← Ch.014 | Ch.016 → |
<images>
Sau khi Lê Tiêu gội đầu xong cả khuôn mặt đều bị nóng đỏ, Giang Nhu săn sóc tìm quần áo và chuẩn bị nước tắm cho anh.
Người đàn ông lau mái tóc ẩm ướt, sau khi thấy một màn như vậy, bình tĩnh đi vào phòng, tay sờ nước tắm trong bồn, sau đó mặt không đổi sắc đi xách nửa thùng nước lạnh cho mình.
Giang Nhu còn tranh công cười với anh, "Em đã điều chỉnh nước ấm cho anh xong rồi, vừa khéo."
"..."
Người đàn ông im lặng nhìn cô một hồi rồi yên lặng mang theo thùng rời đi.
Vẻ mặt Giang Nhu khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ngồi ở dưới dưới đáy bếp lò tiếp tục nấu nước, nghĩ chờ anh tắm xong mình cũng tắm rửa một cái, như vậy anh hẳn là sẽ giặt chung quần áo của cô.
Hì hì, cô thật sự là một đứa bé lanh lợi.
Mà Giang Nhu đoán không sai, chờ Lê Tiêu tắm rửa xong đi ra, Giang Nhu bảo anh đổ nước trong bồn tắm, nói cũng muốn tắm rửa.
Giang Nhu tắm rửa đi ra, bên ngoài trời đã ngừng mưa, người đàn ông trực tiếp cuốn lấy quần áo của cô cầm vào cái giếng bên cạnh trong sân giặt chung.
Buổi tối là Giang Nhu nấu cơm, cô kho tàu hai con cá trích, lại làm cà tím hấp cùng canh thịt nạc đậu nành.
Ba món ăn, không nghĩ tới Lê Tiêu thích ăn nhất lại là cà tím hấp, cách làm cà tím hấp rất đơn giản, cắt cà cắt thành từng miếng dán ở trong nồi hấp cơm, lại rưới lên một chén nhỏ đựng đầy gia vị, gia vị không nhiều lắm, bên trong thêm dầu mè, mỡ heo, ớt bột và muối, chờ sau khi cơm nấu xong bỏ cà tím vào trong chén nhỏ, cà tím mềm mềm trộn đều với nước tương, cay, rất là bắt cơm.
Có lẽ là buổi chiều hai người phối hợp một phen, Giang Nhu cảm thấy quan hệ giữa hai người gần hơn một chút, không hề cảm thấy gò bó như vậy nữa.
Khi ăn cơm, người đàn ông vẫn như trước không nói lời nào, trong nhà rất im lặng, Giang Nhu là người có tính tình thích náo nhiệt, có hơi chịu không nổi, nghĩ một lát, cuối cùng không nhịn được chủ động mở miệng, nhưng cô cũng không có gì để nói, suy nghĩ nửa ngày mới thốt ra một câu, "Mẹ mấy ngày không lại đây, khi anh không ở đây mẹ còn đến đưa đồ ăn mỗi ngày."
Người đàn ông đang cúi đầu ăn cơm nghe nói như thế, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô một cái. Giang Nhu không biết ý anh, trừng mắt nhìn.
Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô, cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười khẽ một tiếng, nhắc nhở cô nói: "Nghỉ hè rồi."
Sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Động tác gắp đồ ăn của Giang Nhu dừng một chút, nửa ngày mới phản ứng lại ý tứ trong lời anh.
Nghỉ hè, cũng có nghĩa đứa con trai của cha dượng Lê Tiêu cũng đã trở lại.
Về mẹ của Lê Tiêu, trong tư liệu nhắc tới không ít, sau khi cha Lê Tiêu qua đời lại qua lại với hai người đàn ông.
Mấy năm trước bà ta vẫn là công nhân xưởng giày, sau khi bị một gã đàn ông già khụ trong thôn dụ dỗ, không chỉ đưa công việc cho con gái đối phương, còn vào trong thôn làm trâu làm ngựa cho người ta, nào biết không qua bao lâu đối phương đã lộ nguyên hình lộ, động một tí là đánh chửi, cuối cùng bị Lê Tiêu mười ba tuổi dẫn người đi đánh một trận, ngoan ngoãn khiến ông ta dẫn mẹ trở về.
Sau khi về đến huyện thành, mẹ Lê Tiêu tìm một công việc bán đồ ăn, sau đó gặp người đàn ông thứ ba, cũng chính là người cha dượng hiện tại của anh, sức khỏe đối phương không tốt, còn có đứa con biết đọc sách, cũng rất biết dụ người, dụ mẹ Lê Tiêu kiếm tiền nuôi gia đình, xem coi trai người ta như con ruột mà nuôi.
Đời trước khi Giang Nhu lén ăn cơm với mấy ông cảnh sát hình sự trong đội, còn từng nghe một anh cảnh sát hình sự nói có đi qua quê Lê Tiêu, người cha dượng và đứa con của cha dượng Lê Tiêu đều không phải thứ tốt lành, anh ta hoài nghi năm đó Lê Tiêu bỏ học chính là do hai cha con này giở trò quỷ, dù sao cũng là cảnh sát hình sự từng trải mười mấy năm, cặp mắt rất nhạy bén, có nói dối hay không, có chột dạ hay không, anh ta vừa hỏi mấy câu thì có thể nhìn ra.
Dù sao khi đó rất nghèo, trong nhà chỉ có mẹ Lê Tiêu kiếm tiền, Lê Tiêu và con trai của cha dượng anh đồng thời học cấp ba, chắc chắn nhiều gánh nặng, anh bỏ học, người được lợi duy nhất chính là đứa con đó của cha dượng.
Chờ sau khi Lê Tiêu dọn ra ngoài, cuộc sống càng tốt, hàng xóm nói thường xuyên ngửi thấy mùi thịt.
Đương nhiên không chỉ có những việc đó, Giang Nhu thậm chí có một suy đoán rất đáng sợ từ trong tư liệu này, đó chính là khi "Giang Nhu" chạy theo người ta, chính là thời kỳ quan trọng Lê Tiêu gây dựng sự nghiệp dưới miền Nam, ban đầu anh gửi con gái cho mẹ nuôi, sau đó năm ấy đứa nhỏ bốn tuổi đột nhiên ngừng lại, Lê Tiêu mời bảo mẫu, còn đánh cha dượng một trận thật tàn độc, cha dượng nằm ở trên giường hơn nửa năm, từ đó về sau hai bên không còn lui tới.
Tất cả mọi người đoán hẳn là ngược đãi đứa nhỏ, nhưng Giang Nhu hoài nghi người cha dượng đó có thể là dâm loạn con gái anh.
← Ch. 014 | Ch. 016 → |