tục né tránh.
Hứa Đào nheo mắt, nhìn thoáng qua thì thấy từ phòng VIP phía trước có vài thanh niên lực lưỡng bước ra. Ai cũng đeo dây chuyền vàng to trên cổ, tay xăm trổ hoa văn, thân hình rắn chắc, nhưng bước đi có phần lảo đảo, mắt nhìn trống rỗng.
Nhóm người đó còn chưa kịp phản ứng, quay người đã đụng phải Hứa Tinh Thuần cùng mọi người, khuôn mặt của bọn họ liền trở nên khó coi.
Có người nhỏ giọng quay sang hỏi, “Làm sao?”
“Đi nhanh, đi nhanh, đừng gây tiếng động!”
Họ bước đi vội vã, nhưng vừa mới đi được vài bước thì phía sau quả thật vang lên tiếng quát lớn: “— Đợi đã!” Người đàn ông có vẻ là đại ca xăm trổ, sắc mặt không được tự nhiên, ông ta người lại miễn cưỡng chào hỏi Hứa Tinh Thuần, người đang dẫn đầu bước tới. “Đồng chí cảnh sát, bọn tôi chỉ là mấy anh em tụ tập uống chút rượu thôi, thật sự không có gọi gái, cũng không phạm pháp, không biết các anh có chuyện gì?” Hứa Đào suýt chút nữa muốn đảo mắt vì bực bội, giọng nói đầy mất kiên nhẫn: “Đừng có nói mấy lời đó nữa, giả vờ cái gì chứ. Đi với chúng tôi một chuyến. ” “Dựa vào cái gì chứ? Giờ cảnh sát lại có thể tùy tiện bắt người dân như vậy à, còn luật pháp gì nữa không?” mấy gã đàn ông lực lưỡng mặt mày khó chịu, bắt đầu đối đầu với họ, liên tục chửi bới. Hứa Đào cùng những người khác chẳng thèm để ý mà trực tiếp lấy còng số 8 ra. “Hôm nay tôi nhất định không đi!” Gã đàn ông lực lưỡng như bừng tỉnh cơn giận, mắt trợn trừng đầy tức giận, cơ bắp căng lên, “Tôi xem hôm nay ai dám động vào tôi, tôi không phải đang dọa các anh đâu, tụi tôi toàn là loại người li. ếm trên lưỡi dao trong xã hội này, sống đến giờ chưa từng sợ ai cả, đừng có mà dùng chiêu này với tôi!”
Anh chàng này còn chưa nói hết câu thì đột nhiên im bặt. Trong mắt thoáng hiện sóng động, trong giây lát liền nín thở vì một khẩu súng chắc chắn đặt ngay sau gáy anh ta.
Đèn pha kim cương trên trần hành lang chiếu xuống, viên cảnh sát trẻ đứng yên lặng, góc mặt nghiêng sắc nét và rõ ràng. Anh cầm súng bằng một tay và áp chặt vào đầu người trước mặt.
Những khớp ngón tay rõ ràng bóp chặt cò súng, mái tóc đen lởm chởm tạo nên bóng đổ không đều, che khuất ánh mắt đã nhạt nhòa.
“Cái… cái đó…” Giọng gã đàn ông lớn nghe có phần gượng gạo và căng thẳng, chân đang run nhẹ đến mức khó nhận ra.
Hứa Tinh Thuần không nói một lời thừa nào. Giọng nói nhẹ nhàng, tốc độ chậm rãi, âm điệu hạ thấp vài nấc nhưng không cho phép ai phản bác: “Còng tay lại, đưa đi. ”
–
Đêm nay thật sự chẳng yên ả chút nào, tiếng còi hụ liên hồi của xe cảnh sát thu hút đám đông hiếu kỳ kéo đến. Đến tận khuya, đám người xem náo nhiệt vẫn chưa chịu tan về. Phó Tuyết Lê ngồi yên trên băng đá, gió thổi mạnh, chỗ này tối đen như mực.
Trời hơi lạnh, cô sợ Đường Tâm lo lắng nên mở WeChat nhắn tin:
【Em ổn, tình cờ gặp Hứa Tinh Thuần, anh ấy đã đưa em ra ngoài rồi. 】
Đường Tâm: 【Trùng hợp vậy?! Doạ chị hết hồn luôn đó!】
Phó Tuyết Lê: 【Chị thì sao, đang ở đâu thế?】 Đường Tâm: [Chị vẫn đang ở Thiên Đường đây, phòng riêng của tụi chị không có cảnh sát vào đâu. Em đang ở đâu, đã đến khách sạn chưa?] Phó Tuyết Lê: 【Không có, em đang đợi Hứa Tinh Thuần ở một nơi rất vắng người. Ngày mai em sẽ trở về Lâm Thị, đợi lát nữa bảo Tây Tây mang chứng minh thư tới cho em, hành lý thì chẳng có gì quan trọng cần mang theo cả. Thêm vào đó là kỳ nghỉ phép, làm ơn ít nhất hơn một tuần tới đừng gọi điện cho em, được chứ?】 Đường Tâm: [Biết rồi biết rồi, cũng không hiểu mấy người cảnh sát đó là muốn chạy chỉ tiêu cuối năm hay sao, sao lại chọn đúng dịp cuối năm để ra quân triệt phá mại dâm nhỉ, chịu thật! Nhớ lát nữa giúp chị hỏi cho rõ nhé!] Phó Tuyết Lê: [Hỏi ai?] Đường Tâm: 【Hỏi anh cảnh sát đẹp trai kia của em đi:)】 Mặc dù lúc này trông khá thê thảm, nhưng khi thấy dòng tin nhắn ấy, Phó Tuyết Lê vẫn không nhịn được mà bật cười. Bên cạnh có tiếng bước chân không lớn, dần dần tiến lại gần. Trên khuôn mặt cô vẫn còn vương chút nét cười, cô nghiêng đầu nhìn sang rồi thử gọi khẽ: “Hứa Tinh Thuần?” Cách cô còn vài mét, người đó liền dừng lại. Phó Tuyết Lê cầm điện thoại, cô tận dụng ánh sáng yếu để nhìn rõ dáng người bên kia.
“Là Hứa Tinh Thuần phải không?” Cô ngập ngừng lại hỏi một lần nữa.
“Không phải. ”
Thật ra Phó Tuyết Lê không quá nhạy cảm với giọng nói của người khác, bởi mỗi ngày cô tiếp xúc và giao tiếp với quá nhiều người, muốn nhớ cũng không nhớ hết được. Nhưng giọng nói này, dường như ngay khi nghe thấy, cô đã ngay lập tức tìm ra trong ký ức.
Đôi chân bị lạnh cứng hơi đau, cô giậm chân một cái rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, sau đó ngập ngừng hỏi: “Mã Huyên Nhụy à? Cô đến đây làm gì?”
Mã Huyên Nhụy khéo léo ngồi xuống bên cạnh cô, cô ta cười rồi hỏi: “Cô có vẻ khá lo lắng nhỉ?”
Chậc.
Phó Tuyết Lê nhìn quanh, cô khẽ kéo khóe môi rồi thờ ơ nói: “Cô muốn nói gì?”
Sau một khoảng thời gian im lặng lâu, trong không gian tối đen và lạnh lẽo, hai người không ai nói gì thêm nữa.
Mã Huyên Nhụy tự nói với mình: “Tôi đoán hai người lại liên lạc với nhau rồi đúng không?”
Không cần hỏi cũng biết, “hai người” mà cô ấy nhắc đến là chỉ những người nào.
Hiện tại, Phó Tuyết Lê chỉ có thể nhìn thấy một vài hình ảnh mờ mờ. Cô cảm thấy trong hoàn cảnh này, nói chuyện tâm sự hay chuyện tình cảm với người khác thật sự khá kỳ quặc. Có phần mất kiên nhẫn, Phó Tuyết Lê trả lời ngắn gọn: “Có liên quan gì đến cô đâu?”
Mã Huyên Nhụy mỉm cười, cô ta cũng không để tâm.
“Cô có yêu Hứa Tinh Thuần không?” Khoảng lặng ngắn ngủi bị phá vỡ, cô ta bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Phó Tuyết Lê thật sự không hiểu nổi, sự kiên nhẫn của cô cũng dần cạn kiệt, cô nói: “Cô đang nói gì thế?”
Mã Huyên Nhụy không rõ đang nói với ai, dường như cô ta chỉ muốn tâm sự thôi, “Tôi biết cô không thích anh ấy, nhưng tôi rất thích anh ấy. ”
“Thích đến mức mong anh ấy bị mọi người quay lưng, bị tất cả bỏ rơi, chỉ còn mình tôi là người duy nhất yêu anh ấy. ”
Giọng cô ấy nhẹ nhàng, với một giọng điệu rất dịu dàng, chưa đợi Phó Tuyết Lý ngắt lời, cô ấy lại tiếp tục nói: “Phó Tuyết Lê cô có rất nhiều người yêu thương, đâu cần một người như Hứa Tinh Thuần đâu đúng không? Dù anh ấy có 𝒸·𝒽ế·t đi thì cô cũng sẽ không buồn lâu. Vậy mà tại sao Hứa Tinh Thuần lại không hiểu điều đó?”
Phó Tuyết Lê không chịu được nữa, cô liền lên tiếng: “Mục đích cô đến đây là gì? Nếu cô muốn nói với tôi cô yêu anh ấy nhiều đến thế nào, vậy thì tôi biết rồi. ”
Có vẻ như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô lại thản nhiên nói thêm: “Nếu cô muốn nói với tôi anh ấy yêu tôi nhiều đến mức nào, thì tôi cũng biết rồi. ”
“Ừm, cô biết hết mọi chuyện. ” Mã Huyên Nhụy hơi mỉa mai nói, “Vậy cô có biết mẹ của Hứa Tinh Thuần mất khi nào không?”
“……” Câu nói đó khiến cô đứng hình trong giây lát.
Sau một lúc lâu, Mã Huyên Nhụy từng chữ từng câu lẩm bẩm, mỗi từ đều nghiến chặt răng mà nói: “Năm đó, thành phố B tổ chức Thế vận hội. Hứa Tinh Thuần giấu mọi người, một mình nhập viện. Cô biết không, bao năm qua tôi đã muốn cho cô xem bản chẩn đoán và giấy điều trị đó biết bao? Hai tháng sau, anh ấy một mình đến trường rồi xin chuyển công tác từ chi nhánh thành phố Lâm, và từ đó mất tích luôn. ”
Cô ấy càng nói càng cảm xúc, tốc độ nói bỗng nhiên tăng lên không báo trước, “Còn cô, Phó Tuyết Lê? Tôi không hiểu nổi Hứa Tinh Thuần đã tuyệt vọng đến mức nào mới muốn tự tử? Anh ấy nằm trên giường bệnh trong tình trạng thập tử nhất sinh, ra viện rồi lại một mình rời đi, lúc đó cô đang làm gì, đang ở đâu? Đang cười vui vẻ với những ai?”
Cuối cùng, giọng của Mã Huyên Nhụy đã trở nên sắc nhọn và 𝓇.υ.ռ 𝓇.ẩ.γ, chỉ có một câu được cô ta nói rõ ràng: “Cô đã làm gì với Hứa Tinh Thuần, cô còn nhớ không?!”
Kìm nén cơn thôi thúc muốn quay lưng bỏ chạy, Phó Tuyết Lê nghe những lời đó vang trong tai, da đầu tê rần như bị dội cả một gáo nước lạnh lên đầu. Cô hít một hơi thật sâu, các ngón tay co quắp đầy căng thẳng.
–
Trước đó, để tránh rò rỉ thông tin, điện thoại của tất cả cảnh sát tham gia vụ án đều bị tắt và thu giữ.
Cho đến khi trời bắt đầu hơi sáng, mọi công việc mới được hoàn tất.
Hứa Đào cầm một rổ điện thoại đi phát, đúng lúc bắt gặp một người liền hỏi: “Đội trưởng Hứa đâu, sao không thấy anh ấy?”
“Đội trưởng Hứa à?” Người đó hơi nhớ lại: “Lúc nãy còn thấy anh ấy ngồi trên ghế bên khu B kìa, cậu đi xem thử đi. ”
Khi Hứa Đào tìm thấy Hứa Tinh Thuần, anh đang một mình ngồi trên băng đá, sương mù buổi sáng dày đặc lượn lờ xung quanh.
Không biết đã ngồi bao lâu, gương mặt của anh thanh thoát, mái tóc hơi ẩm ướt. Vẫn là nét mặt ít nói như thường ngày, trên người còn vương chút mùi máu nhẹ, bên cạnh để một chiếc áo khoác đen của cảnh vệ.
Hứa Tinh Thuần không giống như đang ngẩn người. Vẻ mặt có một sự kiên nhẫn lạ thường và trầm tĩnh, như thể đang chờ đợi ai đó một cách tập trung tuyệt đối.
Nhưng anh thật sự đang ngồi một mình.
Hứa Đào chớp mắt liên tục, cảm thấy có điều gì đó hơi lạ, anh tiến đến rồi đưa điện thoại cho Hứa Tinh Thuần và nói: “Anh bạn, ngồi đây làm gì vậy, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi, coi chừng bị đột tử đấy. ”
Khi ánh mắt hai người giao nhau, Hứa Đào nhìn Hứa Tinh Thuần mà lòng bỗng chốc giật mình. Trong mắt anh là sự mệt mỏi thuần khiết, lạnh lùng và vô cảm, không một chút biến động.
Hứa Đào tưởng rằng Hứa Tinh Thuần chỉ mệt mỏi quá độ, anh ta vỗ vai anh rồi nói: “Cố gắng lên. ”
Trên đường đến sân bay.
Hứa Tinh Thuần tập trung lái xe, anh đã bận rộn suốt một đêm nhưng không hề thấy mệt mỏi, tay lái vẫn vững vàng như bình thường, chỉ có làn da trắng bệch đến đáng ngại. Cổ tay áo dính máu được xắn lên đến khuỷu tay lộ ra một đoạn cánh tay thon gọn, những chiếc xương cổ tay nổi lên sắc nét.
Màn hình điện thoại trên bảng điều khiển trung tâm tối đi có một tin nhắn đã được đọc:
【Hứa Tinh Thuần, em đi trước nhé, đây là lần cuối cùng em nói xin lỗi với anh. Bây giờ em hơi không thể đối mặt với anh được, khi nào em suy nghĩ rõ ràng rồi sẽ đến tìm anh. 】
← Ch. 31 | Ch. 33 → |