Sự thật đau đớn thấu tim
← Ch.2094 | Ch.2096 → |
"Con nói cái gì?" Trang Linh Ngọc tâm trạng vốn đang hoảng loạn lúc này bỗng sững lại.
Ninh Diệu Hoa bỗng chốc cũng thay đổi sắc mặt: "Tô Diễn, con vừa nói gì? Gì mà Tiểu Tịch là bị người ta hãm hại?"
Ninh Tuyết Lạc nhìn trân trân vào Tô Diễn đang nói đỡ cho Ninh Tịch, trong mắt cô ta tràn ngập thù hận, Tô Diễn, giờ ngay đến anh cũng muốn đối đầu với tôi có đúng không?
Ninh Tuyết Lạc cười gằn, cô ta không hề tỏ ra sợ hãi: "Không sai, là tôi hại đấy, chính tôi đã bỏ thuốc kích thích vào đồ uống của cô ta, còn chuẩn bị cho cô ta hai thằng trai bao nữa, vậy thì sao nào? Chẳng phải cô ta vẫn chỉ là chiếc giày rách* bị hai thằng trai bao kia làm to bụng sao ha ha ha..."
*Giày rách: chỉ loại phụ nữ bị nhiều người ngủ.
"Ninh Tuyết Lạc! Mày nói cái gì? Mày nói lại một lần nữa tao nghe! Là mày bỏ thuốc hại Tiểu Tịch, chính mày đã sai người cưỡng bức Tiểu Tịch!!!"
Ninh Diệu Hoa không thể tin nổi tai mình nữa, lúc này toàn thân ông ta đều run lên kịch liệt, ngay cả khi biết Ninh Tuyết Lạc hại chết đứa con trong bụng Trang Linh Ngọc, biết cô ta ngoại tình, ông ta cũng không nổi trận lôi đình đến thế này.
Không phải con gái ông phóng túng bản thân mà là bị người ta cưỡng bức sao!!!
Ninh Tuyết Lạc ôm bụng cười khoái trá: "Ha ha ha... Cười chết tôi mất thôi! Cái con nhà quê Ninh Tịch đó, quần áo xịn hay fake còn không phân biệt được, tôi đưa cái gì thì nó ngoan ngoãn mặc cái đó, tôi lừa nó nước chanh rửa tay kia dùng để uống, thế mà nó cũng uống thật... Con ngu đó, e là trai bao còn chẳng biết là gì thế mà còn tự mình gọi để hưởng thụ? Tất nhiên, hai kẻ ngu ngốc các người còn ngu hơn nó, thế mà cũng tin ha ha ha..."
Từng câu từng chữ kèm cả tiếng cười chói tai của Ninh Tuyết Lạc vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh, Trang Linh Ngọc choáng váng, miệng há hốc chẳng nói nổi một lời.
Đây không phải là sự thật...
Tất cả những chuyện này đều không phải là thật...
Bao nhiêu năm qua, bà ta đã nuôi ra cái thứ gì thế này!
Bà ta vì cái thứ súc sinh này mà đã làm gì với chính con gái ruột của mình kìa...
Không phải Ninh Tịch hại đứa con của bà ta mà là Ninh Tuyết Lạc! Là Ninh Tuyết Lạc đã hại hai đứa con bà!
Nó hại con trai bà, rồi hại cả con gái bà!
Ninh Diệu Hoa nhìn đứa con gái xa lạ nanh ác như rắn độc kia, nghe cô ta nói tất cả những gì đã làm với cô con gái ruột thịt của mình, từng lời từng chữ cứ như đang tùng xẻo từng miếng thịt trên người ông ta, ông ta cuồng nộ lao tới chỗ Tô Diễn: "Tô Diễn! Con nói đi! Con nói xem tất cả những chuyện này là sao! Con biết hết tất cả mọi chuyện có đúng không!!!"
Tô Diễn đau khổ cúi đầu: "Con xin lỗi... là lỗi của con... Năm ấy sức khỏe con không tốt, được dưỡng bệnh dưới quê, con với Tiểu Tịch sớm đã quen nhau từ đó. Trước lúc quen biết Tuyết Lạc, con có qua lại với Tiểu Tịch, là con đã phản bội Tiểu Tịch, cùng Tuyết Lạc làm ra chuyện có lỗi với cô ấy... Khi ấy lòng con chỉ nghĩ tới Tuyết Lạc, sau khi biết những chuyện Tuyết Lạc làm với Ninh Tịch, con chỉ nghĩ rằng do cô ấy còn nhỏ nhất thời nông nổi hồ đồ, con tưởng cô ấy thật lòng hối lỗi... nên mới giúp cô ấy giữ bí mật này."
"Con đã gạt Tiểu Tịch, nói người đêm đó là con, Tiểu Tịch không phải cố tình muốn giữ lại đứa bé đó, chỉ vì... vì cô ấy cho rằng đứa bé là của con... cô ấy vẫn luôn chờ con quay lại... cho cô ấy một danh phận... nhưng con lại... con xin lỗi... là con có lỗi với Tiểu Tịch... là con đã hại đời này của cô ấy..."
Sau khi nghe hết những lời này, cả người Ninh Diệu Hoa run lên, hai mắt ông ta đỏ ngầu như máu: "Súc sinh! Hai đứa chúng mày là lũ súc sinh!!!"
Ông ta không ngờ hai người này lại khiến con gái ông ta... con gái ruột thịt của ông ta thành ra như vậy!!!
Tâm trí ông ta liên tục lặp lại hình ảnh tại bệnh viện năm ấy, sau khi bị tai nạn dẫn đến sảy thai, con bé đã tuyệt vọng giải thích cầu xin với mình thế nào. Nhớ lại cảnh ông đã dùng những lời nói nhẫn thâm ra sao để trách mắng nó. Nghĩ lại việc ông đã nhẫn tâm tống nó ra nước ngoài năm năm mà chẳng có lấy một lời hỏi han ân cần...
Rồi ông ta nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo của con bé mỗi lần đối diện với mình từ sau ngày trở về nước.
Nhớ lại câu nói "Cha, ông có xứng không?" của cô...
Ông không xứng... ông ta căn bản không hề xứng được làm cha của cô...
Bởi vì chính ông ta đã đẩy con gái của mình rơi vào vực sâu thăm thẳm không lối thoát...
← Ch. 2094 | Ch. 2096 → |