Vay nóng Tima

Truyện:Chọc Vào Hào Môn – Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con - Chương 080

Chọc Vào Hào Môn – Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Trọn bộ 368 chương
Chương 080
Loại phụ nữ này đáng đời không ai thương (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-368)

Siêu sale Shopee


Nhưng, không có tác dụng

Uống liên tục ba ly nước nóng đều không có tác dụng, Dụ Thiên Tuyết đau đến mấy ngón tay mềm mại run run tái nhợt, co rút trên ghế ngồi, mi tâm nhíu chặt, mở mắt nhắm mắt đều chóng mặt choáng váng.

Đúng, cô hối hận, cô không nên bướng bỉnh như vậy.

Không biết nguyên do bị đau, rõ ràng là cô chưa đến kỳ sinh lý, nhưng mà đau giống như mấy trăm năm cũng chưa từng đau qua như thế, Dụ Thiên Tuyết chống đỡ thân thể đứng lên, lấy hết dũng khí đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.

Sau khi gõ cửa cô nhẹ nhàng vặn tay nắm mở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh như tuyết của Dụ Thiên Tuyết có vẻ suy yếu, trên trán rịn mồ hôi, thanh âm thận trọng nhẹ nhàng: "Nam Cung Kình Hiên, tôi có thể thương lượng với anh một việc không? Tôi.... ." Hai hàng mi dày run run rũ xuống, làm dịu đau đớn một chút rồi nói tiếp: "Thân thể tôi thật sự không thoải mái, có thể để ngày mai làm tiếp không? Tôi đảm bảo nhất định sẽ làm xong, anh cũng không gấp một hai ngày, đúng không?"

Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên u ám giống như quỷ Satan, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua, tràn đầy khí lạnh khiến người ta rùng mình.

"Ngoan ngoãn về làm cho xong, nếu không tôi không ngại ném cô từ trên đây xuống dưới!" Anh ưu nhã nói xong, thanh âm du dương lạnh lùng thấu xương.

"Anh.... ." Dụ Thiên Tuyết tái mặt, muốn lý luận cùng anh, nhưng mà quả thật một chút hơi sức cũng không có.

Thật là người đàn ông máu lạnh! Cô cắn môi cúi đầu nguyền rủa, căm hận đóng cửa lại

*****

Chạng vạng, bụng đau đớn làm cho cô càng lúc càng khó chịu, không cẩn thận viết sai một hàng chữ, sửa đi, sửa lại.

Kim đồng nhích dần tới giờ tan việc, cả tầng lầu có hàng trăm nhân viên nhao nhao rối rít tan tầm, Dụ Thiên Tuyết giương mắt thoáng nhìn, chậm rãi cau mày, cảm thấy bụng đau đến càng lúc càng lợi hại, vốn là cô còn có thể cố nén để ghi chép, suy xét, nhưng bây giờ cái gì cũng không làm được nữa.

Đặt cây viết xuống, cô đau đến run rẩy, mồ hôi lấm tấm thấm ướt cái váy trắng mỏng manh.

Vài sợi tóc dán lên trên gò má làm nổi bật sắc mặt đã tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết, cô nâng hàng mi ướt sũng lên, nặng nề di chuyển con chuột tìm tòi tài liệu trên wep 'Nguyên nhân gì bị đau bụng?', do rối loạn chu kỳ sinh lý hay do bản thân căng thẳng quá ảnh hưởng thân thể? Tìm tòi cả buổi cũng không có kết quả gì, Dụ Thiên Tuyết liếc mắt nhìn tủ tài liệu, tiến độ kế hoạch còn hơn phân nửa chưa hoàn thành.

Làm sao bây giờ.....

"Hừ, tốc độ của cô thật đúng là để cho tôi bội phục, đây chính là cô làm hay sao?" Tiếng giày da thanh thúy khiến Dụ Thiên Tuyết giật mình một cái từ trong cơn đau liền hơi thanh tỉnh lại, không biết mình khi nào đã đi tới trước bàn làm việc của Nam Cung Kình Hiên, trái tim thắt lại một hồi.

"Tôi nói rồi tôi không thoải mái, có thể cho tôi xin nghỉ không? Tiền lương làm thêm tôi không cần, ngày mai tôi sẽ giúp anh làm xong có được không?" Dụ Thiên Tuyết vừa mở miệng mới phát hiện ra giọng nói của mình khàn khàn vô lực, mi tâm khẽ nhíu lại khiến cho cô càng điềm đạm đáng yêu.

Nam Cung Kình Hiên cười lạnh, cúi người giam cầm thân thể mềm mại nhỏ nhắn linh lung, lạnh lẽo nghiến răng nói từng chữ: "Làm không xong thì ngồi mãi ở đây cho tới khi làm xong mới thôi! Bằng không tôi sẽ để cho cô lại càng không thoải mái hơn!"

Dụ Thiên Tuyết run rẩy cả người, không để ý giọng nói khàn khàn của mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên oán hận quật cường lý luận cùng anh: "Nam Cung Kình Hiên, anh không có đầu óc sao? Những tài liệu này rõ ràng đều có lưu trữ anh lại cố tình không đưa cho tôi, vì sao bắt một mình tôi chỉnh lý hơn ngàn trang tài liệu hơn nữa còn phải viết tay toàn bộ! Anh muốn chỉnh tôi cứ nói trực tiếp, không cần ức hiếp người như vậy!"

Cả một ngày, chua xót mãnh liệt và ủy khuất khiến cho cô suýt nữa đã khóc, nhưng vẫn cố nén, oán hận nhìn anh.

Một bàn tay to duỗi qua bóp chặt cần cổ mảnh dẻ của cô, bàn tay đang ôm bụng của Dụ Thiên Tuyết vội vàng chụp lên mu bàn tay của anh tránh cho bị anh bóp chết, đôi mắt lạnh băng của Nam Cung Kình Hiên như gió bão quét qua nhìn chằm chằm đôi mắt ngấn lệ của cô, nghiến răng nói: "Cô nghe kỹ cho tôi, làm không xong thì không được về! Cô dám rời khỏi đây một bước thử coi!"

Bàn tay anh bóp chặt khiến Dụ Thiên Tuyết gần như hít thở không thông lần nữa, loại cảm giác này cô quá quen thuộc, cảm giác bị tước đoạt đi hô hấp, người đàn ông này cho cô nhiều lần lắm!

Nước mắt tràn mi, đôi môi của Dụ Thiên Tuyết đã nhợt nhạt, cô không phải là không chịu thua, căn bản là cô nói không ra lời!

Nam Cung Kình Hiên vừa buông tay, cô liền ra sức ho khan, tay chống trên bàn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Một tiếng 'Hừ' lạnh, người này ông bên cạnh đã sải bước đi về phía thang máy, dùng vân tay khóa cửa kiếng lại, ôm hận đi thẳng vào trong thang máy, cô gái đáng chết này, cho là giả bộ đáng thương một chút thì vô sự rồi sao?!

Nghe được một tiếng động nhỏ Dụ Thiên Tuyết mới khẩn trương, cô nhìn về phía cửa kiếng, quả nhiên cửa đã bị khóa lại!

Trời.... . Cô thật sự không ra được sao?

Cố nén cơn đau ở bụng, Dụ Thiên Tuyết đứng dậy nhìn trên khóa điện tử, cô lấy thẻ nhân viên của mình quẹt nhưng cũng không mở được, quẹt mấy lần đều là câu nhắc nhở 'Không có quyền hạn', cô cắn môi, lui về phía sau một bước nhìn cánh cửa kiếng cao lớn trong suốt, nhất thời thấy vô vọng.

Cô không ra được.

Trên gương mặt trắng bệch thoáng qua sự tuyệt vọng, Dụ Thiên Tuyết đi trở về, cầm điện thoại lên nhìn lần nữa, vén vén tóc bắt đầu tiếp tục công việc, cô biết hôm nay nhất định phải làm xong, sau đó gọi điện thoại Nam Cung Kình Hiên thì mới có cơ hội đi ra ngoài, có đau cũng phải chịu đựng, cô không muốn một thân một mình qua đêm ở trong tầng lầu hắc ám lạnh như băng này.

Đêm, càng lúc càng lạnh.

Không có cơm tối để ăn, nước trong máy đun nước cũng sắp bị cô uống hết, Dụ Thiên Tuyết thống khổ ôm cái bụng càng lúc càng đau, cười tự giễu thân thể này thật là càng gấp thì càng không có sức, nhưng một giây tiếp theo cô liền không cười nổi nữa, một cơn đau quặn giống như xé rách, bắt nguồn từ dạ con, nhất thời khiến cô đau đớn đến toàn thân run rẩy.

Trong tầng lầu to lớn như vậy, chỉ có một bóng dáng nhỏ nhắn mặt trắng bệch cuộn mình thống khổ, viết máy trong tay cô rơi xuống, một vết mực đen chảy dài trên nền nhà.

Dụ Thiên Tuyết nâng khuôn mặt trắng bệch lên, ngón tay run rẩy cầm điện thoại di động bấm số của Nam Cung Kình Hiên, đây là lần đầu tiên cô gọi điện thoại cho anh, cũng là thời điểm bản thân đau đến không chịu được nữa, nhưng mà chuông chỉ vang lên ba tiếng liền bị cắt đứt.

Anh không nhận.

Không phải là không gọi được, cũng không phải là không có ai bắt máy, là anh rõ ràng nhìn thấy số của cô, nhưng lại cố tình cúp máy.

Một tia hi vọng sau cùng của Dụ Thiên Tuyết cũng bị dập tắt, ngón tay tái nhợt của cô siết chặt điện thoại di động không biết còn có thể gọi cho ai, cả người co rút trên ghế ngồi, giọng run run thì thầm: "Mẹ.... . Con đau sắp chết.... ."

Nhiều năm trước cũng đã mất đi người thân, giờ phút này là người duy nhất cô gửi gắm tinh thần.

Dụ Thiên Tuyết chống tay cố gắng đứng lên, quyết định đi tới bên cạnh khóa điện tử gọi điện thoại cho bảo vệ của công ty, nhưng vừa đứng lên liền bị một hồi choáng váng trí mạng, cô vịn vách ngăn, nhưng vẫn không ngăn cản được trời đất bỗng tối tăm, còn có trong thân thể đột nhiên vỡ ra một dòng nước ấm chảy xuống.... .

*****

Mãi cho đến 12 giờ đêm, Nam Cung Kình Hiên mới xã giao xong.

Cử người đưa đám khách Philippines kia về trước, đôi mắt thâm thúy và tinh thần vẫn sáng lạng như cũ, cầm chìa khóa một mình lái xe trở về Lịch Viễn.

Anh muốn nhìn xem cô gái chết tiệt Dụ Thiên Tuyết đó rốt cuộc có làm xong công việc không, không làm hết cô nhất định chết với anh!

Hiện tại cô ngược lại biết cầu xin tha cho, dáng vẻ phách lối thời điểm chọc giận anh đã chạy đi nơi nào?! Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên tái xanh, trong lúc lái xe giơ tay nới lỏng cà vạt, nhớ tới bộ dáng cô đau đến run rẩy cũng không chịu khuất phục liền một hồi căm tức.

Loại phụ nữ này đáng đời không ai thương!

Sải bước đi nhanh vào tầng lầu, dĩ nhiên là vô cùng an tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng không có, sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên càng lạnh thêm mấy phần, hừ, quả nhiên anh đoán không có sai, cô gái này hẳn là không nhịn được đã ngủ thiếp đi! Nhìn anh làm thế nào thu thập cô!

Nét mặt của Nam Cung Kình Hiên tràn đầy sự thương yêu và áy náy.

Nhưng càng đến gần mới phát hiện vị trí của cô căn bản là không có người.

"Đáng chết!" Nam Cung Kình Hiên khẽ nguyền rủa, nghĩ tới nếu như cô dám chạy trốn thì phải để cho cô nếm thử một chút đau khổ.

Đi tới trước tấm ngăn, quả nhiên không có bóng dáng của cô, sắc mặt Nam Cung Kình Hiên âm u giống như địa ngục, đôi mắt sâu xa như muốn giết người, quay người đi trở về bất thình lình đá phải thứ gì đó.

Anh cúi xuống nhìn, lúc này mới phát hiện Dụ Thiên Tuyết xiêu vẹo nằm dưới đất, không có một chút sinh khí nào.

Trong lòng Nam Cung Kình Hiên đột ngột báo động, sắc mặt trắng nhợt, một tay đỡ Dụ Thiên Tuyết từ dưới đất lên ôm vào trong ngực, quát lạnh: "Dụ Thiên Tuyết, cô tỉnh lại cho tôi!"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-368)