← Ch.063 | Ch.065 → |
<images>
Làm xong những việc này đã đến giữa tháng mười, cách ngày Giang Nhu sinh còn chưa tới mấy ngày, Giang Nhu cũng không tiện nói với Lê Tiêu rằng cô biết mình sinh ngày nào, cho nên mấy ngày nay bảo Lê Tiêu cố gắng ở nhà.
Cũng may anh cũng không phải mỗi ngày đều có việc đi ra ngoài, sau khi xây phòng tắm xong, anh bèn tìm ít việc làm mộc, mỗi ngày làm đồ gia dụng ở trong viện.
Phần gỗ còn lại anh cũng không vứt đi, làm vài ghế nhỏ bàn nhỏ và ít món đồ chơi trẻ con.
Trong đó có món đồ chơi là con quay, Giang Nhu còn tự mình chơi trước, cảm thấy rất thú vị, hồi nhỏ cô không có chơi trò này, nhưng thời kỳ tiểu học có một khoảng thời gian thịnh hành yo-yo.
Cô còn lén cầm yo-yo của anh trai đưa cho bạn.
Sáng ngày mười lăm, Giang Nhu lấy quần áo chăn mền chuẩn bị cho cục cưng ra phơi nắng, lúc trước từng giặt mấy lần, khi chị dâu cô sinh đứa cháu, mẹ cô đã làm như vậy, nói giặt nhiều có thể làm cho quần áo trở nên mềm mại, không làm tổn thương làn da trẻ con, cũng phòng ngừa những hợp chất hữu cơ như Formadehyde.
Mấy buổi tối hôm trước trời đổ mấy trận mưa, cô đã muốn lấy ra phơi nắng, loại bỏ hơi ẩm.
Không nghĩ tới mới vừa cầm quần áo trải ra phơi nắng lại có người đến.
Bởi vì Lê Tiêu ở nhà, ban ngày Giang Nhu sẽ không đóng cửa sân cho nên người vừa tới đã nhìn thấy.
Người phụ nữ chiều cao trung bình, dung mạo bình thường, cái mũi nhỏ cặp mắt nhỏ, không có gì đặc sắc, nhưng làn da rất đẹp, trên mặt không có lốm đốm, cũng không đen.
Tóc ngắn ngang tai gọn gàng, mặc áo khoác cũ và quần cũ màu đen trên người, mang một đôi giày vải kiểu cũ trên chân, giày hình như mang hơi lâu, giày trông bạc màu một chút, nhưng giặt dũ rất sạch sẽ.
So với mẹ chồng mệt nhọc khom lưng gù người, sắc mặt vàng vọt, người này trông trẻ hơn rất nhiều.
Khuôn mặt của người phụ nữ nhìn rất hòa nhã, khi nhìn thấy Giang Nhu còn lộ ra nụ cười yếu ớt, sau đó xách giỏ đi vào thân thiết nói: "Nghĩ con sắp sinh rồi nên tới đây nhìn xem." Lúc này Giang Nhu mới hậu tri hậu giác nhớ tới, đây là mẹ ruột của nguyên thân.
Mẹ ruột của nguyên thân tên Chương Yến, là người khó ở chung nổi danh trong thôn, tính tình cường thế bá đạo, lúc trước kết hôn với cha "Giang Nhu" còn chưa được hai năm, đã không qua lại với mẹ chồng chị em chồng, ở riêng đi ra ngoài sống một mình.
Sau đó lại nổi lên xung đột với hàng xóm chung quanh, gần như cứ mỗi một khoảng thời gian sẽ đánh một trận, ở trong trí nhớ của nguyên thân, hồi nhỏ nhà cô thường xuyên bị hàng xóm tìm tới cửa, người bị đánh thảm nhất chính là cha cô.
Cũng không biết có phải tính tình của người mẹ này quá mạnh mẽ hay không, tính tình của cha Giang và mấy đứa nhỏ đều khá yếu đuối, chị cả đã lập gia đình nhiều năm còn bị bà ta quản, vợ chồng chị cả không phải rất giàu có, cho nên thường xuyên trở về dọn dẹp cho gia đình một chút, chị hai bởi vì lớn lên xinh đẹp cho nên được gả cho người tốt một chút, là lực lượng chính tiếp tế nhà mẹ đẻ.
Mà lúc trước theo "Giang Nhu" dần dần nảy nở, thành người xinh đẹp nhất trong nhà, đã được Chương Yến ký thác kỳ vọng cao, nếu không cũng sẽ không thể luôn được đi học, chẳng qua sự ký thác kỳ vọng cao này khi gặp được lễ hỏi giá trên trời, rất dễ bị từ bỏ.
Nói hay ho là vì tốt cho cô.
Từ khi Giang Nhu mang thai tới nay, Chương Yến chưa từng đến một lần.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện, Giang Nhu cũng sẽ không ngốc cảm thấy sự thật giống như trong miệng bà ta nói.
Khả năng rất lớn là nghe thấy tiếng gió Lê Tiêu kiếm được tiền ở bên ngoài.
Nói tới việc này, Giang Nhu lại mắc cười.
Ngay mấy hôm trước, một người bạn của Lê Tiêu tên là Vương Đào còn tới nhà hỏi anh, không phải nói ở bên ngoài bị lừa sao? Sao từ trong mồm Chu Cường lại thành ở bên ngoài kiếm được rất nhiều tiền.
Lê Tiêu nghe nói như thế còn chưa kịp phản ứng lại, anh cảm thấy kỳ lạ, sao chỉ cần ra khỏi cửa, người nhìn thấy anh đều nói anh buôn bán kiếm được tiền?
Cuối cùng vẫn là Giang Nhu giải thích giúp anh, chính mồm nói cho người ta, Lê Tiêu quả thật không kiếm được tiền, trong nhà còn phải trợ cấp không ít.
Giang Nhu đã ra mặt nói như vậy, Vương Đào đương nhiên sẽ không hoài nghi, chủ yếu là anh ta về nhà nói với vợ, đám người Lê Tiêu ở bên ngoài không kiếm được tiền, vợ anh ta không tin, còn cảm thấy Lê Tiêu cố ý nói như vậy.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |