← Ch.22 | Ch.24 → |
Nghe tiếng xôn xao của Khương Sân từ cửa, Dõan Triệt cùng mẹ Dõan hướng về phía cửa định đi tới.
Vào lúc thấy được người bước vào, tay Doãn Triệt chợt bóp chặt lại.
"Đứa con này, làm đau mẹ rồi, thấy cậu của con mang bạn gái đến cũng heng phấn đến vậy sao?" Lời mẹ Doãn làm Doãn Triệt sực tỉnh buông lỏng tay, hắn cho hai tay vào túi quần, không ai nhìn thấy được, hai tay hắn nắm chặt quả đấm đến nỗi lộ cả gân xanh, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau nhói, nhưng cũng không đau như cảm giac phẫn nộ của hắn lúc nay.
Được..... Tốt lắm.... Doãn Triệt cảm thấy chưa bao giờ hắn tức giận đến thế, hắn muốn mời cô gái này là vì muốn giới thiệu cho người đàn ông kia biết. Mà người đàn ông đó không ai khác chính là ông cậu nhỏ này của hắn. Xem ra bây giờ hắn bị châm chọc đến cỡ nào, chỉ còn thiếu điều chưa ngẩng mặt lên trời mà cười lớn nữa thôi.
Được.... tốt lắm...quả thật là rất tốt, đây chính là lý do cô ấy tránh né mình sao? Là vì cô muốn theo cậu của hắn sao? cũng không trách được dù sao cậu hắn dáng dấp xuất chúng đến thế!
Doãn Triệt hít sâu một hơi, đè lửa giận hừng hực xuống, gia đình gia giáo đã nuôi dạy hắn có thể bình tĩnh vững vàng tại mọi thời điểm dù là xấu nhất.
Hắn dò xét cẩn thận hai người vừa mới bước vào, Khương Sâm hôm nay mặc âu phục tây đen, áo trong màu sắc vàng nhạt, màu sắc này rất ít người dám mặc, nhưng sự kết hợp của Khương Sâm nhìn vào rất bắt mắt. Như để phối hợp với Khương Sâm, Trần Hi cũng chọn một lễ phục dài cùng màu, gương mặt trang điểm rất cẩn thận, càng tăng vẽ cao quý nhã nhặn của cô, dường như cô cũng rất nhanh chóng thích ứng với quang cảnh buổi tiệc, tư thái vô cùng sinh động, biểu tình trên mặt cô cũng hòan mỹ động lòng người.
Giống như là cô đã từng tham gia vô số bữa tiệc như vậy, bộ dạng tự nhiên thanh thản của cô trông càng giống như chủ nhân của dạ tiệc này vậy.
"Không tệ, không tệ, phải nói cậu của con tìm được cô gái đúng là không chê được, xem ra nhìn rất xứng đôi, thật là trong mắt người tình là Tây Thi mà, cô bé này nhìn lên cũng xinh đẹp không thua cậu con đâu." Mẹ Dõan bên cạnh than thở, lời của bà cứ như những mũi kim, từng cái từng cái đâm vào lòng Dõan Triệt.
Dõan Triệt cười lạnh mấy tiếng, nghênh ngang cất bước đi về hướng Khương Sâm và Trần Hi, ánh mắt hắn dán chặt vào người cô, xem người bên cạnh cô như vô hình vậy.
Trần Hi tránh né ánh mắt của hắn mà nhìn xung quanh, giây phút nhìn thấy Dõan Triệt, hai chân cô đã bắt đầu tê dại rồi.
Trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn, cô biết rõ sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
"Cậu nhỏ à, bạn gái của cậu nhìn quen lắm, tiểu thư xinh đẹp họ gì?" Doãn Triệt giả vờ hồ đồ hỏi.
"Trần Hi, đây là đứa cháu lớn của tôi, Dõan Triệt, nó học cùng trường với cô đấy." Khương Sâm ở những nơi đông đúc như thế này luôn tỏ ra rất điềm đạm, hắn hơi cúi đầu kê vào bên tai Trần Hi, âm thanh không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ ba người nghe thấy. Hành vi này của Khương Sâm trên thực tế nhìn vào không có gì bất thường, nhưng vào trong mắt Dõan Triệt lại là một động tác rất mờ ám.
"Chào anh Doãn học trưởng.... ." sắc mặt Trần Hi cứng ngắc nhưng cố nở nụ cười.
"Hai người quen nhau sao?" Khương Sâm ra vẽ rất kinh ngạc.
Trần Hi còn chưa kịp mở miệng, Doãn Triệt đã ngắt lời cô nói trước:" trợ lý Trần là trợ lý đặc biệt tài giỏi của con, sao con lại không biết được, chỉ là hôm nay cô ấy quá xinh đẹp, nên nhất thời không nhận ra thôi". Mấy chữ "trợ lý đặc biệt" trong lời nói của Dõan Triệt nghe ý vị rất sâu xa.
Trần Hi chỉ vừa nghĩ đến ý tứ của Doãn Triệt, mặt đã muốn phát sốt lên.
"Quen nhau là tốt rồi, ta đi trước chào hỏi chị cả một tiếng, Dõan Triệt, con thay ta chăm sóc cô ấy một chút." Khương Sâm làm ra vẽ rất quan tâm đến cô, nhưng cô một chút cũng không muốn cảm tạ cái kiểu quan tâm này của hắn, ngược lại, hiện tại cô chỉ hận không thể ngay lập từ thoát ra khỏi Doãn Triệt.
Từ lúc Khương Sâm xuất hiện, mọi người đều di dời tầm mắt theo hắn, trước kia Doãn Triệt rất cảm kích tình huống này, chỉ cần có Khương Sâm, hắn liền bị lu mờ, dù sao so với nhân vật đại truyền kỳ như Khương Sâm, cùng lắm hắn cũng chỉ có danh hiệu sinh viên giỏi, con nhà giàu có mà thôi.
Nhưng hôm nay, hắn phát hiện tâm tính của mình thay đổi, không thể lạnh nhạt như trước được, vô luận bất kỳ ở mặt nào, hắn cũng không thể so sánh với Khương Sâm, ngọai trừ lợi thế tuổi trẻ ra, cái gì cũng không có, bây giờ người ta cần nhất là thực lực, chỉ cần có thực lực thì ngay cả ông già 80 tuổi cũng có thể tìm được một cô gái trinh chưa trưởng thành.
Trần Hi cúi đầu, tòan thân cô căng cứng đến nỗi tựa hồ không nhấc nổi chân lên, Doãn Triệt rất quan tâm dùng tay quàng qua hông cô dìu đến phòng tiệc, nhận thấy cơ thể cừng đờ của Trần Hi, hắn cùi đầu bên tai cô, nhỏ giọng nỉ non: "Em cũng biết sợ sao, có phải cảm thấy Khương Sâm bản lĩnh hơn tôi nên từ chối lời mời của tôi để đi cùng hắn, nhưng đến đây mới phát hiện, hóa ra hắn cũng là tham gia bữa tiệc này?"
Trần Hi thật muốn hét lớn, cô biết, cô đều biết trước, nhưng cô không thể, lời cô nói xong liệu có ai tin hay không.
"Á...... Đau......" Doãn Triệt thấy Trần Hi không nói lời nào, tăng thêm lực ở cánh tay, hung hăng véo mạnh phần da thịt non nớt bên hông Trần Hi.
Trong hoàn cảnh này, Trần Hi không dám làm gì quá đáng, cô bắt lấy cánh tay Doãn Triệt, hy vọng hắn có thể buông ra một chút, không ngờ đến Doãn Triệt càng dùng sức hơn.
"Anh làm gì đấy, buông tay, anh điên rồi sao?"
"Điên à...... , em còn chưa biết tôi có thể điên đến đâu, đi tới đây với tôi!". Nói xong Doãn Triệt định mang Trần Hi đến hoa viên phía sau biệt thự.
Trần Hi nhanh tay lẹ mắt ôm được một cây cột, hướng mắt về phía Khương Sâm định nhờ giúp đỡ, nhưng ánh mắt Khương Sâm vẫn luôn nhìn mẹ Dõan, căn bản cũng không có nhìn đến cô.
Biểu tình cùng động tác của Trần Hi khiến Doãn Triệt càng tức giận, hắn dùng lực kéo tay cô. Trần Hi nhất thời cảm giác chỗ ngón tay đau nhói, thì ra vì lôi kéo mạnh quá làm móng tay bị tách ra. Nhưng cho dù như vậy, cô cũng không chống cự nổi Doãn Triệt kéo mình đi nữa.
"Doãn Triệt, hôm nay anh là nhân vật chính, nhân dịp bây giờ còn chưa có ai chú ý, anh nhanh lên quay trở lại đi có được không?" Mắt thầy Dõan Triệt định kéo mình về hướng vườn hoa, Trần Hi nhỏ giọng cầu khẩn.
"Trở lại, trở lại thì sao? Em muốn biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy, tôi cũng không ngại đâu."
"Doãn Triệt, anh không buông tay tôi sẽ kêu lên đó." Không phải vạn bất đắc dĩ, Trần Hi cũng không muốn làm to chuyện, cho nên cô vẫn chịu đựng, nhưng hai người đã ra khỏi đại sảnh, cô thật rối rắm, vào trong vườn hoa, ai biết Dõan Triệt có thể làm ra chuyện gì nữa.
Phát hiện Trần Hi lần này thật sự muốn kêu lên, Dõan Triệt đưa một tay ra che miệng cô lại, vị trí của bọn họ bây giờ rất vắng vẽ cách xa phòng tiệc, mọi người đang mải mê trò chuyện vui vẻ, sẽ không ai để ý đến nơi này xảy ra chuyện gì.
Trần Hi hé miệng, cắn lên bàn tay Doãn Triệt, nhưng hắn vẫn không buông ra, ngược lại càng bịt chặt hơn.
Trần Hi bắt đầu giãy giụa, đã bỏ lỡ cơ hội chiến đấu, hiện tại tất cả những gì cô làm đều phí công, Doãn Triệt đã thành công kéo cô vào vườn hoa.
Vườn hoa nhà Doãn Triệt rất lớn, ngọai trừ sân cỏ cùng hồ bơi sát biệt thự, xa hơn bên ngòai là một rừng cây nhỏ, cây cối trong khu rừng đều là mọc lên từ trước đây mà có, cao lớn rậm rạp.
Nơi này thật hợp với ý định của Doãn Triệt, hắn kéo Trần Hi vào khu rừng phía sau, mới buông tay che miệng cô xuông, xem xét bàn tay của mình đã bị cô cắn lộ ra những tia máu.
"Thật là cảm tạ em đã không cắn đứt thịt của tôi." Dõan Triệt cười lạnh nhìn chằm chằm Trần Hi.
Trần Hi bị Doãn Triệt đè lên thân cây, cây ở đây vừa thô cứng lại khô làm lưng cô đau rát, không khí lạnh lẽo ban đêm xuyên qua trang phục mỏng manh càng làm Trần Hi thấy tòan thân lạnh như băng.
"Doãn Triệt, anh bình tĩnh một chút, tôi có thể giải thích." Trần Hi hít sâu một hơi: "Không phải là anh nhờ Hạ Kỳ gửi tin nói muốn cùng tôi nói chuyện sao, bây giờ chúng ta cùng đàm phán có được không?"
"Em nhận được tin tức của Hạ Kỳ rồi?"
Trần Hi gật đầu một cái: "Nhận được."
"Nếu nhận được, tại sao không gọi điện lại cho tôi, không được nói là không có số điện thọai của tôi, nếu không có làm sao em đưa vào danh sách đen được."
Hiện tại vô luận giải thích thế nào cũng không đủ hợp lý, Trần Hi cau mày, cô thật hận đầu óc của mình không đủ minh mẫn.
"Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt tôi mà trả lời." Doãn Triệt lấy tay nâng cầm Trần Hi lên, thấy cô có ý né tránh, Doãn Triệt hừ lạnh một tiếng "Tôi vốn cảm thấy kỳ quái tại sao Trương Nghiên nói em lẳng lơ, còn vốn cho là cô ấy do đố kỵ nên mới nói ra những lời như vậy, hiện tại thì rõ rồi, em làm sao có thể câu dẫn được cậu của tôi, nói cho tôi biết là đang dùng thủ đọan gì, có phải hay không đã dùng qua với tôi?"
Nói xong Doãn Triệt tiến sát đến cơ thể Trần Hi, hắn cúi đầu trên cổ cô ngửi nhẹ.
"Nói cho tôi biết, trên người của em có lưu lại tư vị của hắn hay không?"
"Doãn Triệt, tôi với Khương Sâm thật sự không có gì, anh đừng nhu vậy, chúng ta có gì thì từ từ nói." Trần Hi cảm thấy hơi thở nguy hiểm của Doãn Triệt càng ngày càng gần.
"Thật không có gì?" Ánh mắt Doãn Triệt không để Trần Hi trốn tránh được.
"Thật không có gì." Trần Hi gật đầu một cái."Tôi chẳng qua chỉ là giúp việc của anh ấy, có một lần tôi cùng bọn Hạ Kỳ đi quán bar, sau đó đánh nhau với người khác, không cẩn thận đánh trúng vào mặt của cậu anh. Nên anh ấy mới để tôi làm giúp việc miễn phí."
"Đánh vào mặt, giúp việc, lao công miễn phí." Dõan Triệt tựa hồ cũng có chút ấn tượng với lời nói của Trần Hi, nhưng ngược lại hắn càng thêm tức giận.
"Nếu là miễn phí, tại sao hắn giúp em thóat khỏi hòan cảnh vừa rồi, hay là em đã bỏ ra sức lao động quá mức? Trần Hi, em cảm thấy tôi là kẻ ngu sao? Sao em lại ngốc đến thế, dùng một câu nói không có gì để thóat khỏi sự kiểm sóat của tôi sao?" Trên gương mặt Doãn Triệt nở một nụ cười, vô cùng rạng rỡ, nhưng Trần Hi chỉ cảm thấy lạnh thấu xương từ trong tiếng cười của hắn.
"Còn nhớ rõ câu chuyện hắc mộc nhĩ tôi đã kể cho em không? Muốn chứng minh cũng không có gì, để cho tôi nhìn qua màu sắc nấm mộc nhĩ của em có phải vẫn mềm mại như cũ hay không, nếu không thì em sẽ biết hậu quả." Lời nói của Doãn Triệt khiến Trần Hi trợn to cặp mắt nhìn thẳng vào hắn, không để cô thất vọng, từ trong mắt hắn có thể nhìn thấy tất cả đều là nghiêm túc, một câu cũng không giống đang đùa giỡn.
Doãn Triệt nói xong tiến lên định cởi y phục Trần Hi, tay hắn đã nắm được váy của cô.
"Anh buông tôi ra, tôi sẽ cởi cho anh xem." Trần Hi ra vẽ phối hợp, Doãn Triệt liền lui về phía sau một bước, hắn nhìn chằm chằm Trần Hi, ý bảo cô hãy bắt đầu được rồi.
Trần Hi khẽ cắn răng, cô liếc mắt nhìn khoảng cách giữa vị trí của bọn họ và biệt thự, tính toán cự ly để toan bỏ chạy.
"Em vẫn còn ngơ ngác cái gì, còn như vậy tôi rất vui lòng giúp em làm." Doãn Triệt có chút không nhịn thêm được nữa.
"Nhìn kìa, có người...." Trần Hi hô to một tiếng, trong nháy mắt khi Doãn Triệt quay đầu, cô nhảy lên xòe ban tay ra đập phía sau gáy của hắn.
"Á...... Em làm cái gì đấy?" Doãn Triệt quay đầu lại, đưa tay vuốt vuốt cổ.
"Làm sao anh lại không ngã?"
"Ngã?" Doãn Triệt cong khóe miệng lên, hắn đã đang tức giận còn bị Trần Hi chọc như vậy bất đắc dĩ nói."Em cho rằng mình đang đóng phim sao, cẩn thận ...".
Trần Hi ý thức được thời điểm mình nói và hành động đã quá chậm, cô liền nhanh chân bỏ chạy, đáng tiếc cô lại quên một vấn đề, hôm nay toàn thân là trang phục dự tiệc không thích hợp để làm động tác vận động nào.
Bước thứ nhất, giày của cô rơi xuống vũng đất bùn, bước thứ hai, giày cô lại giẩm lên lễ phục, bước thứ ba, không, không có bước thứ ba thì cô đã nằm trên mặt đất.
Tay Doãn Triệt chưa kịp bắt được Trần Hi, ngây ngốc giơ lên giữa không trung, hắn nhìn thấy cô tựa hồ không có gì đáng lo nữa, liền đem tay xoa xoa lên quần, giống như làm như vậy có thể che giấu việc hắn vừa mới luống cuống lo lắng cho cô.
"Thì ra là em thích cái tư thế này."
Lễ phục Trần Hi phía sau bị vướng rách đến mông, vừa đúng lộ ra quần lót chứ T hôm nay vì phải kết hợp với lễ phục nên cô không thể không mặc.
Khe mông hoàn mỹ bị dây quần lót màu đen ngăn ở giữa, dọc theo xuống phía dưới là cửa động thần bí đang lấp ló.
Trong đêm ánh trăng mờ ảo, gió thổi vi vu giữa rừng cây, tất cả mơ hồ như thầm khẳng định, đây là thời điểm thích hợp nhất để làm nhựng chuyện phạm pháp.
Doãn Triệt nghĩ là làm, hắn vươn tay kéo váy lên khỏi hông cô, tay còn lại kéo khóa quần mình ra, có cảm giác đã tìm ra phương pháp kiểm tra tốt hơn để xác minh tính chân thật trong lời nói của Trần Hi.
@@@@
Khương Sâm không yên lòng lắc lắc ly rượu trong tay, ánh mắt hắn thỉnh thoảng nhìn về phía cửa ra vào khu vườn hoa.
Hắn cũng có thể tưởng tượng bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, dù có không đúng như hắn dự đoán thì cũng sẽ không sai bao nhiêu, hắn nhận thức rất rõ con người Doãn Triệt. Ngông cuồng, cao ngạo, tự tin, trên người Doãn Triệt có tất cả đặc tính của một "thiên chi kiêu tử".
Thật là kỳ quái, Khương Sâm cảm giác trong lòng có chút buồn bực, tất cả việc hôm nay là do một tay hắn thiết kế, thế nào mà hắn lại còn cảm thấy khó chịu, loại cảm giác xa lạ này làm hắn có chút hoảng hốt, liền đưa ly rượu lên uống một hớp.
"Chẳng lẽ anh không muốn đi ra xem một chút?"
Khương Sâm theo tiếng kêu nhìn lại, thấy một cô gái mặc chiếc váy trắng như công chúa kiêu sa. Hắn chỉ cười cười "xem cái gì?".
"Anh cứ nói đi, có lẽ chúng ta có thể ...." Trần Tuyết Lệ nhẹ nhàng liếm liếm khóe môi, đầu lưỡi hấp dẫn chạy vòng quanh viền môi.
"Có thể cái gì, là thế này phải không?" Khương Sâm cười, ánh mắt hắn chuyên chú nhìn chằm chằm vào mắt của Trần Tuyết Lệ, hắn đưa đầu lưỡi mềm mại của mình ra, học bộ dạng của Trần Tuyết Lệ, khẽ liếm một vòng môi mình.
"Ha ha, cô còn non quá đấy" Khương Sâm nói xong câu đó xoay người rời đi.
"Tiểu Tuyết, con làm sao vậy, sao lại chảy máu mũi, xem kìa y phục cũng bẩn rồi, mau đi phòng vệ sinh xem lại đi."
Mẹ Doãn đang đi tìm con, nhìn thấy bóng người màu trắng liền tiến lên xem một chút, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này.
Trần Tuyết Lệ đưa tay khẽ vuốt dưới mũi, cô ngẩng đầu về phía trước, Khương Sâm đang nâng ly hướng cô, trong mắt hắn không kiêng dè tia nhìn giễu cợt.
← Ch. 22 | Ch. 24 → |