← Ch.243 | Ch.245 → |
<images>
Giang Nhu cười híp mắt nói: "Thực ra anh cũng có, em để ở dưới gối anh."
Lê Tiêu sững sờ, phản ứng lại sau đó đưa tay mò phía dưới gối, thật sự mò được một bao lì xì dưới gối.
Đáy lòng hơi xúc động, âm thanh nghẹn ngào nói: "Em cho anh hả? Lúc nào vậy?"
"Buổi trưa nhân lúc anh không có ở đây, nếu không phải anh lấy ra, em suýt chút nữa quên mất."
Cả nửa ngày Lê Tiêu cũng không lên tiếng, nhìn bao lì xì một lát lại đặt xuống dưới gối một lần nữa, chuẩn bị sáng mai thu vào, nhưng sau khi để xuống lại cảm thấy không an toàn, lo lắng sáng mai mình quên, bị An An phát hiện xé ra.
Đột nhiên đứng dậy xuống giường, giấu bao lì xì vào trong ngăn kéo.
Giang Nhu dở khóc dở cười, "Có cần phải vậy không?"
Lê Tiêu trở lại trên giường ôm lấy cô, "Cần chứ."
Đây là bao lì xì đầu tiên anh nhận được, khi còn bé trong nhà nghèo, cho dù khi ông nội còn sống, ăn tết cũng được ăn nhiều thịt nhất, tiền còn dư lại tiền đều bị cha anh cầm đi cờ bạc.
Anh muốn đem bao lì xì này và tấm ảnh chụp trước đó bỏ vào trong rương khóa lại.
Mùng một mùng hai tết, Lê Tiêu và Giang Nhu đều ở nhà, vui vẻ nhất chính là An An rồi.
Giang Nhu và Lê Tiêu dính lấy nhau, Lê Tiêu còn nhân lúc rảnh rỗi, làm một cái ngựa gỗ nhỏ, dùng công cụ qua tay lúc trước vét được, lần trước mua còn nửa khúc gỗ.
Cô nhóc rất thích ngựa gỗ nhỏ, bây giờ chỉ ngồi cái này.
Mùng hai tết, bọn họ cũng không cần đi ra ngoài chúc tết, ở nhà vừa lười vừa chán, Giang Nhu dứt khoát đề nghị đi ra ngoài leo núi, không phải Lê Tiêu nói ngôi miếu mà ngài Du bái lạy rất linh nghiệm sao? Bọn họ cũng đi xem thử.
Vốn dĩ trước khi xuất phát Giang Nhu còn định lên đó thắp nén hươn, nhưng không nghĩ tới hôm nay lên núi rất đông người, thậm chí không nhìn thấy đường, tất cả đều là người người chen nhau, có lẽ có rất nhiều người ở lại tỉnh G không về nhà ăn tết.
Cuối cùng không có cách nào, một nhà bốn người chơi ở dưới chân núi. Dưới chân núi có con sông, Lê Tiêu còn nhặt đá chơi ném đá, cục đá nảy mấy lần trên mặt sông, bay rất xa, làm An An kích động không thôi, cũng cầm lấy một cục đá nhỏ vứt đi, nhưng chỉ có một tiếng "tõm" rồi không thấy tăm hơi.
Giang Nhu và Lê Hân mắc cười vô cùng.
Cô nhóc dường như hơi xấu hổ, chạy tới ôm lấy mẹ, chôn mặt chôn ở trong lòng cô uốn éo.
Vào mùng ba tết, Lê Tiêu mua ít rượu với trái cây đi tới nhà Thường Dũng, Giang Nhu không muốn đi, Lê Tiêu không miễn cưỡng, tự mình đi, đến nhà họ Thường thì nói em vợ sắp đi rồi, Giang Nhu tiễn người đi.
Ngược lại anh viện cớ thế nào, Thường Dũng cũng sẽ không chạy đến nhà anh để xem thử.
Có điều Lê Hân quả thật phải về quê nhà, trạm xe lửa vào tết rất đông người, phải đến sớm, nếu không qua mấy ngày còn không biết có thể cướp được vé tàu hay không.
Lê Hân đi vào ngày năm, Giang Nhu thu dọn một túi đồ to, ngoại trừ balo to đeo trên vai, còn có túi lớn xách tay.
Lê Hân mới vừa đi, Chu Kiến đã trở lại, ngay lập tức tìm Lê Tiêu.
Mấy ngày không gặp, Chu Kiến cảm giác như mập lên một ít, trông dáng vẻ có lẽ về nhà ăn không ít đồ ngon.
Giang Nhu cười hỏi anh ta, "Trong nhà như thế nào?"
Cô nghe Lê Hân nói, Uông Nhạn sinh con trai, tên là Chu Thần, tên ở nhà là Xú Đản, trước đó Lê Hân còn đến nhà họ Chu nhìn thử với thím Vương, vẻ ngoài của đứa trẻ giống như Uông Nhạn, nhưng cả nhà bọn họ cứ nói giống Chu Kiến khi còn bé.
Còn nói tiếng khóc của đứa bé kia rất lớn, không có ngoan như An An, Lê Tiêu nghe xong rất đắc ý, ở trong mắt anh, trẻ con trên đời cũng không sánh bằng An An.
Chu Kiến uống một hớp nước, lần này anh ta rất mệt, ròng rã xách năm túi da rắn to lại đây, tất cả đều là của cha vợ với anh vợ cho, là thú rừng mà trong nhà bắt được.
Cha mẹ vợ của anh ta biết anh ta mua nhà ở đó, thật sự còn vui hơn cả anh ta, mỗi ngày gọi anh ta qua ăn cơm.
Mẹ vợ càng hào phóng mỗi ngày hầm gà nhân sâm cho anh ta ăn, nói phải bồi bổ cho anh ta, sau đó thời gian vài ngày đã ăn mập lên.
Có điều canh gà này đúng là thứ tốt, anh ta cảm thấy ăn mấy ngày, tinh thần đều tốt, vì lẽ đó còn cầm theo một ít cho đại ca bọn họ.
← Ch. 243 | Ch. 245 → |