Anh ta không có cơ hội đến gần em nữa, cho dù chỉ là một chút
← Ch.153 | Ch.155 → |
"Tiên sinh, chào anh." Dụ Thiên Tuyết đè nén tâm tình nói.
"Cô đi rồi?"
Lồng ngực Dụ Thiên Tuyết phập phòng, càng nghe giọng nói này càng thấy quen, sự từ tính trêu chọc làm cho lòng cô rối thành một nùi, nhưng hiện giờ cô không quan tâm chuyện này, nhẹ nhàng hít một hơi nói: "Vị tiên sinh này, xin thứ lỗi vì tôi không chào mà đi, tôi nghĩ quan hệ thuê mướn giữa chúng ta nên kết thúc, rất xin lỗi vì tôi không thể đảm nhiệm công việc này, Huệ Minh vẫn còn có rất nhiều tư vấn viên muốn đảm nhiệm phần công tác này, cũng không nhất định phải là tôi!"
"..... Cô rất tốt."
"Tôi không cảm thấy tôi làm tốt, tôi không thích cảm giác khó hiểu như vậy, nếu muốn bảo vệ sự riêng tư cá nhân lại đồng thời xâm phạm đến quyền lợi của người khác, phần công tác này tôi không tiếp nhận!" Dụ Thiên Tuyết cắn đôi môi đỏ mọng thật sâu, khó khăn nói.
"Tôi xâm phạm đến quyền lợi gì của cô?"
"Nhân cách!" Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, trong đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng kiên định: "Sau khi tôi ngủ anh đã làm cái gì với tôi chính anh biết rõ!"
Quản lý Chương đang uống nước thì bị sặc đến ho khan, mắt lóe lên, bị người phụ nữ to gan lớn mật này làm cho sợ tới mức tay chân cũng lạnh ngắt.
Đây chính là người thừa kế duy nhất của nhà Nam Cung a, cô dám nói chuyện với anh ấy như vậy?!
"....." Đối phương lặng im trầm mặc.
Dụ Thiên Tuyết chờ đợi một hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Nếu như không có vấn đề gì nữa thì tôi cúp điện thoại, lần tư vấn sau sẽ an bài tư vấn viên khác, hy vọng có thể trợ giúp mọi điều cho anh."
Cô an tĩnh chờ đợi, giọng nói trầm thấp chậm rãi truyền tới: "Sau khi ngủ cô kêu muốn uống nước, tôi không rãnh đi lấy giúp cô, nên đã cho cô uống chút rượu đỏ..... Cô còn có nghi vấn gì khác không?"
"..... !" Tức khắc Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, suy nghĩ trong đầu nhất thời rối loạn. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon
Anh ta không có xâm phạm mình?!
Lúc đó, xác thực là cô ngủ đến mê man khi tỉnh lại cũng không biết đã mấy giờ, căn bản cũng không biết khi mình ngủ mê đã nói cái gì, nhưng thật sự là một chút ấn tượng cô cũng không có! Vả lại.... . Một người vốn không quen biết, tại sao lại muốn dùng loại phương thức thấp hèn bỉ ổi này với mình? Nhìn chỗ ở cùng phẩm vị của anh ta mà nói, anh ta hẳn là nhân vật của giới xã hội thượng lưu, càng không thể thiếu phụ nữ!
Đột nhiên Dụ Thiên Tuyết tỉnh ngộ, khuôn mặt thanh tú trướng đến đỏ hồng, hoàn toàn không biết còn có thể nói gì nữa: "Tôi.... . Thật sự xin lỗi, thật xin lỗi vị tiên sinh này, là tôi hiểu lầm, tôi cho là.... ."
".... . Cho rằng cái gì?"
Dụ Thiên Tuyết cắn chặt môi, cắn đến đau không chịu nổi, lúc này mới vẫy vẫy đầu, cau mày tiếp tục hỏi: "Điện thoại di động của tôi chẳng biết tại sao lại tắt máy, xin hỏi là anh làm sao?"
"Cô hi vọng bị quấy rầy khi ngủ à?"
Dụ Thiên Tuyết trầm ngâm một lát, biết vấn đề không phải ở chỗ có bị quấy rầy hay không, cô để diện thoại ở chế độ rung, bởi vì tư vấn viên chuyên nghiệp trong thời điểm giao tiếp với khách tuyệt đối không cho phép mở máy, về điểm này, thật sự là cô làm được chưa được thỏa đáng.
"Xin lỗi, tiên sinh, hôm nay là lần đầu tiên tôi tới trò chuyện, có rất nhiều điều tôi làm được chưa tốt, hi vọng anh thông cảm bỏ qua, lần sau tôi sẽ chú ý." Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, dũng cảm thừa nhận tất cả sai lầm của mình, thật sự là cô vẫn chưa thích ứng đảm nhiệm công việc này.
"Lần sau rồi hãy nói." Giọng nói trầm thấp nhàn nhạt lưu lại một câu, cúp điện thoại.
Dụ Thiên Tuyết hơi lúng túng nhìn chằm chằm ống nghe, một lát sau mới đưa lại cho quản lý Chương.
"Thế nào rồi? Đối phương tỏ thái độ thế nào?.... . Thiên Tuyết, có phải cô hiểu lầm cái gì hay không? Sao mặt đỏ như vậy?" Quản lý Chương chăm chú nhìn người phụ nữ xinh đẹp rung động lòng người trước mắt, cười yếu ớt hỏi.
Thân ảnh mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết khựng lại, đôi mắt trong suốt chớp chớp quét đi tất cả cảm xúc, chỉ còn lại sự thông suốt sáng ngời, một hơi thở quật cường vọt lên sống lưng của cô, cô mở miệng, giọng nói mát rượi: "Xin lỗi quản lý Chương, lần này tôi làm không xong, lần sau sẽ không xuất hiện tình huống như thế nữa, tôi bảo đảm."
Trong đôi mắt trong suốt trong tràn đầy sự thành khẩn.
Quản lý Chương đưa tay chống đỡ môi, ánh mắt mập mờ chăm chú nhìn cô, giơ một ngón tay lên quơ quơ: "Đi ra ngoài đi."
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, cầm túi xách của mình lên đi ra cửa.
Mở laptop ra gõ vào dòng chữ đã viết kia, quả thật là lung tung mà xấu xí, cô khép lại, lần đầu tiên cảm giác được công việc của mình có tính khiêu chiến vài phần, nhưng mà tại sao, rõ ràng cô cảm thấy suy nghĩ của người kia có logic chính xác, chắc chắn là không giống như người có bệnh tâm lý cùng chướng ngại tâm lý? Thông thường thì người mắc loại bệnh này không có cách nào khống chế tâm tình cũng như tư tưởng của mình, rốt cuộc thì tâm lý của anh ta có vấn đề gì?
Nghĩ như vậy mãi cho đến khi tan việc, Dụ Thiên Tuyết nhớ tới buổi hẹn với dì Bùi.
Cô nhìn đồng hồ, quyết định đi đón Tiểu Ảnh trước rồi mới đến nhà Bùi Vũ Triết.
Giữa đường lại nhận được điện thoại của Bùi Vũ Triết, giọng nói ưu nhã trầm thấp của anh truyền đến: "Không cần đến nhà anh, đi thẳng đến nhà hàng Hồ Nam ở trung tâm thành phố, anh không để cho mẹ anh nấu ăn, nên cứ trực tiếp ra ngoài ăn đi."
Dụ Thiên Tuyết nghe giọng nói của anh thì có hơi không được tự nhiên, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, đúng ra tôi phải tới nấu ăn để chiêu đãi dì Bùi."
"Đừng so đo những điều này với mẹ anh.... . Anh chờ em." Bùi Vũ Triết êm ái nói xong, cúp điện thoại.
"Mẹ, bà Bùi đã tới rồi sao?" Tiểu Ảnh ngẩng mặt lên.
"Ừ, hôm qua dì Bùi đã đến." Dụ Thiên Tuyết tựa vào chỗ ngồi, vuốt ve đầu cậu bé.
Tiểu Ảnh chu mỏ: "Vậy mẹ thảm rồi!"
"Hả?"
"Mẹ, mẹ sẽ bị bà Bùi bức hôn!" Tiểu Ảnh khẳng định nói: "Bà Bùi vẫn luôn hi vọng mẹ cùng con trai của bà trăm năm hảo hợp sớm sinh quý tử!"
Dụ Thiên Tuyết hơi đỏ mặt, quẹt đầu mũi của cậu bé một cái: "Tiểu Ảnh không được nói lung tung."
"Yên tâm đi, Tiểu Ảnh sẽ thay mẹ làm người xấu!" Tiểu Ảnh vỗ ngực một cái, đôi mắt trong trẻo tràn đầy sự tự tin.
"....." Dụ Thiên Tuyết do dự một chút không hỏi ra miệng, nhưng chốc lát sau vẫn không nhịn được lo lắng nhìn cậu bé: "Tiểu Ảnh, rốt cuộc con muốn làm gì?"
"Nói cho bà Bùi và chú Bùi biết, con có cha! Mặc dù con vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận, nhưng nếu chú ấy cưới mẹ, con nhất định sẽ làm cho gà chó không yên! Mẹ, mẹ không muốn gả cho chú Bùi, viện cớ này cũng được!" Tiểu Ảnh đẩy cửa xe ra nhảy xuống, nhìn nhà hàng Hồ Nam trước mắt, nói giòn tan.
Dụ Thiên Tuyết cũng có chút lo lắng bước xuống xe, rất muốn biết, đến cùng là sự kiện ngày hôm qua đã nảy sinh ảnh hưởng gì với Tiểu Ảnh, dường như cậu bé đã sự thực tiếp nhận có người cha Nam Cung Kình Hiên này, chẳng qua là kế tiếp cậu bé muốn làm như thế nào, ngay cả Dụ Thiên Tuyết cũng không thể suy đoán được.
"Chúng ta đi vào trước, chờ họ một lát mới phải phép, nhớ đưa quà tặng cho bà Bùi biết không....." Dụ Thiên Tuyết bỏ qua u sầu của mình, kéo tay Tiểu Ảnh qua, vừa dặn dò vừa đi vào bên trong.
Mà bên ngoài nhà hàng Hồ Nam, một chiếc xe chậm rãi dừng lại.
Một ống kính đen kịt nhô ra ngoài cửa sổ, ngay tại lúc Dụ Thiên Tuyết lôi kéo Tiểu Ảnh đi vào, tiếng 'Rắc rắc', bóng dáng của hai người đã bị chụp ảnh.
*****
Gió đêm phơ phất.
Dì Bùi ngồi ở phía sau ôm Tiểu Ảnh trêu chọc cậu bé nói chuyện, Dụ Thiên Tuyết ngồi ở phía trước, cùng Bùi Vũ Triết nhàn nhạt yên lặng không nói lời nào.
Có người già cùng trẻ con ở đây, trao đổi giữa bọn họ cũng ngưng trệ.
Một đường về đến nhà, Bùi Vũ Triết ưu nhã bước xuống mở cửa sau xe: "Mẹ, mẹ dẫn Tiểu Ảnh đi vào trước, con còn có chuyện nói với Thiên Tuyết, lát nữa sẽ vào."
Dì Bùi xuống xe, lôi kéo tay Tiểu Ảnh, từ ái cười cười: "Hai đứa cứ nói chuyện đi, mẹ dẫn Tiểu Ảnh vào trước."
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết hơi đề phòng, nhưng biết chối từ không xong, nhẹ giọng dặn dò: "Tiểu Ảnh ngoan, chờ mẹ, nghe lời bà nói."
Ở xa xa Tiểu Ảnh gật đầu: "Dạ, được! Con chờ mẹ bên trong!"
Bùi Vũ Triết không ngẩng đầu, nhưng có thể nghe ra sự xa cách trong lời nói của Tiểu Ảnh, cũng không giấu diếm sự thực là anh không ở cùng một chỗ với hai mẹ con mình, căn bản là không thích Dụ Thiên Tuyết có quan hệ gì với anh.
Đợi một già một trẻ đi vào, Bùi Vũ Triết nhìn chằm chằm vào bóng lưng họ, nhàn nhạt hỏi: "Có cần thiết phải ở trước mặt mẹ anh phân chia rõ ràng như thế không?.... . Thiên Tuyết, anh luôn biết rõ ý tứ của em, chúng ta vốn không có nửa điểm cơ hội, đúng không?"
Thân ảnh anh cô đơn, tựa như khi đó, lúc Dụ Thiên Tuyết mới vừa gặp anh, ủ dột đến mức khiến người ta sợ hãi.
"..... Đây là ý của Tiểu Ảnh, em hi vọng có thể tôn trọng sự lựa chọn của thằng bé." Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói.
Bùi Vũ Triết chầm chậm xoay người, đôi mắt thâm thúy thoáng qua chút ánh sáng.
Dụ Thiên Tuyết đứng ở bên cạnh xe nhìn anh đến gần, theo bản năng muốn lùi lại một bước, nhưng bị anh chậm rãi bắt được bàn tay đặt trên cửa xe của cô, cầm tay cô kéo khỏi cửa xe, 'Phanh!' một tiếng, đóng cửa xe lại.
Dụ Thiên Tuyết bị âm thanh chấn động kia làm cho run lên, còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị anh từ từ áp ở trên xe.
Thân thể của Bùi Vũ Triết chậm rãi đè thấp, chống trán vào trán cô, đôi mắt trong vắt như nước.
"Em nhất định phải lấy con trai ra viện cớ vậy sao?.... . Thiên Tuyết, anh hiểu rõ trong lòng em Tiểu Ảnh rất quan trọng, hôm qua nói ra những lời như thế anh rất xin lỗi, anh không nên khơi gợi lại ký ức thống khổ nhất của em ở trước mặt thằng bé..... Thật xin lỗi....." Bùi Vũ Triết trầm thấp nói, sắc môi hơi tái nhợt, thành khẩn xin lỗi.
Dụ Thiên Tuyết bị hơi thở của anh bức bách không chỗ để trốn trốn, nâng đôi mắt trong suốt lên, lắc lắc đầu: "Thôi, em không so đo, anh tổn thương không phải là em, nếu muốn xin lỗi cũng không cần nói với em."
Bùi Vũ Triết cảm thấy hơi vô lực, rõ ràng đang ôm cô, nhưng không có biện pháp đi vào trong lòng của cô.
"Anh không hối hận....." Bùi Vũ Triết khống chế được thân thể hơi giãy giụa của cô, thì thầm nói ra một câu, trong đôi mắt sáng ngời ánh sáng quỷ dị mà bén nhọn: "Thiên Tuyết, một chút anh cũng không hối hận khi nói ra những lời đó.... . Cho tới bây giờ người đàn ông kia cũng không xứng với em, để Tiểu Ảnh biết những chuyện kia, anh ta lại càng không có cơ hội đến gần em dù là một chút, cho nên, căn bản là anh không hối hận khi nói ra những lời đó, chẳng qua đã làm tổn thương em, trái tim anh cũng đau đớn.... ."
Dụ Thiên Tuyết chậm rãi trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Sắc mặt cô tái nhợt, không ngờ người đàn ông này lại đáng sợ thế này, trước kia cô chỉ cảm thấy con người anh có chút tối tăm, cũng chưa đến nổi sẽ dùng thủ đoạn đặc thù như thế để đuổi đàn ông bên cạnh cô đi, nhưng bây giờ.... .
"Bùi Vũ Triết, anh buông ra, cứ thế này em thấy không thoải mái!" Dụ Thiên Tuyết khẽ cau mày, cảm giác eo bị ép rất đau, cô cũng không dám buông lỏng sức lực, một khi buông lỏng sẽ thật sự bị anh hoàn toàn trấn áp trên xe.
Ánh mắt Bùi Vũ Triết khẽ dịu lại, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô hơi ngồi dậy một chút, Dụ Thiên Tuyết nhíu mày lại rồi thả lỏng, trong đêm tối anh cảm giác được có một tia chớp sáng, không rõ ràng, nhưng anh vẫn nhạy bén quan sát được —— mấy năm nay, kinh nghiệm trên sân khấu đã rèn luyện được loại nhạy bén này, anh biết, giờ phút này đang có một camera ở đối diện bọn họ.
"Bây giờ thoải mái hơn chưa?" Bùi Vũ Triết nhàn nhạt hỏi.
Đôi mắt trong veo của Dụ Thiên Tuyết nhìn anh, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy sự nghiêm túc: "Nếu như anh có thể buông ra em sẽ thấy tốt hơn."
Bùi Vũ Triết nở nụ cười, nghênh đón ánh sáng nhạt của camera ở xa xa kia, đỡ lấy gáy của cô, chính xác mà thâm tình hôn xuống.
← Ch. 153 | Ch. 155 → |