Vay nóng Tima

Truyện:Chọc Vào Hào Môn – Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con - Chương 187

Chọc Vào Hào Môn – Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Trọn bộ 368 chương
Chương 187
Tôi nói, anh tin sao??
0.00
(0 votes)


Chương (1-368)

Siêu sale Shopee


Một tay bóp cổ cô gái, từ từ dùng sức, một tay choàng qua thắt lưng của cô ta kéo cô ta đến bên cạnh mình, đôi mắt lạnh lẽo của Nam Cung Kình Hiên lộ ra men say, giọng nói khàn khàn: "Cô cũng muốn tới mê hoặc tôi?"

Cô gái diễm lệ bị bóp cổ có chút hít thở không thông, có hơi sợ, nhưng vẫn nở nụ cười quyến rũ: "Đừng kích động nha, bây giờ không anh muốn em, nhưng một lát nữa sẽ chủ động làm tới đó nha, anh tin hay không?"

Nam Cung Kình Hiên nở nụ cười tà mị: "Tin, có điều là, nhất định cô sẽ hối hận hôm nay đã xức loại nước hoa này."

Sắc mặt cô gái diễm lệ cứng đờ, có phần e ngại nhìn anh.

Đêm khuya, đột nhiên bên trong quán bar truyền đến một tiếng hét thảm thiết, quấy nhiễu đến bảo vệ ở bên ngoài.

Có người chạy tới, lạnh mặt hỏi Nam Cung Kình Hiên: "Chuyện gì xảy ra?"

"Tôi nghĩ cô ta bị trẹo chân." Nam Cung Kình Hiên đang ngà ngà say bỗng tươi tỉnh, cười lạnh chống người đứng dậy, lạnh lùng nói: "Các người nhìn cho kỹ, tôi không hề đụng vào cô ta, vị tiểu thư này, cô nói đúng hay không?"

Cô gái diễm lệ nằm trên mặt đất không đứng lên nổi, tất cả mọi người đều cho là cô ta đau chân, ai ngờ khi lôi cô ta đứng dậy mới nghe cô ta kêu đau loạn xạ, mới biết là cánh tay của cô ta đã bị trật khớp.

Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta, cầm chìa khóa lên, đi mất.

Uống rượu, không có cách nào lái xe trở về.

Nam Cung Kình Hiên cũng không muốn quay về, không muốn nhìn thấy người phụ nữ kia, anh từng áy náy đã tổn thương cô, thời điểm gặp lại, anh muốn dành tất cả sự yêu thương để đền bù những sai lầm của mình, xác thực anh làm được, cô không còn bài xích anh nữa, thậm chí còn cho anh cơ hội yêu cô theo đuổi cô lần nữa, nhưng bây giờ.... .

Thân thể to lớn say bí tỉ của Nam Cung Kình Hiên gục trên tay lái, hàng mày tuấn dật nhíu chặt, hơi thở phù phù đầy mùi rượu.

Anh khó có thể tiếp nhận chuyện giữa cô và Bùi Vũ Triết, bọn họ đã xảy ra quan hệ chưa?

Nam Cung Kình Hiên nhíu nhíu mày, rất muốn cầm điện thoại gọi tới hỏi thăm tình trạng của cô, tâm bình khí hòa nghe cô giải thích, nhưng mà không có cách nào, vất vả lắm anh mới ấn xuống hai cái, trong đầu lại thoáng qua cảnh tượng bàn tay của Bùi Vũ Triết ở trên người cô vuốt ve xoa nắn.

"SHIT!!!" Nam Cung Kình Hiên giận dữ quăng điện thoại di động xuống ghế.

Bóng đêm càng lúc càng đen, dĩ nhiên anh cũng nằm gục trên tay lái ngủ thật say.

*****

Sáng sớm, anh bị tiếng điện thoại di động đánh thức.

Tiếng chuông điện thoại kiên nhẫn vang động, ầm ĩ sắp chết người.

Nam Cung Kình Hiên mở mí mắt nặng trĩu ra, rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc căng thẳng, khó chịu muốn chết, đầu cũng rất đau, cảm giác say rượu đúng là rất không tốt.

Anh dựa vào chỗ ngồi, gương mặt lạnh lùng vẫn tái nhợt, chẳng qua là ý thức thanh tỉnh rất nhiều.

Anh mở mắt, thấy tia nắng bình minh dịu dàng mà bình thản chiếu vào mặt mình.

Dụ Thiên Tuyết.... .

Ba chữ này, ê ẩm, chát chát, chậm rãi hiện ra trong đáy lòng anh.

Anh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lời cô nói ngày hôm qua, cô bị.... . Bỏ thuốc, nên cô mới ở cùng Bùi Vũ Triết? Anh suy đoán, coi như bị bỏ thuốc, với tính tình cương liệt cô cũng sẽ phản kháng mới đúng, trừ khi là Bùi Vũ Triết tâm thuật bất chính, thừa dịp làm bậy quấy rối.

Hàng mày tuấn dật nhíu thật sâu, Nam Cung Kình Hiên hiểu ra mình đã để lọt mấu chốt sự thực.

—— rốt cuộc là cô bị người nào bỏ thuốc?

Khắc chế là một chuyện, đúng là khắc chế không dễ dàng, nhưng có người tới trêu chọc lại là một chuyện khác.

Đột nhiên Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo.

Chuông điện thoại di động vẫn còn reo vang, anh tìm kiếm, lại thấy một chiếc điện thoại di động xa lạ dưới chỗ ngồi, suy nghĩ một chút, hẳn là của Lạc Phàm Vũ làm rơi trong xe.

Dãy số cũng không có hiện tên người gọi tới.

"Alo?" Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhận, khàn giọng nói.

"Kình Hiên." Bên kia là giọng của Lạc Phàm Vũ, có hơi nghiêm túc: " Tối hôm qua, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bên tôi có một bạn nhỏ tìm cậu, tìm rất gấp, có lẽ nói tìm mẹ của thằng bé thì đúng hơn, tìm rất gấp —— con trai của cậu?"

Lông mày của Nam Cung Kình Hiên đột nhiên giật giật, trong đầu hiện ra bóng dáng của Tiểu Ảnh.

"Cậu để thằng bé nghe điện thoại." Giọng của Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng khàn đặc. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

"Chú hư hỏng!!" Giọng của Tiểu Ảnh mang theo lửa giận rõ rệt truyền tiến tới, lớn tiếng chất vấn anh: "Mẹ cháu đâu? Chú đưa mẹ cháu đi đâu! Tại sao chú lại đánh chú Bùi bị thương rồi tự mình đưa mẹ cháu đi, điện thoại di động của mẹ cháu cũng không gọi được, đến cùng là chú đưa mẹ cháu đi đâu!"

Nam Cung Kình Hiên trầm mặc, nhàn nhạt hỏi: "Những điều này là chú Bùi nói với cháu? Cháu biết chú Bùi của cháu đã làm chuyện gì với mẹ cháu hay không?"

"Cháu không biết! Nhưng tối qua mẹ và chú Bùi còn rất tốt, thân thể của mẹ không thoải mái, là chú Bùi cho người đưa cháu về nhà, nhưng nửa đường mẹ bị chú đón đi, chú trả mẹ cho cháu!"

Thân thể của Nam Cung Kình Hiên hơi cứng ngắc, có chút khó khăn hỏi: "Mẹ cháu.... . Tối hôm qua không thoải mái?"

"Đúng vậy, chú hư hỏng, chú gọi mẹ cháu nhanh lên một chút, bằng không cháu sẽ huyên náo chú đến gà chó cũng không yên!" Đôi mắt Tiểu Ảnh sáng lên sự thông tuệ mà lạnh nhạt, cậu bé nói được là làm được, vốn nghĩ sáng sớm hôm nay nhận được tin tức của mẹ thì tốt rồi, nhưng không nghĩ tới vẫn không có bất kỳ tin tức gì, cậu bé chỉ có thể hỏi và chặn miệng tên ba khốn kiếp này!

"Tiểu Ảnh." Giọng Nam Cung Kình Hiên mềm xuống, ánh mắt lờ mờ, tay bắt đầu động tác khởi động xe: "Có lẽ chú đã làm sai một chuyện, bây giờ chú lập tức phải đi tìm mẹ cháu, vẫn là một người mẹ thật khỏe mạnh của cháu, có được hay không?"

Nhất thời, cơn giận của Tiểu Ảnh tiêu tan một ít, cau mày nói: "Vậy chú nhanh lên! Cháu cho chú một giờ đồng hồ!"

Nam Cung Kình Hiên nhanh chóng khởi động xe, cam kết: "Được."

Cúp điện thoại, anh lái xe như điên khùng trở về, bởi vì nhớ đến tối hôm qua đã ném một mình cô ở nơi đó, cô chỉ quấn một cái drap giường cũng không có đắp gì cả, y phục cũng ướt đẫm, anh lại có thể cứ như vậy mà bỏ cô một mình suốt đêm!

Tốc độ xe biểu hiện đến chỉ số cao nhất.

*****

Nhanh chóng đi qua hành lang, mở cửa, Nam Cung Kình Hiên đè ép hơi thở hổn hển, nhìn về phía sàn nhà, không có ai.

Trong lòng anh căng thẳng, đau nhói như bị kim đâm thật sâu.

Thiên Tuyết!

Nam Cung Kình Hiên cơ hồ đẩy từng cửa phòng ra nhìn qua một lần, hoàn toàn không có bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết, cuối cùng anh nhìn thấy vết nước ở trên sàn nhà, nhìn theo dấu nước anh chạy đến phòng tắm, mở cửa ra.

Trong phòng tắm, trên sàn ướt đẫm, một người phụ nữ nằm ngang, vòi sen trên đỉnh đầu nhẹ nhàng phun nước lạnh, cọ rửa thân thể cô, cả người cô cũng ngâm trong nước, sắc mặt trắng bệch, đôi môi đã không còn huyết sắc!

"Thiên Tuyết!" Nam Cung Kình Hiên vội vàng kêu một tiếng chạy tới, ôm lấy cô, tranh thủ tắt vòi sen, ôm cơ thể lạnh như băng vào trong ngực, cả người thật sự lạnh như băng, chẳng lẽ cô ở đây ngâm nước lạnh cả đêm sao?!

"Thiên Tuyết, tỉnh, em tỉnh lại!" Trong lòng Nam Cung Kình Hiên đau nhói, ôm cô kêu lên, tay vỗ vỗ mặt của cô.

Cô vẫn còn chưa phải tỉnh lắm, Nam Cung Kình Hiên cầm lấy khăn tắm thật to bao cả người cô lại, lau tóc cùng toàn thân cô, cởi hết y phục bị thấm ướt của cô ra dùng khăn lông bao lấy cô, ôm cô hướng về phía phòng ngủ chính đi tới, đặt cô lên giường.

Đóng cửa lại, mở hệ thống sưởi tối đa, Nam Cung Kình Hiên cởi áo khoác, lên giường ôm cô thật chặt, làm ấm thân thể của cô.

Thời điểm mới cởi quần áo của cô ra, anh mới cảm giác được toàn thân chấn động ——

Môi cô rách nát, rõ ràng cho thấy chính cô đã cắn, trong lòng bàn tay đầy dấu vết do móng tay để lại, càng thêm kinh hãi là bên trong bắp đùi cô, căn bản là cũng đầy dấu vết tím bầm.

Chính cô cấu véo sao? Cô còn dầm nước lạnh suốt cả đêm?

Nam Cung Kình Hiên nhíu mày ôm cô, đau lòng tới cực điểm, cô đã nói là bị bỏ thuốc, vậy mà lúc đó, lực chú ý của anh chỉ ở chỗ đến cùng là cô có xảy ra quan hệ cùng Bùi Vũ Triết hay không, hoàn toàn quên mất tình cảnh của cô!

"Thiên Tuyết.... . Thiên Tuyết....." Từng nụ hôn nóng bỏng của Nam Cung Kình Hiên rơi xuống đôi mắt cùng chóp mũi của cô, cuối cùng sưởi ấm môi cô, khàn giọng kêu to "Thật xin lỗi thật xin lỗi.... ."

Anh, thế nhưng để cho cô một mình đối mặt với cơn trào tình suốt cả một đêm!

Cánh tay to lớn ôm cô càng chặt hơn, ở nhiệt độ ấm áp, rốt cuộc Dụ Thiên Tuyết chậm rãi tỉnh lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từ từ khôi phục màu hồng, chẳng qua là cái loại nóng kia..... Ý thức của cô mơ màng không rõ, chỉ cảm thấy cả người đau nhức nóng như muốn thiêu đốt, ngước mắt, thấy gương mặt của Nam Cung Kình Hiên.

"Cuối cùng thì em cũng tỉnh....." Nam Cung Kình Hiên bưng mặt cô hôn mạnh xuống, lúc này mới cảm giác được mặt cô nóng hổi, đôi mắt anh hốt hoảng một hồi, giơ tay chạm vào trán cô: "Sốt sao? Thế nào nóng như vậy!"

Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết thê lương nhìn chăm chú vào anh, một câu cũng không nói.

Người đàn ông này, không phải đi rồi sao? Hiện tại lại quay về?

Nam Cung Kình Hiên bị ánh mắt của cô nhìn chăm chú vô cùng áy náy, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cô chống trán vào trán cô, giọng khàn khàn: "Thật xin lỗi, tối qua anh không nghe em giải thích rõ ràng.... . Nói cho anh biết, tối qua, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Thiên Tuyết, em nói cho anh biết.... ."

Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng mở miệng, giọng bể tan mà khàn khàn: "Tôi nói, anh tin sao?"

"....." Nam Cung Kình Hiên cau mày, thấp giọng nói: "Ít nhất em phải để cho anh biết.... ."

"Hôm qua đi đón Tiểu Ảnh, đưa Tiểu Ảnh đi dự tiệc chúc mừng Bùi Vũ Triết, cùng nhau ăn cơm, nhưng giữa chừng tôi thấy không thoải mái, lúc đầu tôi cũng không biết gì hết, sau đó tôi mới hiểu ra, nhưng đã khống chế không được mình....." Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào mắt anh, ánh mắt trong suốt không nhiễm một hạt bụi: "Sau đó tôi không biết xảy ra chuyện gì, lúc thanh tỉnh thì các anh đã đánh nhau tại khách sạn, tôi có thể trả lời vấn đề của anh, tôi không có xảy ra quan hệ cùng Bùi Vũ Triết, nếu như tối qua anh đã kịp thời tới đây chúng tôi còn chưa có phát sinh quan hệ, đó chính là cho tới bây giờ cũng không hề có, hiện tại anh tin sao?"

Nam Cung Kình Hiên cũng nhìn cô, có chút khó khăn hỏi: "Ròng rã năm năm, anh ta không thể nào không có bày tỏ với em..... Em không có động lòng qua một lần nào sao?"

"Có." Dụ Thiên Tuyết thành thật nói: "Lòng tôi đã từng rung động, không có nghĩa là tôi sẽ xảy ra quan hệ cùng anh ấy, tôi không phải là loại phụ nữ tùy tiện, nhưng nếu anh cảm thấy tôi phóng đãng, tôi không có tự trọng, tôi cũng không có cách nào."

Nhớ tới những lời mình kích thích cô tối qua, Nam Cung Kình Hiên cực kỳ áy náy, ôm chặt cô.

"Xin lỗi.... . Lúc đó anh đã quá xúc động." Nam Cung Kình Hiên khàn giọng nói: "Anh nhìn thấy em bị anh ta.... . Anh hận không thể giết chết anh ta, thật sự anh không cho phép trừ anh ra còn có người khác chạm vào em, em biết không? Từ trước tới nay, anh không có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt này đối với bất kỳ phụ nữ nào, cho tới bây giờ cũng không hề có.... ."

Anh vuốt ve môi cô, chống trán vào trán cô, chậm rãi nói xin lỗi: "Thật xin lỗi.... . Anh không nên nói những lời đó.... . Nói cho anh biết, em không có bị bất kỳ đàn ông nào khác chạm qua, anh không chịu nổi trên người em có một điểm nhơ dù chỉ chút xíu, thật xin lỗi....."

Hết chương 166


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-368)