← Ch.01 | Ch.03 → |
ục Khánh Tường thấy hai người tay trong tay trở về, cũng đã cảm thấy có vài phần hiểu rõ. Lục Tưởng Vân kêu hắn ngồi xuống một lát, ăn bánh uống trà, thấy hắn khá thích bánh hạnh nhân mặn mặn ngọt ngọt, liền đem phần có dư gói lại cho hắn mang về.
Đưa hắn ra đến cửa, gặp Tưởng Y.
Muội muội cho rằng hắn đến bàn chuyện hôn nhân, sắc mặt không vui mắng hắn hai câu: "Ngươi như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy? Ta đã nói không muốn gả, ngươi nếu không cưới được thê tử thì cũng đừng cố gắng tìm đến ta!"
Chúc Xuân Phong không thèm để ý, ngay cả liếc cũng không thèm liếc mắt một cái, lướt qua người nàng chạy đi.
Trước khi đi, hắn dường như nghĩ đến cái gì lại quay trở lại, hỏi: "Ngày mai, nói a nương đến?"
Nàng cười đáp: "Muốn có thê tử như vậy a?"
Hắn không phản bác, mặc cho nàng cười, kéo tay nàng nắm lấy, lúc này thực sự rời đi.
Lục Tưởng Vân mới đóng cửa, đã chống lại sắc mặt khó coi của muội muội ở phía sau.
"Ta nói rồi, ta không gả cho hắn, ai cho phép tỷ tự mình làm chủ...:"
"Ta gả, câm miệng của muội lại, Lục Tưởng Y, sau này hắn sẽ là tỉ phu của muội, nói chuyện khách khí một chút." Nàng rất ít khi dùng thái độ nghiêm trọng đối với muội muội, nhưng thật sự Tưởng Y rất vô lý!
Từ nhỏ đã sủng ái nàng, không để cho nàng chịu một chút cực khổ nào, sủng đến độ không hiểu nhân tình lí lẽ, nàng có tư cách gì tự cao tự đại, tùy tiện xem thường người khác, nhục nhã người khác chứ? Là bởi vì túi da của tên kia so với hắn đẹp mắt hơn một chút?
Có lẽ một ngày nào đó ăn đau khổ, rút được bài học kinh nghiệm, mới có thể lớn lên, học được cách tôn trọng người khác.
Lục Tưởng Vân vào nhà, chia sẽ tâm sự với phụ thân một phen, cho thấy ý nguyện của mình.
Lục Khánh Tường vốn còn muốn khuyên can, nàng không cần phải chịu thiệt, bất quá chỉ bị coi là tiểu nhân không giữ chữ tín, chịu toàn thôn phỉ báng mà thôi, là do nàng luôn cường điệu tuyệt đối không chịu ủy khuất, nàng là cam tâm tình nguyện gả cho Chúc Xuân Phong.
Phụ thân chấp nhận nói về sau nàng tự gánh vác.
Nàng mặc kệ người ngoài thấy như thế nào, nam nhân này giản dị tự nhiên, tính tình đơn thuần không giả tạo, cực kỳ trân quý, nàng muốn dùng cả đời này đau tiếc hắn, chiếu cố hắn, đáng giá.
Về phương diện khác, nàng cũng nhận ra được, phụ thân đối với danh mục sính kim của Cát gia tương đối động tâm, cố ý muốn nhận.
Về thái độ làm người của Cát Thế Dân, nàng đã nói lại với phụ thân làm tròn nghĩa vụ của nàng, phụ thân lại coi trọng gia thế nhà người ta, nếu kết thông gia đi ra ngoài cũng nở mày nở mặt, nha đầu Tưởng Y kia nàng khuyên cũng không nghe, đã như thế, nàng sẽ không nói thêm gì nữa cả.
Cách một ngày, nàng nói phụ thân ở trong nhà chờ, Chúc Xuân Phong đúng hẹn đến, cùng bà mối và thẩm Xuân Thủy thỏa thuận danh mục quà tặng, định ngày đón dâu.
Hết một ngày, Lục Tưởng Vân chấm dứt kỳ nghỉ phép, nàng trở về bên trong thành thu xếp công việc chuyển vào trong thôn để có thời gian toàn tâm toàn ý quan tâm cuộc sống của A Phong.
Thật ra thì lần trước trở về, nàng đã mở miệng chào từ giã, muốn về nhà giúp phụ thân quản lý vườn trái cây, kể từ đó giống như trời đã định sẵn từng việc từng việc kéo tới.
Cũng tốt, cùng nơi đó cắt đứt quan hệ sạch sẽ, từ này A Phong đã trở thành trượng phu của nàng, hết thảy không bao giờ nhớ lại chuyện quá khứ nữa.
Ngày ấy rời thôn, A Phong dậy thật sớm, đưa nàng đến cổng thôn.
Hai người ước định ngày trở về, xử lý xong hết mọi chuyện nàng sẽ về thôn, lên kiệu hoa gả cho hắn.
Tính tình A Phong thẳng thắn, thường có người khi dễ hắn khờ ngốc, thuận miệng sẽ hù dọa hắn, bởi vậy nàng mới đem chi tiết kể rõ rành mạch cho hắn biết, không có mơ hồ.
Hắn mỗi chữ đều ghi tạc trong đầu, đến ngày ước định trở về thôn, hắn đã ở bên ngoài phường thêu chờ đón nàng.
Nàng khá là ngoài ý muốn: "Thế nào lại đến đây?"
"Đưa ngươi về nhà..... không thể..... không thể đổi ý....."
Hắn xem lời nói đùa ngày ấy của nàng là thật sao? Sợ nếu không đón nàng về nhà, nàng sẽ đổi ý không gả cho hắn?
Người này, sao ngốc đáng yêu như vậy? Lại đem toàn bộ lời nàng nói đều cẩn thận tiếp thu, hoàn toàn nghe theo.
"Ta nào có không biết phân biệt phải trái như vậy?" Nàng cười ra tiếng, đưa tay cười đùa vo vê loạn tóc hắn.
Hắn cũng không nhúc nhích, ngoan ngoãn để nàng đùa.
"Ngươi tới sớm, ta còn chưa đi mua điểm tâm, đợi lát nữa cùng đi."
"Tốt."
Nàng đang muốn đưa tay giao cho hắn, tiếng bước chân vội vàng mà hỗn độn từ bên trong truyền đến, nam nhân thần sắc hoảng loạn, hô to: "Vân nhi!"
Tâm tình vừa tốt lên của nàng tất cả đều bị chôn vùi.
Nàng thấp giọng muốn hắn chờ một lát, sau đó quay đầu nhìn lại, khẽ cười: "Chúng ta qua bên kia nói chuyện."
Chúc Xuân Phong đứng ở một bên, nàng muốn hắn chờ, hắn sẽ im lặng chờ, có vài lần, âm lượng quá lớn truyền đến, nàng không biết tai hắn rất thính, nghe thấy.
Nam nhân kia áo mũ chỉnh tề, tướng mạo so với người thường vô cùng tốt, giờ phút này lại rối loạn phương hướng, không còn tao nhã.
"Ngươi và ta trong lúc đó chưa từng hứa hẹn, ta vì sao lại không thể gả?"
"Ta nói rồi ta sẽ cho nàng công đạo, nàng vì sao lại không thể chờ một chút?"
"Ta chờ ba năm, kết quả đâu? Đừng lừa người dối mình, ngươi cùng ta đều rõ ràng, cho dù có chờ nữa cũng sẽ không có kết quả, trừ phi ta nguyện chung một phu với người khác."
"Vậy...."
"Không có khả năng, ta sớm đã nói, ta không cần gia thế môn phong, nhưng nhất định phải một phu một thê, ngươi không làm được, thì sớm chặt đứt, đối với ta và người đều tốt."
Nam nhân đau đớn nhắm chặt mắt: "Nàng vì cái gì lại quật cường như thế, không thể nhường một bước sao?"
Nàng cười cười: "Tình yêu, nếu nhường một bước, tất cả đều thua."
Nàng thà rằng hoàn toàn từ bỏ, đau một lần rồi thôi, chứ tuyệt đối không chấp nhận một đời tra tấn đau đớn.
Hai nữ nhân, làm sao có thể chung một phu? Chỉ cần có yêu sẽ có ghen tị, đục khoét là bản tính của con người, nàng không muốn tương lai biến thành ngay cả bản thân cũng không thể nắm trong tay, chán ghét chính mình.
"Cho nên nàng thà rằng gả cho sơn dã thôn phu bỏ phí một đời? Như vậy có đáng không?"
"Đúng vậy." Là tốt nhiều lắm.
Có lẽ không có tình yêu, nhưng có thông cảm, đau tiếc lẫn nhau, một đời một phu một thê, gần nhau đến già, mỗi ngày đều trôi qua trong yên bình có cái gì không tốt?
Cuộc sống không phải chỉ có tình yêu, còn có nhiều loại tình cảm khác, cũng đáng giá thưởng thức, đáng giá để quý trọng. A Phong là người nàng thương tiếc, cũng là người đáng giá để cho nàng đối đãi tốt.
Nàng phất tay áo, xoay người rời đi, không quay đầu lại.
"Đi thôi, đi mua điểm tâm."
Chúc Xuân Phong thăm dò liếc nhìn nàng một cái.
Nàng không cười, trước kia bên khóe môi nàng luôn có ý cười nhợt nhạt, giờ không thấy.
Nhìn thấy nam nhân kia nàng sẽ không cười.
Ngay cả tay hắn, nàng cũng quên nắm.
Đáy mắt nàng thực trầm trọng, có gì đó thực trầm trọng, hắn cũng không phải thật sự hiểu được, cũng không biết cách đuổi nó đi, làm cho nàng lại cười cho hắn xem.
Đến cửa hàng bánh ngọt, mua xong điểm tâm, một đường về thẳng trong thôn, bọn họ vẫn chưa nói thêm câu gì.
Hắn vốn trầm mặc, một khi nàng không mở miệng, hắn ngay cả nói đều sẽ không nói.
Hắn mặc dù ngớ ngẩn, nhưng ít nhất cũng biết được, không thể cứ để nàng đi như vậy.
Đưa nàng về đến cửa, hắn đột nhiên giữ chặt tay nàng, lấy ra một khối điểm tâm mua trong thành đưa đến miệng nàng.
Nàng sửng sốt, giật mình hiểu được.
Hắn biết tâm tình nàng không tốt, cũng không biết làm như thế nào an ủi nàng, vì thế dùng chính phương thức nàng thường qua lại với hắn, chỉ cần làm cho hắn vui sướng, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Hắn chính là muốn nàng vui vẻ.
Hốc mắt bổng dưng nổi lên một tầng hơi nước, nàng một ngụm, lại một ngụm, ăn hết khối điểm tâm trên tay hắn, hắn định lấy tiếp khối thứ hai, nàng bỗng chốc dùng sức ôm lấy hắn: "Thực xin lỗi!"
Hắn phát hoảng, bánh ngọt rơi xuống đất, hoảng sợ không biết nên làm như thế nào đáp lại.
"Ta biết không nên như vậy, sau này...sau này ta sẽ không vì hắn mà đau lòng, ta sẽ đem tất cả vứt bỏ sạch sẽ, toàn tâm toàn ý làm thê tử tốt của ngươi, A Phong, ngươi tin tưởng ta, không cần tức giận..."
Nàng không có làm gì sai, vì sao phải xin lỗi?
"Không, không tức giận..." Chỉ cần nàng không khổ sở là tốt rồi.
Nhớ tới phương thức khi còn bé a nương hay dỗ hắn, một chút, lại một chút, ngốc nghếch vỗ vỗ lưng nàng.
Nàng ôm hắn thật lâu, hắn cũng vỗ thật lâu, Lục Tưởng Dung vừa vặn đi ra, làm cho hai người bọn họ vội vàng tách ra.
Tiểu muội chặc lưỡi liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nín cười làm bộ không có việc gì thong thả đi ra.
Hai người nhìn đông nhìn tây, chính là không dám chống lại cái liếc nhìn của tiểu muội.
"Ta, ta phải về nhà..." Chúc Xuân Phong cũng không hiểu được trong lòng dường như làm hư cái gì đó, rõ ràng không có làm sai việc gì, lại giống như hồi nhỏ phạm phải chuyện xấu, cấp tốc muốn chạy khỏi hiện trường.
"A, đợi chút." Lục Tưởng Vân giữ chặt hắn.
Hồi sáng nháo hắn, làm cho tóc hắn loạn xạ, hắn lại không chú ý bề ngoài, thường là tóc để tùy ý rối loạn.
Nàng nhìn chung quanh mình, rất nhanh liếc mắt một cái, kéo hắn tới vườn trái cây sau nhà.
Tìm một bóng cây, kêu hắn ngồi xuống, lấy ra một cây lược, quỳ gối phía sau hắn giúp hắn chải tóc lại cẩn thận, sau đó tháo dây cột tóc màu xanh lam trên tóc mình, bới tóc hắn lại.
"Tháng trước vừa qua lễ trưởng thành phải không?" Đáng tiếc khi đó nàng không có ở trong thôn, không biết có ai làm lễ trưởng thành cho hắn hay không.
"A nương có nấu mì trường thọ."
"Thế nào đủ?" Không dạy hắn chải kiểu tóc trưởng thành của nam tử sao?
Ai ngờ người nọ được một tấc lại tiến một thước, hướng trên đùi nàng nằm xuống, tùy hứng yêu cầu: "Về sau thành thân đều cho ngươi chải cho ta."
Lục Tưởng Vân kinh ngạc.
Nghĩ cũng biết, tâm tư hắn đơn thuần, khi nào nghĩ sẽ chiếm tiện nghi, chính là như đứa nhỏ làm nũng thôi.
"Tốt." Nàng đôi mắt ôn nhu nhìn hắn, lòng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn tóc hắn.
Hắn thoải mái nheo mắt lại, an tâm, một câu lại một câu tán gẫu.
"Hồi nhỏ.... nương cũng chải tóc cho ta...." Những lời này hắn chưa từng nói qua với ai, chính là không hiểu sao lại nói với nàng, muốn cho nàng biết rất nhiều rất nhiều chuyện của hắn.
Một câu nói không hết, đã nói rất nhiều rất nhiều câu.
Hắn vẫn không thích nói chuyện, nhưng nếu là nàng, thì được.
"Ừm, sau đó thì sao?"
"Sau đó.... sau đó nương sẽ không có....." Giọng nói nhỏ dần.
Nàng lúc này mới hiểu được, nương trong miệng hắn là chỉ mẹ ruột.
"A nương...a nương không phải là nương......phải ngoan, không thể nháo, không thể làm phiền bà.... bằng không...bằng không..."
Lời nói đứt quãng, từ ngữ không diễn đạt được ý tứ, nhưng nàng vẫn hiểu.
Bởi vì thẩm Xuân Thủy không phải mẹ ruột, trong lòng hắn so với ai đều hiểu được, trong miệng tùy hứng kêu, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật, cho nên hắn bắt mình phải nhu thuận, nghe lời, ôn thuần lại hiểu chuyện, không dám làm gì quấy nhiễu người khác, chỉ sợ ngay cả thẩm Xuân Thủy cũng không cần hắn.
Khi còn bé thường xuyên bị bắt nạt, cũng im lặng, mặc cho người cười hắn là ngốc tử, không phải ngốc là không hiểu phản kích, là vì muốn ngoan, không thể bướng bỉnh nháo lên, chọc thẩm Xuân Thủy phiền lòng.
Một tiếng lại một tiếng a nương kia, kỳ thực là sợ bị vứt bỏ, lừa gạt người khác cũng là lừa gạt chính mình, hắn là đứa nhỏ của thẩm Xuân Thủy.
Mũi cay xè, nàng lặng lẽ quay mặt đi không để cho hắn thấy nước mắt của nàng, xoa xoa hai gò má hắn: "Sau này ngươi có thể tùy hứng, có thể hổ nháo, ta sẽ không tức giận chê ngươi phiền, nhiều nhất là phạt ngươi không ăn cơm."
Chúc Xuân Phong giật nhẹ khóe miệng, bên má cọ cọ đùi nàng, vẻ mặt sung sướng.
Hắn rốt cuộc cũng có thứ chân chính thuộc về mình.
A nương là lừa chính mình, nhưng thê tử là thật.
Là của hắn.
Thê tử của hắn.
Hắn thỏa mãn, lặng lẽ cong môi lên cười.
Hôn sự định xuống, Lục Khánh Tường lại không thể không bằng lòng, nữ nhi đã nguyện ý gả ông cũng không thể nói gì thêm, hơn nữa có nhiều hương thân phụ lão làm chứng, nếu không chấp nhận, sau này Tưởng Vân sẽ bị người trong thôn phỉ báng khinh thường, tất cả chỉ có thể bất đắc dĩ nhận đứa ngốc làm con rể. Ông lấy việc đòi thật nhiều sính lễ để phát tiết biểu tình trong lòng.
Chúc Xuân Phong và Lục Tưởng Vân đều đồng ý tổ chức hôn lễ đơn giản, đúng cấp bậc lễ nghĩa là được.
Không tới một tháng sau, kiệu hoa liền tới rước dâu.
Ngày ấy đón dâu, tân nương được bà mối đỡ ra khỏi khuê phòng, sau khi bái biệt phụ thân, tân lang vẫn chậm chạp không đưa tay đón nhận, chính là nhìn nàng chăm chú.
Sẽ không phải ngay lúc này từ hôn đi?
Mọi người nín thở, không dám thở mạnh một cái, chờ xem ngốc tử này sẽ nháo cái gì cho mọi người chê cười.
Hắn không nói câu gì, đưa tay, ở ngay trước mặt mọi người đem hồng khăn chùm đầu tân nương kéo xuống.
Bà mối hô lên: "Ai nha, ta nói tân lang, khăn này phải vào động phòng ngài mới được tháo xuống a." Làm sao ngu ngốc như vậy? Chẳng lẽ không có người dạy hắn sao?
Đây là đang làm cái gì a?
Đối với hành vi mặc danh kỳ diệu (không thể lý giải) này, nhạc phụ mất mặt muốn chết, thực không còn mặt mũi nhìn quan khách chê cười.
Tân nương tử vẫn bình tĩnh, chính là nhìn hắn cười nhạt.
Không phải Lục Tưởng Y, không phải là người khác, bọn họ không đem Tưởng Vân giấu đi, dùng lời lung tung lừa gạt hắn.
Hắn biết Lục Khánh Tường không bằng lòng gả Tưởng Vân cho hắn, mỗi lần thấy hắn sắc mặt cũng chưa từng tốt.
Thẳng đến giờ khắc này, hắn mới có thể thở ra một hơi, an tâm vỗ vỗ ngực, đem hồng khăn chùm trở lại, bỏ mặc cái tục lệ đáng ghét lại vướng bận, trực tiếp nắm tay nàng, đỡ nàng lên kiệu hoa.
"Xem tân lang gấp chưa kìa!" Tân khách trêu chọc cười nói.
Đem tân nương tử tiến vào kiệu hoa, một đường đưa thẳng vào cửa Chúc gia, từ nay thành người một nhà.
Lục Tưởng Vân ngồi một mình trong tân phòng, đang muốn xốc khăn lên hít thở không khí thì nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, sau đó trước mắt sáng ngời, Chúc Xuân Phong đứng ở trước mặt nàng, trong tay bưng dĩa sủi cảo.
Người này kể từ hôm nay đã là trượng phu của nàng, ông trời của nàng, là tất cả của nàng.
"Tân khách đều đi hết rồi sao?" Rõ ràng còn nghe được tiếng huyên náo ngoài sân.
Hắn lắc đầu, đưa sủi cảo đến trước mặt nàng: "Ăn."
Hắn là sợ nàng cả ngày chưa ăn cơm, sẽ đói, nên vội vàng đưa đồ ăn tới cho nàng?
Nàng cười: "Không thể như vậy, hôm nay chàng là chủ nhà, nên tiếp đãi tân khách."
Hắn nhíu mày, tựa hồ thật phiền phức.
Cũng không phải không biết tính tình này của hắn, ai cũng không để ý tới, tân khách ồn ào hắn cũng vẫn không thèm đứng dậy, giao cho thẩm Xuân Thủy trong ngoài lo liệu.
Nàng kéo hắn xuống ngồi chung, cùng nhau ăn sủi cảo.
A nương có nói, phải uống rượu giao bôi.
Hăn rót hai chén rượu đến, cánh tay vòng cánh tay uống lên.
"Như vậy đã là phu thê sao?" Hắn không xác định lắm hỏi lại.
"Đúng vậy." Nàng cười yếu ớt: "Tướng công."
Hắn thích nàng kêu hắn như vậy.
Giọng nói ôn nhu, êm dịu, ánh mắt mang theo ý cười.
Cho tới bây giờ, cho tới bây giờ cũng chưa có người nào đối xử tốt với hắn như vậy, sẽ cười với hắn, sẽ cho hắn ăn bánh ngọt, vô luận hắn làm cái gì, cho tới bây giờ đều không chê cười hắn, nhẫn nại chỉ dạy hắn.
Hắn đứng dậy, từ dưới sàn lấy ra bình sành, đưa cho nàng.
Nàng nhận ra bình sành này, bên trong là toàn bộ tài sản của hắn, hiện tại mở ra chỉ còn dư chút bạc vụn.
"Thành thân đã tiêu hết." hắn nói.
Đây là oán trách cưới nàng tốn nhiều tiền sao?
Hắn tiếp theo lại nói: "Rất ít, ta sẽ thực cố gắng, thực cố gắng làm việc, đem tiền trở về."
"Vậy chàng đưa cho ta làm cái gì?" Cho tới nay, không phải đều do chính hắn bảo quản rất tốt sao?
"A nương nói sau khi thành thân đều nghe lời nàng." Hắn cái gì cũng đều nghe, cái gì cũng cho nàng.
Lục Tưởng Vân cũng không ghét bỏ bình sành bần cùng này, cõi lòng hắn chịu uất ức chỉ biết toàn tâm toàn ý tin cậy: "Chúng ta cùng nhau cố gắng, đem tiền trở về."
Nàng cất bình sành, thúc giục hắn ra phòng ngoài hỗ trợ tiếp khách, miễn cho bị người khác chê cười mới sớm như vậy đã muốn trở về tân phòng với tân nương tử.
Không quá nửa canh giờ, hắn đã trở lại, trong tay bưng một bồn nước ấm.
"Khách nhân đi hết rồi?"
"Đi rồi." Hắn khẳng định gật đầu.
Sớm như vậy? Nàng nửa tin nửa ngờ.
Theo như tính tình của A Phong, xác định sẽ không lừa gạt nàng nhưng mà.....
Đang suy ngẫm, đã thấy hắn đặt bồn nước bên cạnh chân nàng...
"Ta nói nếu các ngươi không đi, Tưởng Vân sẽ không cho ta vào phòng."
"......" Nàng run lên một cái thiếu chút nữa đá chân qua.
Chúc Xuân Phong, thể diện đều bị chàng làm mất hết!
Như thế rất tốt, từ nay về sau, toàn thôn đều sẽ chê cười nàng, nói tân lang vì muốn động phòng mà đuổi tân khách đi hết.
Hắn ngược lại dường như không có việc gì, ngồi xổm trước mặt nàng, tháo giày thêu của nàng ra, giúp nàng tẩy chân.
Trong lòng nàng đang bi thương lại bị hành động của hắn làm cho ngẩn ra: "Chàng làm cái gì vậy?"
Giúp thê tử rửa chân? Ai dạy hắn vậy chứ?
"Phụ thân cũng như vậy..... đừng nhúch nhích." Bàn tay to của Chúc Xuân Phong nắm chặt, không cho nàng lui, còn không cẩn thận trừng mắt nhìn nàng không chịu phối hợp.
Công công (cha chồng)..... rửa chân cho bà bà (mẹ chồng).
Hắn làm như là việc đương nhiên, bàn chân trắng noãn mãnh khảnh dưới bàn tay hắn nắm, làm cho nàng có cảm giác ngượng ngùng một chút. Nhìn hắn thản nhiên tự tại, từng chỗ đều rửa tỉ mỉ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đem mỗi ngón chân đều lau khô mới buông tay.
Ngồi trở lại bên giường, chớp mắt chờ mong nhìn nàng.
"......" Nàng không nói gì nhìn hắn.
"......" Hắn cũng nhìn nàng.
Nhìn tới nhìn lui như vậy cũng không phải biện pháp. Nàng thở dài, không ngại học hỏi thỉnh giáo: "Sau đó?"
"Đổi nàng."
Đổi cái gì......A, nàng đã hiểu.
Tân nương ngồi xổm xuống, lễ thượng vãi lai (có qua có lại) cũng giúp trượng phu của mình tẩy chân.
Công công là người đọc sách, lại không ngại thế tục, sủng thê như thế, nàng nghĩ đôi phu thê này tình cảm hẳn rất sâu đậm, vì thế A Phong mới học theo.
Suy nghĩ của hắn thực thuần túy, trong lòng hắn, đây là bộ dáng phu thê nên có, cũng cho rằng các đôi phu thê trong thiên hạ đều như thế.
Rửa sạch chân, hắn sắp lại gối uyên ương, vỗ vỗ cái gối bên trong: "Nàng ngủ ở chỗ này." Lại vỗ vỗ cái gối bên ngoài: "Ta ngủ nơi này."
Bỗng nhiên lại thêm câu sau, hại nàng thiếu chút nữa làm nghiêng chậu nước.....
"Đứa nhỏ ngủ nơi này."
"...." Đứa nhỏ ở đâu ra a!
Hắn không khỏi nghĩ nhiều lắm, tưởng tượng quá xa, chuẩn bị cả gối nhỏ cho đứa nhỏ.
Nàng liếc nhìn cái gối nhỏ đặt giữa giường, quả thực dở khóc dở cười.
Đổ nước rửa chân, trở lại trong phòng, hắn còn đang sờ bàn chân đã được rửa sạch sẽ, biểu tình ngốc hồ hồ.
"Sửng sờ cái gì?"
Hắn nhìn nàng khẽ nhếch môi lộ ra chút tươi cười, lui chân cho nàng tiến vào bên trong giường.
Nhớ tới đây là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, cõi lòng nàng đầy khẩn trương, thân thể cứng ngắc nằm bên cạnh hắn.
Hắn vươn tay, thay nàng đắp chăn, điều chỉnh lại vị trí nằm cho thoải mái, liền cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.
Nàng choáng váng, trong lòng băn khoăn căng thẳng, nhất thời không thích ứng kịp.
"A, A Phong...." Nàng đụng đụng người hắn.
"Đúng rồi, chưa thổi nến." Hắn lại đứng lên, thổi tắt nến, lại nằm trở về.
"....." Đây là nên khóc hay nên cười?
Được rồi, nói vậy là phụ mẫu cũng không ở trước mặt đứa nhỏ thân thiết, càng không có người dạy cho hắn biết chuyện khuê phòng, hắn ngốc hồ hồ cũng là có thể lý giải.
Phu thê mới cưới, hai người bọn họ nên từ từ thích ứng hoàn toàn với thân phận này, mọi việc nên thuận theo tự nhiên đi.
Bọn họ còn có thời gian cả một đời để cùng nhau vượt qua, có thể chạm rãi chung đụng, học được cách sinh hoạt phu thê.
Nghĩ như thế cũng liền giải tỏa được nổi sầu, hướng cánh tay hắn tựa vào.
Hắn tựa hồ bị dọa, chưa bao giờ chạm qua thân thể mềm mại của nữ nhân, ngay tại trong khủy tay hắn, hương thơm tràn ngập cõi lòng, hắn cả kinh tay chân luống cuống.
"Nàng, nàng..... nằm lên gối của đứa nhỏ."
Nàng cười khẽ, sờ sờ cái gối nhỏ dưới tay: "Cái này từ đâu có?" Thoạt nhìn, không giống như mới mua.
"Ta, của ta, còn có tiểu y, tiểu hài, a nương đều cất giữ cho ta, nói mỗi đường kim mũi chỉ đều là nương khâu cho ta, phải cất giữ cho tốt."
A nương còn nói, hiện tại hắn đã có thê tử, tiếp theo cũng sẽ có đứa nhỏ, hắn nghĩ rất nhanh sẽ dùng đến, nên lấy ra.
Nàng dường như có thể hiểu.
A nương trong lời nói là thẩm Xuân Thủy.
Nương là chỉ thân nương (mẹ ruột).
"Đứa nhỏ của chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc." Có một phụ thân mong chờ "hắn" xuất hiện như vậy, đem mọi vật của chính mình đều lưu lại cho "hắn" như báu vật, có thể không hạnh phúc sao?
Thỉnh thoảng trao đổi vài câu nói, dần dần cũng thích ứng ôn hương mềm mại trong lòng, lá gan hắn lớn hơn, dùng chân vòng qua người nàng.
Nàng liếc hắn một cái, không né tránh, bên má cọ cọ gối nhỏ.
"Nàng, nàng đừng cọ, sẽ hỏng, còn phải để cho đứa nhỏ dùng...."
"Keo kiệt! Hiện tại chỉ thương đứa nhỏ, không thèm thương ta."
"Ta thương! Ta đều thương." Hắn nóng vội biện giải, xê dịch thân, ôm nàng, hào phóng đưa tay cho nàng nằm lên, sau đó an tâm, nghĩ không còn vấn đề gì.
Nàng nở nụ cười, không có dị nghị gì, dựa vào đầu vai hắn, bình yên nhắm mắt.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |