Tôi chỉ hi vọng có thể cách xa anh một chút
← Ch.125 | Ch.127 → |
Ba ngày sau đó, rốt cuộc Dụ Thiên Tuyết cũng sửa sang thỏa đáng thủ tục nhập học cho Tiểu Ảnh, chuẩn bị bắt tay tìm việc làm.
"Mẹ, mẹ thật sự cảm thấy con cần bắt đầu từ lớp một tiểu học sao?" Khóe miệng Tiểu Ảnh hơi giật giật nhìn cái bản đen có dán một đống hoa hồng nhỏ trên đó, vẻ mặt đầy sự bất đắc dĩ.
"Nếu không thì sao đây? Bạn nhỏ Dụ Thiên Ảnh, con cảm thấy con có khả năng nhảy lên lớp mấy?" Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu nhìn cậu bé, đôi mắt trong suốt như muốn nói hai chữ 'Đương nhiên. '
Kỳ thực không phải cô thật sự muốn Tiểu Ảnh bắt đầu học từ lớp một, chẳng qua là để cho cậu bé cảm thụ một chút không khí trường học mà thôi, đứa bé này có thói quen tự học, lúc ba tuổi thì chữ Hán và toán số học đơn giản cũng đã không làm khó được cậu bé, cậu bé yêu thích tìm hiểu về phương diện mạng lưới điện tử gì đó, đèn đóm trong nhà bất kể lớn hay nhỏ đều đã từng bị cậu bé phá hư rồi lại phá hư, có trời mới biết làm sao cậu bé làm được, lần đầu tiên, khi Dụ Thiên Tuyết nhìn thấy con trai tiếp xúc với điện thì sợ tới mức mặt trắng bệch, thề không bao giờ để một đứa bé nhỏ như vậy đụng tới những thứ kia, nhưng mà không có cách nào, đến thượng đế cũng không ngăn cản được khát vọng của cậu bé đối với mấy này.
Nhưng mà, một đứa bé đang ở thời kỳ phát triển cũng là thời kỳ tạo thành tính cách và phương thức học tập, hoặc muốn tiếp xúc với gì đó tương đối khá hơn thì vẫn phải lựa chọn phương thức giáo dục đa dạng, ít nhất là để cho cậu bé nếm trải thử xem mình có thích hay không, hơn nữa ở trong bầu không khí học tập, dù sao thì so với tự mình học thì không khí cũng tốt hơn rất nhiều.
Tiểu Ảnh xem thường, ngó ngó những tờ giấy đầy chữ mà các bạn nhỏ viết mỗi ngày cũng cảm thấy mấy bạn nhỏ này thật trâu bò, cậu bé cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng mà cũng xem như vì mẹ, đành ở trong này chịu đựng một tý, có thể kết giao bạn bè cũng tốt!
"Cô giáo, làm phiền cô chú ý Tiểu Ảnh nhiều một chút, thằng bé quen sống ở nước ngoài, khó tránh khỏi sẽ có chút không thích ứng với bên này." Dụ Thiên Tuyết kéo Tiểu Ảnh qua nhẹ giọng dặn dò: "Nếu như có chuyện gì cô cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ tranh thủ đến ngay."
Cô giáo hiền từ nhìn Tiểu Ảnh: "Đứa nhỏ này thật đẹp trai, nhìn cũng rất thông minh, tôi sẽ dẫn dắt cậu bé thật tốt."
"Vậy cám ơn cô giáo."
Tiểu Ảnh đi theo Dụ Thiên Tuyết cùng nhau tới trước cửa văn phòng, mắt thấy Dụ Thiên Tuyết phải đi, trong lòng cậu bé năm tuổi cũng có chút căng thẳng lên, mở miệng cà lăm hỏi: "Mẹ, con ăn hiếp mấy bạn nhỏ thì làm sao bây giờ?"
Dụ Thiên Tuyết: "....."
Một đứa trẻ bình thường không phải nên hỏi 'Mẹ, mấy bạn ăn hiếp con làm sao bây giờ?', thế nhưng đứa nhỏ này.....
"Tiểu Ảnh rất hiểu chuyện nha, sẽ không." Dụ Thiên Tuyết ngồi chồm hổm xuống, dịu dàng nhìn con trai.
Tiểu Ảnh để lộ ra nụ cười, hắc hắc, kéo vành nón thấp xuống, nhìn nhìn trường học, mặc dù đã quen tính cách độc lập, nhưng mà ở tại một quốc gia xa lạ thì trong lòng vẫn còn rụt rè.
"Tiểu Ảnh nhớ mẹ thì gọi điện thoại cho mẹ, nếu mẹ không không bận thì bảo đảm sẽ đến đúng giờ, bảo đảm, có được hay không?" Dụ Thiên Tuyết xòe bàn tay ra đặt ở bên đầu, cam kết cùng với con trai.
Tiểu Ảnh suy nghĩ một chút, gật gật đầu, hiên ngang lẫm liệt nói: "Mẹ đi đi, con sẽ học thật giỏi!"
"Ừ, còn nữa..... Không được mang trò chơi đến trường học truyền bá cho mấy bạn nhỏ chơi." Dụ Thiên Tuyết dịu dàng dặn dò một câu.
Tiểu Ảnh: "....."
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, bạn nhỏ ở đây chắc là không chơi SinggleDiomand, khẳng định là bọn họ thích nhìn hơn!" Tiểu Ảnh gật đầu nói.
Sau cùng Dụ Thiên Tuyết ôm cậu bé một chút, chính mình cũng không bỏ được, nhưng vẫn hi vọng con trai có thể lớn lên trong sự giáo dục của trường học, thật sự thì cũng đã đến lúc cô nên đi tìm việc làm rồi.
*****
Bắt đầu từ công ty văn hóa khoa học công nghệ Khai Thừa, là công ty đào tạo hệ thống truyền thông lớn nhất toàn vùng Hoa Nam.
Dụ Thiên Tuyết chăm chú nhìn nhìn tự liệu trong hồ sơ, theo bản năng sửa sang lại quần áo bản thân một chút, đôi mắt trong suốt nhìn về phía phòng họp, bên trong tiến hành phỏng vấn đã hơn một giờ, người kế tiếp chính là cô.
"Dụ Thiên Tuyết!" Người ở bên trong đang gọi.
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi đi vào, trên người cô mặc bộ đồ công sở tinh tế làm nổi bật lên thân hình yểu điệu, có sự mỹ lệ nữ tính riêng biệt.
"Chào anh." Dụ Thiên Tuyết bắt tay nói với người phỏng vấn, lúc này mới ngồi xuống.
"Cô trở về từ Mỹ? Trong thời gian này cô làm công việc gì?" Người phỏng vấn lật xem hồ sơ của cô.
"Nội trợ." Dụ Thiên Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói, cũng không thể nói mình ở nước ngoài chăm sóc bệnh nhân, nhưng đó cũng coi như là công việc quản lý gia đình cao cấp, trong đôi mắt trong suốt của cô lộ ra vẻ thành khẩn, điều này cô thật sự có không nói dối.
"Có thể nói cụ thể một chút không?"
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, quyết định phải bảo vệ riêng tư của Bùi Vũ Triết: "Nội dung cụ thể là khai thông trao đổi với bệnh nhân mắc bệnh tâm lý, ngoài tác dụng trị liệu còn có sự phụ trợ của thuốc, có bệnh án đã thành công, chỉ là tôi không có phương tiện tiết lộ bệnh nhân của mình, rất xin lỗi."
"À, điều này chúng tôi có thể hiểu, loại phục vụ này của cô ở chỗ chúng tôi rất khan hiếm, có thể hỏi lý do Dụ tiểu thư lựa chọn công ty của chúng tôi không?" Trên mặt người phỏng vấn nở nụ cười tươi, bắt đầu hỏi dò tình hình cụ thể của cô.
Dụ Thiên Tuyết nói năng ưu nhã, trò chuyện có tiết tấu làm cho người nghe rất thoải mái, bắt đầu nói tới nội dung cụ thể, cô có thể nhìn ra người phỏng vấn rất hài lòng, đây hẳn là tình thế bắt buộc của một phần công việc.
Chẳng qua là đến nửa chừng, bỗng nhiên có người đi vào tìm người phỏng vấn, lời nói của Dụ Thiên Tuyết bị cắt ngang.
"Ngại quá, tổng giám đốc tìm tôi, tôi đi ra ngoài một lát sẽ lập tức trở lại." Người phỏng vấn nói xin lỗi, đứng dậy đi ra ngoài.
Dụ Thiên Tuyết đúng lúc nghỉ ngơi một chút, tựa vào chỗ ngồi, trong lúc vô tình tầm mắt xuyên qua cửa phòng nhìn ra phía ngoài, một bóng dáng mặc tây trang màu trắng đang nói gì đó với người phỏng vấn, đáng lẽ cô cũng không chú ý lắm, chẳng qua là khi bóng dáng kia xoay người cười yếu ớt, cả người cô liền ngây dại, nhưng chỉ trong một giây, cô vội vàng quay đầu làm bộ như không thấy gì cả!
Nhưng rõ ràng là cô đã nhìn thấy.
Người đàn ông kia, bóng dáng mặc tây trang màu trắng đó, Lạc Phàm Vũ.
Có đúng lúc như thế này hay không?
Không phải người đàn ông này kinh doanh nhà hàng quán bar..... Ngành giải trí ẩm thực sao? Làm sao lại chuyển ngành mở ra công ty này? Thời gian văn hóa Khai Thừa thành lập không bao lâu mà đã có quy mô lớn như thế này, thời điểm Dụ Thiên Tuyết lựa chọn nghề nghiệp đã tận lực tránh né bọn họ, thật không ngờ vẫn là tránh không khỏi!
Trên khuôn mặt trắng nõn có vẻ ửng hồng mất tự nhiên, Dụ Thiên Tuyết cắn môi, tiếp tục nghiêng đầu không để cho anh nhìn thấy mình.
Chờ người phỏng vấn trở lại, cửa phòng đóng lại, trạng thái của cô mới đỡ hơn một chút. mang truyện đi xi ghi rõ nguồn: dd lequydon
"Tốt lắm Dụ tiểu thư, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện, cô có thể nói tiếp nguyện vọng của cô, còn có một vài đề nghị đối với công ty của chúng tôi."
"Xin lỗi, vị tiên sinh này, tôi nghĩ lựa chọn của tôi có chút vấn đề, lần phỏng vấn này tôi có thể hủy bỏ không?" Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ có lỗi, cô nghiêm túc nói.
Người phỏng vấn cực kỳ kinh ngạc: "Sao đột nhiên Dụ tiểu thư lại đưa ra quyết định như vậy? Không phải chúng ta nói chuyện với nhau rất vui vẻ sao?"
Dụ Thiên Tuyết cười khổ lắc đầu: "Thật sự rất xin lỗi, không phải quý công ty có vấn đề, là vấn đề cá nhân của tôi, tôi nghĩ tôi nhất thiết phải đi rồi, tôi tin sẽ có người thích hợp phần công tác này hơn so với tôi, cám ơn."
Nói xong cô đứng dậy, bất kể người phỏng vấn ở phía sau nói gì, chỉ là khẩn trương muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Dụ Thiên Tuyết đi rất nhanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu lộ ra sự kiên quyết.
Mắt thấy sắp ra khỏi cửa công ty, sau lưng lại truyền đến tiếng một giọng nói không xác định: "Thiên Tuyết....."
Dụ Thiên Tuyết căng thẳng trong lòng, đưa tay cầm tay nắm cửa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lạc Phàm Vũ thấy được nửa khuôn mặt nghiêng kia, đôi mắt thoáng qua một tia sáng, tức khắc khẳng định, kêu lớn: "Thiên Tuyết!"
Anh vội vàng chạy ra khỏi cửa công ty, ngay tại lúc Dụ Thiên Tuyết chặn xe taxi lại anh ngăn trước ở mặt cô, chăm chú nhìn cô hai giây lập tức kích động: "Thiên Tuyết, thật sự là cô! Ông trời ơi..... Cô lại còn ở thành phố Z, năm năm qua tôi lại có thể chưa hề nhìn thấy cô! Thiên Tuyết, rốt cuộc là cô đã đi đâu? Kình Hiên tìm kiếm cô gần như điên rồi cô biết không!"
Vẫn là bị ngăn lại, ánh mắt Dụ Thiên Tuyết trong trẻo lạnh lùng chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt.
"Chào anh." Biết chạy không khỏi, Dụ Thiên Tuyết đành phải lên tiếng chào hỏi.
Sự kích động trong lòng Lạc Phàm Vũ thối lui, đột nhiên nhớ lại chuyện năm năm trước, trong lòng thoáng qua sự áy náy nồng đậm, nắm chặt cánh tay của cô nói: "Thiên Tuyết, thật xin lỗi, khi đó tôi không biết Kình Hiên sẽ làm như vậy, nếu như tôi biết tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin cô mang thai, có đánh chết tôi cũng sẽ không nói, tôi thật sự không nghĩ tới....."
Lúc đó, sau khi nghe nói Nam Cung Kình Hiên thật sự ép Dụ Thiên Tuyết phá bỏ đứa bé, Lạc Phàm Vũ mới biết mình có bao nhiêu sai lầm.
Đôi mắt Dụ Thiên Tuyết thoáng lấp lánh ánh sáng, bỗng chốc cũng nhớ lại những chuyện xưa kia.
"Không trách anh được, cũng không phải là vấn đề của anh." Giọng cô nhẹ nhàng, tránh thoát tay của anh đi qua một bên, gió thổi tung mái tóc cô xốc xếch: "Chỉ là chuyện đã qua, nói những điều này cũng không có ý nghĩ gì, ngại quá tôi đi trước."
"Thiên Tuyết!" Lạc Phàm Vũ không dám bắt lấy cô nữa chỉ tiến lên ngăn cô lại, gương mặt tuấn tú nóng nảy lo lắng: "Rốt cuộc là mấy năm nay cô đi đâu? Kình Hiên đã lật đổ cả thành phố Z tìm khắp nơi cũng không tìm thấy cô, quê nhà của cô cậu ấy cũng đã đi qua, cô không biết cậu ấy có bao nhiêu cuống cuồng lo lắng đâu, cô gặp cậu ấy chưa?"
"Tôi gặp anh ta làm gì? Ôn chuyện cũ sao?" Dụ Thiên Tuyết tiếp tục bước nhanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu không lộ ra biểu tình gì, vừa tránh qua một bên vừa đưa tay đón xe.
"....." Trái tim của Lạc Phàm Vũ bị nhéo chặt, nhìn cô chằm chằm, trái tim giống như bị một một tảng đá đè ép: "Thiên Tuyết, tôi biết cô hận cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng rất áy náy với cô, cô có thể gặp cậu ấy một lần hay không....."
Dụ Thiên Tuyết dừng bước chân, mắt trừng lớn nhìn anh.
"Lạc Phàm Vũ, anh cho tôi con đường sống được không? Năm năm trước tôi đã từng cầu xin anh, anh cũng đã từng đáp ứng tôi đó thôi, nhưng mà kết quả thì sao? Hiện tại tôi lại cầu xin anh một lần nữa, để cho tôi an tĩnh trải qua cuộc sống, tôi không phải lệ quỷ trở lại đòi mạng, tôi chỉ hi vọng có thể cách xa các người một chút, càng xa càng tốt, anh hiểu không?!"
Rốt cuộc một chiếc taxi dừng lại trước mặt cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết hơi tái nhợt, không chút suy nghĩ liền đi vòng qua anh, sau đó trực tiếp mở cửa xe ngồi vào trong.
"Thiên Tuyết!" Lạc Phàm Vũ thở hổn hển đuổi theo, vỗ vỗ cửa xe nói: "Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô, nếu cô tiếp tục ở đây thì không có khả năng không bị Kình Hiên tìm được, tôi không cầu xin cô tin tưởng tôi, nhưng cô phải biết tôi hi vọng cô đừng bị bất cứ thương tổn gì giống như trước kia, tôi thật sự hi vọng như thế....."
Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu qua, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mờ mịt thống khổ, nhẹ giọng nói: "Lái xe."
Hết chương 116
← Ch. 125 | Ch. 127 → |