Sinh cháu nhưng không có nuôi cháu, cháu vẫn yêu quý, yên tâm
← Ch.119 | Ch.121 → |
Rốt cuộc, Nam Cung Ngạo cũng ngồi không yên nữa.
Đợi đến lúc đưa La Mân Thành về đến biệt thư nhà họ La, sau đó khéo léo uyển chuyển từ chối lời mời vào uống tách trà, Nam Cung Ngạo cười híp mắt mặc cho tài xế đóng cửa sau lại, xe từ từ chạy về hướng biệt thự nhà Nam Cung, mắt của Nam Cung Ngạo dần trầm xuống.
"Gần đây Kình Hiên đang bận rộn chuyện gì?" Nam Cung Ngạo trầm giọng hỏi.
"Thưa lão tiên sinh, gần đây thiếu gia thu mua mấy công ty đang trong quá trình xác nhập, tiểu thư Tình Uyển bên kia nói muốn tổ chức hội diễn tấu của một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng nhất trong nước, thiếu gia cũng trợ giúp cô ấy, gần đây quan hệ giữa thiếu gia và tiểu thư Tình Uyển vô cùng tốt." Tài xế thận trọng nói, bởi vì trong biệt thự nhà Nam Cung, có thể để cho Nam Cung Ngạo bận tâm lo lắng chỉ có hai chuyện ___
Đầu tiên, là công chúa nhỏ của nhà Nam Cung - Trình Lan Y, ngày hôm nay có gặp rắc rối hay gây họa không!
Thứ hai, chính là hôn ước của Nam Cung Kình Hiên và La Tình Uyển.
Chỉ cần hai người kia có chút ít tiến triển, Nam Cung Ngạo cũng sẽ cảm thấy hơi hài lòng, nhưng bây giờ, nghe tin này ông lại giống như không có chút vui vẻ nào, ngược lại sắc mặt càng thêm khó coi, tay cầm ba-toong vuốt ve hồi lâu, trầm giọng quả quyết nói: "Lái xe trở lại, đến công viên tưởng niệm ban nãy!"
"Công viên tưởng niệm? Tiên sinh nói là công viên tưởng niệm Trầm Tư sao?"
"Ừ! Nhanh lên một chút!" Nam Cung Ngạo nện mạnh ba-toong xuống, giữa trán lộ ra sự nóng nảy, rõ ràng có hơi thiếu kiên nhẫn, ông cũng không biết có phải mình thật sự đã già rồi hay không, như thế nào lại nghĩ tới ánh mắt sáng trong của đứa bé trai ngửa đầu nhìn trời mưa kia, lòng ông cứ như vậy mà bị níu chặt?!
Tài xế không dám chậm trễ, nhanh chóng dừng xe, quay ngược lại chạy trở về hướng công viên.
Rất nhanh, xe dừng trước cổng công viên tưởng niệm.
Vẫn còn mưa phùn mê mông, cổng công viên tưởng niệm có lưa thưa người từ bên trong đi ra ngoài, lau lệ, dấu hiệu của sự thanh lãnh và vắng lặng.
Bóng dáng già nua của Nam Cung Ngạo vẫn mạnh mẽ kiên cường như cũ, cương quyết bước ra ngoài, ánh mắt như mắt loài thú săn mồi quét qua chung quanh một vòng, phát hiện không có bóng dáng của người phụ nữ cùng đứa nhỏ kia.
Chẳng qua là chỉ trong một cái nháy mắt, thì không thể nào kiểm chứng được.
Tầm mắt của ông quét qua xung quanh, khắp nơi đều là một vùng xa lạ và hoang vu, nhưng giống như bị quỷ thần xui khiến, Nam Cung Ngạo xanh mặt hướng về phía không có che dù trong công viên tưởng niệm đi tới.
"Tiên sinh, aih, tiên sinh!" Tài xế khẩn trương kêu to, thấy Nam Cung Ngạo cũng không quay đầu lại, vội vàng chạy về xe cầm lấy cây dù bung ra rồi chạy về phía ông. mang truyện đi cin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Nam Cung Ngạo không để ý đến có một cây dù che trên đỉnh đầu mình, chỉ là đi qua từng bia mộ, từng dãy từng dãy đi tới.
Cuối cùng, thấy một cái bong bóng Daisy mới tinh tại một bia mộ, ướt mưa, bó hoa đặt bên dưới càng thêm tươi đẹp.
Đôi mắt như mắt chim ưng của Nam Cung Ngạo rét lạnh, đi đến nhìn cho kỹ.
Trên bia mộ là tấm hình hai người xa lạ, tên cũng tương đối xa lạ, chẳng qua là ánh mắt của Nam Cung Ngạo chăm chú ở chữ 'Dụ' kia, đáy lòng đang yên tĩnh như bị một con bọ cạp hung hăng châm một cái, vừa hốt hoảng vừa phiền não.
Có đúng lúc như vậy hay không?
"Cậu đi điều tra cho tôi, người phụ nữ tên Dụ Thiên Tuyết đó bây giờ đang ở nơi đâu!" Nam Cung Ngạo phiền não nói một câu, thật ra thì ông biết, tất cả cũng chỉ là uổng công, người phụ nữ này biến mất đã năm năm nay, ngay cả con trai mình tìm khắp nơi cũng không thấy, ông làm sao có thể thoáng cái đã tìm được!
Tài xế mới nhậm chức một năm kinh ngạc: "Tiên sinh.... . Là cái gì tuyết?"
Nam Cung Ngạo hung hăng liếc xéo tài xế một cái.
Đứng trong mưa mấy giây, Nam Cung Ngạo khoát khoát tay, mặt lạnh lùng trầm giọng nói: "Thôi thôi."
Đây là lần đầu tiên, nếu để ông đụng phải lần thứ hai, ông sẽ điều tra kỹ một chút, năm đó, nghe Dạ Hi nói, đứa bé của người phụ nữ kia đã bị mất.... .
Nam Cung Ngạo ông, trên thương trường quát tháo cả đời, tuổi già gặp phải một đứa cháu gái cứng đầu cứng cổ cứ làm loạn giày vò cả nhà, chỉ mong đợi Nam Cung Kình Hiên có thể sớm kết hôn sinh con cùng với La Tình Uyển, nhưng hôm nay, đột nhiên lại xuất hiện người phụ nữ này.... .
Ngồi trên xe, thế mà những hạt mưa li ti vẫn làm ướt cổ tay của Nam Cung Ngạo, đôi mắt thâm sâu của ông rét lạnh, tiếp đó đưa ra một quyết định.
*****
Rất nhanh, chuyến bay của Bùi Vũ Triết hạ cánh.
Một đường gió bụi vất vả.
La Tình Uyển chầm chậm dạo bước tới lui trước chiếc xe thể thao màu trắng, cô đang chờ đợi, bóng dáng vẫn xinh đẹp động lòng người như xưa, năm tháng dường như không lưu lại dấu vết gì trên mặt cô, ngược lại, có vẻ như càng thêm quyến rũ thành thục, càng có hương vị phụ nữ hơn.
Bùi Vũ Triết mặc áo khoác ngoài, tay kéo hành lý, nghiêng đầu hỏi phụ tá sau lưng: "Cô ấy vào ở chưa?"
Phụ tá gật đầu một cái, nhanh chóng đuổi theo bước chân của anh: "Dụ tiểu thư và Tiểu Ảnh đã vào ở, La tiểu thư của tập đoàn La thị đang chờ anh ở bên ngoài sân bay."
Bùi Vũ Triết cũng không nói chuyện, giữa hàng mày anh tuấn lộ ra vẻ lười biếng thản nhiên.
Xa xa, đã nhìn thấy một cô gái yểu điệu xinh đẹp đang lẳng lặng chờ đợi, trong lòng Bùi Vũ Triết không có một chút gợn sóng, chỉ như là đang thưởng thức một bức tranh đẹp đẽ, đến gần, La Tình Uyển mới nhàn nhạt cười lên, vươn tay: "Bùi tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là La Tình Uyển."
Bùi Vũ Triết đổi tay cầm hành lý từ phải sang trái: "Chào cô."
"Tình hình bên hậu trường hội diễn tấu và thiết bị tôi đều đã chuẩn bị tốt, anh muốn qua đó nhìn thử trước không? Phải biết rằng tôi chính là lần đầu tiên tổ chức loại hình này, thật vất vả mới đoạt được việc này từ trong tay công ty đại diện, tôi cũng không dám có nửa điểm chậm trễ." La Tình Uyển đi song song cùng anh, tim đập thình thịch, bỗng nhiên cảm thấy mình trở lại thời điểm tuổi mười bảy mười tám mộng mơ, tựa như đã từng có cảm xúc mạnh mẽ như thế đối với thời trang Paris.
Cái này cũng không thể gọi là người đàn ông thần tượng cho cô một chút rung động, tuổi của anh cũng không phải rất lớn, xem ra nhiều lắm là ưu nhã ít nói, không hề giống như đã từng mắc chứng uất ức, hơn nữa, bên ngoài cực kỳ tò mò chuyện của anh, chỉ có điều là anh thế nào bệnh nặng như vậy lại trở nên khá hơn, rốt cuộc anh đã đi nơi nào trị liệu?
"Những thứ đó có La tiểu thư tổ chức tôi cũng không có gì lo lắng, miễn là trước giờ diễn Piano của tôi bảo đảm không có sai lầm là được." Bùi Vũ Triết lễ độ nói, cũng không có ý định dừng lại ở chỗ này.
La Tình Uyển ngẩn ra, lúc này mới ý thức được mình đã nói càn.
"Thật xin lỗi, tôi quên, lời tôi vừa nói rất không chuyên nghiệp, cuối hội diễn tấu vẫn là anh và Piano của anh, tôi vẫn luôn chú ý những chuyện bên ngoài, có chút lơ là, xin lỗi." La Tình Uyển vội vàng nói xin lỗi, cô biết những người làm nghệ thuật này luôn rất soi mói bắt bẻ, đối với người ngoài giới cũng rất bài xích.
"Không sao." Bùi Vũ Triết nhàn nhạt nói, liếc mắt nhìn xe của cô, chăm chú nhìn vào mắt cô nói: "Cũng cám ơn La tiểu thư đã đến đón tôi, chỉ là bây giờ tôi còn có chuyện khác, ngày mai, trước hội diễn tấu tôi nhất định sẽ có mặt, hiện tại tôi về nhà nghỉ ngơi trước, có thể chứ?"
Trái tim của La Tình Uyển vừa mới buông xuống lại bị níu lên.
"Bùi tiên sinh đã sắp xếp nơi ở tại thành phố Z rồi sao? Có thể thuận tiện tiết lộ là nơi nào hay không? Ngày mai tôi đi đón anh tiện lợi hơn?" La Tình Uyển nhẹ giọng nói, biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp có khả năng khiến người ta trầm tĩnh lại.
Bùi Vũ Triết nhìn cô hai giây, nhẹ nhàng cười rộ lên.
"Nơi ở riêng, xin lỗi, không thể trả lời." Anh khẽ gật đầu: "Ngày mai gặp."
Nói xong, vẫn lễ độ như cũ chìa tay tới bắt tay cô một cái, lễ phép đến nơi đến chốn, anh tuy lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ để cho người ta lưu lại ấn tượng vô lễ.
La Tình Uyển hít một hơi thật sâu rồi lại chậm rãi thở ra, trái tim đập rộn trong lồng ngực đã bình ổn, nhìn chiếc xe kia đang chạy xa dần, không hề lưu luyến, hàng mày xinh đẹp có chút u oán nhíu lại.
"Azi, em nói xem, chị vẫn rất thích tiếng đàn của anh ấy, trước kia anh ấy ở nước ngoài, hội diễn tấu nào chị cũng đều đi xem, thế mà vừa thấy người thật thì chị lại rụt rè, hả?" La Tình Uyển cười duyên hỏi thư ký bên cạnh.
Cô thư ký nhỏ dừng bút, nghĩ nghĩ một chút: "Chị như thế còn tốt nha, hồi đó em chạy tới nơi biểu diễn nhìn thần tượng, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy em hét lên giống như heo bị thọt huyết ấy, đâu có trấn tĩnh giống như chị a."
"Thật?" La tình Uyển mở to hai mắt, lắc lắc cánh tay của cô ấy: "Em nói thật?"
"Là thật!" Cô thư ký nhỏ kéo tay cô xuống: "Cái người phụ nữ này nha, cực phẩm, có lúc minh mẫn hơn cả thần tiên, có đôi khi lại dốt không có giới hạn, tựa như Nam Cung thiếu gia nhà chị, chị cũng yên tâm để cho anh ấy kéo dài ngày cưới ròng rã năm năm, phải chi ban đầu chị nghe lời em, bảo đảm chị đã sớm ngồi trên vị trí thiếu phu nhân rồi!"
Vẻ mặt đang cười duyên của La Tình Uyển có chút mất mác, cố ra vẻ trấn tĩnh nói: "Em nói cái gì?"
"A, chị đừng có nói là chị quên nha." Cô thư ký nhỏ bát quái tiến tới gần: "Khi đó em đã nói với chị như thế nào? Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, có ai giống như chị không hả, cả ngày lẫn đêm cứ nói chuyện kiến trúc gì đó với đàn ông, cái gì mà âm nhạc, cái gì mà triết học, có ích cái rắm á, chị nên hẹn anh ấy đi bar uống rượu, cho anh ấy một viên thuốc kích dục, để đêm khuya về nhà anh ấy tựa như hổ đói bổ nhào lên! Chậc chậc, cứ như vậy, 'đại công cáo thành'!"
Cô thư ký nhỏ đâm mạnh cây viết xuống cuốn sổ vài cái, cao ngạo hất đầu lên.
La Tình Uyển suy tư một chút, vừa cười vừa nói: "'Bàng môn tả đạo'!"
Cô thư ký nhỏ kêu lên: "Cái gì 'bàng môn tả đạo', chị không còn nhớ năm năm trước người phụ nữ tên Tuyết gì đó đã giành đàn ông với chị như thế nào rồi hả? Tại sao anh ấy nghiêng về tình nhân mà không nghiêng về phía chính chủ là chị hả, bởi vì đàn ông chính là đê tiện, để tới miệng thì không ăn, chỉ thích đi ăn vụng ở bên ngoài! Sau đó cô ta thế nào lại tự mình xào xáo ồn ào huyên náo? Nói cái gì mình mang thai, nhưng về sau cũng không có chứng thật, ngược lại lại mất tích, ngẫm lại cũng biết đó là bút tích của lão tổ tông Nam Cung Ngạo nhà các người, có ai giống chị không hả, ngốc như vậy, đưa ra sáng kiến chị đều không cần!"
Nhớ lại một chút chuyện của năm năm về trước, trong đôi mắt xinh đẹp của La Tình Uyển thoáng hiện lên ánh sáng, thản nhiên không biến sắc.
"Chuyện cô ta mang thai là thật." La Tình Uyển nhẹ giọng nói: "Chẳng qua là sau đó bị bắt buộc phá bỏ mà thôi, Kình Hiên tự mình ép cô ta phá thai."
Cô thư ký nhỏ vốn đang cắn đầu viết, bỗng nhiên sặc một cái, thiếu chút nữa cắn bể đầu cây viết.
"Chị.... . Chị chị chị chị.... . Chị nói cái?"
La Tình Uyển quay đầu lại nhìn cô, nhàn nhàn cười, từ chối cho ý kiến.
Đầu óc thư ký nhỏ nhanh chóng xoay tròn, nhớ tới chuyện tình nhân đó mang thai khiến nhà họ La mất mặt, vốn là Nam Cung Kình Hiên chân ngoài dài hơn chân trong, làm sao có thể đột nhiên buộc cô ta xóa sạch bé con của chính mình đây?"
Thư ký nhỏ suy tư cả buổi, bất thình lình vỗ mui xe.
"Em hiểu rồi!" Ánh mắt thư ký nhỏ kinh ngạc mà rung động nhìn cô, thấp giọng chầm chầm nói: "Tình Uyển, đừng nói với em là chị làm đó nha, chị có khủng bố đến vậy hay không hả, khiến một người đàn ông tự tay xóa sạch con của anh ta, tình nhân kia không liều mạng với anh ấy à?"
"Rất quá đáng sao?" Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của La Tình Uyển quét qua một cái, thân thể mảnh khảnh quay qua đối diện với thư ký nhỏ, nhẹ giọng nói: "Em cũng biết chị là chính chủ, xảy ra chuyện lại đáng đời mình bị khinh bỉ, sau đó để cho nhà chị cũng không ngốc đầu lên được?"
Thư ký nhỏ cứng họng, nói không ra lời.
"Người đàn ông của chị ở bên ngoài có đứa bé, trong lòng chị nghĩ như thế nào, có ai đã từng cân nhắc qua không?" Giọng nói êm ái của La Tình Uyển như kình lôi ném vào trong đầu của thư ký nhỏ.
Thư ký nhỏ nuốt nước miếng, không có nói câu đè nén ở trong lòng kia ra.
"Vậy ngày cưới của hai người cứ tiếp tục kéo dài như thế?" Thư ký nhỏ trầm mặc nửa ngày mới hỏi ra một câu vô vị như vậy.
Sự tàn khốc trong mắt La Tình Uyển rút đi, bình thản trở lại, trong lòng đấu tranh một hồi mới thở phào nói: "E rằng không biết.... . Phương pháp của em, có lẽ chị sẽ thử."
Thư ký nhỏ "Đừng" một tiếng, sau lại phản ứng kịp nhất thời hưng phấn: "Ha, chị xem, chị cũng phải làm theo lời em."
La Tình Uyển nhìn thân thể mình một chút, vẫy vẫy đầu đỏ mặt nói: "Vóc người chị đây có được không?"
Thư ký nhỏ cười càng tươi hơn: "Ha ha, không thành vấn đề, tuyệt đối ok, chị vẫn còn là người mẫu đã từng bước trên sàn thời trang Paris chứ đâu, cộng thêm hai năm qua bộ ngực cũng lớn hơn nha, tuyệt đối là cực phẩm, trước sau lồi lõm, yên tâm đi."
"Ba hoa!" La Tình Uyển cười duyên mắng một câu, chỉnh đốn một chút rồi mở cửa xe: "Tốt lắm đi thôi, chúng quay về xác nhận lại lần nữa, hội diễn tấu không được xảy ra sai lầm, chị giữ chỗ cho Kình Hiên tới nghe."
"Dạ dạ dạ, biết, Nam Cung thiếu gia nhà các người là lão đại." Thư ký nhỏ cười cười cùng cô lên xe.
*****
Bên trong nhà lầu ấm áp, Bùi Vũ Triết vừa bước vào cửa, đã thấy Dụ Thiên Tuyết đang dùng khăn lông lau nước mưa trên người cho Tiểu Ảnh.
Trong phòng mở máy sưởi vừa đủ, mái tóc của cô hơi ẩm, cười yếu ớt, đẹp đến kinh tâm động phách.
"Thiên Tuyết." Bùi Vũ Triết nhẹ nhàng kêu tên cô.
"Chú Bùi!" Tiểu Ảnh kêu lên đầu tiên, nhìn mẹ nói: "Cháu và mẹ đi thăm ông bà ngoại ở công viên tưởng niệm mới về!"
"Chú biết." Bùi Vũ Triết để hành lý qua một bên, ngồi xổm người xuống, nụ cười thanh cạn tao nhã: "Tiểu Ảnh lại đây, cho chú ôm một cái."
Tiểu Ảnh rất lanh lợi chạy tới, nhào vào trong ngực Bùi Vũ Triết.
"Chú thật kiểu cách nha, không phải trước kia thường ôm a, bây giờ chỉ cách xa có một ngày còn phải ôm." Đôi mắt to đen bóng của Tiểu Ảnh lộ ra mấy phần giảo hoạt.
Bùi Vũ Triết ôm chặt cậu bé trong ngực, có cảm giác gia đình hạnh phúc, hơi thở phát ra thật thấp từ lồng ngực: "Không giống nhau, dù sao cũng là về quê hương của chính mình, Tiểu Ảnh có hiểu hay không?"
"Hiểu, mẹ nói rồi, đây là nơi cháu sinh ra nhưng không có nuôi cháu, cháu vẫn yêu quý, yên tâm đi!" Tiểu Ảnh vỗ vỗ bờ vai của anh, vẻ mặt ra dáng tiểu đại nhân.
Bùi Vũ Triết nhàn nhạt cười cười, đặt cậu bé xuống: "Tự mình đi coi TV."
Tiểu Ảnh vui mừng đứng xuống đất, nhìn mẹ một chút, phát hiện trong đôi mắt trong suốt của mẹ có sự đề phòng, trong lòng đã có chủ ý, nhẹ nhàng nói: "Vậy cháu ở đây coi CD, có thể chứ!'
Bùi Vũ Triết gật đầu, trìu mến vuốt ve đỉnh đầu của cậu bé.
"Sinh thằng bé nhưng không có nuôi nó, nó vẫn yêu quý, có phải như vậy hay không?" Bùi Vũ Triết đi tới trước mặt Dụ Thiên Tuyết, cười yếu ớt hỏi.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |