Vay nóng Homecredit

Truyện:Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm - Chương 177

Chồng Tôi Là Đại Ca Giang Hồ Nguy Hiểm
Trọn bộ 492 chương
Chương 177
0.00
(0 votes)


Chương (1-492)

Siêu sale Lazada


<images> Giang Nhu đẩy đứa nhỏ vào phòng bệnh.

Phòng bệnh rất lớn, bên trong chỉ có một cái giường, giường đối diện còn đặt TV, bên cạnh có sô pha và bàn trà.

Quả thực chính là đãi ngộ của phòng bệnh VIP ở đời sau.

Lê Tiêu xấu hổ nhìn Giang Nhu, hạ thấp âm thanh khẽ giải thích nói:

"Lần này thật sự là ngoài ý muốn."

Đứa nhỏ trong xe đẩy dường như đã nhận ra người, vừa thấy Lê Tiêu thì "A a a" kích động kêu lên, còn vươn tay đòi ôm.

Lê Tiêu nhìn mà trong lòng mềm nhũn, vội ngồi dậy một chút, nhưng hiện tại chân không động đậy được, không với tới đứa nhỏ, chỉ có thể nhìn về phía Giang Nhu, sờ mũi, "Cho anh ôm đứa nhỏ một cái đi."

Ánh mắt Giang Nhu đánh giá trên người anh một vòng, thấy trạng thái tốt lắm, mơ hồ nhẹ nhàng thở ra, đặt túi đeo trên vai qua bên cạnh sô pha, sau đó ôm lấy đứa nhỏ trong xe đẩy đưa cho anh, cô bé cực kỳ thân thiết với anh, còn chủ động ôm lấy cổ Lê Tiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong cổ anh, vùi một lát lại phải ngẩng đầu nhìn, tựa như xác định mình có nhận sai người hay không.

Chờ sau khi xác nhận mấy lần, mới hậu tri hậu giác nhớ tới cái gì, móp mép cái miệng nhỏ nhắn, dáng vẻ bị uất ức.

Lê Tiêu thấy mà đau lòng, cúi đầu hôn đầu cô bé, nhỏ giọng hỏi: "Ở nhà có ngoan hay không?"

Cô bé không đáp lại, chỉ vùi mặt ở trên người cha, tràn ngập vẻ không muốn xa rời, cái tay ôm cổ anh cũng không nỡ buông ra.

Dáng vẻ hai cha con gần gũi thân thiết, Giang Nhu thấy mà muốn cười, khi ở nhà, Giang Nhu lấy ảnh Lê Tiêu ra cho cô bé xem, cô nhóc trực tiếp ném đi.

Vô cùng dữ dằn.

Giang Nhu nhìn thấy trên bàn trà có bình nước và cái ly sạch sẽ, bèn cầm cái ly vào phòng vệ sinh bên cạnh rửa sạch, sau đó rót hai ly nước.

Tiếp theo lại lấy quần áo chưa khô từ trong túi ra, trong phòng bệnh có ban công và sào phơi đồ, ngược lại vô cùng thuận tiện.

Làm xong đi dạo một vào trong phòng bệnh, nhịn không được cảm khái, "Phòng bệnh này còn rất tốt."

Lê Tiêu đùa với con gái trong lòng, nghe thấy lời này ngẩng đầu lên, không xác định được cô đang nói thật hay là đang nói mát. Nghĩ một lúc hỏi: "Có người gọi điện thoại cho em hả?"

Giang Nhu đang nghiên cứu TV, cô mở nút ngay góc, nhưng lại xuất hiện một vùng chấm lốm đốm, phía trên có hai cái nút xoay tròn, Giang Nhu thử xoay, dần dần xuất hiện kênh nhưng vẫn rất mơ hồ.

Nghe nói như thế, miệng khẽ ừ.

Lê Tiêu thấy cô không biết làm, nhắc nhở một câu, "Em xoay cái phía dưới thử xem, phía trên hình như là đồ thu tín hiệu."

Anh cũng không biết làm, nhưng tối hôm qua Thường Dũng đến thăm anh, anh thấy người ta làm, hình như chính là như vậy.

Giang Nhu dứt khoát xoay hết hai cái, trên màn hình vốn chấm lốm đốm dần dần hiện ra hình ảnh, cuối cùng trở nên rất rõ ràng, đang chiếu phim cũ Anh hùng xạ điêu, Giang Nhu chưa từng xem phiên bản này, nhưng cảm thấy rất quen mắt, đời sau thường xuyên so sánh phiên bản mới với phiên bản này, cô còn từng lướt thấy mấy bài trên điện thoại.

Lúc này Lê Tiêu nói một câu, "An An ngủ rồi."

Giang Nhu lập tức xoay người đi về phía anh, đến gần lại nhìn thấy An An trong lòng Lê Tiêu ngủ ngon lành, cái tay nhỏ bé còn nắm lấy áo trước n. g. ự. c Lê Tiêu, khóe miệng hơi vểnh lên, cũng không biết mơ thấy giấc mơ đẹp gì.

Lê Tiêu ý bảo cô xem ngăn tủ dựa vào tường, "Bên trong còn có một cái chăn."

Giang Nhu nghe hiểu, lấy cái chăn ở bên trong ra, gấp lại trải lên sô pha, sau đó nhét cô bé vào.

Cô bé ngủ rất sâu, cũng không có cảm giác gì.

An trí cho cô bé xong, Giang Nhu mới đi đến bên giường Lê Tiêu, vừa rồi không nhìn kỹ, lúc này kiểm tra toàn thân anh từ trên xuống dưới, phát hiện ngoại trừ chân trái bị thương nghiêm trọng, còn có mấy vết trầy da trên cánh tay, mấy chỗ khác đều ổn.

Nhưng trên mu bàn tay anh có vết kim rõ ràng, còn ra máu, nhịn không được nhíu mày.

Giang Nhu không nói gì, chỉ nhỏ giọng hỏi anh lần này rốt cuộc sao lại thế.

Lê Tiêu cầm tay cô, không cho cô rút về, ánh mắt dừng ở trên mặt Giang Nhu, trong lòng có chút nóng bỏng.

Anh không nghĩ tới Giang Nhu sẽ qua đây, anh còn nghĩ giấu chuyện lần này với Giang Nhu như thế nào, không muốn để cô lo lắng theo.

Ngày hôm qua người nhà Tào Vượng ở phòng bệnh bên cạnh đến đây, trong lòng anh còn hơi khinh thường, cảm thấy chẳng qua bị thương thôi, sao đến mức ấy, cũng không phải làm bằng vàng.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-492)