Về nhà
← Ch.12 | Ch.14 → |
Tuy rằng Lam Dật Thiên nói bốn mươi phút nữa sẽ đến, nhưng là trên thực tế từ lúc anh tắt điện thoại đi đến chỗ ở của Lam Phong Ngữ cũng chưa đến ba mươi phút.
Thời gian ngắn như vậy mà đã đến nơi, cái loại tốc độ này làm cho người ta muốn cũng không dám nghĩ, phỏng chừng dọc theo đường đi đều là anh phi về phía trước, đằng sau là một đống xe cảnh sát đi.
"Anh "
Lam Phong Ngữ mang theo va li quần áo từ trong cửa sắt đi ra, Lam Dật Thiên chạy nhanh xuống xe giúp bảo bối mang hành lý.
"Thu thập xong mọi thứ chưa? Vậy chúng ta đi thôi."
Lam Phong Ngữ gật gật đầu, âm thầm may mắn anh trai không có nhìn đến đôi mắt sưng đỏ của cô. Tuy rằng vẽ mắt có thể che một chút, nhưng nếu cẩn thận nhìn thì vẫn có thể thấy được.
Mà cô không có nhìn đến góc độ khác, Lam Dật Thiên nới ra nắm thành nắm tay, trong mắt hiện lên hung ác.
Đáng chết, tên kia Tần Thư Nam, cư nhiên làm cho bảo bối khóc?
Dấu vết rõ ràng như vậy, nếu trong lời nói mà nhìn không ra, anh lại làm sao có thể theo vài người đàn ông trong nhà trổ hết tài năng để tìm người thủ hộ bảo bối mà đến cái thành phố này.
Anh sở dĩ đến đây mở công ty, lại nghe bảo bối nói là nơi này tương đối có tiềm lực, địa linh nhân kiệt sinh ra rất nhiều ngôi sao. Nhưng trên thực tế lại là bởi vì Lam gia bọn họ rất lo lắng bảo bối nhà mình, một mình ở một nơi xa lạ, cho nên mới thông suốt qua một trận đấu chọn ra một người bồi ở bên bảo bối.
Mà anh, thật vinh hạnh, trở thành người thủ hộ bên bảo bối.
Nhưng là, thân là người thủ hộ bảo bối, anh cư nhiên làm cho bảo bối bị người ta khi dễ, đôi mắt khóc sưng đỏ.
Đáng chết, Tần gia, Tần Thư Nam, còn cái kia tiểu tam, toàn bộ tất cả đều khi dễ bảo bối của anh, anh sẽ không bỏ qua cho từng người một.
Liền cho các người nếm thử mùi vị trừng phạt khi chọc giận người của Lam gia đi!
Đợi cho đến khi Lam Dật Thiên trở lại trên xe, cảm xúc hai người cũng bình tĩnh trở lại, nói chuyện với nhau vài cầu liền bắt đầu lái xe đi đến sân bay.
"Đúng rồi, bảo bối, quên chưa nói với em, đợi lát nữa có một người quen sẽ đi theo cùng chúng ta."
Lam Dật Thiên đột nhiên nghiêng nghiêng đầu đối với bảo bối nói.
Lam Phong Ngữ nháy mắt mấy cái:"Ai?"
"Đến lúc đó em sẽ biết. Bảo bối nhìn đến anh khẳng định thật là cao hứng.
Lam Dật Thiên ra vẻ cười thần bí, sau đó tiếp tục cười hì hì nhìn về phía trước, Lam Phong Ngữ tùy ý tò mò nghĩ vớ vẩn.
Không biết sẽ là ai?
Lam Phong Ngữ nâng cằm đau khổ nghĩ.
Cô ở trong này trừ bỏ anh tư ra thì không có quen ai, người quen ở trong lời nói, chẳng lẽ là theo nước ngoài trở về?
Càng nghĩ càng cảm thấy loạn, Lam Phong Ngữ dứt khoát bĩu môi không nghĩ nữa.
Sau đó, đợi cho đến lúc cô ở sân bay nhìn đến cái kia gọi là người quen là ai, kinh ngạc trực tiếp ở trước mặt bao nhiêu người liền kêu to lên..
"Thế nào lại là anh?"
Kia một đầu chói mắt màu vàng, còn có đôi mắt màu xanh sâu thẳm, có thể so với người mẫu hoàng kim đứng đầu thế giới, cổ da thịt màu đồng, còn có cái kia khuôn mặt tuấn mỹ bức người, đúng là người đã cùng cô có một đêm tình duyên Randall.
Nghĩ đến một đêm tình kia, trong nháy mắt khuôn mặt Lam Phong Ngữ liền đỏ.
Randall cười xấu xa đi tới, cũng không nói nhiều, trực tiếp ôm Lam Phong Ngữ kế tiếp là ôn nhu hôn nhẹ lên mặt cô:" Bảo bối, anh nhớ em muốn chết."
Cảm giác được ánh mắt người bên cạnh, Lam Phong Ngữ theo bản năng xoay nhào vào trong lòng anh tư ở bên, lỗ tai lần này đều hồng thấu.
Randall phát ra một trận sang sang tiếng cười to.
Anh bề ngoài là cao quý, giống như vương giả cao cao tại thượng, làm cho người ta cảm giác là cái loại này có thể nhìn từ xa chứ không thể tiếp cận.
Nhưng là thời điểm anh cười to, đường cong trên mặt đều trở lên nhu hòa, cả người khí thế đều dịu đi xuống, nhưng thật ra bình dị gần gũi không ít.
"Được rồi, Randall, , bảo bối đang ngại ngùng, cậu như vậy đợi lát nữa em ấy sẽ tức giận."
Lam Dật Thiên cũng cười đi theo. đã thật lâu không thấy được tính trẻ con bảo bối như vậy, bất quá nhìn đến khuôn mặt bảo bối càng ngày càng hồng, vẫn là lên tiếng nói thay cho bảo bối.
Lam Phong Ngữ bĩu môi một mặt bất mãn.
Mãi cho đến lúc ở trên máy bay, Lam Phong Ngữ vẫn là một mặt rầu rĩ biểu tình không vui, nhưng chính là mặt mày vẫn là phấn chấn, thoạt nhìn đáng yêu dị thường, giống như tiểu hài tử bị đoạt món đồ chơi bị ủy khuất.
"Anh, vì sao muốn em và anh ta ngồi cùng một chỗ?"
Nhìn người ngồi bên cạnh, Lam Phong Ngữ cái miệng đỏ bừng nhỏ nhắn quyệt thật cao.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |