← Ch.378 | Ch.380 → |
<images>
Giang Nhu nghe thấy âm thanh, xoay người liếc mắt nhìn, sau đó nở nụ cười, "Thím."
"Ai ——"
Thím Vương lớn giọng đáp một tiếng, vội vàng chạy xuống bậc thang, nhìn thấy Lê Hân vòng từ cửa xe sau, vội hỏi: "Đây là Hân Hân nhỉ? Ôi, thím cũng không nhận ra."
Hiện giờ tóc Lê Hân dài ra, lần này trở về từ trường học, còn uốn sóng, bình thường cũng không thích cười, vừa nhìn đã thấy là một người đẹp lạnh lùng.
Có điều nhìn thấy thím Vương, cô ấy lại lập tức nở nụ cười, "Chào thím."
"Ai ai ai, đều tốt, đều tốt."
Thím Vương đang muốn nói thêm gì nữa, lại liếc về An An đứng bên cạnh Lê Tiêu. An An kéo quần cha, ngẩng đầu lên hiếu kỳ nhìn thím Vương.
Cô nhóc cột hai b. í. m tóc xinh xắn, nửa người trên là áo bông màu hồng nhạt, nửa người dưới là quần legging len và đôi giày nhỏ, trên người còn đeo một chiếc túi ngọc trai nhỏ.
Trên khuôn mặt nhỏ tròn trịa, con mắt vừa to vừa sáng.
Sau khi thím Vương nhìn thấy, lòng cũng mềm nhũn, vội ngồi xổm xuống hỏi: "An An, còn có nhớ bà hay không?"
An An có chút thẹn thùng, vội trốn phía sau cha, nhưng vẫn rất lễ phép gọi: "Chào bà Vương."
Nhớ tới mẹ ở trên xe lửa đã nói với mình, ở quê nhà có một bà Vương hàng xóm, sau khi gặp người phải chào bà.
Thím Vương cười đến nếp nhăn trên mặt đều chất thành đống, "Chào cháu, An An."
Sau đó cười nói với Giang Nhu và Lê Tiêu: "Còn chưa ăn nhỉ? Cũng đừng khách sáo, đến nhà bọn thím ăn, thím nấu mì cho các cháu, ôi, trời đang vào đông, mau mau vào nhà, chớ để đứa nhỏ lạnh rồi bệnh."
Nói rồi cầm lấy túi trong tay Lê Hân, đưa bọn họ vào nhà.
Giang Nhu cũng không khách sáo với bà ấy, hỏi tình huống nhà bà ấy.
Sau khi tiến vào sân, Giang Nhu lập tức phát hiện trong nhà thu dọn sạch sẽ, không có tình huống mọc đầy cỏ dại giống như dự đoán của cô và Lê Tiêu, tuyết trong sân đều được quét đến góc tường chất thành đống, chăn phơi ở giữa.
Thím Vương nhiệt tình nói: "Bình thường thím cũng không làm gì, vì thế rảnh rỗi quét dọn giúp các cháu một chút, nghĩ ngày nào đó nếu như các cháu trở về có thể ở luôn."
"Nhà chính là như vậy, nếu như không có ai ở cũng rất dễ nát đi, nhìn căn nhà bên cạnh các cháu kìa, cỏ trong nhà phòng cũng cao bằng người rồi."
Giang Nhu và Lê Tiêu vào nhà vừa nhìn, phát hiện bên trong cũng đã được dọn sạch sẽ, ngoại trừ không có hơi người, có hơi âm u lạnh lẽo, ngoài ra tất cả đều tốt. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút cảm động. Giang Nhu nhìn về phía thím Vương tóc đã hoa râm, "Thím, cháu thật sự không biết nói gì cho phải, cám ơn thím."
"Này, cái này có gì phải cảm ơn? Cuối mỗi năm các cháu đều gửi đồ lại đây, đều nhớ tới thím và chú cháu, chút chuyện này của thím có tính là gì?"
Sau đó lại nói: "Đợi lát nữa lấy ít than ở nhà thím lại đây, dùng chậu than đốt, căn nhà này quá lạnh, buổi tối ngủ dễ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo."
"Vâng."
Thím Vương thả túi xuống, "Thím nấu mì cho các cháu ăn, biết hôm nay các cháu trở về, thím cố ý nấu một con gà, ngon lắm, trong thành phố có khi không mua được con gà ngon vậy đâu."
"Vậy chúng cháu có lộc ăn rồi."
"Ha ha ha."
Lê Tiêu thả hành lý xuống, sau đó ở trong nhà nhìn một chút, "Buổi tối lại thu dọn."
An An rảnh rỗi không chịu nổi, chạy qua chạy lại ở trong nhà, trong miệng hỏi liên tục, "Mẹ, đó là cái gì?"
"Mẹ, cái này để làm gì?"
...
Quả thực tò mò không thôi.
Lê Tiêu chuyển thang lên trên lầu, lấy chậu than xuống, An An nhìn thấy, hiếu kỳ ngẩng đầu lên, cũng muốn đi theo.
Giang Nhu vội vàng kéo cô bé, "Phía trên bẩn, đều là bụi, cho cha con làm."
An An không đi tới nữa, sau đó xoay người chạy ra ngoài, đi chơi tuyết.
Lê Tiêu lấy xuống hai chậu than, trong quá trình tìm kiếm, phía trên còn truyền đến tiếng chuột "Chít chít chít", cảm thấy bên trên đó có không ít chuột.
Giang Nhu mở hết đèn trong nhà xem, phát hiện đều tốt.
Lê Tiêu cầm chậu than đi ra bên ngoài, tới cạnh giếng lau, An An thấy vậy, lập tức chạy tới, nhìn thấy cha múc nước giếng, cô bé cười khanh khách, "Cái này chơi vui, con cũng muốn chơi."
Lê Tiêu tức giận nói: "Đừng chơi cái này, làm ướt quần áo, mẹ con lại mắng."
An An không vui chu cái miệng nhỏ nhắn.
Lê Tiêu rửa sạch chậu than, sau đó cầm thẳng tới nhà thím Vương bên cạnh. Giang Nhu và Lê Hân cầm quà cáp trong tay, là quần áo, giày dép và đồ bổ mua cho thím Vương và chú Vương.
← Ch. 378 | Ch. 380 → |