Trên người cô rốt cuộc có bao nhiêu cái gai!
← Ch.034 | Ch.036 → |
Nam Cung Kình Hiên tà mị cười một tiếng, hơi thở mị hoặc cùng vương giả quanh quẩn quanh thân, lạnh như băng thì thầm: "Cô cứ nói thử xem?"
Dụ Thiên Tuyết cứng họng, trong lồng ngực tràn đầy bực tức muốn chống cự:"Tôi không đi!"
"Không thể thuận theo ý cô!" Nam Cung Kình Hiên cũng biết cô sẽ kiên quyết kháng cự, giọng nói trầm thấp tuyên bố lời nói của cô vô hiệu! Cánh tay to lớn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô kéo cô đứng dậy.
"Nam Cung Kình Hiên..... Anh lý trí một chút được không! Anh muốn tôi làm thêm giờ cũng được, nhưng công việc ở nhà hàng tôi không thể bỏ! Trừ khi anh đồng ý, nếu không tôi sẽ không đi!!" Cánh tay bị kéo rất đau, Dụ Thiên Tuyết cau mày chịu đựng, đôi mắt trong veo chớp chớp, gắt gao nhìn anh chằm chằm.
"Ha....." Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên nở nụ cười trào phúng, cúi đầu hung dữ kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Dụ Thiên Tuyết, cô lại đang nói điều kiện với tôi!"
"Đúng!" Cô thở hổn hển, trái tim lại lần nữa đập liên hồi: "Anh đồng ý tôi lập tức đi theo!"
"Cô!" Anh nghiến răng thì thầm một tiếng, kéo mạnh cô đứng dậy ôm vào trong ngực, cúi đầu cùng cô dây dưa hô hấp: "Biết rõ tôi có bao nhiêu phương pháp để ép cô đi vào khuôn khổ không? Tôi không muốn sử dụng với cô, cô còn dám mạnh miệng?!"
"Á.... . !" Đụng mạnh vào lồng ngực của anh, trong đầu của Dụ Thiên Tuyết ngột đột báo động, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lảo đảo chống đỡ thân thể, đôi mắt trong veo cảnh giác nhìn anh chằm chằm: "Nam Cung Kình Hiên, anh nói chuyện bình thường là được rồi, trước hết buông tôi ra đi!"
"Nếu như tôi không buông?"
"Anh.... ." Dụ Thiên Tuyết lần nữa cứng họng.
Nhớ tới hôm nay lúc ở trong phòng làm việc, anh điên cuồng mãnh liệt hôn cô, thậm chí còn xé quần áo của cô xâm phạm cô, cô nhịn không được mà lạnh run!
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như một tờ giấy, Dụ Thiên Tuyết cố gắng chống đỡ trong lồng ngực anh, không để cho thân thể mình cọ sát chỗ mẫn cảm của anh, hơi thở mong manh nói: "Được..... Được rồi tôi sẽ đi ngay bây giờ, trước tiên buông tôi ra đã....."
Hiếm khi cô nhu thuận quyến rũ như vậy, trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua một tia thỏa mãn thích thú, chậm rãi buông thân thể cô ra.
Dụ Thiên Tuyết cảm giác được anh buông lỏng, đột nhiên cô cắn môi liều mạng dùng sức đẩy anh ra!
"Bệnh thần kinh, tôi sẽ không làm thêm giờ cùng anh!" Ánh mắt cô quật cường nhìn anh, nhanh chóng cầm túi xách trên bàn chạy về phía cửa thang máy!
Nam Cung Kình Hiên bị cánh cửa 'Phanh' một tiếng ngăn lại, bị bất ngờ, gương mặt tuấn tú nhanh chóng lập nổi giận: "Cô gái đáng chết!"
Dụ Thiên Tuyết dùng tất cả sức lực mà chạy, trong mắt đầy hoảng sợ, vọt vào trong thang máy, cô liều mạng ấn nút tầng trệt, hi vọng khi trước khi anh đuổi tới thì thang máy đã đi xuống, lại không nghĩ tới, trong nháy mắt khi cửa thang máy đóng lại chỉ còn một khe nhỏ vẫn bị bàn tay anh gắt gao chặn lại! Tiếp theo, anh chậm rãi dùng sức, cửa thang máy nặng nề bị đẩy ra, dưới ánh sáng chói mắt, gương mặt tuấn tú của anh đen xì, lửa giận lan tràn bốn phía!
"Dụ Thiên Tuyết, cô thật sự dám khiêu chiến cực hạn của tôi!"
"Nam Cung Kình Hiên, anh hãy nghe tôi nói.... . Cô cắn môi, đôi mắt bởi vì sợ hãi mà mờ sương..... Nhưng lời nói của cô chưa kịp ra khỏi miệng, thang máy liền 'Đinh' một tiếng chậm rãi khép lại, cùng với một hồi động tác kịch liệt, bên trong truyền đến tiếng thét chói tai làm người nghe cảm thấy tê tâm liệt phế!
*****
Anh cắn cô, hung hăng!
Sắc mặt trắng bệch, Dụ Thiên Tuyết thét chói tai, chống đỡ không nổi thân thể khỏe mạnh cường tráng của anh, cô lảo đảo ngã xuống! Khuỷu tay của Nam Cung Kình Hiên dùng sức ôm cô vào trong ngực, lưu lại ấn ký của riêng mình trên cái cổ tuyết trắng non mềm!
"Tôi vốn không muốn đối xử với cô như vậy..... Cô gái, là cô tự mình chuốc lấy!" Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên tràn ngập hờn giận, anh gầm nhẹ, cả người tản ra hơi lạnh như băng! Sắc mặt cô trắng bệch, nháy mắt, anh dùng lực chế trụ gáy của cô, cúi đầu hung hăng cắn nuốt cần cổ tuyết trắng, rồi tới vành tai, cằm!
"Không được.....Khốn kiếp, không được!!" Dụ Thiên Tuyết gào thét, đau đến hai mắt đong đầy nước mắt, điên cuồng tránh né, nhưng thế nào cũng không tránh thoát, chỉ có thể mặc cho hàm răng của anh cắn xé da thịt cô, bức ép cô run rẩy thét chói tai.
"Trên người cô rốt cuộc có bao nhiêu cái gai? Hả?" Hô hấp của Nam Cung Kình Hiên nóng bỏng như phun lửa, bỏng rát da thịt non mềm của cô: "Tôi không ngại thay cô nhổ từng cái từng cái!"
← Ch. 034 | Ch. 036 → |