Gặp nhau
← Ch.06 | Ch.08 → |
Randall nheo mắt nhìn về phía bọn họ.
"Mình nói là tam tiểu thư Shere, có phải Hà Dương muốn nói là cô người mẫu mà lần trước cậu ta đã nhìn đến, Vưu Phong lại nói cái gì ai ai ai. Đến, Randall, cậu cũng bình luận một chút đi, y cậu càn quét bụi hoa nhiều năm như vậy, hẳn là có kinh nghiệm, cậu gặp qua người đẹp nhất là ai?"
Hoa Vũ cười xấu xa tựa sát vào Randall.
Randall đầu tiền là phát ra trận cười khẽ, tuy rằng ý cười không có bất luận cảm xúc gì, nhưng khuôn mặt tuấn tú này trong nháy máy liền trở lên nhu hòa, cả người có vẻ càng thêm tuấn mỹ bức người.
"Mình đã thấy người phụ nữ đẹp nhất sao? Không phải người Trung Quốc các cậu có câu gọi là thương hoa tiếc ngọc sao? Theo ý mình, toàn bộ phụ nữ đều là xinh đẹp, nhưng, bất quá đẹp nhất..."
Randall còn chưa nói xong liền mạnh mẽ nhắm phóng ly rượu chạy tới hướng xuống lầu.
Mặt khác ba người bị giật nảy mình, chạy nhanh đi theo bóng dáng anh qua xem.
Mà rất nhanh, góc xó kia có vẻ như có chút hình dáng nào đó dừng lại ở trong tầm mắt bọn họ.
"Thiên, mình cảm thấy lần này so sánh với, trước kia mình gặp mỹ nữ đều biến thành chị gái của cô bé lọ lem."
"Trời ạ, trên thế giới còn có nhiều vịt con xấu xí như vậy nha?"
"OH MY LADYGAGA! Nguyên lai mình đã làm bạn với cô gái xấu nhiều năm như vậy, trời ạ, mĩ nhân a, tôi đến."
Không cần phải nói, này cách khoa trương nhất chính là chủ động hỏi Randall ý của kiến Hoa Vũ.
Hà Dương là phóng đãng không kiềm chế được, là luật sư, nhưng bất quá lại thích giao du với bạn gái trong môi trường giải trí. Dựa theo chuyện của cậu ta khoe khoan, nói ở trong mỗi một người con gái là có mùi vị khác nhau.
Cá tính của Vưu Phong thì tương đối lãnh, là bác sĩ nên có chứng bệnh sạch sẽ, chỉ thích những phụ nữ sạch sẽ. Sở dĩ cậu ta kết giao với phụ nữ trên cơ bản đều là sinh viên, có đôi khi còn có mười mấy tuổi học trung học, được xưng là "Chỗ =nữ sát thủ "(k hiểu câu này lắm)
Mà Hoa Vũ, là người không đáng tin cậy nhất trong ba người. Đặc điểm là một mình thích chiến đấu với ba nữ, bị mọi người kêu là lãng tử.
Lam Phong Ngữ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng hình ảnh Tần Thư Nam cùng người phụ nữ kia ở một chỗ lại càng ngày càng rõ ràng, lưu lại trong đầu, khiến cô không tự chủ được mà uống nhiều rượu để quên cái hình ảnh kia đi.
"Tiểu thư, chỉ có một mình thôi sao? Muốn hay không tôi cùng em uống rượu một chút?"
Nhưng là cô có điểm xem thường sức quyến rũ của mình, vài người đàn ông đáng khinh đi tới, trêu đùa đem Lam Phong Ngữ vây ở bên trong.
Lam Phong Ngữ mặc dù có chút lo lắng, nhưng bản thân phải có tỏ ra bình tĩnh. Đặc biệt đột nhiên ở bên cạnh có vài người ngồi xuống, hơn nữa thời điểm dựa vào người mình càng ngày càng gần, liền tức giận muốn đem bọn họ đuổi đi.
Nhưng bởi vì vị trí chỗ ngồi của cô tương đối ẩn nấp vắng vẻ, hiện tại mấy tên lưu manh lại bắt đầu động tay động chân đối với cô, cư nhiên còn không có ai chú ý tới tình huống bên đây.
"Buông tôi ra ".
"Người đẹp, đã gặp nhau tức là có duyên phận. Mấy anh đây đối với người đẹp đều là nhất kiến chung tình, nếu người đẹp không nghe lời uống cùng với chúng tôi mấy ly rượu, thì chúng tôi đây rất mất mặt."
Lam Phong Ngữ gấp đến độ muốn khóc cô sâu sắc cảm giác được có người đã bắt đầu sờ tay theo hướng đùi mình chậm rãi trượt hướng lên trên, hơn nữa trên lưng cũng còn có, cảm giác cả người như là rơi vào bầy sói giống nhau.
Nhìn mấy ly rượu trong suốt trên bàn. Lam Phong Ngữ nỗ lự trấn định suống dưới:"" Chỉ cần tôi uống càng người sẽ đi."
Mấy người đàn ông kia cười xấu xa nhìn nhau vài lần, sau đó gật đầu:"Tốt, chỉ cần người đẹp uống hết chỗ này, chúng tôi không ép buộc."
Lam Phong Ngữ nhắm mắt lại hít sâu lấy hơi, sau đó bàn tay hướng xuống mấy xái ly rượu kia, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đem ly rượu uống đi xuống.
"Đã xong."
Yết hầu giống như là đang bị cháy, rất nóng, vô cùng đau đớn.
Hơn nữa uống xong một chén, cả người cô liền rơi vào hôn mê.
Khuôn mặt mỗi người đều biến thành vài cái, hơn nữa như là không ngừng đảo qua ở xung quanh.
"Ngươi, ngươi, các người... Thế nào, thế nào lại hạ thuốc nha?"
Lam Phong Ngữ cảm thấy khí lực trên người đều không có, nói xong mấy câu đó, cả người liền trực tiếp ngã xuống tựa vào ghế, ý thức hoàn toàn mơ hồ.
"Anh em, hôm nay vận khí thật là tốt a, gặp được bảo vật, có thể thêm bữa."
Nhìn Lam Phong Ngữ say khướt lại càng thêm xinh đẹp động lòng người, mấy người đàn ông kia hô hấp trở nên chậm rãi ồ ồ đứng lên.
Mấy người trao đổi ánh mắt, hai người ở bên trong, sau đó ở lại che cho bọn họ đứng lên.
Ngay lúc những người đó che lại, thì hai người kia bắt đầu ôm lấy Lam Phong Ngữ say khướt hướng cửa sau ở quán bar đi ra.
"Buông tôi ra, buông tôi ra." Lam Phong Ngữ cảm giác được không ổn, theo bản năng giãy giụa. Chính là uống say đều không nhìn rõ người, toàn bộ thế giới đều xoay tròn, hơn nữa một chút khí lực đều không có.
"Người đẹp, yên tâm, đợi lát nữa anh đây sẽ buông em ra."
Randall ở trên lầu đem chuyện đã xảy ra ở bên này thu hết vào đáy mắt, cho nên mới nhanh như vậy chạy xuống.
Mà chờ thời điểm mấy người đàn ông kia ôm Lam Phong Ngữ, Randall liền đi ra.
"Buông cô ấy ra."
Thanh âm của Randall rất trầm thấp, hơn nữa dáng người rất cao, so với mấy người đàn ông kia thì đều ước chừng cao hơn một cái đầu.
Hơn nữa cả đầu tóc anh là màu vàng cùng với một đôi mắt xanh lục, chỉ nhìn qua là biết không phải người thường.
Ngay từ đầu cả bốn người đều bị khí thế cường đại vương giả của Randall dọa đến, khẩn trương muốn lưu lại.
Mặt khác vài người tuy rằng cũng có chút khẩn trương, nhưng nhìn đến người đẹp ở trong lòng, làm cho người ta hít thở không thông, nhịn không được nuốt nước miếng.
"Cô ấy là bạn gái tôi, vì sao phải giao cho anh?" Một người trong nhóm to gan mở miệng.
Randall phát ra một trận cười lạnh khinh miệt:"Là mày, xách giày cho bảo bối còn không đủ tư cách."
Lam Phong Ngữ say khướt, mơ hồ nhìn đến môi đôi mắt xanh thẫm, giống như một viên ngọc màu xanh biếc, làm cho người ta vừa thấy liền yêu thích.
"Bảo bối, đến chỗ anh bên này được hay không?Mờ hồ nghe được được giọng nói làm say lòng người, Lam Phong Ngữ giống như bị mê hoặc liền gạt đầu.
Sau đó mắt say lờ đờ mông lung nhìn cặp mắt xanh mê người, ngốc hồ thò tay sờ qua đi:"Thật là viên ngọc màu xanh."
Randall một trận kinh ngạc, sau đó nhìn người trong lòng ngất xỉu, gợi lên một nụ cười sủng nịch:"Bảo bối, về sau em là của anh."
Mà mấy người kia lúc trước đã chiếm tiện nghi của Lam Phong Ngữ, bị một cước của Randall đá bay ra phía sau liền lập tức giải tán.
Thời điểm Hoa Vũ bọn họ ba người chạy xuống, cũng chỉ có thể nhìn thấy Randall ôm một cô gái bé bỏng trực tiếp rời khỏi quán bar.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |