← Ch.01 | Ch.03 → |
Hiệu quả súp tình yêu của Huống Vịnh Ninh như thế nào?
Rạng sáng, An Húc Thần rõ ràng đọc bản báo cáo kinh doanh nửa năm nay trong phòng sách, nhưng càng xem càng phấp phỏm, trong đầu bất giác hiện lên cô gái đang mặc tạp dề viền hoa, bên trong là hình ảnh chiếc váy ngủ mỏng tanh, sau đó, dục vọng tượng trưng cho phái nam bắt đầu ham muốn.....
Đây là chén canh lớn kia phát huy công dụng sao?
Anh vốn là người đàn ông bình thường, lúc này lại còn thêm thuốc bổ, tính tự chủ dường như đã bị ảnh hưởng...
Bang!
Anh đóng tập hồ sơ lại, quyết định ra khỏi phòng sách, dù sao tư tưởng cũng không an tĩnh nổi, nhìn đi nhìn lại không có kết quả, chỉ lãng phí thời gian, chi bằng đi ngủ sớm đi.
Đâu biết rằng, khi anh đi qua phòng khách, lại phát hiện Huống Vịnh Ninh đang cuộn người ngủ trên ghế sô pha.
"Sao lại ngủ ở phòng khách?" Theo bản năng anh nhíu mày, đổi hướng đi đến bên cô, chăm chú nhìn lại, nhất thời miệng đắng lưỡi khô.
Đại khái cô đã tắm rửa qua, bộ áo ngủ màu đen đã đổi lại thành áo ngủ màu sâm panh, tuy nhiên vẫn đều mỏng và trong suốt chẳng khác gì cả, đôi chân dài không tì vết đặt lên chiếc thảm mỏng, để lộ trong không khí làn da trắng muốt đầy gợi cảm, đôi gò nhô lên ngạo nghễ đằng sau lớp vải mỏng manh thoắt ẩn thoắt hiện kia.....
Con ngươi anh tối lại, tâm tình vốn không bình tĩnh trong thoáng chốc lại gợn sóng.
Khi thì màu đen, khi thì màu sâm panh, trong phòng đốt tinh dầu hoa hồng, lại nấu canh tránh dương... Đây là cô kháng nghị với việc anh nửa năm nay lạnh nhạt với cô sao?
Người đàn ông bình thường khi đối diện với sự dụ hoặc như vậy, hơn nữa đối tượng còn là vợ mình, bảo anh sao có thể cầm lòng được?
Thẳng tanh mà nói, cô đã thành công!
Bây giờ, anh muốn thuận theo cảm giác trong lòng, không khắc chế áp lực nữa!
"Vịnh Ninh, về phòng ngủ đi." Anh khom người nhẹ vuốt lên gò má cô, nhỏ giọng gọi cô.
"A.... . &#¥%......" Cô lẩm bẩm lên tiếng trả lời, quay người một cái rồi tiếp tục ngủ.
Nói cái quỷ gì vậy?! An Húc Thần hoang mang nhíu mày, ngay sau đó bật cười, không ngờ lúc cô ngủ có phản ứng đáng yêu như vậy.
Giờ anh chuyển sang chọc chọc vào cánh tay cô."Aizz, em nói gì anh nghe không hiểu."
"Ô.... Chồng tôi là gay a!" Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đôi môi đỏ mọng thốt ra lời oán hận tự đáy lòng.
An Húc Thần vốn đang tươi cười, khóe miệng đột nhiên cứng đờ, trên trán đen kịt lại.
Người chồng từ miệng cô là anh không phải sao? Nhưng cô lại còn nói anh là gay?! Toàn thân An Húc Thần anh có điểm nào có khuynh hướng gay?
Không phải anh có thành kiến gì với đồng tính luyến ái, nhưng anh đường đường có năng lực của một người đàn ông bình thường, lại bị vợ anh cho là gay, việc này cho dù là ai cũng không nuốt trôi nổi.
Nói cách khác, người con gái này đã giẫm lên tự tôn của anh rồi!
Một tay anh phủ lên chiếc áo ngủ mềm mại đỡ cô ngồi dậy, ánh mắt nguy hiểm chất vấn: "Tiểu thư Huống Vịnh Ninh, mời em nói cho rõ, vì sao nói anh là gay?"
Say sưa trong mộng đẹp, đột nhiên bị bắt ngồi dậy, Huống Vịnh Ninh hốt hoảng, đối mặt với vấn đề anh thình lình đưa ra, chậm nửa nhịp mới có phản ứng, còn ngoan ngoãn đáp lại.
"Quần áo mỏng đến nỗi làm em muốn cảm rồi, mà anh vẫn thờ ơ! Còn canh bổ kia, em đã phải vất vả đi dò hỏi bí quyết gia truyền, nhưng kết quả lại vô dụng với anh! Cho nên em có đầy đủ cơ sở để suy đoán, anh, là, gay." Nói xong, giống như hoàn hồn lại, hơn nữa nhìn ra ánh nguy hiểm trong mắt anh, cô bắt đầu cảm thấy thẳng tanh không phải hành động sáng suốt.
"Ừ hừ, bây giờ chúng ta sẽ chứng minh, suy đoán của em là đúng hay sai?" Anh bất ngờ ôm ngang hông cô, rời khỏi chỗ này.
"A!" Cô hoảng hốt hô, theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh."Chứng minh? Có ý gì?"
Khóe miệng An Húc Thần nhếch lên, hai bậc bước thành một bậc, nhanh chóng đến phòng ngủ tầng hai, đặt cô lên giường lớn, ngay sau đó phủ lên người cô.
"Ý là, hôm nay chúng ta sẽ thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng."
Sắc mặt An Húc Thần xám xanh, lại trắng, quẫn bách mà đỏ ửng lên, nội tâm bị nhìn thấu, tâm tình anh phức tạp, không trả lời ngay, nhưng cũng không phủ nhận.
"Tớ biết tớ biết." Trịnh Duẫn Võ rất hài lòng khả năng tính toán tài tình của mình, bắt đầu nhiệt tình khuyên giải anh."Aizz, không phải tôi nói rồi sao, cậu là người thông minh, sao lại có cái ý tưởng ngu xuẩn này chứ? Nhà vợ có tiền thì sao? Người khác muốn cầu còn không cầu được a! Sẽ có lời ra tiếng vào, không phải hâm mộ thì là ghen tỵ, lo đến họ làm gì? Cậu cười một người vợ xinh đẹp lại có gia thế, thì sao? Tổ tiên trước của cậu linh thiêng, thì sao? Cần bọn họ đánh rắm à!"
An Húc Thần bị cách nói đùa của bạn gây cười, căng thẳng trong lòng nhanh chóng thả lỏng, mặc dù suy nghĩ không thể thay đổi trong một sớm một chiều, nhưng lời cổ vũ của bạn tốt rất có hiệu quả với anh, áp lực giam cầm trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
"Đúng vậy, cuộc đời là của mình, mặc kệ bọn rỗi chuyện này!" An Húc Thần đồng ý với cách nói của anh, nâng chén mời anh.
Trịnh Duẫn Võ chạm cốc với anh, ngửa đầu uống rượu, khóe mắt thoáng nhìn ở cửa có người đi vào, cẩn thận nhìn lại, đúng là gương mặt quen thuộc.
"Thật tốt quá, Chu Nghị, đến đây!" Anh toét miệng cười, nói với An Húc Thần, nhưng nhanh chóng, mặt chúi xuống bồi thêm một câu: "Gặp quỷ rồi, sao Quý Lôi cũng đến đây?!"
An Húc Thần quay đầu nhìn lại, khóe miệng đang nhếch lên, thấy người không muốn gặp đột nhiên cứng lại.
Quý Lôi, bạn gái cũ của anh!
"Cậu muốn bị xe đâm à? Húc Thần đang ở đây, cầu còn dẫn Quý Lôi đến làm gì?" Trĩnh Duẫn Võ ôm lấy cổ Chu Nghị, nửa lôi nửa dẫn đến toilet trách mắng.
"Mình làm gì được, Lôi Lôi đã muốn vậy, mình mà không đưa nó đến thì bị mẹ mắng, lỗ tai cũng đã muốn đóng kén rồi." Chu Nghị giãy ra, vẻ mặt bất đắc dĩ giải thích.
Quý Lôi là em họ của anh, cũng từng là bạn gái của An Húc Thần hơn một năm, là mặt trăng được người khác vây quanh, là bảo bối được cưng chiều trong tay gia tộc, cho nên tuy cô xinh đẹp, tính tình lại kiêu ngạo buông thả, luôn để người khác phải nhượng bộ.
"Tốt nhất là cậu cầu nguyện hai chữ bình an đi, không thì tội lỗi lớn lắm rồi." Trịnh Duẫn Võ làm bộ đánh anh một quyền, tức giận nói.
Với người phụ nữ kiêu căng bốc đồng cũng ngứa mắt, bộ dạng nuốt không trôi, cho nên trước kia đã không thích Quý Lôi, khi biết An Húc Thần chia tay với cô, anh đã vui tới nỗi mời ngay An Húc Thần một bữa cơm!
"Không đâu, Húc Thần kết hôn rồi, còn có thể có chuyện gì?" Chu Nghị nghĩ thật đơn giản.
Húc Thần là người thế nào, sẽ không ngoại tình đâu. Lôi Lôi cũng không có khả năng dây dưa với người đã có vợ, Trịnh Duẫn Võ này quá lo xa rồi!
"Vậy cậu phụ trách trông chừng Quý Lôi đi." Trịnh Duẫn Võ vượt qua anh liếc mắt một cái, đi về chỗ ngồi trước, mới đi đến gần chợt nghe Quý Lôi chất vấn An Húc Thần—
"Không ngờ em mới xuất ngoại không lâu, đã nghe tin anh kết hôn, anh có biết em đau khổ thế nào không?" Quý Lôi oán hận nhìn An Húc Thần, giọng nói ai oán.
Vốn chia tay vẫn có thể làm bạn, gặp mặt có thể thân thiện hòa nhã, nhưng cô mở miệng là chất vấn hờn giận, làm anh không thể khuyên giải.
"Khi anh kết hôn nửa năm trước, không phải chúng ta đã chỉa tay rồi sao?" An Húc Thần nhìn về phía cô, thản nhiên đáp lại, tránh để cô chờ mong.
Nhưng kỳ lạ, người yêu từng thân mật, giờ chỉ cảm thấy xa lạ, cảm giác yêu thích trước kia, giờ không thấy dấu vết gì, mà trong lòng đã bị chiếm cứ bởi một người khác, một người con gái anh vốn nghĩ không coi trọng!
"Là tạm thời chia tay!" Quý Lôi nhấn mạnh.
"Con khỉ!" Trịnh Duẫn Võ nói không lớn không nhỏ, đủ lớn để cô có thể nghe thấy, cũng như nói ra cách nhìn của mình.
Quý Lôi nhíu mày liếc anh một cái, chẳng thèm chấp anh, quay đầu tiếp tục nói chuyện với An Húc Thần.
"Không phải em đã nói, em ra nước ngoài du học một năm, cho nên tạm thời chia tay sao?"
Lúc trước không muốn đang ở nước ngoài mà còn bị trói buộc, cho nên đưa ra yêu cầu này cũng là lưu lại đường lui, cô nghĩ anh sẽ chờ cô...
"Con khỉ!" Tiếng nói cùng âm lượng, nói lên cách nhìn.
"Chia tay là chia tay, không có chuyện tạm hay không tạm thời." An Húc Thần chau mày, lặp lại lời nói đã nói trước đây.
Tình cảm của hai người cũng không sâu đậm lắm, mà anh rất rõ cá tính của cô luôn không chắc chắn, cho dù không có đám cưới, anh cũng không vì cô mà dừng bước chờ.
"Mặc kệ, anh nói đi, anh muốn em phải đền bù thế nào?" Cô làm nũng ôm cánh tay An Húc Thần dụi dụi.
"Con khỉ!" Tiếng giễu cợt lại truyền đến lần nữa, lúc này âm lượng đã gia tăng đề-xi-ben vì không chịu nổi nữa.
Núi lửa Quý Lôi phun trào, đột nhiên quay đầu, hai tay chống thắt lưng, trừng mắt âm hiểm thét to với Trịnh Duẫn Võ.
"Con khỉ của anh đủ chưa? Rắm nhiều như vậy sao không vào toilet đi? Người ta đang nói chuyện mà anh xen mồm vào, có hiểu thế nào là lịch sự không hả?"
Trước kia cô cũng không vừa mắt Trịnh Duẫn Võ, dáng vẻ thì ục ịch, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, là đồ nhà quê.
"Không có cách nào, có người miệng nói như rắm, nếu tôi không nói, trong lòng khó chịu lắm." Trịnh Duẫn Võ ngoáy ngoáy lỗ tai, cố ý bày ra bộ dạng du côn chọc tức cô.
"Anh!" Quý Lôi chán nản, nhìn về hướng anh họ, giận dữ xin giúp đỡ."Anh Nghị, anh nhìn anh ta xem!"
"Anh đứng ở bên cạnh cũng trúng đạn?" Bị điểm danh, Chu Nghị lập tức nhấc tay đầu hàng, cho thấy lập trường trung lập."Đừng gọi anh, bằng không hai người đi ra ngoài đánh một trận đi, anh và Húc Thần im lặng uống rượu." Nói xong, liền thừa cơ đẩy Quý Lôi đến chỗ Trịnh Duẫn Võ, ngồi luôn giữa Quý Lôi và An Húc Thần, tạo khoảng cách hộ bạn tốt.
Quý Lôi không cẩn thận đụng vào tên cao lớn như ngựa Trịnh Duẫn Võ, lúng túng bực bội nhìn anh, tin chắc anh không phải thuộc loại phong độ, tuyệt đối không hiểu cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, đành phải phô trương thanh thế hừ anh một tiếng, đi đến ngồi xuống bên kia của An Húc Thần.
"Ai, Húc Thần, lúc nãy em nói đùa thôi mà!" Quý Lôi không muốn không khí căng thẳng nữa, vòng vo đổi thái độ, hào phóng chúc mừng bạn trai cũ."Ừ, kính anh, chúc anh hạnh phúc!"
"Thế này mới giống tiếng người." Trịnh Duẫn Võ thầm bổ thêm một câu, nhìn Quý Lôi coi thường.
An Húc Thần khẽ chạm vào chén rượu đáp lại, tránh để hai người bọn họ gây lộn nữa.
"Cám ơn em, cũng hi vọng em sớm tìm được người đàn ông có thể làm em hạnh phúc." Anh mỉm cười thoải mái, thành tâm chúc phúc. Từ người yêu thành bạn bè, sống trong hòa bình, như vậy tốt rồi.
"Ai, bỏ qua anh rồi, còn phải tìm lâu lắm!" Giọng nói Quý Lôi mang tiếc nuối và oán hận, nhìn về phía anh đầy lưu luyến.
Nghe nói...... Đám cưới của bọn họ là vì kinh doanh, như vậy, anh có yêu vợ không?
Nếu tình cảm của bọn họ không tốt, có lẽ, cô và An Húc Thần vẫn còn có thể, đúng không?
← Ch. 01 | Ch. 03 → |