Mẹ con không trách người (2)
← Ch.062 | Ch.064 → |
Mộ Cẩn Du ngủ rất tốt nhưng lại cảm giác được ở tim có một hồi đau nhức kịch liệt.
Mấy ngày hôm trước, cô thật sự đã vào bệnh viện, không phải sức khoẻ cô đều tốt sao, có cái gì mà đột nhiên lại đau như vậy.
Tình trạng này, trong 6 năm qua, chỉ có năm đầu tiên mới vừa cấy tim, lúc đó đã từng đau nhưng vài năm sau này, nếu như cô không nói, không ai có thể nhận ra cô đã từng làm phẫu thuật thay tim.
Trong lòng không biết tại sao lại thấy buồn, loại cảm giác đó thật bi thương, giống như là từ chỗ linh hồn sâu sắc nhất mà vẽ nên...
Cảm giác đau buồn ngày càng mãnh liệt hơn, cô thậm chí còn không chủ động được, đưa tay cầm lấy điện thoại di động, ngón tay như là có ý thức, bấm một cái, bên trong điện thoại di động của mình, căn bản là không lưu bất kì số điện thoại nào.
**
Nhìn màn hình bên trái, Sở Trạm Đông nói: "Bay thẳng!"
Trước khi không có nhận được cuộc gọi nào, Sở Trạm Đông ngồi trên máy bay trực thăng nhìn xuyên thấu qua màn ảnh máy vi tính, nhìn thấy việc giữ thuyền khóc thành một đoàn của hai mẹ con, là như thế này, hắn nói với Tả Viêm: "Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu không bao lâu, đối thủ như thế nào lại muốn treo lên, trận này, trò chơi có phải là không có kết thúc?"
Tả Viêm ngoan ngoãn trả lời: "Trước tiên có thể giang tay giúp đỡ đối phương, sau đó như vậy mà tiếp tục đoạt lấy!"
"Như vậy a!" Sở Trạm Đỗng hiếm có khi không gõ mặt bàn: "Như vậy có phải có chút vô cùng nhàm chán?"
"Sẽ không, sau một thời gian sẽ rất thích thú trò này, nhưng đôi khi gặp mặt rất khó khăn!"
"Cũng tốt!" Sở Trạm Đông gật đầu: "Có thể ngộ nhưng không thể cầu những điều tốt đẹp, bỏ lỡ thì thật là đág tiếc, Tả Viêm, ừ!"
"Đúng vậy, thiếu gia!"
Tả viên cảm thấy, nếu như Cố Tử Mạch ở đây, hắn nhất định sẽ châm chọc.
Bởi vì hắn đã sớm không nhịn được!
Không phải là muốn Hàn Tử Tây cùng bọn họ mù mịt, chơi đùa một vòng lớn như thế, nếu như cùng hắn ở bên cạnh thì chính là người ngu ngốc, nhìn hắn còn đạo đức giả!
Tả Viêm vừa mới phân phó cho tài xế chuẩn bị giảm tốc độ, không ngờ thiếu gia vừa tiếp một cuộc điện thoại, sắc mặt liền thay đổi.
Nhìn sang, Sở Trạm Đông đã dựa vào thành ghế nhắm mắt lại.
**
Sở Bích Đình sau đêm đó thấy Hàn Tử Tây không bình thường, liền lẻn vào phòng của cô, tìm được hai bàn chải đánh răng rồi vội đi bệnh viện làm xét nghiệm DNA.
Cô tìm một bệnh viện uy mô không quá lớn, bởi vì B thị quy mô rất lớn, toàn bộ đều là sản nghiệp của nhà Tư Mã, nếu không phải, bị lộ sẽ không tốt.
Chỉ là cô không ngờ được, thời điểm nhận được kết quả DNA lại đụng phải Âu Dương Di.
Âu Dương Di cũng không ngờ sẽ đụng phải cô.
Tuy nói Sở lão phu nhân cùng bà nội của Âu Dương Di có quen biết, nhưng người nhỏ tuổi lại không thể nào tốt đẹp bởi vì họ bất đồng linh, không chịu cùng nhau ở chung một chỗ.
Trong những người này, Sở Bích Đình là lớn tuổi nhất, những năm kia đều chỉ lo cùng Lạc Vân Khuynh nói chuyện yêu thương, nhưng lại cùng với anh em nhà này không có chuyện gì tốt để nói.
Bề ngoài Âu Dương Di là có tri thức, hiểu lễ nghĩa, có bộ dáng của một tiểu thư khuê các, cho nên khi nhìn thấy Sở Bích Đình, trong lòng cô có chút kinh hoảng, nhưng trên mặt vẫn chứa đựng nụ cười, lễ phép chào hỏi: "Chị Sở, tốt!"
Sở Bích Đình vuốt cằm: "Rất ngay thẳng, thân thể em không thoải mái sao?"
Âu Dương Di cười yếu ớt: "Tôi tới kiểm tra một chút xem thử có mang thai không! Chị cũng biết, tôi gả cho Hạo đã nhiều năm rồi nhưng vẫn không có mang thai, Hạo tuy ngoài miệng không nói, nhưng tôi biết rõ hắn rất thích có con, có thể là hai chúng tôi thân thể cũng không có tật xấu gì, dạo gần đây cảm thấy thân thể có chút khác lạ liền đến đây kiểm tra một chút có phải mang thai hay không, sở dĩ không có đến bệnh viện của tôi là vì sợ nếu như thật sự không có, động tĩnh lại lớn như vậy, Hạo cuối cùng sẽ rất thất vọng."
"Vậy kết quả kiểm tra như thế nào?" Sở Bích Đình trò chuyện hỏi thăm.
Âu Dương Di vẻ mặt thất vọng, khẽ lắc đầu: "Chỉ là thường xuyên thức đêm dẫn đến nội tiết rối loạn cho nên kinh nguyện không đều đặn!"
"Không có chuyện gì!" Sở Bích Đình lễ phép an ủi: "Các em đều còn trẻ, không nên tạo áp lực như vậy, tôi là một nhân viên ở bệnh viện này, tôi đi lên trước, nếu có rảnh rỗi thì cùng nhau đi uống trà!"
"Tốt, chị Sở tạm biệt!"
Chỉ có thể trách Âu Dương Di trang bị giả tạo quá tốt, Sở Bích Đình căn bản không nhận ra được, cô 100% lòng dạ hiểm ác.
**
"Ha ha ha..."
Âu Dương Di giống như nhận được vẻ kích thích tự đắc, cười không ngừng, ánh mắt dễ nhìn, nhìn Âu Dương Lâm nhăn lên.
Đột nhiên hẹn hắn ta đi ra, sau đó cô từ cửa bước vào, như bị kích thích, vẫn cười không ngừng.
Chẳng lẽ Sở Trạm Đông cùng Hàn Tử Tây...
Ngoại trừ cái này hình như không còn nguyên nhân khác, cô không phải là toàn tâm toàn ý làm cho Hàn Tử Tây cùng Sở Trạm Đông mâu thuẫn với nhau à?
Âu Dương Lâm cũng không còn để ý tới cô, nhìn cô cười đủ rồi.
Âu Dương Di cảm thấy hôm nay thật sự rất may mắn, đi đánh đứa bé thôi, không ngờ lại biết được một tin tốt chấn động lòng người như vậy!
Quả thực chính là trời giáng xuống!
"Ừ!" Sở Bích Đìng đem cuộn một bức tranh để lên bàn, đẩy tới trước mặt Âu Dương Di, nói: "Vật của mẹ em gì đó, vật nguyên chủ "
"..."
"Biết rõ em thật sự không muốn làm, cho nên từ nay về sau em không cần làm tiếp!"
Tâm tình tốt, Âu Dương Di ngữ điệu nhu hoà không ít.
Âu Dương Lâm cho dù trong lòng có chút hoang mang, nhưng trên mặt sắc thái vẫn bình thường, cái gì cũng không hỏi.
Hắn hiểu rất rõ tính tình của Âu Dương Di, hắn càng không hỏi, nàng liền không chờ được muốn chia sẻ.
"Em không tò mò tại sao lại đột nhiên cho em thu tay lại sao?"
Quả nhiên, Âu Dương Di không chịu được mình hỏi trước, Âu Dương Lâm chỉ lo cầm lấy cuộc tranh xem.
Nghe vậy, Âu Dương Lâm mới ngẩng đầu lên:" Chị hai cứ tự nhiên, cám ơn chị đã đem đồ vật của mẹ giữ gìn cẩn thận như vậy!"
"Cắt!" Âu Dương Di cười nhạo một tiếng: "Chỉ thấy mẹ em gì đó, chẳng lẽ không muốn hỏi một chút, vì cái gì mà đáp ứng muốn cho em ôm được mỹ nhân về, nói không giữ lời?"
Âu Dương Lâm mím môi, tự cười giễu nói: "Không phải chị nói không giữ lời, mà la...Em như vậy, Tiêu Tây làm sao thích."
"Coi như có chút hiểu biết!" Âu Dương Di chống đỡ khuỷu tay ở trên mặt bàn, mười ngón tay đan vào nhau, mu bàn tay một mặt chống đỡ hàm dưới, không biết lại nghĩ tới điều gì, rồi cười một lúc: "Ai da, thực là tốt so với giết người!"
Âu Dương Lâm ngày càng tò mò, đến cuối cùng là có chuyện gì làm cho cô cao hứng như vậy, cười đến chảy nước mắt.
"Ha ha ha... Trước kia chị thật sự không tin cái gì là tương sinh tương khắc! Nhưng giờ phút này, chị tin, có vài người từ nhỏ chính là vì hành hạ người khác!
Em nói như vậy, Hàn Tử Tây sẽ rất chướng mắt, đúng vậy!
Mà ngay cả Sở Trạm Đông như vậy, chị còn cảm thấy chướng mắt, huống cho là em!
Không biết Sở Trạm Đông kiếp trước có phải hay không làm rất nhiều chuyện có lỗi với Hàn Tử Tây, cho nên đời này ông trời mới phái chị đến đây trừng phạt hắn!
Mười hai tuổi, hắn mê tín di đoan bị Sở phu nhân, buộc phải cưới Hàn Tử Tây làm con dâu nuôi từ bé, bị người cười nhạo.
Trưởng thành, phải thật vất vả mới tìm được cái ngưỡng mộ trong lòng chị, rồi lại bị lão phu nhân buộc phải cùng Hàn Tử Tây lĩnh chứng.
Cho tới bây giờ, đối với Hàn Tử Tây có một chút cảm tình, lại như vậy mà bị cắm sừng!
Cái gì mà con nuôi, thì ra Hàn Tử Tây đúng là con ngoài giá thú!"
← Ch. 062 | Ch. 064 → |