Vay nóng Tinvay

Truyện:Chồng Khờ - Chương 09

Chồng Khờ
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Lục Tưởng Vân mang theo trượng phu trở về nhà, hiện tại con rể lớn cùng nhạc phụ quan hệ vô cùng tốt, hai phu thê thường xuyên về nhà, cũng không có người cảm thấy bất ngờ.

Tới giờ ngọ bọn họ mới về, Chúc Xuân Phong chơi cờ cùng với nhạc phụ, được nhạc phụ khen kỳ nghệ của hắn có tiến triển, trước kia chơi trăm ván cũng chưa thắng được một ván, bây giờ ngẫu nhiên còn có thể thắng được hai ba ván, làm cho Lục Khánh Tường là sư phụ vỡ lòng có cảm giác thành tựu.

Ăn xong bữa tối, Lục Tưởng Vân lại cùng phụ thân bàn bạc doanh thu của vườn trái cây gần đây, Chúc Xuân Phong thì ở một bên ngoan ngoãn pha trà. Thấy thời gian cũng đã trễ, thuận thế giữ hai phu thê bọn họ ở lại qua đêm.

Lục Tưởng Y lúc đầu có chút không được thoải mái, về sau thấy tỷ tỷ ở nhà cũng không có hỏi gì nhiều, mới thoáng trầm tĩnh lại.

Lục Tưởng Vân cùng phụ thân nói chuyện xong về tình hình trong nhà gần đây, mới lơ đãng mở miệng đề nghị cùng Tưởng Y tâm sự.

"Muốn.... tán gẫu cái gì?" Nháy mắt Lục Tưởng Y mẫn cảm đứng lên.

"Từ khi xuất giá đến nay, tỷ muội ba người chúng ta chưa có cơ hội ngồi cùng nhau nói chuyện, bồi đắp tình cảm cần lý do sao?"

"Ý ta không phải..." Lục Tưởng Y vội nói, thấy tiểu muội ở một bên, điều này làm cho nàng phòng bị giảm một chút.

Ba người tỷ muội tâm sự dưới ánh trăng, nói những chuyện xảy ra trong cuộc sống hàng ngày, cũng kể lại những kỷ niệm trân quý khó quên, chuyện trên trời dưới đất đều lôi ra nói, chính là không nói những chuyện đau lòng.

Đêm, rất khuya, rất khuya...

Đề tài cũng dần hết, ba người đồng thời lâm vào im lặng.

Trầm mặc một lát, Lục Tưởng Dung chủ động làm rõ: "Đại tỷ ta biết tỷ lo lắng cho ta, ta đã không có việc gì, tỷ không cần phải lo nữa."

Lục Tưởng Vân nghiêng đầu nhìn nàng.

"Ta nói thật, thời gian này, ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều. A Dương ca vốn không thuộc về ta, tựa như...trong lúc vô tình nhặt được một bình hoa xinh đẹp, trong lòng yêu thích, mang về nhà cất giữ, sau đó chủ nhân đích thực tìm tới cửa, mới biết đó là đồ cổ từ triều đại trước, rất đáng giá, ta không hiểu được giá trị của nó, chỉ cảm thấy nói thoạt nhìn xinh đẹp, cho nên đem nó trả lại cho chủ nhân, chỉ chủ nhân đích thực mới biết nó tốt chỗ nào, mới có thể đem nó đặt ở nơi tốt nhất, phát huy giá trị của nó."

Nàng ngừng một chút, quay đầu cười nhạt, vân đạm phong khinh (thản nhiên): "Cho nên đại tỷ, không cần phải lo lắng cho ta, ta sẽ không làm chuyện điên rồ nữa đâu."

Nghe nàng nói như vậy, Lục Tưởng Vân mới chân chính yên lòng, vui mừng, vuốt tóc tiểu muội: "Tiểu Tưởng Dung nhà ta thật sự đã lớn, đã hiểu chuyện."

"Tốt lắm, những lời muốn nói đã nói ra, cảm thấy thật thoải mái, muội buồn ngủ quá, phải về phòng ngủ, đại tỷ, nhị tỷ, các người từ từ mà tán gẫu, muội không phụng bồi tiếp được nữa."

Tiểu muội đứng dậy trở về phòng, còn lại hai tỷ muội, vẫn ngồi ở cầu thang trước cửa, nhìn nhau.

Tiểu muội đã nói trắng ra như thế, làm gương cho binh sĩ, Lục Tưởng Y cũng sẽ không tiếp tục che che lấp lấp, thản nhiên nói: "Muội biết tỷ là muốn hỏi chuyện của muội, đúng, muội cùng Cát Thế Dân không hạnh phúc, những điều tỷ nói trước khi thành thân đã trở thành sự thật, người kia phong lưu thành tính, căn bản không thể phó thác chung thân, tỷ muốn cười thì cứ việc cười đi!"

Lục Tưởng Vân nhíu mày: "Muội nghĩ rằng tỷ về nhà là muốn cười muội sao? Muội là muội muội tỷ, muội sống không tốt, tỷ làm sao có thể cười khi người gặp họa, ở một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi?"

Lục Tưởng Y ngẫn người, cố nhịn nước mắt dâng lên, kiêu ngạo không để cho người khác thấy mình yếu đuối.

"Tình huống.... thật sự tệ lắm sao?" Thấy nàng nhếch môi, Lục Tưởng Vân trầm giọng nói: "Tưởng Y, muội nói ra, tỷ mới biết nên giúp muội thế nào."

"Hắn...mê luyến nữ nhân khác, mấy tháng đầu thành thân coi như an phận, về sau thì...lúc nào cũng không thấy người, thường ra ngoài cùng bọn xấu cấu kết tìm hoan mua vui, uống say khướt mới về nhà, muội và hắn ầm ỹ, hắn chính là bản tính không đổi, cuối cùng còn nuôi dưỡng nữ nhân ở bên ngoài, cũng không về nhà..."

Quả nhiên là như nàng nghĩ.

"Trừ bỏ cùng hắn ầm ỹ ra, muội có thể làm gì cho hắn?"

Lục Tưởng Y cứng lại, không trả lời được.

"Muội cứ luôn nghĩ, hắn là như vậy, hắn là như vậy, thế đạo làm thê tử của muội đâu? Muội làm được mấy phần? Cát Thế Dân là một tay phong lưu ăn chơi, điều này tỷ đã sớm biết, nhưng bản tính hắn không xấu, nếu thật sự là đồ xấu xa, lúc trước tỷ sẽ liều mạng mà phản đối cuộc hôn nhân này, sẽ không trơ mất nhìn cuộc đợi muội bị hủy diệt."

Chỉ có thể nói, hai người đều có vấn đề riêng, ai cũng không chịu nhường một bước, vì thế sự tình mới trở nên như ngày hôm nay.

Nàng còn muốn nói cái gì thì đã thấy Chúc Xuân Phong từ trong nhà nhô đầu ra: "Tưởng Vân, Tầm Nhi muốn ngủ, nó đòi nương."

"Chàng dỗ nó đi, ta còn có chuyện phải nói với Tưởng Y."

"Ừ." Hắn sờ sờ cái mũi, thất vọng lui đầu trở về phòng.

Nàng tiếp tục nói: "Tưởng Y, tính tình muội phải sửa đổi, có tự tôn là tốt, nhưng quá đề cao cái tôi, sẽ chỉ làm khổ chính mình, đối với trượng phu, phải dịu dàng một chút, ân cần săn sóc một chút, nếu hắn thích ôn thanh mềm giọng (giọng nói nhỏ nhẹ), muội hãy chiều hắn, bằng vào tư sắc của muội, sợ không đánh bại oanh oanh yến yến bên ngoài sao."

"Làm sao có thể! Rất dọa người, quả thực giống nữ tử ở nơi..."

"Vì sao không thể! Hai người là phu thê, đóng cửa phòng, cũng chỉ có hai người tự mình biết, hắn yêu loại phong tình này thì muội hãy phối hợp với hắn một chút, giữ hắn lại bên cạnh muội, tốt hơn là để hắn ra ngoài tìm hoan."

"Nhưng..." Chuyện ăn nói khép nép này, nàng làm sao mà làm được?

"Chẳng lẽ suốt ngày không thấy mặt trượng phu muội cảm thấy vui vẻ? Tim muội không phải làm bằng sắt, muội đối với hắn dụng tâm, hắn sẽ cảm nhận được..."

Nói chưa dứt lời, một giọng nói khác cắt ngang: "Tưởng Vân, ta muốn rửa chân ngủ."

Nàng hít sâu một hơi, cố áp chế tâm tình, quay đầu lại nói: "Đêm nay chàng tự rửa đi, ngoan, đừng ầm ĩ nữa."

Hắn cúi đầu, ngón trỏ ở khung cửa vẽ tròn tròn, rất tự giác kéo dài bước chân rời đi, tấm lưng nhìn thấy cực kỳ tịch mịch lạnh lẽo.

Đùa giỡn ai oán cái gì a!

Lục Tưởng Vân nhìn thấy dỡ khóc dỡ cười.

"Tỷ còn giúp tỷ phu rửa chân?" Lục Tưởng Y nghe được cực kỳ không hiểu nổi.

"Muội chẳng lẽ chưa từng giúp trượng phu chải tóc, thay y phục, nấu ăn, làm chút việc nhỏ này sao?" Từ biểu tình của muội muội nàng đã có đáp án.

Nàng thở dài, nói: "Như vậy muội làm sao có thể yêu cầu hắn săn sóc muội? Muội chưa bao giờ làm chuyện cho hắn quyến luyến a! Cát Thế Dân là trượng phu mà muội kiên trì muốn gả, hắn là phong lưu thành tính, nếu muội muốn thay đổi hắn, ngay cả tự tôn cũng không bỏ xuống được, thì cuộc hôn nhân này coi như xong rồi."

"Muội..."

Lục Tưởng Y há miệng định nói, nhưng lại bị giọng nam nhân phía sau ngắt lời: "Tưởng Vân, ta quen giường, ngủ không..."

"Chúc Xuân Phong!" Nàng phát hoả, đen mặt lại: "Chàng làm ta phải nói chuyện với Tưởng Y thế nào cho xong?"

Bị khẩu khí giận dữ của thê tử quát, hắn ủy khuất: "Không ngủ được, nàng không ở cùng, ta không ôm được..."

"Chàng thật là..." Nàng tức cũng không được, mà cười cũng không xong.

Mới một đêm, hắn thế nào lại ngủ không được, không có thê tử ở bên cạnh, ban đêm trở nên khó khăn như thế.

Hắn thực sự, một khắc cũng không thể không có nàng.

"Được rồi, đợi chút..."

Lục Tưởng Y ở một bên nhìn một màn, trượng phu ánh mắt tràn đầy mong mỏi quyến luyến, thê tử bất đắc dĩ và thương tiếc, giữa phu thê nồng đậm tình ý, không cần phải nói.

Vì sao nàng và trượng phu chưa bao giờ trải qua vấn vương dây dưa như thế? Không thể thay thế được, không muốn rời xa, không có đối phương ở bên cạnh, nên cái gì cũng không thích hợp...

Trong khoảng thời gian ngắn, không khỏi cảm thấy bi ai, cắn răng, cuối cùng không nhịn được rơi nước mắt xuống.

Hắn trừng mắt không dám tin.

Nào có người như vậy, không giành lại liền khóc, thật vô lại!

Sợ thê tử tức giận, trách hắn bắt nạt Lục Tưởng Y. ảo não mà nói: "Được rồi, cho ngươi mượn, cho ngươi mượn a!"

Hắn thất bại xoay người chạy đi, nghĩ đến cái gì, lại vòng trở về, bổ sung một câu: "Chỉ một đêm. Ngay mai ta sẽ đưa nàng đi!"

Lục Tưởng Y đang khóc vừa nghe được câu nói của hắn không nhịn được cười ra tiếng: "Tỷ phu thật sự là bảo bối tốt của tỷ!"

Gò má Tưởng Vân ửng hồng lên: "Trong nhà tỷ nuôi một tiểu hài tử và một đại hài tử, tính cách của bọn họ không khác nhau là mấy."

"Nhưng tỷ thật hạnh phúc!" Thẳng đến giờ khắc này, mới triệt để hiểu được lời nói năm đó của tỷ tỷ: "Muội hiện tại mới biết, vì sao năm đó tỷ nói A Phong tốt, muốn muội chọn A Phong, nói gả cho hắn cả đời sẽ hạnh phúc!"

Là nàng ngốc, không nghe lời tỷ tỷ, rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn vẻ hoa lệ tốt đẹp bề ngoài, gả cho trượng phu có tâm tính không tốt, suốt ngày chỉ cùng người khác tranh giành tình nhân, phiền não khi nào thì trong nhà sẽ có thêm tam thê tứ thiếp, không bằng gả trong một dã thôn phu, được coi thành bảo bối trong lòng, sủng ái cả đời.

Tưởng Vân không nói gì, yên lặng vỗ vỗ lưng muội muội.

"Tỷ, tỷ yên tâm, muội sẽ nghe theo lời của tỷ, thử cố gắng, muội đã sai một lần, không thể sai lần thứ hai." Nữ nhân không thể chịu nổi sai lầm lần nữa.

"Ừ." Nàng không khỏi nhìn nhìn cửa phòng khách, không thấy người kia trở lại nữa.

Lục Tưởng Y nhìn thấy cười nhạo: "Vào đi, muội thấy tỷ cũng không xa được hắn."

Miệng ngại phiền nói trượng phu đừng tới, nhưng nàng lại cảm thấy mất mát. Còn nói người ta là đại hài tử, chính mình cũng không có hơn gì.

Tâm sự bị người nhìn thấy, gò má Tưởng Vân đỏ lên, trừng mắt nhìn muội muội một cái, cũng không phản bác.

Đứng dậy trở lại khuê phòng trước khi xuất giá, nữ nhi đã ngủ, trượng phu ở trên giường lăn qua lăn lại, một chút cũng không ngủ, một chút lại xoay người nằm sấp, ngón tay ai oán gõ gõ ván giường, miệng lẩm bẩm: "Tưởng Vân, Tưởng Vân, Tưởng Vân..."

Nàng đứng ở cửa phòng, nghe hắn tự thì thào một phen, dở khóc dở cười tiến vào.

"Gọi ta làm gì?"

Người trên giường nhanh chóng ngồi bật dậy, hai mắt phát sáng, chạy nhanh tới ôm người trước mặt vào lòng.

"Chàng thật trẻ con a! Ta một đêm không trở về, chàng sẽ ngủ không được." Nàng nếu không trở về phòng, hắn chẳng lẽ ở trên giường lăn qua lăn lại đến hừng đông?

Nam nhân không nói lời nào, mặt chôn trong ngực nàng, ma sát qua lại, ngay cả chọc người cũng đáng yêu.

"Không phải gọi ta trở về rửa chân cho chàng sao? Ngồi xuống." Nàng cười đẩy đẩy hắn, mang chậu nước đến giúp hắn rửa chân, xong xuôi lại cỡi giày thêu lên giường, ôn nhu tiến sát vào vòng tay đang mở ra chờ đợi của hắn: "Tốt lắm, có thể ngủ rồi."

"Ừm." Nam nhân ôm nàng vào lòng, thế này mới cảm thấy thỏa mãn nhắm mắt lại.

Một đêm nói chuyện cùng muội muội, nàng thấy muội muội đã có ý thay đổi, hiểu ra sự nông cạn ngày đó của mình, không nên coi nhẹ A Phong, nếu thời gian có thể quay trở lại, nàng tin chắc, Tưởng Y sẽ không lựa chọn như thế.

Như vậy, hắn thì sao?

Nàng không nhịn được hỏi: "Nếu cho chàng chọn lại, Tưởng Y cũng đồng ý gả cho chàng, đối đãi tốt với chàng, thì chàng sẽ cưới ai?"

"Nàng." Hắn ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, sảng khoái trả lời.

"Vì sao?"

"Ta cưới Tưởng Vân, chỉ một mình Tưởng Vân, nàng ấy có gả, ta cũng không cần."

Sau khi nghe hắn nói, thật có chút ngoài dự kiến của nàng.

Nàng vốn nghĩ, do Tưởng Y từ chối gả cho hắn, tự tôn của hắn bị tổn thương, hắn giận dỗi nên không muốn cưới.

"Phụ thân nói, 'Về sau A Phong lớn, cưới thê tử không cần phải chọn đẹp nhất, mà người đó so với tất cả mọi người phải đối đãi với con tốt nhất, không so đo con có thông minh hay không, có tiền hay không, giống như nương con, nữ nhân như vậy mới đáng để cưới. ' Nàng đối đãi tốt với ta, trong thôn, nàng là người tốt với ta nhất, người khác nói ta khờ, nàng lại nói với Lục Tưởng Y là ta tốt lắm, tốt hơn Cát gia, ta đều nghe được."

Ngày đó đi Thiên Hương quán đưa thú săn, nghe được cuộc nói chuyện của nàng và muội muội, sau khi về nhà, hắn suy nghĩ cẩn thận, rồi ôm lấy bình tiền, đi tìm Lục Khánh Tường hỏi cưới Tưởng Vân.

Nàng không nghĩ tới, hạnh phúc của chính mình ở kiếp này là do mấy lời nói ít ỏi mang tới: "Nếu ta hiện tại không đối tốt với chàng, ghét bỏ chàng, chàng sẽ không cần ta?"

Hắn há miệng rồi ngậm miệng, lại gãi gãi đầu, tưởng tượng nửa ngày, vẫn hình dung không ra bộ dáng Tưởng Vân không đối tốt với hắn.

"Nàng...Sẽ không."

Nghĩ cái gì? Tâm tư A Phong rất thuần túy không tỳ vết, không hiểu tình cảm phức tạp giữa nam nữ trưởng thành, sao có thể trông cậy hắn lĩnh hội được tâm tư phong hoa tuyết nguyệt (tình yêu nam nữ).

Từ góc độ khác mà xét, hắn và Tầm Nhi cũng không có khác nhau, rời khỏi phụ mẫu sẽ oa oa khóc lớn.

Hắn cũng như vậy, ai đối tốt với hắn, hắn sẽ móc tim gan ra hồi báo, quyến luyến thật sâu, đều muốn cuốn lấy chặt chẽ, một lát không thấy, sẽ hoảng hốt rối trí, ngay cả chính mình làm cái gì cũng không hiểu được.

Nhưng có lẽ cả đời cũng sẽ không hiểu thế nào là yêu - loại tình cảm có một không hai, vô luận tốt xấu gì cũng nhận định, cả đời không thay đổi.

Nàng cũng không thực sự chờ đợi hắn trả lời, tay hướng trong chăn nắm chặt tay hắn, không tiếng động nói hết tâm tư triền miên.

Không sao, nàng yêu là được rồi.

Sau khi ngủ một đêm ở Lục gia trở về, cả người Chúc Xuân Phong liền trở nên kỳ quái.

Nói quái, cũng không phải thật quái, cuộc sống của hai phu thê vẫn diễn ra như thường ngày, chẳng qua là hắn có chút thần thần bí bí, hành tung quỷ dị, cũng không biết đang vội vã làm gì.

Hỏi hắn, cũng ấp úng đáp không ra nguyên do.

Lúc mới thành thân, hắn đào tim đào phổi cái gì cũng đều nói cho nàng biết, không nghĩ tới, sống chung càng lâu, tâm tư của hắn cũng càng ngày càng nhiều, bắt đầu học cách che giấu nàng.

Đối với việc hắn cái gì cũng không chia sẻ với nàng, không thể không nói, lòng nàng có chút mất mát, bất quá nghĩ hắn cũng sẽ không làm ra chuyện xấu, nàng cũng không truy hỏi đến cùng, cho hắn có chút ít riêng tư.

Sau khi bọn họ trở về, không quá hai ngày đã nghe Lục Tưởng Y trở về nhà chồng, nàng nghĩ, Tưởng Y chung quy vẫn nghe lời nàng.

Chuyện của bọn muội muội, xem như giải quyết xong, nàng đã cố gắng hết sức, về phần kết quả như thế nào, vẫn phải dựa vào chính bọn họ.

Ngày lại trở về bình yên, mùa đông cũng sắp đi qua, có khi rảnh rỗi, nàng cũng sẽ bồi trượng phu đi giao nguyên liệu cho Thiên Hương quán, sau đó hai người sẽ tay trong tay đi dạo phố, nhìn trong nhà thiếu cái gì, cũng thuận đường mua về.

"Lại làm cho chàng một bộ y phục mùa xuân." Nàng chọn vải, nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn vải trong cửa hàng và nhìn hắn trong lúc đó đánh giá xem cái nào hợp với hắn.

"Không cần, y phục ta còn nhiều, làm cho Tầm Nhi với nàng là được rồi."

"Này, này!" Nữ nhi trong lòng hưng phấn lựa chọn.

"Được." Chúc Xuân Phong đối với nữ nhi sủng lên tới trời, có cầu tất ứng, không ngoại lệ những khúc vải màu hồng cánh sen do nữ nhi chọn đều kêu chủ quán gói lại.

"Con muốn ăn bánh bao!"

"Được." Hắn hôn nữ nhi một ngụm, thật hào phóng nói: "Bánh long nhãn đậu đỏ của ta cũng chia cho con."

Lục Tưởng Vân nghiêng đầu liếc nhìn hai cha con thương lượng vui vẻ, hắt một gáo nước lạnh: "Bạc dường như đều ở trên người ta."

"Nương...."

"Tưởng Vân..."

Ánh mắt như hai con chó con lấy lòng nhìn qua, hai tay yên lặng tạo thành chữ thập, bày ra tư thế khẩn cầu.

Quả thực là một dạng! Nói đó là chiếc giày lớn và chiếc giày nhỏ thật không oan uổng bọn họ.

Nàng cười ra tiếng, chọn xong vải, rồi nói: "Không phải muốn mua bánh bao và bánh long nhãn đậu đỏ sao?"

Lúc này số lượng vải có hơi nhiều, nàng thanh toán tiền, để lại địa chỉ cho chủ quán ngày mai đưa tới.

Hai cha con phía trước vui mừng khôn xiết, nàng theo sau đi ra khỏi cửa hàng, chợt nghe một giọng nói nhợt nhạt, khẽ run, ôn nhu kêu gọi.

"Vân nhi..."

Nàng dừng bước lại, cơ thể đông cứng, không thể động đậy.

Ba năm, đã ba năm không gặp, nàng thật không ngờ, chính mình trong nháy mắt vẫn nhận ra tiếng gọi kia, âm luật đặc biệt trầm nhẹ thuần túy mà độc đáo.

Rõ ràng...đã tránh các cửa hàng có danh nghĩa Đàm gia, như thế nào mà nàng vẫn phải gặp?

Chẳng lẽ là định mệnh, trốn cũng trốn không thoát?

Nàng muốn trượng phu tới phía trước chờ, nhận mệnh xoay người, đối mặt với tình cũ cách biệt ba năm.

Đàm Thanh Hoa cất bước tiến lên, ánh mắt vẫn nhìn thân ảnh phía trước không xa không có thu hồi hỏi: "Nàng thực sự gả cho hắn?"

"Chuyện này ba năm trước ngươi đã biết." Làm gì lại hỏi nữa.

"Đúng, ta biết." Chính là không nghĩ tới nàng sẽ gả đi dứt khoát như thế, quyết tuyệt như thế, thực sự không có một tia chần chờ, một tia...lưu luyến sao?

Mấy năm nay, không đi hỏi thăm tin tức của nàng, chính là muốn dối gạt mình, không muốn đối mặt với sự thật nàng đã thuộc về người khác, ảo tưởng nàng chẳng qua chỉ là giận hắn, còn đang cuồng dại chờ hắn...

Thật buồn cười, thật đáng thương tự mình an ủi.

"Đứa nhỏ đã lớn như vậy...thật là một khắc cũng không chờ a..." Hắn bi thương trào phúng.

Thật đáng buồn chính là, cho đến nay hắn vẫn luôn nhớ nàng, vẫn ôm một tia hy vọng...nàng sẽ trở lại bên cạnh hắn.

Lục Tưởng Vân không hiểu giận dữ: "Ngươi nói mà không tự hỏi lương tâm mình, là do ta không đợi sao?" Nàng đợi ba năm, cự tuyệt không biết bao nhiêu đối tượng cầu thân, phụ thân cứ hối thúc, kéo dài tuổi thanh xuân chỉ phí thời gian, hai mươi tuổi, đã trở thành gái lỡ thì.

Nàng không đợi? Hắn thật không biết xấu hổ mà oán hận, lại còn lên án nàng không đợi, dường như một khắc cũng không đợi được, nhảy lên kiệu hoa lập gia đình!

"Thực xin lỗi, ta không phải ý tứ kia..." Đàm Thanh Hoa vội vàng trấn an nàng: "Là ta lỡ miệng, ta chỉ là, chính là...đối với nàng..."

"Thanh Hoa!" Nàng chặn lại lời của hắn, không cho hắn nói tiếp: "Ta đã gả cho người khác, nhiều lời cũng vô ích!"

Hắn gật đầu, cười chua chát nói: "Nàng nói đúng, ta chỉ hỏi một câu cuối cùng...nàng có hận ta không? Nàng có hận ta lúc trước không cưới nàng không?"

Nàng lắc đầu, bình tĩnh trả lời: "Chưa từng."

Dù sao cũng đã là quá khứ, vẫn là hiện tại...

Gả cho A Phong, chính là làm cho trái tim yên tĩnh, từ lúc bắt đầu, nếu không thể làm cho chính mình bình tĩnh, trong đầu vẫn không giải thoát được vấn đề rối rắm giữa yêu và hận, nàng sẽ không cho phép mình thành thân.

Như thế sẽ không công bằng với A Phong, hôn nhân của bọn họ càng không có tương lai.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Hắn gật đầu, đã hoàn toàn hiểu ra.

Hiện tại là không oán, cũng không hận.

Bình bình đạm đạm, như người xa lạ, hắn yên lặng nghiêng người, nhường đường, cho nàng trở lại bên cạnh trượng phu và nữ nhi, nhìn nàng đi xa.

Nàng đã từ bỏ, chỉ có hắn là không buông tay được, chỉ có hắn vẫn trầm luân không thoát ra, một đời khó quên...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)