Vay nóng Tinvay

Truyện:Chồng Xấu Xa Rất Khó Chơi - Chương 01

Chồng Xấu Xa Rất Khó Chơi
Hiện có 89 chương (chưa hoàn)
Chương 01
Bắt gặp
0.00
(0 votes)


Chương (1-89 )

Siêu sale Lazada


Mở đầu: ly hôn 1

Cô không ngừng nói rất yêu anh, thật yêu thật yêu, yêu đến tâm đều bắt đầu thu đau, yêu đến nỗi, cô cũng không còn là cô.

Nhưng là, anh chỉ là gật đầu hờ hững, xa cách mà đạm mạc.

Đồng sàng dị mộng, giường đơn, phân phòng.

Yêu anh, sở dĩ dùng hôn nhân để giam giữ anh.

【 thân ái, anh hay ko có thể cảm nhận được tình yêu của em? 】

【 thân ái, anh hay không có một chút động tâm vì những việc làm nào đó em dành cho anh? 】

【 thân ái, anh có thể hay không ở những ngày về sau cũng sẽ ngẫu nhiên nhớ tới đoạn hôn nhân thất bại này của chúng ta, sau đó, càng thêm ngẫu nhiên, nhớ đến em? 】

【 thân ái thân ái, gọi anh là thân ái như vậy, nhưng còn có thể liên tục gọi được bao lâu? Hôm nay, ngày mai, hay là một tháng sau, hay ko, về sau anh cũng ko muốn gặp em? Thân ái thân ái, cho em một chút thời gian để trong lòng sẽ gọi anh vài tiếng thân ái. 】

Ngón tay ko ngừng đánh ở trên bàn phím, quay đầu nhìn xem trong phòng to như vậy, mà chỉ có một cái giường đơn nhỏ hẹp, mí mắt hơi hơi buông xuống, giấu đi toàn bộ trong đó.

【 thân ái, thực xin lỗi. Nếu đây là nguyện vọng của anh, như vậy, có lẽ vì yêu anh em sẽ đồng ý yêu cầu của anh 】

Ánh mắt theo chớp động màn hình lướt qua trang giấy ở trên bàn, nhìn mặt trên giấy trắng mực đen thuần khiết trong trắng tự thể, sau một lúc lâu sau, nhưng cũng vẫn là rốt cục cầm lấy bút.

【 lam phong ngữ —— thân ái, nếu có thể, em hi vọng anh có thể nhớ tên của em 】

Ấn gửi đi, sau đó chậm rãi khép laptop lại. Nhìn thoáng qua giấy trắng ở trong góc "Lam phong ngữ", nhìn trên giấy bởi vì chất lỏng mà nhăn lại, tâm co rút đau đớn một chút.

Xoay người cầm lấy cái vali hành lý ở bên cạnh bàn, cuối cùng lại nhìn thoáng qua bản căn phòng mình đã sống nửa năm, khóe miệng lại bắt đầu chậm rãi nổi lên nhàn nhạt cười khổ, có điểm khổ nhưng cũng là bất đắc dĩ.

Ly hôn 2

Phân phòng, giường đơn, theo từ lúc bắt đầu ngày đầu tiên bọn họ kết hôn, là liền như thế này.

Mãi cho tới bây giờ rời đi, , , , , lại như trước bất luận không có cái gì thay đổi.

Cửa chậm chậm khép lại, giấu đi nỗi cô đơn cùng đau thương, đứng ở của thang lầu, nhìn xuống phía dưới phòng khách trống rỗng, khóe miệng hơi gợi gợi lên, sau đó lấy lại trạng thái, tư nhã xuống lầu.

Sau đó rời đi.

[Thân ái, yêu đã hao hết, sở dĩ chúng ta không cần gặp lại... ]

Ngoài cửa sắt, sớm đã có se chờ sẵn ở ngoài kia, nhìn đến cô sau đó chạy nhanh nghênh lại đây:"Tiểu thư?"

Ngữ khí có chút kích động nhưng cũng tràn đầy đau lòng khó tả.

Mặt đối mặt với người ở trước mặt này, là người đã ở nửa đời trong nhà mình, luôn luôn nhìn mình lớn lên, cô cố gắng mỉm cười, quay đầu nhìn một chút nhà giam chính là ngôi biệt thự xa hoa này, chậm rãi rũ mắt xuống:"Đi thôi."

Trần thúc thúc còn muốn nói gì, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài, xe chậm rãi đi về phía trước, cô không có quay đầu lại.

Sợ chỉ cần quay đầu lại, sẽ chịu không nổi yêu say đắm, không biết liêm sỉ tiếp tục ở lại trong cái lồng giam kia.

Nơi giam cô chính là khu biệt thự xa hoa kia,

Nơi giam anh, chính là tình yêu của cô, và một tờ giấy hôn thú màu đỏ.

Hiện tại, cô tự do, và anh cũng được tự do...

Nhìn phong cảnh bên ngoài ở gần sân bay quen thuộc, chậm rãi nhắm mắt lại, giọt nước mắt cũng chảy xuống.

Thời điểm chúng ta bắt đầu cũng ở sân bay, nhưng cuối cùng cũng là điểm cuối của chúng ta.

Hướng Trần thúc khoát tay, nỗ nực giơ lên nụ cười sán lạn, sau đó chuyển hướng đi đến phòng bay.

Thân ái không cần gặp lại...

[Xin anh nhất định phải hạnh phúc!]

[Xin anh nhất định phải vui vẻ!]

[Xin anh hãy quên em đi!]

[Cuối cùng hướng về phía trời cao cầu nguyện -- sin người đừng để chúng con gặp lại nhau, mặc kệ đời này hay đời sau, hoặc là kiếp sau nữa vĩnh viễn không gặp lại. Cái loại đau này, cái loại cảm giác tuyệt vọng này, chỉ cần một lần là đủ rồi. ]

****

"Ông xã, hôm nay anh không về nhà ăn cơm sao?"

Lam Phong Ngữ tựa vào trên sôfa, đem điện thoại giáp ở trên mặt lỗ tai, tay kia thì vuốt tóc dài.

Đợi cho đến khi người bên trong nói ra một cái đáp án phủ định, Lam Phong Ngữ có chút thất vọng buông điện thoại.

Tuy rằng laọi sự tình này không chỉ phát sinh một lần thôi, càng xác thực là từ lúc bọn họ bắt đầu kết hôn đến bây giờ chồng của cô Tần Thư Nam về nhà ăn cơm con số không vượt quá mười lần.

Có đôi khi nhớ tới đến đều sẽ cảm thấy sót xa, cô cảm thấy bản thân mình đã làm đủ tốt, lại không nghĩ rằng vẫn không chiếm được lòng anh.

Rốt cuộc muốn làm sao bây giờ mới được?

Đem điện thoại đặt suống bàn, tóc cũng lười lau, Lam Phong Ngữ miễn cưỡng ngồi ở trên sôfa, cuộn tròn thân thể ôm đầu gối, không hiểu ánh mắt có điểm ướt át.

"Linh linh linh."

Điện thoại liên tục vang lên, Lam Phong Ngữ đầu tiền là sửng sốt một chút, sau đó vui mừng cầm lấy điện thoại:"Ông xã... A, anh.."

Điện thoại đến không phải là Tần Thư Nam, mà là anh tư của cô Lam Dật Hiên. Hiện tại là lão tổng của một công ty giải trí, rất nhiều đại minh tinh đều làm ở trong công ty của anh.

Cảm giác được anh trai lo lắng, lại nghĩ đến ủy khuất mấy ngày nay tới giờ, đôi mắt của Lam Phong Ngữ đều đỏ:"Anh..."

Lam Dật Thiên càng lúc càng nóng nảy:"Bảo bối rốt cuộc có chuyện gì? Bây giờ em có thời gian không? Có thể tâm sự với anh không?"

Lam Phong Ngữ bĩu môi, có chút mờ mịt. Cảm giác được anh trai quan tâm, tâm tình vẫn thật là cảm động, chính là nghĩ đến lúc trước bản thân mình kiên trì phải gả cho Tần Thư Nam, hiện tại lại đi oán giận có phải hay không rất làm kiêu?

"Tốt lắm bảo bối, liền định như vậy. Bảy giờ chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà ăn gần ở khu nhà em. Khẳng định bây giờ em cũng chưa ăn cơm đi, vừa khéo có thể ăn cùng nhau."

Nghe anh trai liên miên lải nhải, Lam Phong Ngữ nhịn xuống, nước mắt sắp tràn ra, sau đó gật đầu:"Được."

Đem tóc sấy khô, thay đổi quần áo, Lam Phong Ngữ liền ra cửa.

Tuy rằng hẹn bảy giờ, hiện tại là hơn năm giờ, còn hơn một giờ nữa, nhưng cô lâu lắm không có đi dạo phố.

Trước là đi ra ngoài đi dạo giải sầu, sau đó là đi gặp anh tư cũng vừa.

Kết hôn nửa năm, trên cơ bản Lam Phong Ngữ cùng đi ra ngoài với Tần Thư Nam cũng chỉ trên đầu ngón tay.

Tuy rằng chỉ mặc đơn giản áo T-shirt sam quần Jeans, nhưng bên đường có rất nhiều ánh mắt vụng trộm nhìn đánh giá cô.

Diện mạo của Lam Phong Ngữ cực kỳ tinh xảo, liền ngay bây giờ trên tivi đang quảng cáo đến một ngôi xao nữ nổi tiếng được mọi người xưng là đệ nhất mĩ nhân, nhưng so sánh với cô thì vẫn còn thua xa cô rất nhiều.

Làn da của cô rất trắng, như sữa giống nhau, hơn nữa lại trơn bóng non mềm nộn phi thường co dãn.

Ở Lam gia ai cũng nói làn da của cô cùng làn da trẻ con đều là một loại, hầu hết đều thích sáp lại cô sờ một phen.

Tóc của cô vừa dài lại mềm mại tự nhiên rất xinh đẹp.

Ngũ quan của cô rất tinh xảo, hồi nhỏ nhìn như búp bê, luôn bị trưởng bối trong nhà cướp ôm đến ôm đi. Về sau lớn lên ngũ lại nẩy nở, càng xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông.

Kỳ thực, điểm hấp dẫn người ta nhất vẫn là khí chất của cô.

Nhất cử nhất động của cô, đều mang theo kiểu nói không nên lời, tao nhã cả người tản mát ra khí chất cao quý.

Cái loại tao nhã đã xâm nhập vào xương tủy, cũng không phải loại nào cũng có thể học được. Ít nhất, cho dù diễn viên có kỹ thuật diễn tốt lắm, nhưng vẫn cảm thấy tự biết xấu hổ vì không có khả năng giống như cô.

Cô là một nàng công chúa chân chính, nhìn đến con người ái mộ cô, hâm mộ cô, cũng theo bản năng bắt chước nhất cử nhất động của cô, vì bắt chước làm theo cô cũng cảm thấy tự hào.

Điểm này, cô từ nhỏ đến lớn cũng có vô số ngừoi sùng bái đi theo bên người cô.

Cô hoàn mĩ không giống chân nhân, nhưng tính cách cô lại thiện lương, mang theo bản tính trẻ con, điểm này liền càng làm người ta nhịn không được muốn sủng cô, muốn đối tốt với cô.

Cự tuyệt mười mấy người đến gần, Lam Phong Ngữ có chút bất đắc dĩ nhíu mày. cảm thấy lúc đi ra ngoài lại không mang mũ, thật là quên mất đi.

Cô cứ như vậy tùy ý đi dạo ở trên đường, không để ý một chút đánh giá cảnh vật chung quanh. Chiều đến ánh mặt trời tà tà chiếu lên trên khuôn mặt cô, dung nhan hoàn mĩ tốt đẹp như một thiên sứ.

Đột nhiên cô dừng lại.

Đối diện trên đường, nghênh diện đi tới một nam một nữ nói chuyện thân mật với nhau, người phụ nữ kéo cánh tay người đàn ông, trên mặt người đàn ông là ôn nhu tươi cười.

Hình ảnh này là chói mắt như thế, làm cho ánh mắt cô nhịn không được đỏ lên.

Cái kia hình dáng như thế nào quen thuộc, quen thuộc đến nỗi liền chỉ thấy bóng dáng, có thể liếc mắt một cái liền nhận ra.

"Ông xã.." Che miệng lại ngăn trở lại sưng hô sắp tràn ra. Lam Phong Ngữ liều mạng phe phẩy đầu, không thể tin được hết thảy ở trước mắt.

Ông xã của cô, là người đàn ông luôn đối sử lanhk lùng với cô, là người đàn ông nói tối nay phải ở lại công ty tăng ca không về nhà ăn cơm, sao lại ở chỗ này?

Bên cạnh anh người kia là ai? Vì sao bọn họ lại cười vui vẻ như vậy?

Lam Phong Ngữ cảm thấy bản thân mình như một người ngốc, mỗi ngày ngồi ngây ngốc ở nhà chờ anh trỏe về, ai biết được anh lại ở bên ngoài cùng người phụ nữ khác đi dạo phố.

...

Lam Dật Thiên sớm đã đến, anh ngồi ở vị trí tương đối kín đáo, chỉ gọi cốc cafe, chờ bảo bối tiến đến.

Người của Lam gia có diện mạo đều rất cự kỳ ưu tú, Lam Dật Thiên có khuôn mặt tuấn tú, thời điểm mỉm cười giống như là đang phóng điện giống nhau.

Rất nhiều thời điểm anh rất ôn nhu, đối đãi với phụ nữ phi thường phong độ thân sĩ. Cũng rất ít khi thấy hay tranh cãi, anh trời sinh là người lãnh đạo, làm cho người ta không tự chủ được liền vì anh mà cúi đầu xuống.

Nhưng một khi mà liên lụy đến người trong nhà, anh trở lên rất táo bạo cáu kỉnh.

Đặc biệt một khi đề cập đến bảo bối của anh em gái, nháy mắt một cái anh liền thay đổi một người khác, táo bạo, thô lỗ, thích dùng võ lực để giải quyết vấn đề.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-89 )