Truyện:Chớm Thu - Chương 06

Chớm Thu
Trọn bộ 54 chương
Chương 06
Anh muốn em
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Áo sơmi trên người đã cởi ra, Giản Thực trần truồng nằm dưới thân anh, Trần Đạc cũng chạm đến nơi trơn trượt.

Dáng người của cô rất đẹp, п🌀●ự●c lớn 3-o т-ⓗo-n, chân dài... Trần Đạc cẩn thận 𝐡ô●𝐧 cô, ngón tay đã chạm vào giữa hai chân, đầu ngón tay ấn nhẹ khe thịt.

"Ngứa..." Giản Thực không chịu nổi anh thế này, ngón tay 𝐬❗·ế·✞ 🌜·♓ặ·t vạt áo của anh.

Trần Đạc nói: "Em ướt rồi."

"Em biết." Anh vẫn còn đang day nhẹ âm đế: "Anh có làm hay không đây?"

Cô nhỏ giọng thúc giục.

Đây là lần đầu tiên của cô, cơ thể cực kỳ nhạy cảm, mới chỉ 𝖍ô·𝐧 nhẹ rồi Ⓜ️_ơ_ⓝ 𝖙ⓡớ_п mà đã ra rất nhiều nước.

Trong phòng không có đèn ngủ, trong đêm tối, 𝒹ụ●c 𝖛ọ●ⓝ●ℊ như dâng trào, anh dựa vào tiếng т_𝖍_ở 🅓ố_𝒸 của cô mà miêu tả dáng vẻ đ-ê m-ê động lòng người này.

"Em muốn lắm sao?" Anh vùi đầu lưu luyến trước 𝐧.ⓖ.ự.𝒸 vợ mình, Giản Thực ưỡn n🌀ự.ⓒ tiện cho anh ⓛ·❗ế·m 〽️ú-т, ngón tay bên dưới lại đột nhiên đẩy khe thịt ra.

"A..." Cô tê dại г⛎.п 𝖗ẩ.🍸, 🌜ắ-ռ Ⓜ️-ô-ⓘ nuốt tiếng ⓡê-п ⓡ-ỉ, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Chẳng lẽ anh không muốn? Nếu vậy sao còn nói dối là không tìm thấy áo ngủ của em?"

Ý của cô chính là: "Trần Đạc, anh đừng giả vờ nữa, rõ ràng anh cũng rất muốn."

Lúc này Trần Đạc lại không phủ nhận, chỉ cười nhạt.

Đột nhiên anh rất muốn thưởng thức dáng vẻ đ●ộ●𝖓●𝖌 𝐭●ì●𝓃●ⓗ này của cô, động tác ngón tay bên dưới cũng nhanh hơn, â-〽️ ♓-ộ còn chưa bị cắm mà d*m thủy đã giàn giụa. Giản Thực xấu hổ ôm lấy bả vai anh, cố gắng đè nén tiếng 𝖗ê.𝖓 𝖗.ỉ.

"Em kêu lớn tiếng chút cũng được." Anh thấp giọng 𝒹●ụ d●ỗ.

Phòng cách âm chắc cũng khá tốt, cô rên lớn tiếng chút không sao hết.

Giản Thực nói không cần.

Quần áo của anh còn chưa cởi nhưng Giản Thực đã ướt đẫm, cô không biết có phải bác sĩ nào cũng linh hoạt như anh hay không. Bình thường tích chữ như vàng, nhưng giờ phút này lại trầm mê vào 𝐝-ụ-↪️ ✌️ọ-ⓝ-𝖌 như phần lớn đàn ông trên thế giới này.

Biết xoa п🌀●ự●c, ⓛ*ı*ế*ɱ láp, còn biết dùng ngón tay để đùa bỡn â●𝐦 ♓●ộ của cô.

Sức mạnh dần dần không thể khống chế, như muốn ♓𝐮ռ.ⓖ ♓ă.𝖓.🌀 đâ●m sâu vào.

"Anh, anh đừng làm nữa..." Ngón chân cô cuộn tròn, cọ sát vào người anh.

Anh cười nhẹ: "Đừng làm gì cơ?"

Giản Thực cảm thấy mình sắp cao trào, cơn ngứa tê dại râm ran biến thành loại 🎋𝖍𝑜●á●𝐢 𝖈ả●𝖒 vừa quen vừa lạ.

Khi đạt đến cao trào, Trần Đạc đột nhiên dùng tay tét vào â-〽️ ⓗ-ộ hai cái, sau đó lại kéo lông mu bên dưới.

"A...." Giọng cô cao vút, nức nở kêu: "Anh... anh là đồ biến thái..."

Cô hét lên cũng thật զ·⛎🍸ế·n 𝓇·ũ.

Hôm nay ước mơ trở thành sự thật, anh rất hài lòng cũng rất hưởng thụ nó.

"Không thích à?" Đầu lưỡi mềm dẻo trơn tuột tiến vào, khuấy động bên trong cô.

"Không... hức... không..." Giọng nói của Giản Thực cũng bị anh nuốt hết, chỉ còn lại tiếng nước bọt quấy loạn khiến người ta ngứa ngáy.

Anh đã cứng lắm rồi.

Giữa quần phồng lên một bọc, phần đỉnh cũng đã xuất hiện vệt nước sẫm màu.

Cách mấy lớp vải, Trần Đạc dùng dương v*t hết đâ·m rồi thọc, tiếng t𝒽·ở 🅓ố·c vừa áp lực vừa nặng nề, đến khi Giản Thực dùng đầu gối quấn lấy eo anh, Trần Đạc mới chịu 🌜·ở·1 ⓠ·ⓤầ·п ra.

dương v*t thô cứng lập tức nảy ra rồi đập vào tiểu huyệt.

Cứng quá, nóng quá...

Giản Thực 𝖗ⓤ*𝓃 𝓇ẩ*𝖞, chẳng biết có phải vì căng thẳng quá hay không, tay Trần Đạc để sau cổ cô nhẹ nhàng xoa mấy cái: "Đừng sợ."

Quy đầu liên tục đâ·Ⓜ️ thọc, môi â●𝖒 𝖍●ộ bị đẩy tách ra, tiếng nước dính nhớp lọt vào tai.

"A..." Quy đầu thô cứng đ*â*Ⓜ️ ☑️à*🔴, cô có hơi đau, nhưng vừa rồi đã được anh làm màn dạo đầu rất kỹ, không phải không thể chấp nhận được.

Chỉ là cô vẫn đau đáu rằng bây giờ không có bao cao su, giường lại chẳng dễ dọn, ngày mai mợ mà nhìn thấy sẽ xấu hổ.

"Bẩn giường mất..." Cô thút thít.

Trần Đạc chậm rãi hạ eo xuống, muốn đâ·𝐦 ✅·à·⭕: "Không bẩn đâu."

Anh 🌜-ở-ℹ️ զ-⛎-ầ-𝐧 áo, quy đầu vẫn còn chọc trong tiểu huyệt. Trần Đạc nâng m.ô.𝖓.🌀 cô lên rồi lót quần áo bên dưới, sau đó lại 𝐡ô.п Ⓜ️ô.ï, 𝐥.ℹ️ế.〽️ láp п_ⓖ_ự_𝐜 cô.

Giản Thực rũ mắt, nhìn mình cả người trần trụi đang bị anh đùa giỡn, đúng là quá mức dâ●m đ●ã𝐧●ℊ.

"Ha..."

Khóe mắt đỏ ửng ướ●ⓣ á●𝖙, Trần Đạc dịu dàng 𝐡_ô_n cô, nhưng động tác bên dưới lại rất thô bạo.

"Đừng kêu." Giản Thực đau đến nỗi muốn hét lên, anh lại che môi cô lại, môi lưỡi ướt nóng không ngừng 🦵*ℹ️ế*𝖒 láp vành tai khiến cả người cô tê dại: "Em rên nhỏ chút, biết chưa hả?"

Anh vẫn còn đang cắm dương v*t vào sâu bên trong.

Giản Thực nũng nịu: "Thế anh nhẹ thôi."

"Đã nhẹ lắm rồi."

"Giản Thực." Anh ⓛïế_ɱ vành tai nghe, tiếng nước dính nhớp hệt như bên dưới, lòng bàn tay cũng túa mồ hôi. Trần Đạc nắm cổ tay cô rồi ấn chặt lê_п ɢ_i_ư_ờ𝖓_🌀: "Anh muốn em."

Cho nên em đừng nhúc nhích, cũng đừng nói chuyện.

Từ từ cảm nhận anh, làm quen với anh.

Cả người Giản Thực mềm nhũn, cô không kìm được tiếng г*ê*n r*ỉ tràn ra từ cổ họng, dương v*t của anh quá lớn khiến â*𝖒 𝐡*ộ cô căng ra đến mức sưng tấy.

Trần Đạc chỉ vừa động, cô đã kêu lên.

Anh dứt khoát vói ngón tay vào miệng cô, quấn lấy đầu lưỡi ướt mềm kia, cố gắng đánh lạc hướng của cô.

Rõ ràng người ⓢư.ớп.𝖌 là anh, nhưng dường như anh còn khó chịu hơn cô, trong lúc †h●ở 𝖉●ố●ⓒ, động tác ⅼ●ⓘ●ế●〽️ mú.t cũng dùng sức hơn: "Em 𝐥.𝐢.ế.𝐦 một chút."

Trần Đạc nói: Giản Thực, em ⅼ●𝖎●ế●〽️ anh đi.

Đây đều là lần đầu tiên của hai người, anh mới vừa 𝖈ắ-ɱ ν-à-0 đã bị cô kẹp cho cả người tê dại.

Còn hơi đau một chút.

Thịt non bên trong còn có sức hút, ⓜ*ề*ⓜ 〽️*ạ*1 hơn so với những gì anh tưởng, cứ cắn chặt lấy dương v*t không bỏ, chẳng chịu cho anh đi sâu vào.

Nếu không phải do anh thương tiếc, có lẽ bây giờ Giản Thực khóc còn lớn hơn.

Giản Thực mới vừa ngậm lấy tay anh, điện thoại bên gối liền bắt đầu rung lên.

Màn hình sáng lên, ánh sáng chiếu vào gương mặt cả hai, Giản Thực có thể nhìn thấy rõ ràng 𝐛❗ể*𝖚 †*ì𝖓*ⓗ lúc này của anh.

Quá ⓠ●𝐮●𝐲ế●𝐧 𝖗●ũ.

Mắt đen nặng nề còn có chút mê ly, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, ngón tay còn đang không ngừng quấn lấy lưỡi cô, thấp giọng ⓓ-ụ 𝒹-ỗ: "Em 👢ïế_m chút nữa được không?"

Nhìn cực kỳ giống một nam yêu tinh đi 🍳.ц.🍸.ế.ⓝ 𝓇.ũ người khác.

Giản Thực cảm thấy có lẽ mình điên thật rồi, thế mà lại nghe lời làm theo, đầu lưỡi ướt mềm l𝖎ế●Ⓜ️ qua ngón tay anh một vòng, Trần Đạc lại đột nhiên cắm mạnh xuống.

dương v*t thô dài cứ thế cắm thẳng vào, 𝐡⛎*𝖓*🌀 h*ăⓝ*ɢ thọc vào г.ú.✞ r.𝐚.

"A... Trần Đạc... Đau quá, dừng, dừng lại..."

Cô bất lực mà khóc, Trần Đạc nắm chặt eo cô như muốn khảm cô vào trong xương cốt của mình, dương v*t lớn không ngừng rong ruổi trong â-〽️ ⓗ-ộ nhỏ bé.

Cứ liên tục cắm sâu vào trong.

dương v*t liên tục đâ-〽️ sâu, 𝓃ⓖ●♓ℹ️●ề●п 𝓃á●ⓣ như một chiếc máy đóng cọc, chẳng còn chút thương tiếc cẩn thận như vừa rồi, lúc này anh chỉ muốn ôm chặt lấy cô, ra sức làm thật mạnh, như thể muốn đâ●Ⓜ️ xuyên qua người cô vậy.

Ngay cả chiếc giường cũng bắt đầu rung lên.

Giản Thực không tránh thoát được, chỉ có thể đặt hy vọng vào điện thoại, đứt quãng nhắc nhở: "Điện... điện thoại..."

Điện thoại còn đang đổ chuông.

Đây là cuộc gọi thứ hai của Hướng Kha Lâm.

Trên giường tràn ngập dụ-↪️ 𝐯-ọn-g ư-ớ-† á-† nhớp nháp, Trần Đạc vùi mình vào cơ thể cô, hết 🦵.ïế.ɱ rồi ♓*ô*п*, lại không nhịn được mà ngẩng đầu thưởng thức dáng vẻ đ_ộ_ռ_𝖌 ✝️ì_n_𝖍 của cô.

Đây là Giản Thực của anh.

Tiểu huyệt bị anh mạnh mẽ xâm lấn, sắc mặt cô ửng hồng, yêu kiều 𝐫-ê-ռ ⓡ-ỉ xin anh chậm lại, nhẹ một chút, bầu n.🌀ự.ⓒ trắng nõn không ngừng lắc lư, đầu v* cưng cứng liên tục 𝒸-ọ ×á-т k·𝒽ο·á·i 🌜ả·ɱ.

Cô rất thích.

Cô thậm chí còn duỗi tay ôm chặt anh, cằm đè lên vai anh, ngón tay ghim sâu vào lưng anh. 𝐌.ô𝖓.🌀 cô vừa nhấc lên trên liền bị anh bắt lấy rồi ghì chặt.

"Trần Đạc..." Tiếng 𝖗*ê*ռ г*ỉ đứt quãng, mặt đỏ bừng như không nhịn được mà cầu xin anh: "Anh nhanh nghe điện thoại đi, ồn quá..."

Chương (1-54)