← Ch.141 | Ch.143 → |
<images>
Số lượng đồ ăn cũng đủ, tuy rằng chỉ có hai người ăn, nhưng cô nấu mười món ăn, ngụ ý thập toàn thập mỹ.
Giang Nhu pha một bình sữa cho An An, ôm cô bé vào trong lòng cho uống sữa.
Sau khi Lê Tiêu nấu cơm xong, múc mấy chén cơm đặt ở trên bàn cao, trong chén cắm một đôi đũa, anh cũng không nói lời khách sáo gì, nhìn di ảnh của ông nội anh một cái, thản nhiên nói: "Ăn đi."
Sau đó cầm pháo đi ra ngoài, chẳng được bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bùm bùm.
Giang Nhu ôm chặt cô nhóc trong lòng, còn vươn tay che lỗ tai của cô bé, cô nhóc hình như không đói bụng, đang cầm bình sữa uống chậm rãi, bị Giang Nhu che lỗ tai, còn ngứa ngáy nên nghiêng đầu, nhếch môi cười với cô.
Giang Nhu thấy mà cõi lòng mềm mại, cúi đầu hôn lên ót cô bé.
Cô nhóc cười hết sức ngây thơ.
Lê Tiêu từ bên ngoài tiến vào, khi đẩy cửa ra còn có một luồng gió lạnh, anh vội xoay người chặn cửa.
Bữa cơm tất niên này Giang Nhu và Lê Tiêu ăn rất lâu, thẳng đến cuối cùng thật sự ăn không vô nữa, Giang Nhu mới buông đũa, Lê Tiêu ở đối diện còn đang ăn.
Anh dường như rất thích ăn vịt nướng, hơn một nửa đều vào bụng anh.
Giang Nhu ngồi hơi no, dứt khoát ôm lấy đứa nhỏ đi vào trong nhà chính, Lê Tiêu quay đầu nhìn hai mẹ con, nói: "Tám giờ rưỡi ở cửa hàng bách hóa chiếu tiệc liên hoan, chúng ta cũng qua đó xem thử."
Cửa hàng bách hóa mấy năm nay, vừa đến năm mới sẽ chuyển TV ra chiếu Xuân Vãn, hấp dẫn rất nhiều người trong huyện đi xem, có vài gia đình mua được TV cũng đến đó coi.
Nhưng hơi nhiều người, trước kia anh ngại ồn nên không đi.
Giang Nhu vừa nghe lời này, theo bản năng nhìn đồng hồ, còn ba mươi phút nữa là tám giờ rưỡi, "Vậy em đi chỉnh lý một chút trước."
Nhanh chóng ôm cô nhóc vào phòng, mặc thêm một chiếc áo của mình với cô bé ở trong, cô bé còn đội mũ, lại trùm chăn nhỏ ở bên ngoài, xong rồi, Giang Nhu cầm hai nắm hạt dưa nhét vào trong túi áo. Bận rộn xong còn có hơi chờ không kịp, thúc giục nói: "Anh còn chưa ăn xong hả?"
Lê Tiêu chỉ phải bất đắc dĩ dừng lại.
Ngược lại cũng không phải chưa ăn no, chỉ là có hơi luyến tiếc buông đũa, mỗi món ăn đều ngon, đây là một tân niên tuyệt với nhất mà anh trải qua từ nhỏ đến lớn.
Đi cửa hàng bách hóa xem TV phải tự mang theo ghế, Lê Tiêu trực tiếp cầm theo một cái ghế dài, xuyên qua hơn nửa thị trấn, chờ khi hai người tới cửa hàng bách hóa, phát hiện nơi đó đã sớm chật ních người.
Giang Nhu nhìn thấy một mảng đen người, ôm đứa nhỏ có ý muốn từ bỏ. Mặc dù cô có hơi muốn xem TV, nhưng cũng quá đông người rồi, sẽ không phải là người cả thị trấn đến đấy chứ?
Lê Tiêu dường như đã sớm đoán được, anh cũng thiếu đạo đức, trực tiếp khiêng ghế lên vai, tay kia thì ở phía sau túm cánh tay Giang Nhu, chen lên phía trước, "Nhường một chút, nhường một chút, ghế bẩn, bị đụng đừng trách tôi."
Vì vậy, người chung quanh không thể không tránh ra, hôm nay là tân niên, tất cả mọi người mặc quần áo mới ra ngoài khoe khoang, ai mà muốn bị chân ghế bính bẩn chứ?
Người tính tình tốt thì nhường qua bên cạnh, người có tính tình không tốt xoay đầu muốn mắng chửi người, nhưng nhìn thấy Lê Tiêu thân hình cao lớn, vẻ mặt không dễ chọc, lại nghẹn cơn tức về.
Giang Nhu theo ở phía sau cảm thấy có chút mất mặt, cô xoay cánh tay muốn rút ra, nhưng không rút được, cuối cùng từ bỏ, cúi đầu cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Khi đi đến phía trước, đột nhiên truyền đến một tiếng, "Anh, chị dâu --"
Bám gót theo lại có một âm thanh quen thuộc, "Anh, chị dâu."
Người nói câu trước là Chu Kiến, người nói sau chính là Kim Đại Hữu.
Lê Tiêu dừng bước một chút, sau đó theo âm thanh đi qua, lại dẫn tới một tràng oán giận của chung quanh.
Chỉ có hai hồ bằng cẩu hữu Chu Kiến, Kim Đại Hữu rất hưng phấn.
Chu Kiến cũng mang ghế lại đây, chẳng qua ghế của anh ta không dài như cái trong tay Lê Tiêu, Kim Đại Hữu chen qua bên cạnh gia đình bọn họ, Chu Hồng cũng không có vị trí ngồi, được Chu Kiến đặt ở trên đùi.
Mẹ Chu Kiến cũng hiếm khi ra ngoài, cũng không biết có phải vì Chu Kiến cưới vợ rồi, còn có thêm một đứa cháu hiểu chuyện ngoan ngoãn không, bây giờ sức khỏe càng ngày càng tốt, dù sao gần đây Giang Nhu đến nhà họ Chu chơi, mẹ Chu Kiến đều có thể xuống giường đi lại.
← Ch. 141 | Ch. 143 → |