← Ch.357 | Ch.359 → |
<images>
Lê Hân nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng bếp vọt ra, vui vẻ kêu một tiếng, "Chị!"
Trong tay còn cầm một ly nước ép trái cây chưa ép xong, chỉ có điều màu sắc của nước trái cây này hơi quái dị, nhìn đỏ mà không đỏ, nhìn xanh mà không xanh.
An An vừa nhìn thấy nước trái cây trong tay dì, cũng rất chống cự vặn vẹo thân thể nhỏ bé ôm chặt mẹ, lập tức nói: "Dì."
Giang Nhu sờ đầu cô nhóc trong lòng, hiếu kỳ hỏi: "Làm sao vậy? Con với dì không phải tốt nhất sao?"
An An nằm nhoài trên vai Giang Nhu giả chết.
Lê Hân có chút ngượng ngùng sờ mũi, tốt tính nói: "Không thích sao? Dì đổi một ly nữa cho cháu nhé."
Lê Tiêu đi tới nói: "Được rồi, để xuống đi, để anh làm."
Nói rồi cầm lấy ly thủy tinh trong tay Lê Hân, bảo hai chị em các cô ngồi trên ghế sô pha nói chuyện.
Lê Hân đưa cốc cho anh rể, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy thật sự không có thiên phú gì ở phương diện nấu ăn, nhiều nhất chính là biết vài món ăn gia đình, hơn nữa cũng chỉ ở mức nấu chín, khoảng thời gian này chị gái không ở nhà, ban đầu chuyện xuống bếp đều rơi trên người anh rể, nhưng mỗi ngày anh rể bận bịu, lúc không ở nhà chính là cô ấy làm.
Đừng thấy An An còn nhỏ, nhưng vô cùng kén chọn, ăn không ngon thà chịu đói cũng không ăn, đặc biệt là những ngày Kim Đại Hữu ở nhà, mỗi ngày thay đổi đủ loại đồ ăn ngon, nuôi miệng An An càng kén chọn.
Trước khi Kim Đại Hữu đi còn nói với anh rể, An An quá nhỏ tuổi, không thể luôn ăn thịt, phải ăn nhiều rau dưa và hoa quả, không thích ăn rau dưa có thể ép thành nước cho cô bé uống.
Nói tới ép nước, Lê Hân lại rất đau đầu, "Em rõ ràng dựa theo cách của anh ta làm, không biết tại sao em làm ra lại không ngon."
Giang Nhu nghe xong buồn cười, "Thật sao? Lần sau chị xin cậu ta chỉ bảo."
Lê Hân nghiêm túc gật đầu, cảm thấy chị cô ấy không gì không làm được, cô ấy thì không, nhưng chị nhất định làm được.
Giang Nhu hỏi chuyện thi đại học của cô ấy, "Thi thế nào?"
Cái này Lê Hân cũng không nói chính xác được, "Hẳn là được, tất cả đề đều làm rồi, không có câu nào không biết, chỉ xem có sơ ý bất cẩn làm sai hay không." Giang Nhu gật đầu, "Đều biết là tốt rồi, nhất định có thể thi đậu, khoảng thời gian này em ở nhà chơi đi, chờ sau này lên đại học phải học tập chăm chỉ."
"Em biết rồi."
Giang Nhu nghiêng đầu qua nhìn nhà cửa một chút, "Sao không thấy Đại Hữu và thím đâu vậy, ngủ rồi hả?"
"Không có, anh ta đi rồi."
Lê Hân giải thích vài câu, "Kim Đại Hữu sớm đã đi rồi, vừa qua hết năm mấy ngày, giáo viên mà anh ta đăng ký nghiên cứu sinh đã gọi điện thoại cho anh ta, nói không cần phỏng vấn, bảo anh ta trực tiếp qua đó hỗ trợ, sau đó anh ta đi rồi."
Nói tới đây Lê Hân còn có chút ước ao, nhưng cô ấy nghe nói, phỏng vấn nghiên cứu sinh rất khó.
"Là đại học Thủ Đô sao?"
"Đúng."
Giang Nhu nghe xong sắc mặt có chút nặng nề, tháng ba tháng bốn dịch ở thủ đô còn rất nghiêm trọng, nhìn thấy Lê Tiêu từ trong phòng bếp đi ra, không nhịn được hỏi: "Hiện tại Đại Hữu thế nào rồi? Các anh có gọi điện thoại cho nhau không?"
Lê Tiêu bưng bốn ly nước ép chanh ra, nghe hỏi thế, thuận miệng nói: "Nó rất khỏe mạnh, tối hôm qua còn gọi điện thoại cho anh, cùng với giáo viên hướng dẫn của nó nghiên cứu vắc xin phòng bệnh."
Giang Nhu nghe xong kinh ngạc, có thể cùng giáo viên hướng dẫn nghiên cứu vắc xin phòng bệnh, nhìn vậy hẳn Kim Đại Hữu rất được giáo viên coi trọng, đương nhiên, cũng bởi vì cậu ta rất ưu tú.
Lại hỏi, "Thím Thạch đâu? Sao không thấy người?"
"Mấy ngày nay ở nhà Chu Kiến, mỗi ngày anh đi làm, Lê Hân phải đi học, trong nhà không có ai chăm sóc thím Thạch, nên dứt khoát ở nhà Chu Kiến, nghe nói gần đây đang học đan áo len với mẹ Chu Kiến."
Giang Nhu nghe vậy nở nụ cười, "Vậy cũng không tệ."
Uống xong nước chanh, một nhà bốn người xem TV, có điều thời gian không còn sớm, chỉ xem nửa tiếng rồi đều trở về phòng ngủ, cái khác định ngày mai lại nói.
Buổi tối, An An quả nhiên ồn ào muốn ngủ với mẹ.
Giang Nhu đương nhiên đồng ý, đã lâu không gặp An An, trong lòng cô cũng vô cùng nhớ con bé.
Hai mẹ con nằm ở trên giường còn thân thiết ôm nhau, An An vùi ở trong lòng mẹ, cười hết sức hài lòng, còn nói muốn nghe chuyện cổ tích.
← Ch. 357 | Ch. 359 → |