← Ch.238 | Ch.240 → |
<images>
Giang Nhu gật đầu, "Được thôi, nghe lời anh, nếu không quay về em dạy anh tiếng Anh, sau này làm ăn nhất định có thể dùng đến."
Trước đây cô từng xem qua bài tập tiếng anh của anh, viết rất không lưu loát, nhìn anh vậy mà cũng có chỗ không am hiểu.
Lê Tiêu trầm ngâm một lát gật đầu, "Được."
Cảm thấy học thêm một loại kỹ năng cũng khá tốt.
Hai người lại đi chỗ khác nhìn một chút, bên cạnh là tủ trưng bày các loại rượu, Giang Nhu nhịn không được lôi kéo người qua đó xem.
Đi mấy bước, Giang Nhu đột nhiên kéo áo Lê Tiêu, bảo anh nhìn phía trước.
Lê Tiêu theo tầm mắt của cô nhìn sang, sau đó nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Làm sao vậy?"
Giang Nhu nhỏ giọng giải thích, "Còn nhớ trước đó em có nói với anh không? Ngày đầu tiên em đến siêu thị làm nhân viên hướng dẫn mua hàng, có người mua năm cân khô thịt heo và quả khô đó, còn khen ngợi An An đáng yêu, chính là ông ta, không nghĩ tới vậy mà ông ta cũng tới."
Khí chất của người này rất tốt, lúc đó Giang Nhu còn tưởng rằng ông ta là giáo sư học giả, cộng thêm mua nhiều, vì lẽ đó mà ấn tượng rất sâu sắc.
Lê Tiêu nhíu mày, nhìn nhiều thêm, người phía trước trùng hợp nghiêng người cầm lấy một bình rượu xem, tóc hơi hoa râm, nhưng khuôn mặt cũng không già, đeo gọng kính tinh tế, khuôn mặt sáng sủa, khí chất nho nhã.
Suy nghĩ một chút, dẫn Giang Nhu đi về phía người nọ.
Giang Nhu vội vàng kéo anh lại, nhỏ giọng sốt ruột nói: "Anh làm gì thế? Ông ấy chắc chắn không quen biết em."
Lê Tiêu không quan tâm, đến gần người nọ sau chủ động đưa tay ra, cười nói: "Chào ngài, tôi là Lê Tiêu, người phụ trách sản phẩm Mười hai con giáp, vừa nãy lúc đi dạo vợ tôi nói thấy ngài quen mặt, sau đó nhớ tới trước đó ngài từng mua mười cân sản phẩm của chúng tôi ở siêu thị, vì lẽ đó lại đây muốn nói một tiếng cám ơn với ngài."
Người đàn ông sửng sốt một chút, thấy Lê Tiêu vươn tay ra, vội thả bình rượu trong tay, bắt tay với Lê Tiêu, nghe nói như thế, theo bản năng nhìn về phía Giang Nhu bên cạnh anh.
Sau đó tựa như nhớ ra cái gì, chợt nói: "Hóa ra là cô, chào hai người, tôi họ Du, tên Du Thừa Ân."
Sau đó khen một câu, "Đứa trẻ rất đáng yêu."
Lê Tiêu nghe thấy cái tên này, mắt sáng lên, nụ cười trên mặt càng sâu sắc, còn như rất quen thuộc nói: "Cảm ơn, chuyện làm ăn trước đó không tốt lắm, cô ấy vừa khéo nghỉ hè nên chủ động nói muốn hỗ trợ tôi, ôm đứa nhỏ chạy đến siêu thị làm nhân viên hướng dẫn mua hàng." "Tôi vốn không coi là chuyện to tát, không nghĩ tới một buổi sáng đã bán được rất tốt, buổi trưa khi tôi đi đón hai mẹ con, cô ấy vô cùng vui sướng nói với tôi, nói buổi sáng có người siêu tốt, mua mười cân, bởi vì việc này, chúng tôi mua một túi dâu tây về nhà, khiến con gái tôi sướng điên lên."
Người đàn ông nghe xong hiểu ý nở nụ cười, cũng có thể tưởng tượng ra cô và đứa nhỏ lúc ấy vui vẻ cỡ nào, nhưng đối với ông ta mà nói chẳng qua là một hành động nhỏ.
Không nhịn được nhớ tới lúc mình và vợ gầy dựng sự nghiệp cũng đã từng trải qua những năm tháng vừa gian khổ vừa vui sướng như vậy.
"Đồ ăn vặt của hai người ăn rất ngon, người nhà của tôi đều rất yêu thích."
Lê Tiêu cười ha ha, "Rất cảm ơn ngài yêu thích, ngày hôm nay có thể gặp nhau ở đây cũng là có duyên, nghe nói ngài có một đứa con trai xấp xỉ con gái tôi, sau này có cơ hội cùng ra ngoài chơi."
Nói xong nhân tiện nói: "Ngài bận bịu trước đi, cũng không làm lỡ ngài nữa."
Giống như thật sự chỉ là lại đây chào hỏi.
Người đàn ông cũng không biết có phải nhớ tới con trai của chính mình không, cười, "Được, anh cũng đi dạo từ từ."
Lê Tiêu gật đầu với người nọ, dẫn Giang Nhu rời đi.
Chờ đi xa, Lê Tiêu khẽ lẩm bẩm trong miệng, "Du Thừa Ân, tên rất quen tai."
Giang Nhu cũng cảm thấy cái tên này quen tai, "Có lẽ nghe tương tự tác giả Ngô Thừa Ân của Tây Du ký."
Lê Tiêu lắc đầu, "Không phải, hình như anh từng nghe ai nhắc tới tên người này."
Hai người sợ người ta hiểu lầm, đi qua chỗ khác, đi mấy bước, bước chân của Lê Tiêu đột nhiên dừng lại, "Nghĩ ra rồi, hóa ra là ông ta."
Giang Nhu hiếu kỳ hỏi: "Ai vậy?"
Lê Tiêu nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn cô, trong mắt lóe ánh sáng, "Ở tỉnh G này không tính nổi danh, mười mấy năm trước ông ta với vợ tay trắng dựng nghiệp, lén lút chạy đến Hồng Kông sáng lập một gia nghiệp lớn, mấy năm qua quay lại đại lục, đầu tư rất lợi hại."
"Có người nói hình như là ông ta và vợ kết hôn mười mấy năm cũng không có con, mấy năm trước đến nội địa gặp một tòa miếu đi vào bái lạy, sau đó vợ ông ta trở lại lập tức mang thai, hai vợ chồng mê tín, dần dần chuyển sự nghiệp về đại lục."
← Ch. 238 | Ch. 240 → |