← Ch.07 | Ch.09 → |
ơi này thay đổi nhiều quá! Trầm Thù Sắc uể oải vỗ vỗ hai bả vai, thần sắc có chút mệt mỏi, nhẹ nhàng đi đến trước cửa sổ sát đất, cô ngồi xuống nơi yêu thích nhất trong ngôi nhà. Năm đó khi cô rời đi, trong đầu cũng không còn hi vọng có thể trở về đây, không nghĩ tới, hôm nay có duyên thăm lại chốn xưa, hơn nữa người để cô bước vào căn nhà lại là Lữ Tú Trang.
Ngày hôm trước, khi cô đang chuẩn bị rời nhà đi chụp ảnh, đột nhiên điện thoại trong túi xách đổ chuông, "Alo?"
"Là tôi đây!"
Nghe thấy giọng nói của mẹ chồng trước, tâm trạng cô lập tức chuyển sang trạng thái đề phòng cao độ.
"Cô ... lập tức đến căn hộ trước kia cô ở cùng Hách Thừa Hôn, nhanh lên!". Nếu như Trầm Thù Sắc đến chăm sóc cho đứa con trời đánh kia, thì tuyệt đối không thể để bọn họ ở trong khách sạn, nếu không nhất định sẽ bị đưa lên mặt báo một lần nữa.
"....."
"Cô vẫn nhớ căn hộ đó ở chỗ nào chứ?"
"Cháu vẫn nhớ, chỉ là ... Vì sao vậy?", yêu cầu của bà thật sự khó hiểu, cô không nghĩ ra được lý do tại sao bà ta lại muốn cô quay về đó.
"Con tôi đang bị bệnh, đầu óc có vấn đề rồi!"
"Hắn sinh bệnh?!". Trầm Thù Sắc hỏi, trong giọng nói thể hiện rõ tâm trạng lo lắng của cô, nhưng một giây tiếp theo lại nói: "Phong Vị đã trở về, để cháu đi nói với cô ấy, bảo cô ấy qua đó".
Lữ Tú Trang tức giận nói: "Cô tìm Thịnh tiểu thư đến làm cái gì? Không phải ngày đó cô to mồm nói sẽ chiếm lại cảm tình của Thừa Hôn, muốn tái hợp để lần nữa làm Phượng Hoàng sao? Nếu không có suy nghĩ đó thì nhất định không dám hồ ngôn loạn ngữ như vậy!".
"Người mà hắn hiện giờ đang thích không phải cháu, là Thịnh Phong Vị".
"Lòng người không dễ dàng đoán được, tôi không cần biết nó rốt cuộc thích ai, chỉ biết là hắn trong mơ vẫn luôn gọi tên cô".
Trầm Thù Sắc tim đập nhanh muốn loạn nhịp, Hách Thừa Hôn bị bệnh mê man vẫn gọi tên cô? Vì sao? Hắn không phải đang có tình cảm với người khác sao?
"Đứa ngốc đó từ 4 năm trước gặp tại nạn nghiêm trọng trên đường cao tốc, cũng chỉ là vì muốn đi tìm cô, hiện giờ lại ... Uhm! Tôi nói với cô mấy lời này để làm gì, cô muốn đến thì đến, không muốn đến thì thôi".
Trầm Thù Sắc giật mình, chằm chằm nhìn màn hình di động đã kết thúc cuộc gọi. Cô nhớ lại Lư Hòa Thiến đã từng nói, 4 năm trước đây Hách Thừa Hôn gặp tai nạn thành người sống thực vật, vậy nhưng 2 năm sau lại thanh tỉnh giống như kì tích vậy.
Hắn ... là vì muốn tới sân bay kéo cô quay lại? Là bởi vì cô?!
Buông dụng cụ chụp ảnh, nhanh chóng gọi cho Kim Khải Lập yêu cầu hủy bỏ lịch làm việc, cô lái xe đến trước cửa khu nhà. Khi cô đến, bác sĩ Cương vừa tiêm cho hắn thuốc hạ sốt.
Lữ Tú Trang vẫn không hòa hảo với cô, chỉ lẳng lặng giao chìa khóa nhà cho cô rồi đi thẳng.
Trầm Thù Sắc nhẹ nhàng mở miệng, "Phu nhân ... Cám ơn!".
"Không cần phải cám ơn tôi, mà tôi cũng nói rõ, tôi vẫn rất không thích cô, tôi cũng không cho rằng bản thân thua cô, nếu nói là thua, tôi chỉ là ... bại bởi chính tay con mình". Ngạn ngữ phương Tây có nói, không có cha mẹ nào thắng được con cái của mình.
"Cho dù thế nào, vẫn nên cảm ơn bác". Chuyện xảy ra ở khu trung tâm mua sắm Lư Hòa Thiến đã nói qua với cô, cũng kể lại lúc đó Hách phu nhân bộ dáng hiền lành ôn hòa ra sao, thực sụ khó có thể nghĩ đến người phụ nữ đó với người đàn bà cường ngạnh, vô phương hòa nhã này lại là một.
Lư tỷ nói không sai, mẹ chồng cũ của cô quả thực đã thay đổi ít nhiều, tuy rằng trước mặt cô nói rõ không ủng hộ, nhưng trong lòng lại từng chút từng chút một mềm đi, bằng không giờ này sẽ không gọi cô đến đây.
Lữ Tú Trang đi rồi thử thách mới thực sự bắt đầu, Hách Thừa Hôn lên cơn sốt dữ dội, nhiệt độ cơ thể đã tăng đến 40 độ, Trầm Thù Sắc suốt cả đêm không dám ngủ, phục ở bên giường chăm sóc cho hắn, có đôi khi hắn hơi mở mắt ra, nhưng thật ra lúc đó hắn không hề ý thức gì, trong lúc mê man cũng không ngừng nói mơ. Nghiêng người lắng nghe, quả thực hắn luôn luôn thầm gọi tên cô.
Nói cô không cảm động chính là gạt người, chẳng lẽ trong thâm tâm hắn, cô vẫn còn giữ được một vị trí nào đó?
Sáng sớm hôm sau bác sĩ đến mang theo một người y tá chuyên biệt, sẽ thay ông tiêm thuốc cùng chăm sóc cho Hách Thừa Hôn.
Đã ba ngày nay cô đều ngồi bên giường trông coi hắn, thay hắn lau mồ hôi, giúp hắn chườm đá lạnh ... Tới ngày thứ ba cơn sốt của hắn từ từ giảm đi phần nào, mà cơ thể cô đã muốn không thể chống đỡ thêm được nữa. Mặc dù có y tá hỗ trợ, nhưng cô đều không muốn người khác nhúng tay vào, tự mình làm mọi chuyện cho hắn.
Lúc này ngồi trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn thành phố đang chậm rãi thức tỉnh, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng xúc động.
"Cô Trầm, cho cô!". Y tá Vưu cầm một ly Latte đưa cho cô.
"Cảm ơn".
"Bệnh tình của Hách tiên sinh đã ổn định hơn nhiều rồi, chờ lát nữa bác sĩ Trần sẽ qua đây thăm bệnh cho ngài ấy. Cô có muốn về nhà trước nghỉ ngơi một chút không?".
Y tá Vưu trước đây đã từng có thời gian chăm sóc cho bà nội của Hách Thừa Hôn, đối với nhà họ Hách cũng coi như có quen biết. Hôm qua cô gọi điện cho Lữ Tú Trang, nói cô ở chỗ này gần như không thể giúp được cái gì, bởi vì Trầm tiểu thư không muốn người khác làm, thậm chí 3 đêm liền không ngủ, lo lắng chăm sóc Hách Thừa Hôn.
Lữ Tú Trang trầm mặc nghĩ một chút rồi nói với cô, bảo cô nghĩ cách để Trầm Thù Sắc trở về nhà nghỉ ngơi, cô mấy ngày nay đã mệt rồi, mọi việc cứ giao cho người kia là được.
Trầm Thù Sắc cười, "Vậy cũng được". Cô vội vội vàng vàng chạy đi làm việc, công ty hôm nay có mấy hợp đồng bắt buộc phải có nhiếp ảnh gia quen thuộc làm giúp, nghe Kim Khải Lập nói, ngày hôm qua Lưu đại minh tinh đến công ty, vừa nhìn đến người chụp ảnh không phải cô liền lập tức quay đi, nói hết lời cũng không đồng ý, biểu tình vô cùng cương quyết.
Cô phải nhanh chóng qua đó xử lí chuyện của cô tiểu thư kia.
Y tá Vưu ngắm nhìn khung cửa sổ được tạo hình đặc biệt chiếm trọn một bức tường, nền màu xám tro đẹp mắt tạo cảm giác giống như những hành lang thông suốt trong các trường đại học."Tấm cửa sổ này thật đặc biệt, ánh nắng mặt trời lúc chiếu vào cảm giác rất đẹp, rất thích hợp để uống cà phê giết thời gian mỗi buổi chiều".
"Uhm", Trầm Thù Sắc hồi tưởng lại chuyện cũ, lúc mới tới đây cô cũng đứng ở chỗ này, lòng tràn đầy chờ mong hạnh phúc sắp đến với mình, đến lúc rời đi vẫn là đứng tại đây mà nói lời từ biệt, khung cửa sổ này đối với cô có ý nghĩa thật đặc biệt.
Mặt trời dần lên cao, nhưng lúc sáng sớm ánh nắng cũng không quá chói mắt, ngược lại lại có một loại cảm xúc tràn đầy hi vọng.
Mùa đông gần kết thúc, nhưng thời tiết vẫn còn rất lạnh, vài ngày trước nhiệt độ giảm xuống 9 độ, vừa ẩm vừa lạnh làm người gần như phát điên, may mà từ hôm nay tiết trời bắt đầu ấm trở lại, mặt trời cũng trở nên rạng rỡ hơn nhiều.
Trầm Thù Sắc đi ra khỏi studio, nhìn đến ánh mặt trời nhịn không được vươn vai một chút, "Aizzz, ông mặt trời, đã lâu không gặp a!". Cô híp mắt nhìn ánh nắng lọc qua tầng lá cây, tâm tình trở nên vô cùng tốt.
Trước đó vài này cô đi chăm sóc Hách Thừa Hôn, sau khi đi khỏi cũng không còn gặp lại hắn.
Hách Thừa Hôn bình phục rất nhanh, nghe y tá Vưu nói, ngày thứ hai sau khi hết sốt hắn đã có thể đi làm lại.
Cô sau đó có gọi điện cho hắn, thế nhưng lại bị chuyển vào hộp thư thoại, cô cũng không nhắn lại gì liền kết thúc cuộc gọi, cảm thấy hắn thực sự rất khó tìm.
Cô cùng hắn ... rất giống như hữu ý, nhưng lại luôn luôn vì một sự tình nào đó mà lần nữa bỏ qua.
Lại nghĩ mấy chuyện đó nữa rồi, thật là mệt mỏi!
Khó có được một hôm khí trời tốt như vậy, hơn nữa hôm nay công việc cũng sớm kết thúc, cô muốn đem hai đứa nhỏ ra ngoài cùng nhau chụp ảnh. Từ sau lần ở nước Mỹ chụp ảnh theo nhóm ra, đã lâu cô không chụp ảnh với chúng rồi. Nghĩ vậy cô liền bấm số gọi cho Lư Hòa Thiến.
Điện thoại đổ chuông một lúc mới có người nghe, Lư Hòa Thiến giọng nói cố tình hạ thấp như đạo chích lành nghề đang hành sự.
"Chị Lư, chị làm sao vậy? Sao tự nhiên lại thì thào như vậy?". Trầm Thù Sắc đột nhiên nghe thấy ở đầu bên kia có một giọng cười nghe như tiếng gà tây gào rú, "Cái giọng đó nghe kinh dị quá, đừng nói với em là chị đang cười đấy, nghe như gà gáy vậy!".
"Con gà đó tên là Lữ Tú Trang, mẹ chồng cũ của cô".
Trầm Thù Sắc vừa nghe thấy vậy, đầu lập tức choáng váng.
Cô cùng bà ta không phải đang đề phòng nhau, Lư tỷ quên rồi sao? Bà lão này, gần đây hình như không ngồi yên một chỗ được vậy."Tôi cùng hai đứa nhỏ đến chơi biệt thự nhà bà ta, Tiểu Tinh Tinh đang biểu diễn múa hát cho mọi người. Con gái cô thật sự là trời sinh mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cả một đám già có trẻ có chỉ vây quanh bắt chuyện với con bé". Tiểu quỷ này tế bào biểu diễn thật đúng là di truyền từ "Ai đó".
Rốt cục hiểu rõ nguyên nhân Lư Hòa Thiến hạ giọng, nhưng nói đi cũng phải nói lại, hóa ra bà phu nhân cao quý kia cũng có thể cười thành bộ dạng như vậy. Tiểu Tinh Tinh, quả thật là quá dễ thương mà! Vậy còn đứa kia thì sao?
"Vẫn lạnh lùng đứng ở một bên xem thôi".
"Cô hôm nay không phải đi làm việc sao? Thế nào lại rảnh rỗi đi gọi cho tôi?"
"Công việc xong sớm mà, vốn định đem hai đứa đi chơi. Nhưng mà thôi, đi chơi vui vẻ đi!"
"Có thể ở lại không? Vừa rồi mẹ chồng cô một mực muốn hai đứa ở lại một hôm, nghe nói ở sau núi có suối nước nóng tư nhân, thời tiết đang lạnh, mấy đứa nhỏ rất mong chờ".
"... Bọn họ không phát hiện cái gì chứ?". Đại Tinh Tinh thật sự rất giống cha của nó.
"Tôi là 'Mẹ' của chúng, bọn họ có thể phát hiện ra cái gì chứ?". Chỉ là nếu một ngày nào đó phu nhân biết được cô cùng Trầm Thù Sắc là bạn thân, như vậy rất có thể sẽ làm một chút liên tưởng không cần thiết. Dù sao thì hai tiểu quỷ kia, một đứa là bản sao của Trầm Thù Sắc, một đứa lại là phiên bản nhỏ hơn của Hách Thừa Hôn, nghĩ thế nào cũng thấy thật là nguy hiểm.
"Ừm, vậy được rồi!". Kết thúc cuộc trò chuyện, điện thoại của Trầm Thù Sắc lại rung lên.
Kim Khải Lập tìm cô?
Vừa tiếp máy, cô đã đi thẳng luôn vào việc chính, "Ít nhất trong thời gian ngắn tới đây tôi sẽ không nhận bất cứ hợp đồng chụp ảnh nào đâu". Hiện giờ thời gian mỗi ngày của cô đều bị cắt xén đến mức tối đa, thời giờ rảnh rỗi ít đến thảm hại, căn bản không có lúc nào có thể cùng các con ra ngoài chơi.
Quay chụp ảnh chân dung sẽ mất rất nhiều thời gian, nếu làm vậy cô sẽ bị hai tiểu quỷ oán giận mất.
"Cô làm ơn đừng từ chối nhanh như vậy được không?"
Đúng như cô dự đoán trước, chính là yêu cầu làm album ảnh mà."Tôi từ chối!"
"Người đặt hàng lần này cô thế nào cũng không nghĩ tới đâu!". Hắn vẫn cố đấm ăn xôi, ý đồ muôn lôi kéo sự chú ý của cô.
"Tôi không muốn biết!". Nói trắng ra là cô không có hứng thú.
"Ầy, bà cô của tôi, cô đối với người ta không có hứng thú, nhưng chẳng lẽ đối với tiền không có quan tâm sao? Người ta chính là trả giá cao ngất ngưởng đó".
"Vậy anh tìm người khác chụp đi". Công ty bọn họ nói về nhiếp ảnh gia nổi tiếng cũng có mấy người, danh tiếng thì không bằng được cô, nhưng khả năng là chuyện không phải bàn.
"Người ta chỉ đích danh Trầm Thù Sắc". Bà cô này, không nhớ cô ta cũng là cổ đông của công ty sao, cũng nên tiếp một ít hợp đồng giúp công ty kiếm tiền chứ. Vậy mà hết lần này đến lần khác cô nàng phát huy bản tính tiểu thư cao ngạo, thường xuyên đem thần tài tống tiến ra khỏi cửa.
"Vậy thì anh nói cho hắn, Trầm Thù Sắc hiện tại bề bộn nhiều việc, nếu muốn tôi làm khả năng phải đợi nửa năm nữa".
"Cô ... cô ... Hiện giờ trông có khác gì phế nhân đâu, còn muốn nghỉ ngơi bao lâu nữa? Mùa đông đều đã qua, ngay cả gấu cũng đã tỉnh, cô vẫn còn trì độn ở đó sao?".
Ơ hơ, kì quái ghê, gấu tỉnh rồi thì liên quan gì đến cô? "Mặc kệ, không nhận là không nhận".
"TRẦM THÙ SẮC!"
"Làm gì???". Nói to như vậy cũng vô dụng thôi, cô từ trước đến nay vốn đâu có sợ ông bác này.
"Cô chỉ cần nhận hợp đồng này, sau đó tôi cho cô nửa năm tha hồ mà chơi".
"Sếp, ngài điên rồi sao?"
"Trường hợp này không nhận tôi mới nổi điên!". Hắn nhịn không được bắt đầu tăng âm lượng.
Có cần phải nghiêm trọng thế không? "Tôi có thể biết vì sao anh lại kích động như thế được không?". Kim Khải Lập mặc dù yêu tiền hơn mạng, nhưng cũng chưa bao giờ ép buộc cô như vậy.
"Chụp vài tấm ảnh được trả một nghìn vạn, cô có làm hay không?"
Là vị đại gia nào đây? Con số cũng không nhỏ a! "Anh chắc chắn chỉ cần là tôi đi chụp ảnh, hắn sẽ trả số tiền đó?"
"Đương nhiên"
"Không có điều kiện kèm theo"
"Thực ra thì ..."
"Thế nào?"
"Không có!". Cho dù có điều kiện đi kèm thì đối với Trầm Thù Sắc cũng không thành vấn đề ... Có lẽ thế đi?
Đối phương yêu cầu Trầm Thù Sắc cũng phải chụp cùng.
Trầm Thù Sắc có chút hồ nghi, "Anh vẫn nhớ quy tắc làm việc của tôi chứ?"
"Đầu tiên là xem ảnh trước, xem xem có hứng thú đối với người kia không rồi nói sau". Thực tế đây là vấn đề lớn nhất, nhưng hắn đã nghĩ ra biện pháp tốt rồi, chỉ cần nói dối cô là tấm ảnh của vị tiên sinh kia mấy nhân viên không cẩn thận đã đánh mất rồi. Ha ha ha, cô nàng này rất có lòng tốt, để cho người đó không bị trách phạt, cô ta nhất định sẽ đưa tay giúp đỡ.
"Có cảm tình sau còn phải ở chung xem thế nào nữa, đừng có quên". Kim Khải Lập hôm nay sao có vẻ hơi là lạ?
"Người đó cũng biết nguyên tắc của cô. Tôi nói Thù Sắc, công ty chúng ta cuối năm nay với đầu năm sau có đi du lịch xa được hay không là nhờ ở cô đấy".
"Hiện giờ nói nhận hay không vẫn còn quá sớm, trước tiên tôi phải xem qua ảnh chụp đã!"
Trầm Thù Sắc tâm trạng phiền chán đứng trước cánh cửa dẫn vào khu biệt thự.
Không may vừa làm vừa học nhân viên kia đem tấm ảnh vị đại gia "Một nghìn vạn" kia đánh mất, làm cô vẫn chưa kịp xem xét, mà cái vị nhà giàu kia lại gọi đến thúc giục, liên tục hỏi cô có tiếp nhận vụ này hay không?
Ảnh chụp bọn tôi còn chưa xem qua, làm sao biết được có nhận hay không đây? Cô vốn định gọi cho bên kia muốn hỏi một lần nữa, nhưng cậu nhân viên đó hai mắt đẫm lệ nhìn cô cầu cứu, cô không biết làm sao cũng đành phải nhận lời.
"Nghìn vạn" đại gia nghe được cô đồng ý tiếp hợp đồng, rất hai lòng muốn mời cô đến chỗ ở gặp mặt, cô lúc đầu muốn từ chối, nhưng như vậy cũng tốt, vừa đến xem vị đại gia nào tài lực hùng hồn như vậy, nhân tiện xác định xem cô có thể chụp ảnh cho hắn không. Trước khi tiến hành chụp ảnh, cô vẫn còn nhiều cơ hội để từ chối.
Hóa ra là nhà giàu như vậy a, hèn chi có thể bỏ ra vạn lượng hoàng kim như vậy.
Mới vừa rồi cô ấn chuông cửa, muốn cùng người bên trong nói rõ mục đích viếng thăm, cửa sắt đại môn trong chốc lát tự động mở ra hai bên.
Từ cổng vào đến biệt thự còn phải đi một đoạn đường ngắn, hai bên trồng loại cây Hoa chuông màu hồng nhạt, lại đúng lúc đang nở rộ, cả thân cây bao phủ bởi sắc hoa tím hồng, cực kì đẹp.
Từ xa xa, một người trung niên đi tới đón tiếp cô.
Người này trên mặt để một chỏm râu giống dê, không cần hóa trang cũng rất thích hợp đi đóng vai ông chú xấu xa trong phim truyền hình. Trầm Thù Sắc bắt đầu cảm thấy nghiêm trọng, dè dặt bước lên.
"Cô Trầm?"
"Vâng"
"Cậu chủ đã đợi cô rất lâu rồi".
Cậu chủ? Ồ, hóa ra hắn là con trai chủ nhà này, vậy người trước mặt cô có lẽ là quản gia ở đây? Thật là sợ bóng sợ gió!
Ông chú kia dẫn cô đi vào một gian phòng khách cực kì xa hoa, quý phái, xem ra chủ nhân của ngôi nhà rất hâm mộ phong cách Baroque. Không dừng lại ở phòng khách, cô được ông ta dẫn sang một căn phòng khác, nhưng vừa bước qua cửa, cô lập tức sững sờ, căn phòng này ... giống như là bản sao của căn hộ xưa kia cô cùng Hách Thừa Hôn chung sống. Đặc biệt là khung cửa sổ sát đất mà cô yêu thích, chỉ khác là căn hộ trước đây nhìn ra một công viên, còn hiện tại bên kia khung cửa là một nhà kính trồng hoa.
Đưa mắt nhìn ra ngoài, gần cửa sổ một cây hoa tử đằng nở hoa rực rỡ, từng chùm hoa bay phất phơ theo gió, gian phòng này nhìn theo góc độ nào đều có một loại phong tình rất đặc biệt.
"Cô Trầm, xin chờ một lát, cậu chủ nhà chúng tôi đang bận một chút việc. Cô muốn uống trà, hay là cà phê?"
"Cho tôi cà phê, cảm ơn". Quản gia vừa rời đi, Trầm Thù Sắc đứng lên nhìn ngó xung quanh, nhìn đến đâu cũng thấy vô cùng kinh ngạc, đột nhiên từ sau lưng truyền đến tiếng nhạc rất quen thuộc đối với cô, đây là ....
Cô xoay người lại, sững người!
Một chiếc đồng hồ giống y như cái mà cô năm đó mua về coi như của hồi môn của bản thân!
Nhịn không được, cô đi qua xem xét chiếc đồng hồ đó, ... Thật quen thuộc a, ngay cả từng đôi tân lang tân nương đi ra từ trong đó cũng giống nhau như đúc.
Bỗng nhiên có một ý tưởng lóe lên trong tâm trí, cô nhìn xuống dưới chiếc đồng hồ, ở bên dưới tấm gỗ, năm đó cô đã thuê người khắc lên ngày cưới của bọn họ.
Vừa nhìn đến, hai mắt cô bỗng dưng nóng lên.
Đây chính là chiếc đồng hồ cô mua năm đó!
Bởi vì trên mặt gỗ cũng có ngày cô cùng hắn kết hôn. Giống như không hẹn mà gặp được bạn tốt xưa kia, tâm trí cô có chút kích động.
Chỉ là, tại sao chiếc đồng hồ đó lại ở chỗ này? Căn phòng này giống hệt căn hộ trước kia, hiện giờ lại thấy chiếc đồng hồ này ở đây, nhiều sự trùng hợp như vậy, cô không khỏi cảm thấy kì lạ ... Vừa nghĩ đến đó, cửa phòng lại mở ra, có người vừa đi vào.
Trầm Thù Sắc giật mình quay lại, nhưng vừa thấy người đi tới, cô trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Hắn ... hắn là chủ nhân căn biệt thự này, hay nói đúng hơn, hắn là người đã thuê cô chụp ảnh?
Hách Thừa Hôn dáng người có vẻ gầy hơn trước đây, nhưng thần sắc vẫn rất tốt."Nhiếp ảnh gia, chúng ta lại gặp lại rồi!".
"Anh ... Anh vì sao lại ở chỗ này?". Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô biết mình thật là ngớ ngẩn, nhưng vẫn muốn hỏi để xác định.
"Tôi ủy thác cho cô chụp ảnh, cô ngày hôm nay đến chẳng phải vì việc đó sao?"
Hắn ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy ly cà phê người làm mang tới.
Trước khi lấy hắn, cô vẫn nghe nói Hách Thừa Hôn biệt thư cách nhà chính nhà họ Hách không xa, chỉ có điều cô không có vận may bước vào đó, hơn nữa hắn cũng rất ít khi ở lại.
Trầm Thù Sắc mang tinh thần phòng bị, hỏi hắn: "Anh rốt cuộc vì sao ..."
"Tôi nói rồi, là tôi mời cô đến chụp ảnh, không phải sao?"
"Tôi nghĩ anh đang nói đùa". Cô nhớ hắn đã nói qua, hắn bình sinh ghét nhất bị chụp ảnh, vậy nên mới nghĩ hắn đang tùy tiện nói mà thôi.
"Sao lại là nói đùa? Cô chẳng phải đã thu 'tiền đặt cọc' rồi sao?"
Cô trừng mắt nhìn hắn, ngày đó, nghĩ đến chuyện xấu hổ ngày đó, mặt lập tức đỏ lên, "Anh hôm nay tìm tôi đến có việc gì?"
Cô nghĩ, hắn không chỉ là muốn chụp ảnh.
"Có hai việc, đầu tiên là cảm ơn cô vì đã chăm sóc tôi mấy ngày tôi bị bệnh. Tôi vừa khỏi xong lại phải xử lí một ít công việc, sau đó lại ra nước ngoài. Thực ra lúc ở sân bay tôi có định gọi cho cô, nhưng điện thoại của cô tắt máy, hơn nữa tôi nghĩ, việc này gặp mặt nói chuyện trực tiếp thì tốt hơn".
"Không cần phải khách sáo như vậy".
"Còn nữa, tôi thực sự muốn mời cô chụp ảnh cho tôi". Vẻ mặt hắn không giống như đang đùa, "Nếu như cái giá tôi đưa ra cô không hài lòng, vậy có thể bàn lại".
"Tôi là thợ chụp ảnh, không phải ăn cướp". Chụp vài tấm hình đòi một nghìn vạn? Cô không muốn bị trời phạt! Giúp hắn chụp ảnh? Đây là chuyện trước kia cô thường làm, nhưng lại luôn mong muốn được chụp một cách công khai, hôm nay cơ hội tới rồi, không những có thể thỏa lòng mong ước, mà còn có thể cầm tiền trong tay, việc tốt như vậy tại sao không làm?
"Tôi nhớ cô đã từng nói, thứ cô mong muốn được chụp nhất chính là ảnh cưới".
"Đúng vậy".
"Tôi tìm cô chính là muốn chụp ảnh cưới".
Trầm Thù Sắc đột nhiên cảm thấy run sợ, hắn muốn kết hôn? Vì sao lại đột ngột như vậy? Từ lúc hắn bị bệnh đến giờ còn chưa đến 10 ngày đêm mà!
Cô bưng ly cà phê lên muốn uống một ngụm, nhưng đôi tay cô run rẩy không kìm lại được, cuối cùng lại đặt xuống.
"Thật ... thật sao?". Thì ra Hách Thừa Hôn mới thực sự là kẻ lợi hại, ngay cả thân mẫu của hắn cũng không sánh được.
Chỉ là, tại sao hắn trong lúc sinh bệnh vẫn liên tục gọi tên cô? Thời điểm đó, hắn có thật là không gạt người không?
"Tôi tin dựa vào quan hệ giữa chúng ta, cô nhất định có thể chụp rất tốt".
"Anh đang khen tôi sao?". Cô đau lòng cười khổ.
"Tôi đương nhiên tin tưởng vào khả năng của cô". Hắn chăm chú quan sát mọi biểu hiện của cô.
Trầm Thù Sắc vẻ mặt buồn vô hạn, "Tôi biết rồi. Ngày hôm nay cứ quyết định như vậy đi, tình hình cụ thể sau này bàn tiếp". Tâm trạng cô lúc này cực kì phiền muộn, nặng nề, có một loại cảm giác khó chịu khó kiềm chế được.
Cô đứng lên, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.
Hách Thừa Hôn cũng đứng dậy nhìn cô.
"Cô không muốn biết đối tượng kết hôn của tôi là ai?"
"Cái này có gì quan trọng sao?". Cô dần cảm thấy tức giận. Hắn muốn kết hôn với ai thì nói với cô làm gì? Cô bắt buộc phải biết ư?
"Đó chính là người mà cô sẽ chụp, cô bình thường luôn muốn tìm hiểu mọi điều liên quan, không phải sao? Ảnh cưới phải chụp thế nào để có thể toát lên cái cảm giác hạnh phúc cùng ngọt ngào của đôi vợ chồng mới cưới, điều đó mới là quan trọng".
"Việc chụp ảnh không đến lượt anh dạy bảo tôi". Cô lạnh lùng quay sang nói với hắn.
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cho cô khỏi quên thôi".
"Yên tâm, tôi sẽ không làm anh thất vọng. Nếu như anh lo lắng tôi chụp không tốt, có thể mời người khác".
"Không, tôi chỉ muốn một mình cô".
"Tôi có thể đi được chưa?". Sự nhẫn nại của cô đã đến mức giới hạn.
"Thù Sắc, cô từ lúc đến đây vẫn chưa có chúc mừng tôi".
"Anh ..."
Trầm Thù Sắc lửa giận bắt đầu bùng nổ. Hà cớ gì cô phải nhẫn nhịn? Tại sao lại phải kiềm chế nỗi đau, kìm nén chính mình đố kị cùng tức giận? Sao lại phải cười vui vẻ, nói ra lời chúc phúc giả vờ là xuất phát từ chân tâm? Cái này vừa nghĩ đến đã muốn nôn!
Trước mặt Hách Thừa Hôn, cô quả thực đã che giấu quá nhiều rồi, thực sự rất mệt mỏi! "Anh không thể không đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy sao?"
"Cái gì?"
"Anh có cần phải đối với tình cảm của tôi nhẫn tâm như vậy không, như vậy không thấy quá mức sao? Tôi biết người anh để ý tới nhất định không hề kém cỏi, nhất định sẽ rất hạnh phúc, nhưng lời chúc phúc tôi không nói ra được, xin thứ lỗi cho tôi keo kiệt cùng tùy tiện!"
Cô cố gắng nhẫn nhịn, kiềm nén những giọt nước mắt chỉ chờ rơi xuống. Cô không muốn khóc trong tình trạng chật vật khổ sở như thế này, tự thúc giục chính mình rời khỏi nơi này thật nhanh, chỉ là hai chân cô dường như đã hóa đá, thế nào cũng không thể nhúc nhích.
"Cô thích tôi?"
"Đúng! Tôi thích anh! Từ trước đến giờ vẫn không hề thay đổi! Cứ cười thoải mái đi! Nói tôi là đồ ngốc cũng được, cho nên anh ... có thể đừng dây dưa với tôi nữa, được không?". Cô bật khóc như một đứa trẻ, hoàn toàn không để ý tới hình ảnh của bản thân.
Hách Thừa Hôn đi một bước về phía trước, đem cô ôm chặt vào trong lòng, "Chỉ sợ là không làm được".
Cô muốn thoát ra, nhưng hắn càng ôm càng chặt, tức giận cô liền giơ tay đánh hắn, "Anh thật là đồ đê tiện! Sắp cùng người khác kết hôn, còn đi trêu chọc tôi làm cái gì?"
"Anh không bày ra mưu kế, làm sao biết được tình cảm thật của em? Còn em thì sao, lúc trước từng nói trong lòng đã có người đàn ông khác, thậm chí còn nói qua, mọi nhiệt tình đối với anh, chẳng qua là do người nào đó không ở bên người mà cô quạnh".
"Đó là ...", Trầm Thù Sắc khuôn mặt càng lúc càng đỏ.
"Thù Sắc, anh hỏi em một việc, em hiện tại có đi gặp gỡ đối tượng không?". Hắn cũng đã nghĩ đến, lần đó hắn dùng cách đó thử cô là hơi quá mức, rõ ràng muốn đi gặp cô, lại nói thành đi tìm gặp Thịnh Phong Vị, những lời đó của cô có thể do tức giận quá mà nói.
Cô do dự một chút, lắc lắc đầu, lập tức trở về trạng thái phòng bị, "Hách Thừa Hôn, anh đang muốn bày ra trò gì vậy?". Hắn không phải sắp kết hôn với cô gái khác sao?
"Thù Sắc, trong lòng em chỉ có anh, ngược lại anh cũng chỉ quan tâm một mình em, chúng ta ... có thể bắt đầu lại được không?". Chuyện của quá khứ thì để cho nó trôi đi đi, tương lai mới là quan trọng.
"Vậy ... vợ của anh đâu?"
"Em không phải nói muốn chụp ảnh cưới sao? Rốt cuộc là muốn người khác chụp cho mình, hay tự mình đi chụp cho người? Hôn lễ lần trước chúng ta không có chụp ảnh chung, đối với em có lẽ là vô cùng tiếc nuối?"
Đúng vậy, đó là việc cô hối tiếc nhất trong đời, chỉ là ... cô vẫn không sao hiểu đưoowcj."Anh vì sao đột nhiên ... đột nhiên ...". Suy nghĩ của cô hiện giờ rất phức tạp.
"Hiểu ra chưa? Đồ em gửi lại, anh đã đọc qua rồi".
Trầm Thù Sắc ngẩn ra, là "Đọc sách tâm đắc báo cáo"? Cô sực nhớ tới nhiều năm trước đã giao cho Du luật sư một chiếc hộp."Anh bây giờ mới nhận được nó?"
Hách Thừa Hôn đem mọi sự tình lần lượt kể ra.
Thì ra là vậy, thảo nào ngày đó hắn nói cô vẫn chưa bao giờ chụp ảnh cho hắn, bởi vì hắn cho tới lúc đó không biết chiếc hộp này tồn tại. Chuyện giữa cô và hắn, vì sao lại nhiều khó khăn như vậy?
"Thù Sắc, cảm ơn vì em đã yêu anh nhiều như vậy".
Nước mắt cô lần nữa lại tuôn trào, "Kể cả ... người anh thích là một kẻ nghiền chụp ảnh? Kể cả người đó mỗi lần nhận công tác đều đem người ta nuốt chửng vào bụng?". Cô rất muốn giả vờ tươi cười vui sướng, nhưng nước mắt như vỡ đê mà tuôn ra, cô ôm hắn thật chặt, để che giấu tâm tình kích động. Cô rất sợ, sợ vừa rồi chỉ là một hồi mộng đẹp, qua một đêm tỉnh lại mới nhận ra tất cả chỉ là giấc mơ.
Đối với cái tên gọi "Dục nữ" của cô, hắn từ trước đến nay đều không mảy may để bụng, thực ra nếu cùng nhiều nam minh tinh ở chung như vậy, không sớm thì muộn cũng gặp chuyện không may, sẽ không phải mỗi lần sự tình loạn lên một hồi lại chìm xuống như vậy. Trong tất cả những chuyện đó, thực sự ảnh hưởng đến hắn chỉ có duy nhất một người - Sở Hành.
Về phần việc chụp ảnh - "Những chuyện xảy ra trước đây, anh nghĩ có thể châm chước mà bỏ qua".
Hắn nói xong trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng ấm ức, Trầm Thù Sắc không nhịn được nở nụ cười.
"Thù Sắc, một lần nữa lấy anh được không?". Hắn không muốn đợi lâu thêm nữa, mau chóng kết hôn cũng được, tránh để đêm dài lắm mộng.
"Nhưng mà ... mẹ anh".
"Bà ấy gần đây còn bận chơi đùa cùng một đôi song sinh không biết mang từ đâu về, ngay cả việc tìm đối tượng gặp mặt cũng quên mất". Hắn cũng hiểu được thái độ của phu nhân đối với Trầm Thù Sắc gần đây có phần đổi khác, tuy vẫn không thể nói là thích, nhưng cũng không như trước kia mỗi lần nhắc tới cô là nổi giận đùng đùng, giống như muốn đem cô ăn sống nuốt tươi, hình như từ sau lần hắn sinh bệnh, thái độ của bà bắt đầu chuyển biến.
"Đôi song sinh?". Có phải chính là đại tiểu Tinh Tinh không?
"Ừ, bà nói đứa bé gái rất giống tiểu công chúa, nói năng ngọt ngào, lễ phép, đứa bé trai thì giống y như anh hồi nhỏ, dễ thương kinh dị. Nghe thật là muốn nôn, nếu nó thực sự là như vậy, thì không thể nói là dễ thương được. Kết quả bà mắng chửi anh suốt 15 phút đồng hồ. Đứa trẻ tên đại Tinh Tinh kia, anh nhất định phải đi xem nó thế nào".
"Thật ... thật sao?". Cô lại nghĩ đến một việc, có một lần chị Lư cùng hai đứa nhỏ ở lại chỗ Hách phu nhân qua đêm, khi đó chị Lư đang bận tắm, tiểu Tinh Tinh làm ầm lên với Lữ Tú Trang, nói muốn gọi điện thoại cho cô. Cô nghi ngờ, bà ta có thể đã biết những gì.
"Bà vừa mở máy liền nói liên tục suốt 1 tiếng đồng hồ, lúc nào cũng tiểu Tinh Tinh thế này, đại Tinh Tinh thế kia". Mẹ hắn gọi đến đúng lúc hắn đang mải kí mấy văn kiện, hắn kí xong một đống giấy tờ bà vẫn còn đang "Tiểu Tinh Tinh". Dù sao nội dung hôm đó hắn cũng không lưu tâm lắng nghe, chỉ biết là sao lớn sao nhỏ bay đầy trời, hoa hết cả mắt ... Thế cũng tốt, ít ra cũng dễ nghe hơn trước đây, suốt ngày con gái nhà nào thế nào, tốt nghiệp ở đâu, rồi còn biết tài nghệ gì nữa.
"Hách Thừa Hôn ... anh thích trẻ con không?"
Hắn lại nhớ đến căn bệnh của cô, "Việc này chỉ có thể dựa vào duyên phận thôi". Được thì tốt, còn không được thì phải chịu thôi.
"Ừ". Có lẽ nên tìm lúc nào đó để bọn họ cha con được gặp nhau.
"Thù Sắc, em vẫn chưa trả lời anh!".
"Vì sao muốn lấy tôi?"
Hách Thừa Hôn tất nhiên thừa biết cô muốn hắn nói cái gì, hắn ngượng ngùng mà nói: "Một người đàn ông muốn kết hôn với một phụ nữ còn có thể vì lý do gì?"
"Lý do thì rất nhiều, giống như anh khi trước kết hôn không phải vì bị cô gái nào đó gài bẫy mà phải có trách nhiệm sao?"
"Em lại lôi chuyện cũ ra làm gì?"
"Anh có thể không trả lời, dù sao tôi hiện giờ đang tự do tự tại, có quay về làm phu nhân nhà giàu hay không cũng không có gì quan trọng".
Cô gái này! Hít sâu, "Anh yêu em".
Trầm Thù Sắc nhịn cười, "Anh nói ra 3 chữ này trông thật là ngốc nghếch, nhưng mà rất dễ thương! Thôi được rồi! Lời nói được chấp nhận!"
Cô rời ra khỏi vòng tay hắn, nhìn màn hình điện thoại, "Chị Lư?"
"Tôi có việc gấp cần phải đi vài ngày, hai đứa nhỏ tôi đang để ở nhà!"
"Chị có sao không?", giọng của chị ta có vẻ khàn khàn, giống như vừa mới khóc.
"Không có việc gì! Trước tiên cứ như vậy đi!"
Trầm Thù Sắc kinh ngạc nhìn điện thoại đã ngừng cuộc gọi.
"Em làm sao vậy?". Hách Thừa Hôn quan tâm hỏi.
Cô lắc đầu. Không biết vì sao, mấy lời vừa rồi khiến cô cảm thấy bất an, giống như có chuyện quan trọng gì sắp xảy ra vậy.
Hi vọng chỉ là do cô nghĩ ngợi quá nhiều, hạnh phúc của cô thực sự đã tới, sau này nhất định sẽ kéo dài vĩnh viễn.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |