Truyện:Chớm Thu - Chương 11

Chớm Thu
Trọn bộ 54 chương
Chương 11
Xin anh… Dừng lại…
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Giản Thực vừa mới dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, tay ôm lấy bờ vai rắn chắc của người đàn ông, mũi cọ vào cổ anh, ngửi được mùi xạ hương trên người anh khiến tim cô đột nhiên mềm nhũn.

Cô nói: "Được."

Vừa đáp lời, Trần Đạc đã cởi giày của cô, tay luồn qua eo, bế cô lên từ ghế sofa.

Từ phòng khách đến phòng ngủ, ánh sáng một lúc một tối hơn, vào tới phòng ngủ thì tối đen như mực.

Anh không bật đèn.

Cô có dự cảm sẽ xảy ra chuyện gì đó ở đây, nhưng Giản Thực không có ý định զυ*γ*ế*𝓃 г*ũ anh.

Là Trần Đạc chủ động hô*п cô trước.

Trong bóng tối, người đàn ông 𝒽●ô●ռ từ má, cổ, xương ⓝ-🌀ự-🌜 rồi đến tận ngón tay, không bỏ sót chỗ nào.

Trên da là một chuỗi những nụ ♓-ô-n ư*ớ*𝐭 á*т, Giản Thực 𝐭𝐡·ở ɢấ·ρ trong chốc lát: "Ưm... Trần, Trần Đạc..."

"Đêm nay em ở lại chứ?" Không biết có phải anh đã tắm qua rồi hay không, cô luôn cảm thấy anh rất thơm, khi tình cảm dâng trào, mùi hương trên người anh càng đậm hơn.

Đầu lưỡi ướ●𝐭 á●ⓣ luồn vào, cùng với mùi hương đó ❎â●〽️ ռ●ⓗậ●p vào trong, không ngừng quấn lấy lưỡi cô, để cô nếm được sự chiếm hữu 𝓃óⓝ_ℊ b_ỏ_𝓃_ⓖ từ anh.

Sợi dây trong đầu Giản Thực đột nhiên đứt, chưa kịp trả lời thì Trần Đạc đã giữ chặt cổ tay cô, cúi thấp đầu nói: "Em đừng đi, được không?"

"Ưm... Được..." Nụ ♓ô_𝐧 của anh thật sự rất triền miên, dường như cố ý muốn lấy lòng cô, làm cô cảm thấy thoải mái, nhưng lại không kìm được mà tăng lực đạo. Giản Thực phải than một tiếng "Nóng quá."

"Anh 𝐜ở·ı á·o giúp em." Giọng anh khàn khàn đáp lại.

Tay chạm đến đ●ườ●𝓃●ⓖ 𝖈0●ⓝ●🌀 ɱ●ề●𝖒 𝖒●ạ●𝐢 của eo và môn●🌀 cô, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Vải trước n*𝐠*ự*🌜 bị anh 𝐥𝒾ế*m ướt, đầu lưỡi mạnh mẽ chọc đầu v*, khi 𝐜ở_ⓘ á_𝑜 ra, Trần Đạc không do dự mà ngậm lấy trái dâu đỏ զυ·ⓨ·ế·п 𝖗·ũ đó.

"A... thoải mái quá... không cần, đừng 𝖍ô*n chỗ này."

"Anh sẽ làm em thoải mái hơn." Anh nắm tay cô, ✌️*ù*1 ѵà*𝐨 ռⓖ_ự_↪️ cô mà 🦵.iế.𝐦 láp: "Thử một lần thôi."

Chiếc quần lót bên dưới đã ướt đẫm nước. Không thoải mái lắm nhưng cô lại rất thích.

"Ưm... không cần..." Hai chân đột nhiên bị mở ra, Trần Đạc cúi xuống, dùng đầu lưỡi ⓛ.i.ế.m tiểu huyệt của cô.

Chân Giản Thực đạp lên vai người đàn ông nhưng không thoát ra được, k.𝒽.𝑜.á.𝖎 ↪️ả.𝐦 🌜*𝒽*ế*✞ người như sóng biển xô vào: "Trần Đạc..."

Phía dưới bị anh khuấy ra rất nhiều nước.

Giản Thực nghe thấy mà mặt đỏ tía tai.

Khi ý thức dần mơ hồ, anh cuối cùng cũng lùi ra nhưng đầu gối bị giữ lấy, nâng lên, rồi Trần Đạc 🌜.ở.❗ զuầ.п, đ-â-Ⓜ️ sâu vào bên trong.

Giản Thực bị cắm đến cong người lên, Trần Đạc giữ lấy tay cô, nâng hông, nhấn sâu hơn.

"A..." Cô ngửa cổ ôm chặt anh, ngay cả tiếng khóc gọi tên Trần Đạc cũng rất nhỏ, lông mi đã ướt đẫm nước mắt.

Bên trong quá chặt, Trần Đạc có chút thương tiếc mà ôm lấy eo cô: "Hửm?" một tiếng rồi tiếp tục nhấn sâu vào: "Ngoan, thả lỏng một chút."

Anh nói không đau đâu.

Nhưng ngoài miệng người đàn ông nói lời ngon ngọt, eo lại rất mạnh, dương v*t cứng cáp thô to cứ cắm mạnh vào tiểu huyệt, chẳng bao lâu đã cắm ra tiếng nước dính nhớp.

Giản Thực không ngờ lại bị anh đè xuống mà làm thế này, tim đập rất nhanh, vừa 𝐤í-𝒸-𝐡 ⓣ♓-í-c-ⓗ vừa thoải mái. Sau khi đã nếm qua hương vị, trong đầu toàn nghĩ muốn anh nhanh hơn, mạnh hơn chút nữa.

Nhưng khi Trần Đạc thực sự làm như vậy, cô lại ✞h-ở 🅓ố-↪️, nói: "Đừng... Trần Đạc... chậm thôi..."

Rõ ràng cô rất thích.

Tiếng rên cũng đầy d*â*〽️ đ*ã*ⓝ*🌀.

Cô gả cho anh, nhất định là thích anh. Thích anh cho nên cũng thích bị anh đè xuống giường mà làm.

Cô có nhiều khoảnh khắc xinh đẹp, nhưng Giản Thực sinh động như thế này, chỉ có thể để một mình anh nhìn thấy.

Trần Đạc không để ý đến sự chống cự của cô, chỉ ş❗.ế.𝖙 ⓒ.♓ặ.🌴 lấy cổ tay cô: "Giản Thực..."

Giản Thực.

Giản Thực.

Cái tên này anh đã gọi rất nhiều lần, nhưng không lần nào n●ó●ⓝ●ⓖ 🅱️●ỏ𝓃●🌀 như bây giờ.

Anh muốn không kiêng nể gì mà gọi tên cô, nhưng cuối cùng lại trở thành tiếng 𝖙·𝖍·ở 🅓ố·𝐜 nặng nề cùng những cú nhấn vào càng lúc càng mạnh.

Bầu 𝐧𝐠ự-↪️ lắc lư bị anh 👢.❗ế.Ⓜ️, cắn, nặn ra nhiều dấu vết mờ ám, lực 〽️ú-ⓣ như muốn nuốt chửng cô vào trong.

"Giản Thực..." Mắt anh chứa đầy 𝐝·ụ·𝐜 𝖛·ọⓝ·ℊ, nhưng đèn phòng không bật, chắc hẳn cô không thấy.

Vùi mặt trong hõm vai cô, cổ hai người giao nhau, Trần Đạc ngậm lấy dái tai, nhẹ nhàng nói: "Anh thích em lắm."

Trong những năm tháng cằn cỗi đó, anh vốn không có người mình thích, nhưng cơ duyên đưa đẩy để anh gặp được cô dưới cây hoa anh đào.

Anh càng nhìn càng thích.

Lời tỏ tình này hẳn là cô nghe thấy, nhưng cô vẫn giống như nhiều lần trước, chưa bao giờ giờ đặt sự chú ý lên anh.

Giản Thực ưm a không ngừng, tiếng г_ê_ռ r_ỉ của cô đã che lấp câu nói đó.

Cô muốn đánh anh, mắng anh nhưng lại bị anh kéo vào bể 🅓ụ·↪️ ✌️·ọп·𝐠, muốn dương v*t của anh ⓒ.ắ.m ⓥ.à.𝐨 sâu hơn một chút.

Đột nhiên anh muốn cười.

Vì vậy lại 𝐡-ô-𝐧 lên, để cô không nói những lời thô tục muốn mắng người nữa.

"A... ư... Trần Đạc..."

"Hửm? Sao vậy?" Anh sờ eo cô.

dương v*t cực nóng cứ nhấn vào lần nữa, Giản Thực bị cắm đến mờ mắt, chỉ biết ôm cổ anh rồi yếu ớt 𝓇-ê-ⓝ r-ỉ: "Em... căng quá...a..."

"Căng chỗ nào?" Động tác trên tay thay đổi, Trần Đạc đột nhiên nắm lấy eo cô, nâng lên: "Sắp l.ê.𝓃 đỉ.𝐧.ⓗ rồi à?"

dương v*t cắ-〽️ v-à-🔴 hết cỡ, tiếng da thịt va chạm vào nhau dồn dập, tiểu huyệt bị nhấn đến điểm nhạy cảm, bụng dưới căng đến nỗi muốn tiểu ra, Giản Thực không kìm được mà kẹ●🅿️ 🌜●𝐡●ặ●🌴 anh.

Nhưng điều này dường như càng khiến anh hưng phấn hơn.

Giản Thực bị làm đến nỗi không nói nên lời, dương v*t càng 𝒸*ắ*m 𝐯à*ⓞ sâu, càng nhanh hơn, Giản Thực "A." một tiếng, trong đầu lóe qua tia sáng trắng, sâu bên trong có dòng nước ấm tràn ra tưới lên dương v*t của anh.

Cao trào đến quá nhanh, dư vị còn chưa tan hết. Cô nghĩ đến đây là kết thúc rồi, nhưng Trần Đạc vẫn chưa xuất, anh chỉ đổi tư thế rồi tiếp tục 𝖈●ắ●m ✔️●à●ο.

"Trần Đạc... em, đói bụng... xin anh... dừng lại... hức..." Giản Thực bị cắm đến nỗi muốn trốn đi, nhưng cô đã chẳng còn sức lực, Trần Đạc lại kéo eo cô nhấn vào dương v*t, càng lúc càng sâu hơn.

Anh cúi xuống ôm lấy cô, l𝐢_ế_Ⓜ️ ⓜ*ú*✞ phần sau gáy, tiếng †·♓·ở 𝐝ố·ⓒ đầy hưởng thụ kia khiến cả người cô tê dại.

"Làm thêm chút nữa." Trần Đạc không ngừng chầm chậm chuyển động trong cơ thể cô, dỗ dành: "Ăn no cái này rồi mới đi ăn cái khác."

Chương (1-54)