Vay nóng Homecredit

Truyện:Chồng Ngốc Của Tôi - Chương 03

Chồng Ngốc Của Tôi
Trọn bộ 11 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


"Cậu Phong?" Tiểu Lỵ gõ cửa, nhẹ giọng gọi.

Cô chủ bảo cô đưa khăn mặt cùng bàn chải đánh răng mới cho cậu ấy, xem dáng vẻ của cô chủ thì người này chắc sẽ thành cậu chủ rồi. Song theo cô thì bốn người kia vẫn đẹp trai hơn còn người này chỉ gọi là đáng yêu mà thôi.

"A?" Tiếng đập cửa bên ngoài truyền vào khiến Phong Vũ Vọng đang ngồi ngẩn ngơ trên giường giật mình, vội vàng đứng dậy.

Tiểu Lỵ cầm khăn mặt cùng bàn chải đi thẳng vào phòng vệ sinh sắp xếp cẩn thận mới đi ra cung kính nói: "Cậu Phong, cô chủ bảo cậu rửa mặt xong thì đi xuống lầu dùng bữa sáng." Người này hình như hơi kỳ lạ, không biết có phải do cô suy nghĩ nhiều không.

"Ừ." Vừa nghe do Nhung Nhung dặn dò, anh lập tức chạy đi đánh răng rửa mặt.

Thấy anh đã đi, cô liền bắt đầu dọn dẹp, cô vừa sắp xếp xong thì anh cũng vừa bước ra.

Không nói một lời liền vui vẻ chạy ra ngoài, xem ra tám chín phần là không nhìn thấy người đang dọn dẹp trong phòng.

Cô tiếp tục công việc, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng kêu vui sướng khiến cô nổi hết da gà.

"Nhung Nhung, Nhung Nhung, em ở đâu?" Phong Vũ Vọng vừa kêu vừa chạy xuống lầu giống như con ruồi bay loạn quanh nhà mà vẫn chẳng tìm thấy phòng ăn.

Nghe thấy tiếng anh gọi, Kiều Nhung Ngọc vừa mở cửa phòng ăn đã thấy người đang chạy loạn bên ngoài liền cười đến cực kỳ vui vẻ.

"Vũ Vũ, bên này." Hướng anh vẫy tay.

Vừa thấy cô, anh như phát hiện được vật báu, hai mắt sáng lên, vọt đến bên cạnh đem thân hình nhỏ xinh vây kín trong lòng.

Thân thể cao 185cm hoàn toàn khiến cô bị nhấc bổng lên, sợ đến mức vội giang tay ôm chặt cổ anh, song hai chân cứ lơ lửng như vậy thật khó chịu. Cô đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, dùng sức nâng người, hai chân quấn chặt eo anh, đập một cái vào vai anh giận dỗi: "Làm em sợ đó, cao như vậy làm gì chứ."

"Ha ha... Rất xin lỗi..." Ngốc nghếch sờ sờ gáy, cười khó hiểu.

Kiểu ôm như này khiến cả thân thể nhỏ nhắn của Kiều Nhung Ngọc kề sát ngực anh, hưởng thụ sự mềm mại của cô trong lòng anh đầy mãn nguyện.

"Đồ ngốc." Ngọt ngào đụng vào trán anh, cùng anh cười ngây ngô.

"Ừ." Anh phát hiện anh tuyệt đối không để ý cô gọi mình là đồ ngốc, thanh âm dịu dàng kia như đang làm nũng. Khác hẳn so với lúc người khác gọi mình là đứa ngốc, trong lời nói toàn lộ ra vẻ khinh thường.

"Ôm em vào trong." Bọn họ cũng không thể cứ đứng mãi ở đây được.

"Ừ." Cứ như vậy mà ôm cô bước vào phòng ăn.

Vừa bước vào đã thấy Kiều Nguyên Sinh hung dữ nhìn mình, anh sợ đến mức không dám đi tiếp.

Vỗ nhẹ lưng anh: "Đừng sợ, ôm em qua bên kia ngồi đi." Chỉ chỗ cách Kiều Nguyên Sinh xa nhất.

"Ừ..." Hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm đi về phía cô chỉ.

Sau khi anh ngồi xuống, Kiều Nhung Ngọc liền xoay người ngồi trên đùi anh, rồi tức giận nhìn Kiều Nguyên Sinh: "Ba, ngài trợn mắt lớn như vậy làm gì? Ba ngại mình còn chưa đủ hung dữ à?"

Ba xấu này, cứ luôn dọa anh như thế, nhìn dáng vẻ sợ sệt của anh cô cực kỳ đau lòng.

"Con ghét bỏ ba?" Nghe cô nói xong, hai tay ông đập lên bàn định đứng dậy.

Lâm Tuyết từ phía sau đi đến ấn chồng ngồi xuống: "Ông im lặng chuẩn bị dùng bữa sáng cho tôi, không cho phép bắt nạt bảo bối."

Khó có thể tin bà xã lại bất công đến vậy, tay khẽ run chỉ vào mình: "Tôi? Tôi đâu có bắt nạt bảo bối đều là nó bắt nạt tôi đó."

Càng nói càng kích động, sau đó vươn tay chỉ về phía hai người đang ngọt ngào ngồi cùng một chỗ.

"Rồi, rồi, rồi, ông yên lặng là được." Mặc kệ ông, đáp qua loa rồi nhìn về phía con gái.

"Bảo bối, hai đứa muốn ăn gì?"

"Anh muốn ăn gì?"

"Anh à?" Hưởng thụ người đẹp ngồi trong lòng còn ngửi được mùi hương vương trên tóc cô, anh hoàn toàn say mê.

Vươn tay búng nhẹ mũi anh: "Không anh thì còn ai."

Còn ngửi trộm nữa, tưởng cô không có cảm giác sao? Đầu mũi của anh cọ tới cọ lui trên cổ mình, cô không có cảm giác mới lạ đó.

Ngẩng đầu thấy Lâm Tuyết đứng bên cạnh đang dịu dàng nhìn mình, lập tức xấu hổ, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Sữa, buổi sáng cháu đều uống sữa tươi ạ."

"Được rồi, còn muốn ăn gì khác không?" Đứa bé ngoan, có rất ít người lớn như anh còn thích uống sữa tươi.

"Cái khác..."

Lần này phiền não rồi, anh chẳng biết muốn ăn gì nữa. Bình thường đều là sữa còn đầu bếp làm món gì thì anh ăn món nấy, lúng túng nhìn Kiều Nhung Ngọc: "Nhung Nhung..."

Vỗ nhẹ tay anh ý bảo đừng hoảng, thấy anh sau khi được mình trấn an rốt cuộc cũng bình tĩnh lại liền quay đầu nhìn Lâm Tuyết: "Mẹ, cứ làm hai phần như con vẫn ăn là được và chuẩn bị cho anh ấy thêm cốc sữa."

"Ừ." Mỉm cười, nhìn hai người thân thiết bà vô cùng vui vẻ, tin rằng, con gái sẽ hạnh phúc.

"Em trai à, mới sáng sớm cậu đã ồn ào gì thế?"

Thanh âm bất đắc dĩ từ phía sau truyền đến, quay đầu nhìn về phía cửa đã thấy Đỗ Vũ một tay chống má tựa vào cạnh cửa, lười biếng hỏi. Rất khó mới ngủ thiếp đi vậy mà lại bị đánh thức, kiếp trước chắc chắn anh nợ cậu ta nên thượng đế mới phái tên ngốc này đến hành hạ anh.

"Rất xin lỗi, anh hai." Xấu hổ cúi đầu nhận sai. Anh không tìm thấy Nhung Nhung, quá lo lắng nên hét to vài tiếng, không ngờ lại đánh thức anh hai rồi.

Áo ngoài tùy ý khoác lên vai, quần tây hơi nhăn, phóng khoáng đứng dựa cửa, vừa nhìn đã bị khí chất lười biếng của anh mê hoặc nhưng khi thấy đôi mắt của anh, Kiều Nhung Ngọc nhịn không được bật cười. Như một con chó hoang. (Chị so sánh làm mất hết cả hình tượng của anh!)

Anh đương nhiên biết cô cười gì, Ngã Hành chết tiệt, mắt anh chắc chắn là bầm tím rồi.

Trừng mắt nhìn Kiều Nhung Ngọc, không biết anh có thể tiến lên mắng cô vài câu hay không? Đáng ghét, không nhìn sắc mặt người khác à? Không thấy anh đang tức giận đến sắp phun lửa sao? Lại còn càng cười to nữa.

"Nhung Nhung?" Phong Vũ Vọng khó hiểu nhìn Kiều Nhung Ngọc cười đến nghiêng ngả, không biết cô đang cười cái gì.

Một lúc lâu mới dần ngừng lại, sau đó vươn tay giữ chặt đầu Phong Vũ Vọng quay về phía cửa để anh xem kỳ cảnh, chỉ vào người bên cạnh cửa: "Anh có cảm thấy anh ta giống gì đó không?"

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đến con mắt gấu trúc của anh lại không nhịn được bật cười.

"Giống cái gì?" Anh chẳng có cảm giác gì, anh thấy anh hai ngoại trừ một mắt thâm tím thì mọi thứ đều ổn mà, nhưng là....

"Anh hai, sao mắt anh lai tím bầm vậy?" Chỉ chỉ mắt mình, khó hiểu hỏi. (anh đáng yêu quá đó!)

Cái này liền đụng trúng chỗ đau của anh, anh cũng không thể mặt dày nói là bị người khác đánh được.

"Anh giúp anh ấy tô điểm thêm chút thôi." Nhậm Ngã Hành từ phía sau đi vào, thuận miệng trả lời.

"Ngã Hành, cậu...."

"Mặc quần áo chỉnh tề vào." Mạnh Triết đi ở phía sau, lúc nhìn thấy Đỗ Vũ quần áo xộc xệch liền nhíu mày, nghiêm nghị nói. Đây là trong nhà người ta, cái tên này, còn tưởng đang ở nhà mình sao?

"A..." Nghe được thanh âm nghiêm khắc của anh, ngoan ngoãn chỉnh lại quần áo.

"Đói quá." Bạch Dật Phong cũng tiến vào.

Lâm Tuyết thấy bọn họ đã dậy liền tươi cười nói: "Tôi chuẩn bị cho các cậu cafe cùng bánh mì nướng nhé?"

Vì chẳng biết bọn họ dùng bữa sáng thế nào nên bà chuẩn bị theo ý mình, đương nhiên là không thể thiếu cafe rồi.

"Cũng được, cám ơn cô." Mạnh Triết lễ phép đáp.

"Tôi đói chết mất." Bạch Dật Phong khuấy nhẹ cốc cafe hít hà mùi hương nồng đậm tản ra, oa, là cafe hảo hạng đó. Nhấp một ngụm nhỏ, hương cafe lập tức lan tỏa, kích thích khẩu vị khiến anh càng thêm đói bụng.

"Cafe này quá tuyệt." Anh cầm cốc cafe, vẻ mặt thỏa mãn khen ngợi.

"Mọi người dùng bữa đi." Kiều Nguyên Sinh thấy vợ đã chuẩn bị xong, nghĩ mọi người đã ồn ào cả đêm cũng chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu giờ chắc đều đói bụng rồi.

Ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu dùng bữa.

"Em cũng muốn uống cafe...." Ngửi được hương vị cafe, Phong Vũ Vọng nuốt nuốt nước bọt, nhìn cốc sữa trong tay mình đột nhiên muốn thử một chút cafe.

"Không được." Ngồi bên cạnh hai người, Mạnh Triết không đợi Kiều Nhung Ngọc trả lời lập tức giành nói trước.

"Thế nhưng...." Nhìn tất cả đều uống cafe, mình không có liền tủi thân đỏ cả hai mắt.

Kỳ thật cũng không phải tất cả mọi người đều uống, ít nhất là Kiều Nhung Ngọc không uống.

"Không được khóc." Xé miếng bánh mì đưa đến bên miệng anh, tuy anh đúng là đáng yêu, khóc cũng đáng yêu nhưng là một người đàn ông vì chút chuyện nhỏ mà khóc thì còn ra thể thống gì nữa.

Há mồm ăn bánh mì, nuốt nước mắt vào thật sự không dám khóc chỉ ấm ức nói: "Nhưng mà anh muốn uống cafe..."

Bốn người kia thấy anh nhịn khóc xuống đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vì một khi anh đã muốn thì chẳng ai ngăn cản được. Chỉ có thể tìm chuyện để thu hút sự chú ý của anh thì anh mới bị hấp dẫn mà quên đi. Lần này cũng thế, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt rồi lại không hề rơi xuống chỉ vì một câu nói của Kiều Nhung Ngọc, thật sự quá thần kỳ.

"Em dị ứng với cafe đó." Đỗ Vũ tức giận nói.

"Anh dị ứng với cafe sao?" Kiều Nhung Ngọc vừa đút anh ăn sáng vừa hỏi.

Lắc đầu, tỏ ý không hiểu. Vẻ mặt anh mờ mịt, không hiểu anh hai nói dị ứng là ý gì.

"Anh từng uống qua chưa?"

Gật đầu, hình như đã uống một lần nhưng hương vị thế nào thì anh lại quên mất rồi.

"Sau khi uống xong có cảm giác gì?" Xem ra anh chẳng nhớ gì rồi.

Lắc đầu, lần đó làm sao uống được anh còn không nhớ rõ thì sao có thể nhớ được uống xong có cảm giác gì chứ.

"Để tôi nói." Đỗ Vũ thật sự không chịu nổi cảnh một hỏi một đáp.

"Lúc 10 tuổi nó từng uống trộm cafe quản gia pha cho cha nuôi kết quả là tim đập nhanh, chân tay co giật suýt chút nữa thì sốt cao, may mà quản gia đến phòng bếp mang cafe ra mới phát hiện được nó, nếu không thì nó đã chết từ lâu rồi." Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nói không dọa người mới là lạ.

Sau khi nghe xong, Kiều Nhung Ngọc trực tiếp giành lấy cốc từ trong tay anh, đưa đến bên miệng: "Uống hết sữa đi."

Anh cũng đâu nhớ rõ, chắc chắn là anh hai nói lung tung rồi. Bĩu môi, không tình nguyện uống hết sữa, hai mắt vẫn chăm chú nhìn cốc cafe trong tay mọi người.

"Lát nữa các anh cứ đi làm đi, tôi sẽ bảo lái xe đưa chúng tôi về Phong gia." Thấy anh ngoan ngoãn uống hết sữa, Kiều Nhung Ngọc mới nói ra quyết định của mình.

Bốn người suy nghĩ một lúc liền gật đầu.

Ha ha, đợi lát nữa các anh đi hết, anh sẽ uống trộm một chút chắc sẽ không sao đâu. Giống như đứa trẻ đang chuẩn bị làm việc xấu, ánh mắt lén lút đảo quanh.

Gõ đầu anh một cái: "Không cho phép uống trộm." Vừa thấy dáng vẻ của anh liền biết đang suy nghĩ gì rồi.

Hai tay ôm đầu, ngây ngốc nhìn Kiều Nhung Ngọc vẫn ngồi trên đùi mình, chẳng hiểu tại sao cô lại biết anh đang nghĩ gì. (pó tay với anh!)

Bốn người kia cùng vợ chồng Kiều thị cũng hết cách với sự ngốc ngếch của anh, nhìn vẻ mặt kia chẳng những Kiều Nhung Ngọc mà đến cả bọn họ cũng biết anh nghĩ cái gì.

"Ông không thấy cậu ấy rất đáng yêu sao?" Lâm Tuyết chỉ vào anh, nhỏ giọng hỏi Kiều Nguyên Sinh.

Bất mãn ăn bữa sáng, sau khi nhét đầy thức ăn vào mồm mới gật gật đầu. Ông thừa nhận anh đáng yêu nhưng không có nghĩa là ông sẽ để anh cướp mất con gái yêu.

"Anh dám uống trộm thì em sẽ không để ý đến anh nữa." Tức giận đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ăn.

"A!"

Vừa nghe cô nói không để ý đến mình, anh liền hoảng sợ, vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi: "Nhung Nhung, Nhung Nhung, anh không uống trộm nữa, đừng giận anh mà, Nhung Nhung...."

Nhìn hai người đã chạy đi xa, mọi người đều bật cười.

"Xem ra, em trai sẽ bị vợ quản nghiêm đây." Đỗ Vũ cười to, sau này sẽ có người quản lý giúp bọn họ, không để anh lén lút làm loạn nữa.

"Đúng vậy, cuối cùng cũng có người quản được nó rồi."

Bạch Dật Phong cười vui vẻ, đừng thấy Phong Vũ Vọng ngốc nghếch, đúng là ngoại trừ đôi khi cực kỳ ngoan ngoãn thì phần lớn đều vô cùng nghịch ngợm khiến người ta đau đầu. Thường xuyên làm chút chuyện làm người ta dở khóc dở cười, rồi lại chẳng nỡ đánh mắng anh, cùng lắm chỉ nhắc nhở vài câu nhưng anh luôn luôn nghe xong rồi quên, thật sự hết cách với anh.

"Chỉ cần nó ít làm những chuyện nguy hiểm đến bản thân thì anh yên tâm rồi." Mạnh Triết nhấp một ngụm cafe, cafe này thật sự rất tuyệt vời.

Chuyện kỳ quái nó làm nhiều không kể xiết. Có lúc đột nhiên trèo lên cây, nói là muốn nhìn chim non lớn lên như thế nào, kết quả là vừa leo lên đã tụt xuống; hoặc là tự vẽ cho mình một tấm bản đồ nói muốn đi phiêu lưu rồi một mình chạy trên đường, kết quả là lạc đường còn phải huy động toàn bộ nhân viên đi tìm; hoặc là bỗng nhiên cầm súng đồ chơi nói muốn chơi trò đánh giặc rồi lao ra điên cuồng bắn phá người đi đường, kết quả bọn họ phải xin lỗi thậm chí còn bồi thường ít tiền mới khiến người ta không gọi điện đến bệnh viện tâm thần.... Chuyện như thế, nhiều lắm. Nó thường xuyên bộc phát ý tưởng, giống như đứa bé nghĩ gì làm nấy mặc kệ hậu quả. Có lẽ suy nghĩ của nó vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn trẻ con nhưng thân thể là của người trưởng thành, nó như vậy người không biết không nghĩ nó bị bệnh thần kinh mới lạ đó. (tưởng tượng anh cầm súng nước ra bắn người đi đường là cười đến vỡ bụng luôn!)

"Về sau đổi người nhức đầu rồi."

Nhậm Ngã Hành trong buổi sáng nay đã uống hết ba cốc cafe, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Cô à, cafe cô pha thật sự là quá tuyệt vời."

Cả bốn người bọn anh đều nghiện cafe, mỗi ngày đều phải uống mấy cốc, nếu biết quán nào ngon thì bọn anh tuyệt đối sẽ đi ủng hộ Nhưng anh chưa từng uống qua cafe thuần hương như vậy, ông trời, sau khi uống thử thì anh không dám tưởng tượng cái loại khác sẽ có hương vị gì nữa.

"Đúng thế, đúng thế. Cafe này tuyệt đối là loại hảo hạng, làm sao để pha được như thế? Chỉ cho chúng cháu với." Đỗ Vũ cũng gật đầu khen ngợi.

Thật chẳng dám tưởng tượng những thứ cafe trước kia anh làm cách nào mới có thể uống hết, so sánh với loại này thì những thứ trước kia không khác gì nước rửa bát. (Hóa ra trước kia anh toàn uống nước rửa bát thôi à!!!!!!!!)

Mỉm cười, dùng khăn ăn lau miệng mới chậm rãi trả lời: "Cafe này không phải do tôi pha, là do bảo bối nhà tôi làm đó."

Đối với kỹ thuật pha cafe của con gái bà cảm thấy không thể sánh bằng. Thật khó tin, một người chưa từng uống cafe lại có thể pha được cốc cafe tuyệt đỉnh đến vậy.

"Cô Kiều?" Bạch Dật Phong kinh hãi lại nhìn cốc cafe trên tay, cô Kiều này cuối cùng còn bao nhiêu bí mật mà bọn họ chưa phát hiện ra?

Ba người khác cũng có chút giật mình, vừa nãy lúc dùng bữa không hề thấy cô động vào chút cafe cho nên không nghĩ đến là do cô pha.

"Hình như cô ấy không có uống cafe?" Đỗ Vũ nói ra suy nghĩ của mình.

"Đúng vậy, chưa từng uống." Hiện tại, mỗi ngày Kiều Nguyên Sinh đều phải uống một cốc cafe do con gái pha mới có tinh thần làm việc. Nhớ lại những ngày con gái còn ở Mỹ hoàn toàn là cuộc sống địa ngục. Bây giờ cô còn muốn chuyển đến Phong gia, cuộc sống sau này của ông sẽ như thế nào đây.

"Thật quá kỳ diệu." Nhậm Ngã Hành lắc nhẹ cốc cafe ngửi thấy hương vị thuần chất kia liền cảm thấy thoải mái.

"Quả thật là vô cùng kỳ diệu." Mạnh Triết gật đầu tán thưởng.

Lâm Tuyết nhìn mấy người vẻ mặt say mê uống cafe liền mỉm cười rồi xoay người đi ra ngoài, đợi lát nữa sẽ quay vào thu dọn sau.

"Nhung Nhung, Nhung Nhung..." Đuổi theo Kiều Nhung Ngọc vào trong vườn hoa, hiện tại anh không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, anh chỉ lo cô sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa.

Kiều Nhung Ngọc ngồi trên ghế dựa trong vườn hoa, giận dỗi nhìn anh.

Vẻ mặt lấy lòng đi đến bên cạnh cô không dám ngồi xuống, chỉ có thể lúng túng đứng trước mặt cô.

Thấy một người đàn ông như ngọn núi đứng trước mặt mình, trong lòng liền thở dài. Nếu anh bình thường giống như những người kia thì chẳng biết đã làm tan nát bao trái tim thiếu nữ rồi, may mà anh ngốc nghếch nên mới có thể thuộc về cô.

"Anh có biết vì sao em tức giận không?" Hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu nhìn anh. Choáng váng, sao anh lại cao thế chứ, ngẩng đầu nhìn anh đúng là một cực hình.

"Anh không bao giờ uống cafe nữa." Cúi đầu nhận sai, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận lập tức cúi thấp đầu.

"Anh ngồi xổm xuống đi." Mỏi cổ quá.

"Ừ." Ngoan ngoan ngồi xuống, như vậy tầm nhìn cả hai đều ngang bằng, anh chỉ hơi cúi đầu.

Anh vừa ngồi xuống, cô liền dùng sức véo hai má anh, kéo ra hai bên.

"Đau..." Vươn tay giữ chặt tay cô không để cô tiếp tục kéo nữa.

Không thể kéo mặt vậy thì dùng đầu. Cúi đầu, hơi dùng sức đụng vào trán anh, cô không dám dùng nhiều lực nếu không thì chính mình bất tỉnh sẽ mất nhiều hơn được.

"Nhung Nhung, em đừng giận nữa..." Kéo hai tay cô từ trên mặt mình xuống, đôi tay to ôm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cầu xin.

Hoàn toàn vô lực với vẻ mặt như chú chó nhỏ đáng thương của anh, tuy còn hơi giận vì anh không biết quý trọng thân thể mình nhưng tâm cuối cùng vẫn dịu xuống: "Xoay lại."

Khó hiểu nhìn cô.

"Bảo anh quay người lại đó." Rút tay về, giống như làm nũng đánh nhẹ lên bả vai anh.

"Ừ." Nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô suýt chút nữa thì anh ngồi bệt xuống đất. Ngây ngốc trả lời nhưng vẫn không nhúc nhích.

"Ừ thì mau xoay người lại." Lại đánh anh một cái.

Lần này, anh rốt cuộc cũng ngoan ngoãn xoay người vẫn giữ ngồi xổm như cũ.

Anh vừa xoay lại cô liền nhảy lên lưng anh. Cô nhảy lên khiến cho Phong Vũ Vọng chưa có chuẩn bị suýt chút nữa thì quỳ gối xuống đất.

"Nhung Nhung?" Khó hiểu nhìn về phía người đẹp đang tựa trên lưng mình, vì sợ cô ngã nên đưa tay ra đỡ lấy mông cô.

"Cõng em về phòng, xem như trừng phạt." Hai tay quàng qua cổ anh, há miệng cắn nhẹ lên cổ anh.

"Được." Cõng cô đứng lên, anh không để ý đến cô cắn mình, bởi vì cô cắn không hề đau còn chứng tỏ cô không giận anh nữa.

"Không cho phép dùng chính mình ra chơi đùa, anh phải quý trọng bản thân mình." Vùi đầu vào cổ anh, khẽ nói thầm vào tai anh.

"Rất xin lỗi...." Biết cô vì quan tâm mình nên tức giận khiến anh thật sự rất vui, thế nhưng chọc cô tức giận là anh sai, cha đã từng nói: làm sai phải biết xin lỗi.

"Chỉ tha thứ cho anh lần này thôi đó." Cô nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn tại chỗ mình vừa cắn.

"Nhung Nhung..."

"Hả?" Vẫn để anh cõng mình lên lầu, mặc kệ mọi ánh mắt kinh ngạc lúc hai người đi ngang qua.

"Anh... Anh..." Hồi hộp quá nên lắp bắp rồi.

"Sao vậy?" Khó hiểu ngẩng đầu nhìn phát hiện mặt anh đã đỏ bừng.

Cõng cô vào phòng rồi nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên giường, anh lập tức xoay người lại nhào về phía cô, không đợi cô kịp phản ứng liền hôn cô.

Ha ha, anh chính là muốn hôn cô đó.

"Nhung Nhung..." Vừa lẩm bẩm gọi tên vừa trằn trọc mút lấy môi cô, ôm eo cô dùng sức ngã sang bên cạnh, trong nháy mắt tư thế hai người liền thay đổi.

Một lúc lâu anh cảm thấy đã đủ mới buông môi cô ra.

Tựa đầu vào trong ngực anh, hai người im lặng ôm nhau không ai nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng tim đập cùng tiếng hít thở của cả hai.

*******************

Sau khi dùng qua cơm trưa, hai người mới lên xe đi về Phong gia.

Vừa về đến nhà, Phong Vũ Vọng liền kéo cô chạy về phía phòng mình còn hành lý của cô lại do má Lỗ gọi người hầu mang tới phòng bên cạnh

"Vũ Vũ, anh chạy chậm lại đi." Trời ạ, anh chạy nhanh như thế là muốn cô mệt chết sao? Cũng không nghĩ đến anh cao 185cm còn cô chỉ cao 158cm thì sao có thể đuổi kịp được anh chứ? Một bước của anh bằng hai bước của cô đó.

"Ừ." Ngoài miệng đồng ý nhưng vẫn không hề giảm tốc độ.

Cuối cùng cũng đến phòng mình, mở cửa anh lập tức đẩy cô vào rồi cũng xông vào lục tung mọi thứ.

Đứng cạnh cửa, hai tay chống gối liều mạng thở dốc, đợi tới lúc bình ổn lại hô hấp cô mới đứng thẳng người nhìn xem anh đang làm gì.

Anh lục tung tất cả chẳng biết là đang tìm cái gì, chỉ thấy anh lục lọi bên này, tìm kiếm bên kia mà chỗ nào anh chạy qua đều trở nên rối loạn. Quần áo trong tủ đều bị anh ném ra ngoài, ngay cả giá sách cũng cùng chung số phận, sách đều bị anh ném hết xuống đất.

Nhíu mày: "Rốt cuộc anh đang tìm gì vậy?" Anh cứ lục loạn như thế so với bị trộm còn thảm hơn.

"Nhung Nhung." Vọt tới bên cạnh, kéo tay cô, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, không thấy vật kia đâu."

"Anh đừng vội, trước tiên nói cho em biết anh muốn tìm thứ gì?" Nhìn anh lo lắng như vậy, vật đó chắc chắn là rất quan trọng.

"Hồng ngọc, cha đưa nó cho anh nói muốn tặng cho em." Nói xong, buông cô ra định xông đi tìm tiếp nhưng cô đã kịp thời giữ anh lại.

"Tặng em?" Chẳng trách anh lại vội vàng tìm kiếm, hóa ra là muốn tặng cho cô.

"Cha nói là muốn tặng cho con dâu tương lai." Không phải cô nói bọn họ sẽ kết hôn sao? Đó chẳng phải là cho cô à.

Cười cười: "Nó trông như thế nào?"

Cứ chạy loạn như anh thì còn lâu mới tìm ra được, đoán chừng lát nữa quản gia mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ ngất xỉu.

"To thế này." Lấy tay so sánh độ to nhỏ.

"Màu đỏ." Cụ thể trông như thế nào thì anh không nhớ rõ lắm.

Sao mà vật anh nói cô hình như đã thấy qua ở đâu rồi, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh tập trung suy nghĩ. Lúc nhìn thấy sợi dây đỏ đeo trên cổ anh lộ ra khỏi áo sơ mi mới đột nhiên hiểu ra. Cô nhớ mình đã nhìn thấy nó ở đâu rồi.

Vươn tay kéo vật lộ ra trên cổ anh: "Anh xem, có phải anh muốn tìm cái này không?"

Cúi đầu nhìn miếng hồng ngọc treo trên cổ mình liền cười vô cùng vui vẻ: "Hóa ra là ở đây." Vội vàng tháo xuống rồi lập tức đeo cho cô.

Trời ạ, tên ngốc đáng yêu này, vật đeo ở trên cổ còn tìm kiếm xung quanh nữa, nhìn căn phòng giống như bị gió bão quét qua chỉ biết thở dài lắc đầu. Cảm nhận được hơi ấm của anh vẫn còn lưu lại trên miếng ngọc liền đưa tay nắm nhẹ miếng ngọc.

Thì ra miếng hồng ngọc này là vật gia truyền truyền cho trưởng tử của Phong gia, Phong Long Sinh sợ anh đánh mất nên dùng dây buộc lại đeo lên cổ anh. Hôm qua cô nói bọn họ sẽ kết hôn nên anh mới nhớ tới mấy ngày trước cha cứ nhắc đi nhắc lại bên tai mình.

"Nhung Nhung, em có thích không?" Mắt mở to tràn đầy hy vọng nhìn cô, chỉ thiếu mỗi cái đuôi là giống như chó con vui sướng nhìn chủ.

Nhảy lên bám chặt cổ anh rồi đặt xuống một nụ hôn lên má: "Thích."

Hai tay ôm lấy eo cô, xoay một vòng, cười vui vẻ giống như chó con được khen ngợi.

"Cậu chủ, tôi đã bảo người mang hành lý của cô Kiều đến phòng cô ấy rồi." Má Lỗ chợt xuất hiện, cắt ngang không khí ngọt ngào mà hài hòa của hai người.

Đỡ mông không cho cô rời khỏi người mình, sau đó bất mãn nhìn bà: "Nhung Nhung không ở cùng phòng với con sao?" Chẳng phải nói muốn chuyển đến ở chung với anh ư?

"Cậu chủ, hai người còn chưa kết hôn nên không thể ở cùng nhau được." Má Lỗ đối với cậu chủ nuôi từ nhỏ đến lớn này rất là yêu thương, còn đối với Phong Vũ Vọng từ nhỏ đã mồ côi mẹ mà nói thì bà giống như một người mẹ hiền.

"Không thể sao..." Thất vọng bĩu môi nhưng má Lỗ nói không được anh cũng không dám cãi lời.

"Đặt em xuống, để cho vị này.... ." Vừa mới tới, thật sự không biết nên xưng hô với vị quản gia có địa vị không tầm thường trong Phong gia này như thế nào.

"Cô Kiều cứ gọi tôi má Lỗ đi." Nhìn hành động thân mật của hai người cùng nụ cười dịu dàng, ánh mắt hạnh phúc của cô khiến bà thực sự chấp nhận cô. Bà sẽ không nhìn nhầm, cô gái này cực kỳ thích cậu chủ ngu ngốc nhà họ.

"Má Lỗ." Ngọt ngào gọi, giọng nói trẻ con trời sinh vô cùng dễ nghe.

"Vũ Vũ, đặt em xuống để má Lỗ dẫn em về phòng, em còn phải sắp xếp hành lý nữa." Vỗ vỗ vai anh.

"Không muốn." Bốc đồng xiết chặt tay không muốn thả cô xuống, anh thích ôm cô như thế.

Má Lỗ vô tình lướt nhìn xung quanh phòng suýt chút nữa thì ngất xỉu, chỉ vào đống hỗn độn kia: "Cậu chủ, xin hỏi có chuyện gì xảy ra trong phòng cậu vậy?" Anh vừa mới về chưa tới mười phút đã làm loạn hết cả phòng lên, thật sự khiến người ta tức giận mà.

"Con..." Xấu hổ nhìn quanh phòng không biết nên giải thích thế nào.

Tựa vào lòng anh cười vui vẻ. Lại có người vì tìm đồ vật đeo trên cổ mình mà lục tung hết cả phòng, đoán chừng trên thế giới này chỉ có độc nhất mỗi anh mà thôi.

"Thôi, để tôi bảo người vào dọn dẹp."

Vỗ trán, thật hết cách với anh, thấy anh vẫn ôm chặt Kiều Nhung Ngọc lại vô lực vỗ trán: "Cậu ra đây, tôi dẫn cô Kiều về phòng của cô ấy." Bà chưa từng thấy tên ngốc này dính người như vậy.

Vô cùng vui vẻ ôm Kiều Nhung Ngọc đi theo phía sau, đi chưa đến vài bước bọn họ liền dừng lại.

Má Lỗ mở cửa gian phòng cách phòng anh chỉ vài bước chân: "Đây là phòng cô Kiều."

Phát hiện phòng cô gần phòng mình như vậy anh liền vui sướng ôm cô chạy vào: "Nhung Nhung, thật quá tốt, em rất gần anh đó."

Đứng ở ngoài cửa má Lỗ khẽ cười, may mà bà dặn người hầu đặt hành lý của cô ở góc tường nếu không lấy dáng vẻ chạy loạn của anh không ngã mới là lạ. Đóng cửa lại, nhường không gian cho đôi tình nhân trẻ.

Xem ra, cậu chủ đã thực sự tìm được một người thật tâm thích mình rồi.

"Vũ Vũ, để em xuống đi." Vỗ vai anh ý bảo để mình xuống.

"Được rồi." Cuối cùng cũng đồng ý đặt cô xuống, anh hơi cúi người buông tay ra, chờ sau khi cô đứng vững mới đứng thẳng dậy.

Tuy để cô xuống nhưng vẫn liên tục lẩm bẩm: "Cũng không để người ta ôm thêm một chút... Ôm Nhung Nhung thật thoải mái...."

Không để ý đến anh nhỏ giọng lẩm bẩm chỉ khẽ mỉm cười rồi bắt đầu xem xét xung quanh.

Thấy cô đi lại xung quanh phòng anh liền giống như cái đuôi bám theo sau, cô đi đâu anh theo đó.

Không tồi, gian phòng này rất đẹp cũng rất thoải mái. Ga trải giường màu tím đậm, gối lông vũ tím nhạt hơn rất nhiều so với màu ga trải giường, đặc biệt là ba tầng lụa tím hồng treo bốn góc giường đang khẽ lay động trông vô cùng lãng mạn. Phía trước ban công là cửa sổ sát đất, rèm lụa tím treo hai bên, trên mặt rèm còn dùng tơ vàng thêu vài đóa hoa nhỏ vừa ấm áp nhưng vẫn không mất đi phần thanh lịch. Phòng tắm còn tuyệt vời hơn, bồn tắm mát xa siêu lớn, ba bốn người ngồi cũng không cảm thấy chật chội. Đặc biệt trong phòng còn thiết kế một phòng thay đồ riêng, xung quanh đều là tủ quần áo hoàn toàn khiến cho người ta khó có thể tin được.

Mỉm cười thỏa mãn, cô cực kỳ hài lòng với căn phòng này. Từ phòng thay đồ xoay người chuẩn bị đi ra liền đụng phải Phong Vũ Vọng đứng ngay đằng sau mình.

Che cái mũi đau buốt nước mắt đảo quanh hốc mắt, đau quá, suýt chút nữa thì khiến cô rơi xuống giọt lệ trân quý.

"A?" Không ngờ cô lại đột nhiên xoay người dọa anh nhảy dựng lên, vừa nhìn thấy lệ nơi khóe mắt cô anh liền sợ hãi, vội ôm cô chạy ra ngoài.

"Rất đau à? Rất xin lỗi, anh đưa em đi gặp bác sĩ."

Vừa chạy vừa la to: "Má quản gia, má quản gia, không xong, không xong rồi..."

Bị hành động của anh hù dọa khiến cô nhất thời không kịp phản ứng, đến khi nghe thấy tiếng hét của anh cô mới phục hồi tinh thần, nghĩ muốn ngăn cản thì không kịp nữa.

"Vũ Vũ, Vũ Vũ, em không sao..."

"Cậu chủ, làm sao vậy, làm sao vậy?"

"Cậu chủ, xảy ra chuyện gì thế?"

"Con trai, con sao vậy?"

"Em trai, em nói cái gì không xong vậy hả?"

......

Anh vừa kêu, thế giới liền rối loạn.

Không chỉ má Lỗ vội vàng chạy đến mà cả những người khác cũng bỏ lại hết công việc quan tâm chạy tới. Mà tệ nhất là Phong Long Sinh cùng bốn vị anh trai kia cũng từ ngoài chạy vào.

Trời ạ, lần này thật sự quá mất mặt rồi!

Kiều Nhung Ngọc vỗ trán rồi dứt khoát giấu mặt vào lòng anh định nhắm mắt làm ngơ.

Phong Vũ Vọng không ngờ lại có nhiều người chạy đến như vậy bị bọn họ hỏi dồn dập khiến anh không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết lúng túng ôm Kiều Nhung Ngọc đứng ngây giữa cầu thang.

"Con..."

"Em trai, rốt cuộc là cậu bị sao vậy?" Nhìn Kiều Nhung Ngọc như đà điểu trốn ở trong lòng anh tất cả đều lộ vẻ khó hiểu.

Chẳng lẽ cô Kiều bị bệnh sao?

"Cậu chủ?" Má Lỗ lo lắng gọi anh.

"Nhung Ngọc?" Phong Long Sinh liếc anh một cái rồi quyết định xuống tay với người có liên quan.

Kiều Nhung Ngọc muốn anh thả cô xuống nhưng anh vẫn lắc đầu không đồng ý. Vừa rồi Nhung Nhung khóc, chắc chắn là rất rất đau nên mới khóc.

"Em không sao, ngoan, đặt em xuống." Anh lo lắng như thế cô đương nhiên rất vui nhưng hiện tại trở nên như vậy cô cũng biết xấu hổ chứ, lại còn phải giải thích với mọi người nữa, cô thật sự muốn tìm một cái hang chui vào quá.

"Được rồi." Xác định cô thật sự không sao trừ cái mũi hơi hồng lại không khóc nữa mới bằng lòng đặt cô xuống.

Cô kéo anh đến trước mặt Phong Long Sinh, xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng giải thích.

"Vừa rồi cháu vô ý đụng phải ngực anh ấy, mũi hơi đau mới rơi vài giọt nước mắt..." Cô thật sự không nói nổi nữa, quá mất mặt.

"Anh ấy tưởng... Cho nên..." Ấp úng một lúc lâu, ngoại trừ phần đầu nói rõ ràng còn phần sau chẳng ai hiểu cô muốn nói gì. Song, nghe xong phần đầu thì bọn họ cũng lờ mờ đoán ra được.

"Em trai, cậu thật lợi hại." Đỗ Vũ dùng tay ra hiệu với anh, xem ra không chỉ biến thành bị vợ quản nghiêm mà còn trở thành nô lệ của vợ nữa.

"Em thật rất lợi hại sao?" Hoàn toàn không biết anh đang chế giễu mình, ngược lại còn rất vui vẻ truy hỏi.

Bị anh truy hỏi, Đỗ Vũ suýt chút nữa thì ngớ ngẩn nhưng rất nhanh liền mỉm cười còn không quên gật gật đầu: "Đúng, cậu rất lợi hại."

"Nhung Nhung, anh hai nói anh rất lợi hại đấy." Vui vẻ kéo Kiều Nhung Ngọc đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy đắc ý.

Sau khi trừng mắt Đỗ Vũ một cái mới quay đầu nhìn anh, có lẽ bị sự vui sướng của anh cuốn hút nên cũng mỉm cười vui vẻ: "Đúng, anh rất lợi hại."

"Anh biết mình rất lợi hại mà." Tay chống ngang hông, đắc ý nói.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của anh tất cả đều bật cười. Nơi nào có anh nơi đó chắc chắn có niềm vui.

**************

Ban đêm, Kiều Nhung Ngọc đang ngủ liền cảm thấy có người đang ôm mình. Ban đầu còn nghĩ rằng mình nằm mơ nhưng cảm giác nóng bức truyền đến khiến cô cảm nhận vô cùng chân thật giống như có người đang ôm mình, sợ đến mức cô vội vàng tỉnh giấc.

Trong bóng đêm cô lờ mờ nhìn thấy có người nằm bên cạnh mà người kia còn ôm chặt mình, cô vội vươn tay bật đèn ngủ muốn xem ai to gan đến vậy, nửa đêm dám chạy vào phòng mình. Nhìn người kia mở to mắt không hiểu vì sao cô lại tỉnh dậy, cô không khỏi bật cười.

"Nhung Nhung, sao em lại tỉnh vậy?" Nghĩ đến cô đang ở cạnh phòng mình anh liền không ngủ được nên mới lén lút chạy vào phòng ngủ cùng cô. Nhớ lại cảm giác hôm qua được ôm cô ngủ anh liền thấy vô cùng hạnh phúc.

Đưa tay bóp mũi anh, tức giận nói: "Nếu nửa đêm anh đang ngủ đột nhiên bị người khác ôm, không tỉnh mới là lạ." cô không ngờ nửa đêm anh lại chạy đến giường mình thế này.

"Anh không ngủ được." Mặc cho cô bóp lấy mũi mình, bĩu môi oán trách. (dễ xương quá!)

"Anh không ngủ được liền chạy đến quấy rầy giấc ngủ của em sao?" Buông mũi anh ra, đổi tay chọc chọc trán anh.

Vươn tay che trán không để cho cô chọc nữa: "Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi."

Nhung Nhung vừa mềm mại vừa thơm thơm, ôm cực kỳ thoải mái. (Anh nghĩ chị là cái gối ôm sao?)

"Sáng mai má Lỗ chắc chắn sẽ tức giận mắng anh cho xem." Ha ha, nghĩ đến cảnh vị quản gia nghiêm túc kia hai tay chống eo mắng anh cô liền không nhịn được cười.

"Nhung Nhung cười gì vậy?" Nhung Nhung cười lên thật quá đáng yêu mà, thanh âm ngọt ngào, êm dịu rất dễ nghe.

"không có gì." Cho dù cô có nói ra anh cũng sẽ chẳng hiểu được.

"Nhung Nhung, ngủ tiếp thôi." Vỗ vỗ giường, muốn cô nằm xuống ngủ tiếp.

Cười tắt đèn ngủ rồi nằm xuống giường.

Vừa nằm xuống, Phong Vũ Vọng lập tức ôm cô vào lòng, ngửi mùi hương tỏa ra trên người cô liền thở dài thỏa mãn.

cô cũng không giãy dụa để mặc anh ôm, tìm vị trí thoải mái, khẽ nói một câu 'ngủ ngon' rồi ngủ thiếp đi.

"Ngủ ngon." Anh đặt một nụ hôn xuống khuôn mặt trắng hồng của cô rồi cũng tiến vào mộng đẹp.

******************

Quả nhiên đúng như dự đoán, sáng hôm sau, má Lỗ không tìm thấy anh trong phòng lập tức chạy đến phòng cô, lúc nhìn thấy hai người đang ôm nhau ngủ liền vừa buồn cười vừa bực mình.

Dĩ nhiên, sau khi Phong Vũ Vọng ăn xong bữa sáng liền bị má Lỗ kéo ra ngoài mắng cho một trận. Còn Kiều Nhung Ngọc thì cầm cốc nước trái cây đứng ở bên cạnh nhìn anh.

Nhìn vẻ mặt oan ức của Phong Vũ Vọng cô liền không nhịn được cười nhưng điều cô không ngờ là sau khi má Lỗ dạy bảo anh xong lại quay sang nhắc nhở cô.

"cô Kiều, hôm qua tôi đã nói rồi, cô cậu chưa có kết hôn nên không thể ngủ cùng nhau. Cậu chủ không hiểu chuyện, cô sao có thể để mặc cậu ấy làm loạn chứ? Cho dù hai người có thích nhau thế nào, chưa kết hôn thì vẫn chưa thể ngủ cùng nhau được."

"Vâng.." Ngoan ngoãn gật đầu, hy vọng bà có thể ngừng lải nhải, nếu còn tiếp tục nữa thì cô sẽ xấu hổ đến chết mất.

Vừa nghe má Lỗ không cho phép mình ngủ cùng Nhung Nhung nữa Phong Vũ Vọng liền không ngoan vội ôm cổ Kiều Nhung Ngọc, lớn tiếng kháng nghị: "không được, con muốn ngủ cùng Nhung Nhung."

"Cậu chủ!" Bà cũng chỉ muốn tốt cho cả hai thôi, cô Kiều còn chưa gả vào mà hai người đã ngủ cùng nhau thì bên ngoài sẽ truyền ra rất nhiều lời khó nghe. Đứa ngốc này đúng là chẳng hiểu được nỗi khổ tâm của bà mà.

"Mặc kệ, mặc kệ." Cúi người bế cô lên rồi chạy ra ngoài. Anh không thích nghe lời bà, anh nhất định phải ngủ cùng Nhung Nhung.

"Cậu chủ!" Má Lỗ tức đến giậm chân.

"Má Lỗ, bà cứ mặc kệ nó đi." Phong Long Sinh cũng theo mấy người trẻ tuổi gọi bà là má Lỗ, cũng coi như là kính trọng bà.

"Ông chủ, nhưng mà...."

"Tôi sẽ nhanh chóng cho hai đứa nó kết hôn, đừng lo lắng quá." Phong Long Sinh nhìn theo hướng con trai chạy đi.

"đã lâu rồi nó chưa mở lòng mình để đón nhận một người, cứ kệ nó đi."

Nhìn ông chủ một cái liền hiểu được suy nghĩ trong lòng ông, cuối cùng vẫn là gật đầu, bà cũng rất vui mừng khi nhìn thấy cậu chủ tươi cười vui vẻ như vậy. Hy vọng những thương tổn trong quá khứ sẽ không còn ảnh hưởng đến cậu ấy nữa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-11)