Vay nóng Tima

Truyện:Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm - Chương 078

Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm
Trọn bộ 114 chương
Chương 078
Ngoại hình giống nhau như đúc (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


"Tất cả tài liệu về Hàn Mộc Tâm đều ở nơi này!"

Cố Tử Mạch giống như đem thông tin mười tám đời nhà Hàn Mộc Tâm đều đào lên, giao đến trước mặt Sở Trạm Đông.

Họ tên: Hàn Mộc Tâm

Tuổi: 26 tuổi

Sinh nhật: XX 28 tháng 11

Quên quán: một huyện nghèo ở Tứ Xuyên

Số tuổi thì giống nhưng này sinh lại khác.

"Đi điều tra xem Hàn Mộc Tâm và Hàn Tử Tây có quan hệ gì?" Sở Trạm Đông đem mớ thông tin râu ria kia để xuống, phân phó nói.

Cố Tử Mạch như đã chuẩn bị từ trước, lại để một xấp tài liệu xuống: "Căn cứ theo điều tra cho thấy, mẹ của Hàn Mộc Tâm năm đó sinh là sinh đôi, bởi vì nghèo quá, cho nên bán một đứa, đứa bé đó..."

Đã rất rõ ràng không phải sao, sinh đôi, bán một đứa đi, Hàn Mộc Tâm cùng Hàn Tử Tây ngoại trừ khác nhau vết bớt, còn lại bề ngoài rất giống...

Trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Sinh đôi?

"Còn gì nữa không?"

"Là bán cho một gia đình không con cùng thông, cũng có tiền hơn so với gia đình họ, Hàn Tử Tây sở dĩ ở trên cầu vượt làm ăn mày, là vì đi khi cô theo mẹ nuôi đi hội làng mua đồ, bị bọn buôn người trộm đi, về phần bọn buôn người tại sao phải bỏ cô ở trên cầu vượt, điểm này không thể nào biết được..."

Thân thế nhấp nhô như vậy sao?

Không là cùng một người à?

****

Không chỉ Sở Trạm Đông không tin, mà ngay cả lão phu nhân cũng vậy. Sao lại có chuyện này? Năm đó, con gái bà rõ ràng chỉ sinh một đứa nhỏ, giờ lại xảy ra chuyện sinh đôi. Chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó?

Bà đã sai rồi!

Hàn Tử Tây căn bản không phải là cháu gái ruột của bà! Con bé không có quan hệ gì với Sở gia bọn họ cả!

Rõ ràng báo cáo giám định dna lúc trước viết Hàn Tử Tây cùng bà có chung huyết thống. Sao bây giờ lại không phải?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong hình, ngoại trừ diện mạo tương đồng, Hàn Tử Tây và cô gái đó khác nhau một trời một vực! Lão phu nhân cảm thấy đầu mình đau âm ĩ.

Chưa từ bỏ ý định, bà đã cho người làm lại giám định dna một lần nữa. Kết quả lần này hoàn toàn ngược lại, hai người lại không có quan hệ máu mủ.

Thật không có quan hệ?

Vậy cháu gái của bà đang ở đâu?

Nếu đó là sự thật thì chẳng phải những việc bà làm bao lâu nay đều là vô ích sao? Nếu không phải bà cho rằng Hàn Tử Tây là cháu ngoại của mình thì sẽ không ngăn cản hai người cùng phòng. Nói không chừng, chắt của bà hiện tại đã sớm có thể đánh đấm rồi.

Kẻ nào đã giở trò sau lưng?

**

Lúc này, Mộ Cẩn Du không bình tĩnh được nữa.

Mất hai năm, cô khó khăn lắm mới có được hạnh phúc của riêng mình, nay lại phải trơ mắt nhìn nó từ từ tan biến sao?

Ngắm bộ dáng ngọt ngào của đứa bé đang ngủ trong nôi, mày liễu Mộ Cẩn Du nhíu chặt: "Cục cưng chúng ta nên làm sao bây giờ? Con nói cho mẹ biết, lúc này mẹ nên làm gì bây giờ?"

Đứa bé đương nhiên không trả lời.

Đột nhiên, cô đứng dậy. Cô mở tủ quần áo, đem quần áo của cô cùng cục cưng cất vào trong hộp da lại để vào một cái rương nữa. Cô kéo cặp da, ôm lấy đứa bé đang ngủ say...

"Thiếu phu nhân, người muốn làm gì?"

Quản gia thấy Mộ Cẩn Du muốn ra ngoài nên nhanh chóng nháy mắt cho cô hầu gái, cô hầu gái vội vàng đi gọi lão phu nhân.

" Bác Quản gia, cục cưng hôm nay phải đi chích ngừa, tôi dẫn bé đi..."

"Chích ngừa mà đem theo một đống hành lí lớn như vậy sao?" Lão phu nhân được cô hầu gái đỡ, từ bên ngoài tiến vào.

Bà vừa ở vườn hoa tản bộ. Dù nói là tản bộ, thật ra là do trong lòng buồn phiền, cảm thấy trong phòng quá ngột ngạt nên đi ra ngoài hít thở.

Tất cả đều rối loạn hết!

Đột nhiên xuất hiện một cô gái cùng Hàn Tử Tây giống nhau như vậy, cháu nội bà thì càng không muốn cưới Mộ Cẩn Du.

Nay Mộ Cẩn Du lại mang thai cốt nhục của nhà họ.

Cháu bà dù có mất đứa nhỏ của mình, cũng sẽ không chủ động tranh thủ.

Sao lại lôi kéo hành lí, ôm đứa nhỏ? Đây là muốn trốn bà giống như lúc trước sao?

"Bà nội, con..." vành mắt Mộ Cẩn Du đỏ lên, nước mắt rưng rưng: "Con không muốn làm khó anh ấy!"

"Ai..." Lão phu nhân thở dài: "Tiểu Du, ta biết rõ, tình huống hiện nay không công bằng với con, nhưng mà... Con người chẳng phải cỏ cây, không ai khi sinh ra đã vô tình. Đông tử cùng Tiểu Tây quen biết nhau mười sáu năm, khó có thể quên ngay được mối tình đầu. Hứa với bà, cho nó thêm chút thời gian được không?"

"Bà nội, con biết, con biết chứ!" Mộ Cẩn Du đáp: "Đúng là hai năm qua, anh ấy không có... Nhưng tình tay ba đối với cả ba người đều là hành hạ.

Tất cả là do con gieo gió gặt bão!

Biết rõ bọn họ yêu nhau sâu đậm, nhưng con không ngăn được tình cảm của mình với anh ấy, ngày càng lún sâu hơn.

Kết quả của ngày hôm nay, con không thể trách ai được!

Kỳ thật con đã rất may mắn, ít nhất con còn có cục cưng.

Cho dù không thể cùng anh ấy một chỗ, nửa đời sau của con cũng coi như có chỗ dựa vào.

Bà nội, để cho con đi thôi, con không muốn anh ấy khó xử!

Người cũng đừng nói gì nữa.

Nhìn anh ấy khó xử, lòng con cũng chẳng dễ chịu gì!"

Ở trong mắt lão phu nhân, Mộ Cẩn Du hiểu chuyện như vậy làm cho bà thêm đau lòng.

Nếu như không có đứa nhỏ thì tốt rồi, đáng tiếc giờ đã có đứa nhỏ rồi!

Huyết mạch của Sở gia bọn họ sao có thể nói mang đi là mang đi đây!

Mắt thấy Đông tử sắp ba mươi tuổi, về sau...

***

Lúc Sở Trạm Đông nhận cuộc gọi của lão phu nhân, hắn đang theo dõi Hàn Mộc Tâm.

Những ngày qua, hắn gần như thành thói quen. Mỗi ngày sau khi tan tầm, hắn lại lặng lẽ đi theo cô.

Mặc dù theo tin tức điều tra, cô gái này không phải Hàn Tử Tây. Nhưng hắn lại không tin được!

Tốt nhất là cô ta đừng để lộ sơ hở gì, nếu không hắn sẽ cho cô ta biết thế nào là đau khổ.

Hắn quan sát đã ba bốn ngày nay, đúng là không có điều gì kì lạ.

Chẳng lẽ là sinh đôi thật?

Châm một điếu thuốc, Sở Trạm Đông hít một hơi thật sâu. Cách đó không xa, cô gái kia cùng bạn trai đang ăn lẩu cay Tứ Xuyên.

Trong ấn tượng của hắn, Hàn Tử Tây rất ít khi ăn cay, hơi cay chút cũng ăn không được, mà cô gái này ăn liền hai chén.

Hai chén lớn lẩu cay Tứ Xuyên đó! Cô ta ăn xong mặt còn không đỏ, hơi thở không gấp!

Hàn Tử Tây đừng nói hai chén, dù là một ngụm, cũng đã sặc đến ho không ngừng.

Trong quán ăn ven đường, dưới ngọn đèn mờ, gương mặt cô như ánh lên một vầng sáng. Dù ở rất xa, Sở Trạm Đông vẫn có thể nhìn thấy sự vui vẻ trên mặt của cô.

Đặc biệt khi tên kia gắp thức ăn cho cô, trên gương mặt cô lộ rõ dáng vẻ thẹn thùng e lệ, quả nhiên...

Chói mắt!

Đúng là chưa từng trải việc đời!

Không phải chỉ là hai chén lẩu cay Tứ Xuyên thôi sao? Vậy mà làm ra vẻ như đang ăn sơn trân hải vị vậy!

Tên kia đúng là nông cạn, chỉ bằng vào điểm này thì chắc chắn không phải Hàn Tử Tây!

Ừ!

Không phải!

Đầu hắn bị cửa kẹp nên mới cho là cô ta đang ngụy trang!

Càng nghĩ càng cảm giác những hành động trong mấy ngày qua thật là ngây thơ, làm cho người ta cười muốn rụng răng!

Vê tàn thuốc, hắn khởi động xe.

Nhưng mà, xe còn chưa khởi động xong, hắn liền đột nhiên dừng lại. Hai mắt hiện lên hàn quang, nhìn chằm chằm về phía trước cách đó không xa...

**Hôn!

Bọn họ đúng là không biết xấu hổ!

Trên đường cái, già trẻ lớn bé ở khắp nơi mà lại hôn nhau!

Không biết xấu hổ!

Sở Trạm Đông cảm thấy lửa giận bốc lên!

Mặc dù hắn vừa biết cô không phải là Hàn Tử Tây, nhưng khi chứng kiến gương mặt giống Hàn Tử Tây như đúc lại bị người đàn ông khác hôn, hắn không cách nào bình tĩnh được!

Quả nhiên không hổ là sinh đôi, đến hành vi đều như nhau... Không biết xấu hổ!

Hàn Tử Tây sinh cho hắn nón xanh nhỏ, cô gái này lại hôn người khác trước mặt mọi người!

Chết tiệt, còn không mau tách ra!

Lấy điện thoại, hắn gọi cho Vương Lỗi: "Bản báo cáo quý này đã được sửa xong chưa?"

"Bản báo cáo đã sửa xong, ở chổ Hàn bí thư thưa giám đốc!"

"Ừ, hiện tại gọi cho Hàn bí thư, bảo cô ấy nhanh chóng đến công ty một chuyến, cần tăng ca gấp!"

"... Vâng!" Làm báo cáo cũng đâu cần vội vã như vậy, tình huống gì đây!

Lát sau, Sở Trạm Đông ngồi trong xe liền nhìn thấy hai người họ vốn đang anh anh em em một cách thân mật, trong phút chốc tách ra, Hàn Mộc Tâm đỏ mặt, móc điện thoại trong túi xách...

Cúp điện thoại, Hàn Mộc Tâm đứng dậy, người thanh niên cũng đứng dậy theo, hai người tính tiền xong rồi rời đi.

Sở Trạm Đông hừ lạnh, cho các người không biết xấu hổ mà thân mật trên đường cái!

Hắn không thừa nhận mình làm như vậy vì hắn không chấp nhận gương mặt giống Hàn Tử Tây có những hành động đó. Tất cả đều vì hình tượng của công ty!

Hiện tại cô ta đã là thư ký của tập đoàn HC, tuy chức vụ chỉ thuộc bậc trung, nhưng nếu bị người khác nhìn thấy cô ta tùy tiện thân mật với một người đàn ông trên đường, thì không phải là quăng mất mặt mũi của HC đi sao?

Đã đạt được mục đích, Sở Trạm Đông khởi động xe lần nữa. Lần này so với vừa rồi khá hơn nhiều, ít nhất đã đi được chừng mười mét.

Lần này dừng lại nguyên nhân là...

Hai người phía trước vốn là tay trong tay, bây giờ lại...

Hắn nhìn cũng thấy ngượng!

Không phải hôn mà là tên kia đang cõng Hàn Mộc Tâm trên lưng. Còn không biết giữ ý tứ!?

Không có chân sao?

Quả thực là không biết xấu hổ!!!

"Mộc Tâm, em thấy khá hơn không?"

Người bạn này của Hàn Mộc Tâm họ Lý, tên Lý Sảng. Hắn đúng là người tốt, không để ý đến tướng mạo của cô.

Nằm ở trên lưng hắn, Hàn Mộc Tâm ôn nhu trả lời: "Khá hơn nhiều, thật sự là đã làm phiền anh rồi!"

"Em đang nói cái gì vậy?" Lý Sảng nói: "Em là bạn gái của anh, em không muốn làm phiền anh thì làm phiền ai? Dạo gần đây chân của em hay bị chuột rút như vậy sao?"

"Cũng không phải thường xuyên, chắc là do gần đây em gầy đi nên mới vậy." Hàn Mộc Tâm lại khẽ nói: "Anh không cần phải lo lắng cho em, em không sao."

"Cũng do dạo này em quá gầy đi!" Giọng điệu của Lý Sảng lại trở thành dạy dỗ: "Về sau em không được giảm cân như vậy nữa, phải ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng vào. Em không thể lúc nào cũng lo lắng cho người khác mà không bao giờ lo lắng cho bản thân. Em xem em gầy như vậy, anh cõng em còn không cảm thấy nặng chút nào!"

Hàn Mộc Tâm vì có một khối bớt lớn, ngoại hình làm cho người ta hơi khó tiếp nhận, có thể là do tâm hồn của cô ấy, làm cho Lý Sảng gặp được nữ nhân đẹp nhất.

Hai năm qua, cô ấy từng nhiều lần trợ giúp mình, mình cón bị sự thiện lương đó làm cảm động, bề ngoài xinh đẹp thì thế nào, so với lòng dạ bên trong âm độc, vẻ đẹp nội tâm mới trọng yếu nhất, không phải sao!

"Ừ!"Đôi mắt Hàn Mộc Tâm nhìn ra phương xa, bất động thanh sắc xẹt qua một tia u quang.

**

Tại công ty HC.

Hàn Mộc Tâm tìm được tài liệu, ngồi thang máy lên tầng chót của tổng giám đốc.

"Đốc đốc đốc..."

Ba tiếng gõ cửa quy luật vang lên.

"Vào đi!"

Một giọng nói không lạnh không nóng đáp lại.

Hàn Mộc Tâm đẩy cửa đi vào: "Tổng giám đốc, đây là tư liệu ngài muốn!"

Sở Trạm Đông giống như rất bận rộn, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Để xuống đi!"

Hàn Mộc Tâm đem tài liệu để xuống: "Tổng giám đốc nếu không còn gì phân phó, thì tôi đi xuống trước!"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-114)